Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 48: Chìm Vào Bể Tình


Bạn đang đọc Thiên Sư Hạ Sơn – Chương 48: Chìm Vào Bể Tình


Lý Duyệt Nhiễm đi rồi, Thạch Thái Nhiên mới thả lỏng hơn một chút, liên tục cụng hết ly này đến ly khác với Lưu Minh, chỉ một lát sau, anh ta đã bắt đầu nói chuyện không được rõ ràng.

“Anh… Anh Minh, anh về đây khiến tôi rất vui, đã lâu rồi chúng ta không được uống rượu như thế này!”
Tay Thạch Thái Nhiên cầm chai rượu, hai mắt lờ đờ nói: “Đúng rồi anh Minh, mấy năm nay anh đi đâu vậy? Sao chẳng có một chút tin tức nào thế?”
Lưu Minh châm một điếu thuốc, híp mắt rít một hơi thuốc thật sâu, lắc đầu nói: “Mấy năm nay tôi đi đâu, trải qua những chuyện gì đều không quan trọng, điều quan trọng ở đây là rốt cuộc cậu bị làm sao thế, chú Thạch với thím có khỏe không?”
Khi nói những lời đó, trong đầu Lưu Minh bất giác hiện lên bóng dáng cao lớn của bố Thạch Thái Nhiên, trước kia khi đi chợ, chỉ cần trông thấy anh, chú Thạch lại lén lút cho anh thêm miếng thịt.

Thạch Thái Nhiên sửng sốt, môi giật giật, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.

“Cậu không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép! Nhưng chúng ta là anh em, có chuyện gì thì cứ nói ra, ít nhất trong lòng cũng sẽ thoải mái hơn một chút!”
Lưu Minh thở dài một hơi.

Im lặng một lúc lâu sau, Thạch Thái Nhiên mới cử động, anh ta đột nhiên trở nên rất xúc động, gào khóc: “Tất cả đều tại tôi, tôi là thứ súc sinh, tôi không còn là con người!”
Nhìn Thạch Thái Nhiên khóc như một đứa trẻ, Lưu Minh cũng không có hành động gì, chỉ bình tĩnh hút thuốc.


Qua rất lâu sau, Thạch Thái Nhiên mới bình tĩnh lại, lau nước mắt, lại nốc một ngụm rượu.

“Trút hết ra chưa?”
Lưu Minh vỗ vỗ vai anh ta.

Thạch Thái Nhiên gật đầu: “Cảm ơn anh Minh, tôi thấy mình ổn hơn nhiều rồi”.

“Bây giờ có thể nói rốt cuộc là tại sao lại thành ra thế này chưa”.

Tuy Lưu Minh không biết rốt cuộc anh em của mình đã trải qua nhưng gì, nhưng anh lại biết chuyện này rất nghiêm trọng.

Thạch Thái Nhiên gật đầu, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Lẽ ra cuộc sống của anh ta cũng bình yên, thi vào đại học Đường Hải bằng chính sức mình, cũng tìm được một cô bạn gái không tệ.

Nhưng từ khi một người xuất hiện thì tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Người đó tên là Chu Hầu, một cậu ấm cô chiêu nổi tiếng ăn chơi, không biết tại sao Chu Hầu lại để mắt đến bạn gái Thạch Thái Nhiên, hai người đã nảy sinh xung đột vì chuyện này rất nhiều lần.

Tuy cuộc sống của Thạch Thái Nhiên cũng được xem là dư dả, nhưng suy cho cùng vẫn là con của gia đình bậc trung bình thường.

Còn Chu Hầu thì lại là cậu ấm cô chiêu hàng thật giá thật, làm sao Thạch Thái Nhiên có thể đánh lại gã ta?
Chẳng những bị cướp mất bạn gái, mà cả bố mẹ anh ta cũng không may mắn thoát khỏi tai ương, chẳng hiểu tại sao lại gặp phải tai nạn xe cộ, bây giờ hai người vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.

“Bác sĩ nói hai người họ có thể sẽ không tỉnh lại được nữa!”
Nói tới đó, Thạch Thái Nhiên lại không nhịn được khóc ầm lên.

Ai nói đàn ông không biết đau lòng, chỉ là chưa đến mức khiến họ phải thấy đau thôi.


“Thế đám người trong chợ là chuyện gì nữa?”
Lưu Minh xé cái móng giò đặt vào chén Thạch Thái Nhiên.

“Cũng do tôi nhất thời hồ đồ! Lẽ ra tiền gửi ngân hàng trong nhà vẫn đủ để gắng gượng một vài năm nữa, nhưng tôi thấy cứ thế này cũng không phải là cách.

Lại nghe người ta nói có một chỗ kiếm tiền rất nhanh, tôi mới cắm răng bấm bụng, chạy tới đó, cũng do tôi không thể kiềm chế được lòng tham của mình, càng lún càng sâu, lại phải đi vay nặng lãi!”
Nghe xong, Lưu Minh gật đầu, anh đã hiểu sơ sơ chuyện xảy ra, người anh em này đã dây vào một kẻ tên Chu Hầu.

Thạch Thái Nhiên đầy hối hận: “Anh Minh, chuyện này tôi cũng không định nói cho anh biết!”
“Không nói cho tôi biết thì cậu định giấu mãi trong lòng, một mình gánh vác như thế, cho đến khi gánh không nổi mới thôi hả? Có gì thì phải nói ra, anh em chúng ta cùng nhau gánh vác!”
Lưu Minh cười lạnh.

Thật ra anh có rất nhiều cách để ép Thạch Thái Nhiên phải nói ra, chỉ cần lấy một lá bùa nói thật thôi cũng đủ, hoặc là bảo quỷ nô của anh nhập vào người anh ta.

Nhưng anh lại không làm như thế!
“Thạch Đầu, cậu cứ yên tâm, tất cả những thứ thuộc về cậu, tôi sẽ giúp cậu đòi lại hết!”
Lưu Minh đứng dậy, thề thốt nói.

“Anh Minh, anh…”

Thạch Thái Nhiên mở to hai mắt nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

“Được rồi, hôm nay chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, cậu cũng về ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn tôi đi thăm bố mẹ cậu một lát!”
Nói xong, Lưu Minh đá Thạch Đầu ra khỏi sân nhà.

Sau khi dọn dẹp bát đũa, Lưu Minh đi tắm rửa sạch sẽ, nằm trong bồn tắm lớn, anh cầm điện thoại lên theo thói quen, xem thử nhóm WeChat.

Lúc này mới phát hiện ra tên Tinh Hoàng kia đã được thả, lúc này đang khoe khoang về những gì mình đã trải qua.

“Tôi nói cho mấy người nghe nhé, lần này tôi vào đó kiếm bộn, trong trại tạm giam có em gái xinh lắm, cứ nhìn tôi cả ngày, không biết có phải cô ấy thích tôi rồi không!”
Truyền nhân Âm Dương: “Con nhỏ đó mù rồi chắc?”
Tinh Hoàng: “Làm gì có, mắt em gái đó sáng lắm, chớp chớp như những vì sao sáng rọi bầu trời đêm, khiến tôi có cảm giác như đang yêu vậy!”
Hòa thượng không muốn làm hòa thượng: “Sao cậu nói là sẽ kết hôn sau tôi cơ mà!”
Tinh Hoàng: “Cút nhé, này hòa thượng kia đừng nói linh tinh nữa được không, kết hôn sau hòa thượng, chắc tôi độc thân cả đời quá?”
“Tôi với em gái tình cảm thắm thiết lắm, chớp mắt đưa tình các thứ, cảm giác như sắp chìm vào bể tình đến nơi rồi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.