Bạn đang đọc Thiên Sư Hạ Sơn – Chương 4: Trò Ngoan
“Ừ, không sao nữa rồi!”, Lưu Minh gật đầu rồi quay sang nhìn người đàn ông trung niên, chậm rãi nói: “Ông phải nhớ bài học lần này, không được phàm ăn, may mà ông gặp được tôi nếu không đã sớm chầu diêm vương rồi”.
“Nhất định, nhất định, đau đớn thế này tôi chịu một lần là đủ rồi!”, người đàn ông gật đầu như gà mổ thóc.
“Thanh niên này đúng là thần mà!”
“Bảo sao bụng sếp Lý to như vậy, hóa ra toàn là côn trùng”.
“Này, chẳng phải vừa rồi có tên nói muốn ăn phân à?”
Lúc này mọi người đồng loạt nhìn gã mắt tam giác.
Mặt gã lúc này tái mét, hận không thể nhảy thẳng từ máy bay xuống.
“Được rồi, mọi người yên lặng nào.
Hiện tại người bệnh cần nghỉ ngơi, hơn nữa phân ngỗng dưới chân tôi không phải ai muốn ăn cũng ăn được đâu!”
Cuối cùng Lưu Minh giải vây cho gã mắt tam giác.
“Chàng trai trẻ, cậu quả là khiêm tốn, lão già này thật sự khâm phục cậu.
Đây là danh thiếp của tôi”.
Ông Lâm cung kính mà lấy danh thiếp ra đưa cho Lưu Minh.
“Chàng trai trẻ, ân này của cậu tôi thật không biết nên cảm ơn thế nào!”
Người đàn ông trung niên khom lưng, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Lưu Minh, vẻ mặt nịnh nọt: “Còn về phí chữa trị thì cậu cứ cho tôi một con số.
Cậu muốn thanh toán bằng séc, tiền mặt, chuyển khoản qua Alipay hoặc wechat đều được”.
Vừa nói người đàn ông trung niên vừa lấy tệp séc ra.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, ông trả tôi 200 tệ là được, bình thường ở quê tôi chữa cho lợn cái cũng lấy giá này”.
Lưu Minh xua tay.
Lúc trước chuyện tiền nong đều do ông già giải quyết, anh chỉ phụ trách làm việc.
“Như vậy sao được”.
Người đàn ông trung niên vẫn không chịu thôi.
“Ông Lý!”
Người phụ nữ xinh đẹp vội chạy đến bên cạnh chồng mình, kéo tay áo ông ta rồi dùng ánh mắt ra hiệu.
Lúc này người đàn ông trung niên mới hiểu ra.
“Chàng trai trẻ, tôi biết cậu là người có tài, hẳn không thiếu tiền, đây là danh thiếp và thẻ khách vip nhà hàng của tôi, cậu nhất định phải nhận, sau này nếu cần tôi giúp thì chỉ cần cậu nói một câu, cho dù có tan xương nát thịt thì tôi cũng không màng”.
Người đàn ông trung niên cung kính dâng 2 tấm thẻ cùng 200 tệ cho Lưu Minh.
Lưu Minh gật đầu nhận tiền rồi dắt Hạ Chi trở về khoang phổ thông của mình.
Hiện tại Hạ Chi như hoàn toàn biến thành một người khác.
Cô như con chim sẻ xoay quanh Lưu Minh, hỏi hết cái này đến cái khác, từ nữ thần dịu dàng kiệm lời trở thành một bé gái đầy hiếu kỳ.
Cả chặng đường có một cô gái xinh đẹp nói chuyện bầu bạn khiến Lưu Minh cảm thấy không còn cô đơn.
Thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên báo hiệu hành trình này đã đến điểm cuối.
Lưu Minh và Hạ Chi trao đổi wechat rồi chia tay.
Sau khi xuống xe, Lưu Minh nhìn thành phố Đường Hải với những tòa nhà chọc trời mọc lên như nấm thì không khỏi cảm thấy xa lạ như thể đã xa cách mấy đời: “Mười năm rồi, mình cuối cùng vẫn trở lại nơi này”.
Anh lấy điện thoại ra định quét mã một chiếc xe đạp ofo rồi về nhà xem sao nhưng không ngờ vừa mở máy thì đã nhận được thông báo từ wechat.
Ấy vậy mà lại là sư phụ anh, lão bất tử gọi tới.
“Trò ngoan, sao bây giờ con mới nghe máy? Có phải mới xuống máy bay không?”
Sau khi mở video call, một khuôn mặt đáng khinh lập tức xuất hiện trên màn hình di động.
“Phí lời, thầy cho rằng ai cũng giống thầy, ngồi máy bay không tắt điện thoại chắc? Lại còn mặt dày kéo tiếp viên hàng không chụp ảnh cùng, xuống máy bay thì đăng bài làm màu”.
Lưu Minh bực bội nói.
“Lão bất tử, có gì thì nói đi, tìm ông đây có việc gì?”
Sống cùng lão bất tử mười năm, Lưu Minh sớm đã hiểu rõ tính cách của ông ấy.
Nói một cách tục tĩu thì chỉ cần ông ấy nhấc cái đít lên là anh đã đoán được ông ấy sẽ phun ra cái gì.
Ông ấy vừa đuổi anh đi xong giờ lại mặt dày tìm anh, nhất định là có việc gì đấy cần đến anh rồi.
Bình thường ông ấy cũng không gọi anh là đồ đệ ngoan mà toàn kêu “thằng nhóc chết tiệt”.
Lão bất từ cũng không lòng vòng với anh mà trực tiếp kể hết đầu đuôi mọi chuyện.
“Cái gì, bảo ông đây khám bệnh cho? Lại còn bắt ông đây tự đến.
Ông đây đường đường là Thiên sư Quỷ Đạo, từ khi nào lại phải hạ mình như vậy? Ông đây là Thiên sư, không phải shipper”.
Lưu Minh tức đến giậm chân.
“Thân chủ mắc bệnh rất nặng, hơn nữa cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, chúng ta là người tu tiên đạo thì nên thay trời hành đạo”.
Lão bất tử nghiêm mặt, ra vẻ chính nghĩa mà nói.
“Thôi đừng có chém nữa, nói đi, rốt cuộc người ta cho thầy bao nhiêu tiền? Hiện tại ông đây đã xuất sư rồi, tiền kiếm được phải chia cho ông đây một nửa!”
Lưu Minh hoàn toàn không tin người thấy tiền là mắt sáng lên như lão bất tử lại giúp người miễn phí.
“Được lắm, tên nhóc chết tiệt, bây giờ xuất sư rồi, cứng cáp rồi phải không? Lẽ nào mi quên là ai đã bón từng thìa nuôi mi khôn lớn hả? Thầy mi đúng là số khổ mà, sao lại nhận nuôi tên đồ đệ vong ơn phụ nghĩa như mi chứ!”
Trong video, lão bất tử làm vẻ mặt đau khổ như thể không thiết sống nữa.
“Được rồi, ông đây không đôi co với lão mặt dày như thầy nữa.
Lần làm ăn này coi như ông đây biếu thầy tiền dưỡng lão, sau này ông đây mặc kệ!”
Nói lý không lại thì lôi tình cảm ra nói, đây là trò mà lão bất tử thạo nhất.
Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, trong tất cả những người mà anh quen, nói về độ mặt dày, ông già sư phụ này của anh mà xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.
“Trò ngoan, thật ra thầy cũng là vì tốt cho con, thế giới phồn hoa bên ngoài quá nhiều dụ hoặc, con mà cầm tiền thì có khi vài ngày đã phung phí hết rồi, cứ để ở chỗ thầy vẫn tốt hơn.
Thầy giữ hộ con để sau này con còn lấy vợ!”
Lão bất tử vô cùng vô sỉ mà nói.
Lưu Minh không thèm nghe mấy lời xàm lông của lão bất tử mà cúp điện thoại luôn, sau đó quét mã một chiếc xe đạp ofo rồi đi đến địa chỉ mà ông ấy gửi cho anh..