Đọc truyện Thiên Sư, Giảm Giá Không? – Chương 85
“Ở rể thì làm sao à?” Trần Hi nghe một hồi thì tò mò hỏi.
Cô không cảm thấy chuyện ở rể có gì không tốt.
Chỉ cần tình cảm tốt đẹp, nam cưới nữ gả hay gì đó đều không sao cả mà?
“…Mấy chàng trai có chút gia thế liệu ai muốn đi ở rể không?” Trần Mỹ Mỹ giựt giựt khóe miệng nói với Trần Hi, “Nếu được Triệu Thiến để ý đến thì nam sinh đó chắc không phải là người cực kỳ kém cỏi, trường hợp gia thế mà ngang ngang nhau, sao có thể tình nguyện ở rể, chuyện kinh doanh nhà mình biết làm sao? Còn nếu đồng ý ở rể, thì phải chịu đựng sự xem thường lẫn chê cười của mấy người trong Triệu thị.
Hơn nữa nếu ngẫm kỹ, những người này chắc chắn luôn đề phòng chồng của Triệu Thiến, hoặc là không cho cổ phần, để người này làm một người làm công cao cấp, sau đó sẽ chê cười người ta là người ngoài, đi ở rể chỉ biết dựa vào nhà vợ.
Cậu cảm thấy có thể chịu được không?”
“Triệu Thiến không phải kiểu người đi chê cười chồng mình.” Trần Hi nhanh chóng nói đỡ.
Thái độ này của cô khiến Trần Mỹ Mỹ có phần sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu theo: “Tớ biết, Triệu Thiến sẽ không như thế.
Nhưng những người khác thì sao? Ánh mắt của người ngoài có thể giết người đấy.”
Cô bạn mím môi, nhẹ giọng nói với Trần Hi, “Trần Hi à, nếu một nam một nữ muốn kết hôn, thứ họ đối mặt không chỉ có đối phương mà còn là hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh.
Triệu Thiến sống trong cuộc sống như vậy, khiến cho chồng của cô ấy phải chịu áp lực rất lớn.
Hơn nữa theo tớ đoán, người bên Triệu thị đến cơ hội lựa chọn cũng không cho cô ấy.
Sẽ sắp xếp cho cô ấy kết hôn với người mà bọn họ cảm thấy phù hợp, mà không phải là để cô ấy tự do yêu đương.”
Cô bạn ngẫm nghĩ, thấy Trần Hi lặng lẽ bỏ cái hamburger trong tay xuống, liền tiếp tục nói: “Cái này khác với chuyện liên hôn của bọn tớ.
Nếu liên hôn, ít nhất điều kiện của đối tượng kết hôn phải tương xứng, tối thiểu là điều kiện không được thua kém so với bọn tớ quá nhiều.
Nhưng nếu muốn chọn được người đồng ý ở rể, vậy thực sự rất khó.”
Có rất ít chàng trai xuất sắc lại có tình cảm với Triệu Thiến chịu đi con đường khó khăn này.
Còn nếu người chưa từng gặp Triệu Thiến, chỉ nghĩ đến chuyện mình sẽ được kết hôn với tiểu công chúa của Triệu gia, một kẻ dã tâm bừng bừng như vậy, sau này sẽ biến thành dạng gì thì ai cũng biết rõ.
Trần Hi cụp mắt không nói.
“Tớ thấy Triệu phu nhân rất yêu thương Triệu Thiến, chắc sẽ không đồng ý đâu.” Cô nhớ tới nụ cười rực rỡ mà Triệu Thiến dành cho mình, bèn lầm bầm, “Em ấy rất tốt, chắc sẽ hạnh phúc thôi.”
Triệu Viễn Đông nên xuống địa ngục, nhưng Triệu Thiến là một cô bé rất tốt.
Chuyện như này Trần Hi không thể giúp Triệu Thiến được, chỉ mong cô bé ấy không vì kế thừa gia tộc mà rơi vào cuộc hôn nhân khó chịu ấy.
Cô chớp chớp mắt, cầm hamburger lên gặm từng miếng nhỏ.
Khương Noãn nhìn cô đầy phức tạp một lúc rồi mới ăn tiếp.
Thời gian nghỉ trưa trôi cực kỳ nhanh, sau khi Trần Hi tính tiền xong liền cùng mọi người quay về lớp.
Tiết buổi chiều vẫn như cũ, tiết cuối là tự học, Trần Hi dừng một chút, kéo Khương Noãn đang mang vẻ mặt đau khổ tới chỗ mình, từ trong ngăn bàn lấy ra bài kiểm tra trước đó của Khương Noãn.
Khương Noãn nhìn số điểm ba mươi trên giấy thi mà mặt không biểu cảm gì.
“Vô ích thôi.” Cô nàng thấp giọng nói với Trần Hi.
“Không đâu.”
“Sắp thi đại học rồi.” Khương Noãn càng thêm đau khổ, hi vọng Trần Hi tha cho mình.
Dù sao cũng không kịp, để cô nàng làm một con cá chết đi, cứ như thế không được sao?
“Tăng thêm một điểm cũng tốt mà.
Hơn nữa nếu một quyển không đủ, còn ba quyển nữa này.” Trần Hi cảm thấy Khương Noãn không thể chưa cố gắng mà đã từ bỏ như vậy được, thế là bèn kéo cô nàng tới trước mặt chỉ ra mấy lỗi sai trên bài kiểm tra.
Khương Noãn cảm thấy mình không quen cái đề này, cái đề nhìn xa lạ kinh, do dự trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói với Trần Hi, “Cái đó, Trần Hi à…Chỗ cậu có cái bùa nào như kiểu bùa lưu giữ ký ức gì đó…” Thấy Trần Hi tặng cho cô nàng ánh nhìn không thể tin được, liền khụ một tiếng nói, “Hoặc là bùa may mắn.”
“Không có.” Trần Hi lắc đầu, nhìn bài tập rồi như có điều suy nghĩ.
“Hay là cậu học thuộc loại câu hỏi đi.” Kiến thức nền cấp ba của Khương Noãn cực kỳ kém, Trần Hi biết Khương Noãn không thi nổi đại học, nhưng cô cảm thấy vẫn còn đường cứu vãn, thế là vuốt cằm nói, “Học thuộc mấy câu thường xuất hiện trong đề thi đại học mấy năm gần đây, học được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mặc dù sẽ rất mệt, phải học rất nhiều, nhưng tớ cảm thấy vẫn có ích một chút.”
Cô thấy kho đề thi mỗi năm được tổng hợp gần đây khá đầy đủ, nếu học thuộc kha khá, chỉ cần thay đổi một chút thì vẫn có thể giúp ích được.
Cô nàng tặng Khương Noãn một nụ cười tủm tỉm.
Khương Noãn cảm thấy cô bạn này sợ không phải là quỷ nữa rồi.
“Học thuộc?”
“Dù sao cái gì cậu cũng không biết, dù cậu có học thuộc môn nào thì cũng không ảnh hưởng đến việc học của cậu.” Đằng nào việc học của Khương giáo bá cũng chỉ có vậy thôi, thay vì lãng phí thời gian đi bar, tìm chết hay gặp quỷ gì đó, không bằng học thuộc thêm mấy cái đề để hun đúc tình cảm của mình.
Trần Hi thấy mình đúng là quan tâm Khương Noãn quá đi, mà mặt Khương Noãn giờ đang lúc xanh lúc trắng, nhìn cô bạn đột nhiên mọc lên hai cái sừng dài màu đen trước mặt, chợt cảm thấy cô không còn sợ chị đại của trường là mình nữa rồi.
Nhưng khi đối mặt với đôi mắt đẹp đẽ của Trần Hi, Khương Noãn cảm thấy mình không thể nhận thua, kiên cường hỏi, “Nếu tớ nói không thì sao?”
“Vậy tớ phải tới nhà cậu ăn cơm với cô rồi.” Trần Hi nghiêm túc đáp lời.
(Khác quái gì GVCN gọi phụ huynh không?)
“…” Khương Noãn xin giơ ngón cái cho con quỷ nhỏ này.
“Trần Hi, cậu giỏi lắm.” Há mồm liền cáo trạng, đúng là có tiền đồ.
“Cảm ơn cậu đã khích lệ.
Ngày mai tớ sẽ mang sách ôn thi tới cho cậu, cậu cũng mua thêm mấy quyển đi.” Trần Hi càng nghiêm túc hứa hẹn.
Lỗ tai Khương Noãn đột nhiên run run.
“Mua thêm mấy quyển?”
“Nhóm Trần Mỹ Mỹ cùng cần dùng mà.” Dù sao cũng cùng một kiểu, Trần Hi nói rồi, so với chạy tới bar không bằng ngồi luyện đề.
Dẫu có thi đại học hay không thì đi chơi đều là lãng phí thời gian, trong mắt Trần Hi, việc ngồi học thuộc câu hỏi tốt hơn nhiều so với việc tới bar quẩy.
Cô cảm thấy đây mới đúng là phong cách sống của học sinh, Khương Noãn lặng lẽ thắp cho đám đàn em của
mình một nén hương, nghĩ tới chuyện không phải chết một mình, cô bạn liền vui vẻ gật đầu, “Vậy cậu cứ yên tâm.
Lúc về tớ sẽ mua thêm mấy quyển.
Tớ sẽ giúp cậu giám sát bọn họ.”
Trần Hi cắn môi nhìn chị đại Khương đang mang vẻ mặt thâm sâu khó dò.
Nhanh chóng sa đọa đến mức cùng Trần học bá thông đồng làm bậy, thấy đám đàn em gặp vận xui mà vui tươi hớn hở như vậy, giới hạn của Khương giáo bá thật là…
“Vậy thì giao hết cho cậu.” Trần Hi nói mà không chút áy náy hay áp lực nào.
Khương Noãn cười gằn một tiếng.
Trần Mỹ Mỹ đang ngồi đằng sau nhỏ giọng nói đùa, còn hẹn tối nay đi quán bar nào, chỗ nào có giai đẹp mới tới, đột nhiên rùng mình một cái.
Cô bạn cảm thấy cứ như bị ác quỷ theo dõi, vội vàng túm chặt bùa bình an mua từ chỗ Trần Hi, bấy giờ mới cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Trong lòng cô nàng tăng thêm sự cảm ơn với Trần Hi, cảm thấy mỗi khi mình gặp phải nguy hiểm, dường như bùa bình an đều bảo vệ mình.
Cô bạn chắc chắn chẳng thể ngờ là lần này đến bùa bình an của Trần Hi cũng chẳng cứu được mình, thế là cứ trò chuyện nói cười cho hết tiết học, sau đó đeo cặp lên chạy mất tăm.
Trần Hi cũng thu dọn sách vở chuẩn bị ra cổng trường.
Cô đi cùng Khương Noãn ra cổng, chợt thấy Lục Chinh đã đứng đó đợi mình, lúc lên xe cô phát hiện tâm trạng Lục Chinh hôm nay có vẻ tốt.
Nghĩ đến chuyện Triệu Thiến nói với mình, Trần Hi suy ngẫm rồi quyết định bẩm báo.
Cái này gọi là mách người lớn.
“Anh Lục Chinh, có người bên Triệu gia điều tra em.” Cô không cảm thấy việc mách lẻo này có gì phải ngại, thậm chí còn không lo lắng việc này sẽ làm phiền đến Lục Chinh.
Thấy người đàn ông quay sang nhìn mình, cô vô thức vặn vặn quai cặp, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Hôm nay em gặp được Triệu Thiến.
Em ấy nói thứ bảy tuần trước, cô của em ấy thấy em ngồi khóc trên xe anh, anh còn lau nước mắt cho em.” Thấy Lục Chinh dần híp mắt, Trần Hi cứng cổ nói tiếp, “Em ấy nói cô mình rất tức giận, cho nên muốn tìm người điều tra em.”
“Có sợ không?”
“Không ạ.”
“Em có thể sợ hãi.” Lục Chinh cảm thấy cô bé này có bị ngốc không?
Lúc này chảy nước mắt rồi nói một câu “Em rất sợ!” rồi nhảy vào lòng anh thực sự rất khó à?
“Vì có anh ở đây mà, sao em lại phải sợ?” Trần Hi hoang mang hỏi,
Lục Chinh đột nhiên hừ một tiếng, quay đầu, nhanh chóng nhếch khóe miệng.
Cô bé này rất biết ăn nói đấy.
“Em làm rất đúng.
Nếu có chuyện như vậy phải nói hết cho anh.” Đáy mắt Lục Chinh hiện lên tia sáng lạnh lẽo, anh đang lái xe nên Trần Hi không thấy tia sáng lạnh này, anh chậm rãi nói, “Anh nói rồi, người của Triệu gia, dù là ai cũng không được phép làm phiền em.”
Triệu Nguyệt đương nhiên sẽ không biết thân phận của Trần Hi, nhưng gia cảnh nhà Trần Hi đơn giản như vậy, tra một phát là biết hết, đến lúc đó nếu Triệu Nguyệt phát hiện thân thế Trần Hi có vấn đề, phía Triệu thị nhất định sẽ ra tay với Trần Hi.
Dù Trần Hi không phải con gái Triệu Viễn Đông, nhưng Lục Chinh cũng ghét cái tật tự cho mình là đúng của Triệu Nguyệt.
Cô ta cho rằng cô ta là ai?
Dám điều tra cô gái bên cạnh anh?
Cho rằng Triệu gia có chút tiền thì coi mình thành công chúa?
“Em biết.
Cho nên em mới nói cho anh mà.” Trần Hi cảm thấy chuyện Triệu Nguyệt nổi điên gì đó đúng là vô lý, nếu cảm thấy Lục Chinh thực sự là người đàn ông của mình, vì sao không lo tới tìm Lục Chinh hỏi cho ra nhẽ? Lén lút đi điều tra…
“Người có tiền đều như vậy à? Ví dụ như âm thầm điều tra hay đại loại vậy?” Câu nói tò mò của Trần Hi vừa vang lên, Lục Chinh đã lập tức cười lạnh nói, “Đương nhiên không phải.” Đáy mắt lại hiện lên tia sáng lạnh, Trần Hi gật đầu tỏ vẻ tin.
Bọn họ cùng đi tới quán cơm trông đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ.
Mặc dù không được như nhà hàng Tây xa hoa mà Lục Chinh từng mời, nhưng Trần Hi cảm thấy quán cơm này cũng rất tốt.
“Chị Dung trước kia từng dẫn em tới chỗ này ăn, em thấy đồ ăn không tệ, còn rất sạch sẽ, cho nên muốn mời anh tới đây một lần.” Trần Hi nói như hiến vật quý.
Cô để Lục Chinh gọi món, chống cằm nhìn anh chọn được mấy món, bèn lắc đầu.
“Sao lại toàn là món em thích thế?”
“Em có món gì không thích không?” Lục Chinh hỏi ngược lại.
“Không có.” Trần Hi thoáng chần chừ rồi hỏi Lục Chinh, “Thế anh thích ăn cái gì?”
“Cũng không khác em lắm.” Lục Chinh dừng một chút, cong cong khóe miệng, ánh mắt thâm sâu, “Những thứ em thích thì anh cũng thích.”
Trần Hi bị cái khẩu vị của Lục Chinh làm cho giật mình, hỏi thử, “…Hóa ra anh thích ăn thịt? Còn là thịt kho tàu? Cực kỳ thơm.”
Sở thích khó hiểu vậy.
Lục tổng câm nín.
.