Đọc truyện Thiên Sư, Giảm Giá Không? – Chương 17
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Đối mặt với câu nói lưu manh “hắn tính cái rắm”, trợ lý Trương là một người làm công tác văn hóa, xin chọn tôi không nghe thấy.
anh ta không hé răng, đợi một chốc mới đề thấp giọng nói, “Gần đây tập đoàn Triệu thị rất hùng mạnh.”
Có vẻ là vì người cầm lái sắp thay đổi triều đại, động tác tập đoàn Triệu thị rất lớn, đột nhiên nhanh chóng chiếm được một vài nơi trước đó không đề cập tới, làm khắp nơi nâng cao cảnh giác. Ví dụ như bên bất động sản, lúc trước sản nghiệp của Triệu thị có lớn cũng không đặt chân vào, nhưng dạo gần đây, kẻ từ sau khi vị Triệu tổng kia trở lại đã tích cực tham gia một số dự án đấu thầu, vừa nhìn là biết người này muốn xắn tay áo làm chuyện lớn.
Tóm lại Khương tổng bất động sản Khương thị, chiều nay muốn gặp mặt Lục Chinh, chính là vì thái độ tích cực chủ động của Triệu thị làm Khương thị phải nâng cao cảnh giác.
Trước kia đều là mọi người phân phần bánh với nhau, tuy là cũng có chút tranh giành, nhưng mà vẫn ấn theo quy củ, luôn là tôi vui mọi người cũng vui.
Là do Triệu thị đột nhiên chen chân vào, thứ cướp đi đều là ích lợi bên bất động sản mà mấy công ty trong ngành này đã đứng vững gót chân bấy giờ.
Khương tổng không ở nhà chửi mẹ nó mới là lạ.
“Ngu xuẩn.” Lục Chinh cười lạnh một tiếng, “Lão gia hỏa Triệu thị kia còn chưa già cả mắt mờ định nghỉ hưu, hắn làm con trai mà lại muốn bày ra cái bộ dạng đoạt lớp đoạt quyền với mấy lão già kia… thật sự cho là trên TV khen hắn vài câu là đại gia tài chính thì hắn coi mình là đại gia tài chính thật đấy hử?”
Đài truyền hình đều hay thổi phồng mấy kẻ có tiền vừa từ nước ngoài về, nghiêm túc tất thua. Chỉ là Lục Chinh không ngờ lại có kẻ ngốc coi là thật, thực sự coi mình thành đại gia tài chính, tinh anh thương nghiệp, nghĩ tới vị Triệu tổng anh tuấn nho nhã kia, anh nhếch khóe miệng khinh thường nói, “hắn đúng là không bằng ông bố của mình.”
Người cầm lái thực sự của Triệu thị là Triệu lão gia, đó mới là một ông lão thông minh, nếu không đâu để nhiều năm vậy cũng không tiến vào ngành kinh doanh bất động sản.
Ai mà không biết bất động sản kiếm tiền rất được.
Nhưng muốn được phân chia ích lợi, nào có dễ dàng thế.
Hùng hổ dọa người quá mức, còn bày ra bộ dạng như muốn tranh đoạt… Coi Lục tổng tập đoàn Lục thị vốn máu lạnh vô tình không sợ bị nguyền rủa này là gì?
Lục Chinh tuy là cường thế, nhưng vẫn được tính là nói lý, vị Triệu tổng này ở tập đoàn còn chưa bồi dưỡng ra mấy người tâm phúc, cũng không hiểu rõ chính sách trong nước lẫn phân chia hợp tác mà đã dám đoạt đồ của người khác, tướng ăn khó coi như thế, sợ là có ngày bị người ta đánh chết.
“Triệu tổng…”
“Triệu phó tổng.” Lục Chinh uốn lại.
Trợ lý Trương cảm thấy ông chủ mình đủ lắm rồi nhá.
Đánh người tránh cái mặt ra, một hai phải nhấn mạnh người ta là phó tổng, đúng là đả thương người mà.
“Sợ là Triệu lão gia tử sẽ bất mãn với chúng ta.” anh ta ho khan một tiếng, thấy Lục Chinh không nói gì, chỉ hơi cười lạnh, mới nhẹ giọng nói, “Lục thị và Triệu thị đều là tập đoàn số một số hai trong nước, một chút gió thổi cỏ lay cũng có biết bao người ngó. Nếu ngài không cho Triệu thị mặt mũi, chỉ sợ ngày mai sẽ có người nói giữa Lục thị và Triệu thị có khúc mắc, về phương diện giá cổ phiếu…” anh ta cụp mắt, thấy mặt Lục Chinh lạnh đến tận cùng, hoàn toàn không đem cái việc nhỏ này trong lòng, nhẹ nhàng nói, “Còn vị đại tiểu thư Triệu gia kia, cô ta đối với Lục tổng ngài…”
Triệu tổng có một cô em gái, lén…quang minh yêu mến Lục tổng của bọn họ đã nhiều năm, trên thương trường không có người nào là không biết không hiểu.
Chỉ tiếc là ta vốn có lòng hiểu trăng sáng, cớ sao trăng sáng chiếu mương máng, Lục tổng luôn rất ghét phụ nữ lại gần mình, vị đại tiểu thư Triệu gia kia một trời nhiệt tình đúng là cho chó ăn.
Dù rằng Lục tổng liên tiếp lơ người ta, coi như người vô hình, nhưng vị đại tiểu thư Triệu gia vẫn quyết theo đuổi Lục tổng không bỏ, đương nhiên là người ta đứng xa xa liếc mắt đưa tình, dù sao cũng đâu gây trở ngại cho người khác đúng không?
Chính bởi vì Lục Chinh là người trong lòng của vị đại tiểu thư Triệu gia kia, nên mấy thiên kim tiểu thư do e sợ cường thế của Triệu gia mà đều sôi nổi thoái nhượng, mấy năm nay, người bên cạnh Lục tổng càng thêm thưa thớt. Nhưng mà trợ lý Trương biết Lục tổng nhà mình là người ngạo mạn, hơn nữa còn là người đàn ông không máu không nước mắt, thấy Lục Chinh cười lạnh, càng phải nhắc nhở thêm, “Đại tiểu thư Triệu gia là người phiền toái.”
Lão gia tử Triệu gia kia vô cùng yêu thích Lục Chinh, rất nguyện ý liên hôn, việc ái nữ nhà mình theo đuổi Lục Chinh, thấy vậy cũng vui mừng.
Tiếc là Lục tổng đã nói qua, chỗ nào có cô ta thì không có Lục tổng, bởi vậy cứ hễ là tiệc rượu của Lục gia, chỉ cần Lục Chinh ở đó, vị đại tiểu thư Triệu gia này trước nay đều không thể xuất hiện. (khúc này bản raw tác giả gõ sai, mình tự sửa trong bản edit rồi.)
Có một lần cô ta mang theo phần cảm tình không thể áp chế được nữa, xuất hiện trên tiệc rượu muốn cùng Lục Chinh nhảy một điệu, đối với cô gái trước mặt đang nhẹ giơ tay chờ anh nâng lên khẽ hôn, Lục Chinh làm như không thấy, giơ chân bước qua.
Nhất thời dư luận ồ lên, vị đại thư Triệu gia kia bị vứt lại giữa vũ hội đèn lồng huy hoàng, lúc đó vẫn còn đang rụt rè nâng một cánh tay lên…thiếu chút nữa là quay đầu đi nhảy biển rồi.
Quá là mất mặt.
Từ đó về sau, Triệu thị không còn dám cùng Lục tổng mồm mép bịp người*, cũng không dám thường đề cập tới vị đại tiểu thư kia nữa, chính là vì cái này mà hai tập đoàn Lục thị và Triệu thị cắt đứt hợp tác, và giờ là bộ dạng mỗi người một con đường riêng.
(*mồm mép bịp người: giở trò, google dịch ra là giở trò đồi bại mới ghê)
Lục Chinh đúng là làm được cái hành động lạnh lùng không chút uyển chuyển của bậc quý ông này, trợ lý Trương không chút đồng tình với vị đại tiểu thư Triệu thị kia, ngược lại muốn đồng tình cho Lục tổng nhà mình, thật đúng là đánh mặt người ra gần chết mới thôi, Triệu thị còn phải trả giá thảm thiết như vậy, ai mà còn muốn Lục tổng nữa?
Nhân duyên của Lục tổng…Chỉ cần không sợ chết là được, gần đây chả có tí nhân duyên gì rồi.
anh ta thở dài một hơi.
“cô ta phiền toái cái rắm.” Lục Chinh hoàn toàn không để trong lòng, lạnh lùng nói: “Tưởng mình là công chúa, thật ra chỉ là một con chim sẻ.” anh độc miệng như thế, hoàn toàn chả có nửa điểm thương hương tiếc ngọc nào, trợ lý Trương trong lòng kêu một tiếng được, cảm thấy đây mới chính là con người lạnh lùng vô tình mà mình tình nguyện phụ tá, khẽ gật đầu nói, “Nếu đã vậy, buổi tối ngài trống lịch. Sao không hẹn ăn cơm cùng Khương tổng?” Triệu thị dã tâm bừng bừng muốn tiến công vào bất động sản như vậy, tuy là bất động sản không phải phương hướng chủ yếu của Lục thị, nhưng ai lại nguyện ý để vị khách không mời tới kia một hai muốn gây chuyện giật đồ.
Bất động sản Khương thị là một trong những công ty lớn nhất về ngành này, chỉ cần đạt thành hợp tác với Khương thị. Lục thị có thể đứng sau phất cờ hò reo, để Khương thị và Triệu thị đối đầu với nhau.
Nếu không sao lại nói người tri thức suy ngẫm nhiều, sau mắt kính gọng vàng chính là mặt người dạ thú, trợ lý Trương cũng rất xấu xa đấy.
Lục Chinh nheo mắt nhìn thằng em trốn trong chăn lập kết giới, đang nói chuyện điện thoại, hoàn toàn không còn mang cái mẽ thần tượng kia nữa, khẽ lắc đầu nói: “Đêm nay tôi có việc.”
anh theo bản năng sờ vào chìa khóa xe thể thao đỏ trong túi quần, đôi mắt đen tối tăm đi vài phần, lạnh lùng nói với trợ lý Trương, “Chốc nữa cậu tới số 15 đường Hòe An, nếu lầu ba không mở cửa, cậu kêu công nhân phá khóa.” anh phải chắc chắn cô bé kia không gặp phải chuyện gì, ngón tay thon dài gõ mặt bàn, “cô bé ấy mặc đồng phục.”
Đồng phục, cũng tính là đặc điểm nhỉ.
Ánh sáng trước mặt trợ lý Trương vụt tắt, bày mưu lập kế đều là mây bay, gương mặt tuấn tú đành căng thẳng nhắc nhở, “Lục tổng, chỉ cần là học sinh thì đều có đồng phục.” anh ta chần chờ một chút lại nói thêm với Lục Chinh, “Ngài có nhìn ra đó là đồng phục trường nào không?”
Ít nhất cho mình một phạm vi là tốt lắm rồi, nhưng mà xin chia buồn với trợ lý tiên sinh, Lục Chinh xa rời trường học từ lâu, biết được cái gì chứ, khẽ lắc đầu nói, “Đồng phục xấu kinh.” Thế mà cô bé kia lại thích vô cùng, Lục Chinh cụp mắt, mang theo vài phần ghét bỏ nói, “Giờ mấy trường đúng là tệ, đồng phục cũng không biết thiết kế cho đẹp một chút.”
Trợ lý Trương tiếp tục đẩy mắt kính.
không đẩy mắt kính thì thanh niên này sắp sụp đổ mà cào tóc luôn rồi.
“Tôi sẽ tận lực.” Xem ra, đây là thời điểm đi tới số 15 đường Hòe An, xách tên gia hỏa lén lút ở trong lầu ba, tìm ra cô bé tóc đen mà Lục tổng cần.
“Phải nhanh lên.” Lục Chinh rất vừa lòng với vị trợ lý toàn năng này, đứng dậy, thấy Lục Cảnh đã buông điện thoại, ở trên giường đưa ánh mắt đáng thương nhìn qua mình, anh hừ một tiếng, cảnh cáo nói, “không được tạo tai tiếng với cái cô Michelle kia, nếu không em nhất định sẽ hối hận hôm nay không chịu nghe lời anh nói.”
Đáy mắt anh còn hiện lên sát ý, Lục Cảnh vội rúc vào chăn, run rẩy lo sợ, lấy lòng: “Đại ca, anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ không làm đâu.” anh chàng giơ tay phát lời thề, nhẹ nhàng cứ như uống nước lạnh, thấy Lục Chinh cởi áo sơ mi quay về phòng mình tắm rửa, lúc này mới thở ra một hơi.
không biết có phải do tác dụng tâm lý không, luôn cảm thấy lúc ở cùng đại ca mình, cái cảm giác lạnh lẽo sợ hãi đều tan thành mây khói.
Lục Cảnh sờ sờ tấm bùa bình an trong tay, thấy trợ lý Trương đang cúi người nhặt áo vest Lục Chinh vứt trên mặt sàn, đôi mắt đột nhiên xoay chuyển, quay ra vẫy vẫy tay với trợ lý Trương.
“Trợ lý Trương, cho anh cái này này.” anh chàng cầm một tấm bùa bình an mua ở chỗ Trần Hi, đưa cho trợ lý Trương.
Trợ lý Trương sửng sốt, có chút kinh ngạc.
“Nhị thiếu, cho tôi ư?”
Nhìn Lục Cảnh trốn ở trong chăn, gương mặt anh tuấn đẹp trai đầy vẻ quan tâm lẫn thân thiết, trợ lý Trương lại nhìn tấm bùa ngụ ý cát tường bình an này, lập tức chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng.
Tuy là Nhị thiếu hơi ngốc một chút, nhưng mà nói thật, đúng là vẫn rất quan tâm bọn họ vì phải vất vả, trả giá biết bao mồ hôi…
“Đương nhiên, tặng cho anh.” Thấy trợ lý Trương nghiêm túc nhấp nhấp khóe miệng, nhìn qua biểu cảm trở nên mềm mại hơn rất nhiều, Lục Cảnh mới cười tủm tỉm bò dậy khỏi giường, nhét bùa bình an vào tay trợ lý Trương.
Trợ lý Trương càng thêm cảm động.
“Cảm ơn Nhị thiếu.”
“Cảm ơn cái gì, chúng ta là bạn bè mà. Đúng rồi huynh đệ…” Vị thần tượng này hình như dừng một chút, lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa, biết anh mình không ở ngoài nghe lén, lúc này mới đè thấp giọng, thì thầm, “Tôi nghe nói giải trí Lục thị muốn quay một bộ mới, là đạo diễn nổi tiếng… anh cảm thấy tôi có thể diễn nam chính không? Huynh đệ của tôi?”
Trợ lý Trương sững sờ, đón nhận ánh mắt nóng cháy muốn thân thiết của Nhị thiếu, trên tay là tấm bùa bình an, trong óc lại hiện ba chữ to tướng.
QUY TẮC NGẦM!