Đọc truyện Thiên Sứ Đích Mỉm Cười – Chương 22
Quần áo trong tầng tầng thở dốc của chúng tôi vội vàng bị cởi bỏ, mà thứ cũng dần rời đi, chính là những tia lý trí cuối cùng còn sót lại. Làn da của Dịch Khiếu thật ấm áp, trắng ngọc mịn màng, mỗi chỗ tay tôi mơn trớn qua sẽ khẽ khàng nổi lên từng trận run rẩy. Em mẫn cảm như thế, mẫn cảm đến mức muốn nhấn chìm tôi, khiến tôi hãm sâu vào cơn lốc say mê. Tôi cũng giống em. Khi tay Dịch Khiếu chậm rãi xoa nhẹ lên lưng tôi, phản ứng của tôi cũng mãnh liệt như vậy, cơ hồ như giật mình sợ hãi, kinh ngạc nhìn em, lại bắt gặp sóng mắt mê ly kia và đôi môi đỏ mọng khẽ nhoẻn một độ cong hoàn hảo.
Thực ra, tôi cũng không biết tiếp theo mình phải làm gì.
Trước khi quen biết Dịch Khiếu, tôi hoàn toàn không biết bản thân sẽ có một ngày thừa nhận mình đồng tính, cũng hoàn toàn không biết những chuyện mà người trong thế giới ấy thường làm. Tôi yêu Dịch Khiếu, chỉ Dịch Khiếu mới có thể nhóm lên ngọn lửa chôn tận sâu trong lòng tôi. Hiện tại ngọn lửa ấy đang hừng hực cháy trong ***g ngực này, mà tôi lại hệt như một đứa trẻ chưa trải chút sự đời, chẳng biết phải làm sao với thứ cảm tình ấy.
Dịch Khiếu ngay lập tức hiểu sự do dự đó của tôi. Em chậm rãi vươn người tới, ôn nhu vòng hai tay qua cổ tôi, đôi gò má nóng rực của em nhẹ nhàng cọ sát lỗ tai tôi.
“Em muốn anh, muốn anh xóa hết mọi ấn ký dơ bẩn mà người nọ lưu lại trên người em đi.”
Em muốn trên người mình, chỉ còn lại ấn ký của anh mà thôi.
Khẽ tách nhau ra, tôi ở trong màn đêm lặng lẽ nhìn em, nhìn đôi mắt bị tia *** che phủ, ướt át đến vô cùng kiều diễm, vẫn ẩn ẩn một loại bi thương không thể xóa nhòa.
Hãy để tôi đem mọi thứ dơ bẩn trên người em xóa hết đi, để em làm lại từ đầu.
Tôi hôn lên đôi môi ẩm ướt của em thật lâu, sau đó dọc theo chóp mũi mà hôn dần lên, lướt qua hàng lông mi thật dài, lại cẩn thận hôn lên những dấu vết ẩm ướt mằn mặt trên mặt em. Tôi xoa nhẹ lên trán em, trực tiếp đem môi mình áp lên vầng trán ấy.
“Em là của anh. Dịch Khiếu, em chỉ thuộc về anh.”
“Vâng.”
“Em chỉ thuộc về anh, em hoàn toàn chỉ thuộc về anh.”
Thanh âm Dịch Khiếu khẽ run rẩy, lại ẩn ẩn chút nghẹn ngào nức nở. Môi tôi chuẩn xác lướt qua từng tấc từng tấc da thịt em, từ môi tới từng ngón tay, từ trán xuống tận ngón chân. Vậy ra tình yêu lại có thể xinh đẹp như thế, khi môi tôi lần lượt đi xuống, hệt như có một loại ma pháp nào đó, khiến tôi thấy trên làn da mịn màng của Dịch Khiếu như hiện lên từng đóa hoa trong suốt đẹp vô cùng.
Đây là người tôi yêu nhất. Tôi sẽ đem đến hạnh phúc cho em.
Khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau, tôi hoàn toàn xem nhẹ cảm thụ của bản thân mình mà toàn tâm toàn ý yêu Dịch Khiếu. Trong đầu tôi đều là hình ảnh của em, tai tôi bắt giữ từng tiếng rên rỉ thật nhỏ của em. Có làm em đau hay không? Có khiến em bị thương tổn ở đâu không? Mọi cảm nhận của em đều hướng về tình yêu của chúng tôi. Dịch Khiếu hầu như không phát ra chút tiếng động nào, chỉ những lúc cơ thể cảm thấy thỏa mãn vô cùng mới có thể phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, xen lẫn trong ấy là cả thống khổ lẫn khoái hoạt……. Khi chúng tôi từng bước tìm hiểu nhau, ánh mắt ẩm ướt của em dần dâng lên một tấng sắc hồng…… muốn nhiều hơn, muốn trả giá nhiều hơn nữa, muốn…….
Hạ thân đã trướng đến khó chịu, tôi nhẹ nhàng ôm lấy Dịch Khiếu vào trong ngực, mồ hôi như mưa rơi xuống.
Lờ mờ, chúng tôi đều nhận ra chuyện gì sắp phát sinh, nhưng tôi không làm được.
Dịch Khiếu vuốt sợi tóc dán trên mặt tôi ra sau, sau đó, tay phải em chậm rãi trượt xuống bụng dưới tôi.
“Đừng!”
Tôi giật mình bắt lấy tay em, không muốn khiến em nhớ tới những chuyện khổ sở đã từng trải qua kia.
“Không sao.” Dịch Khiếu nhẹ nhàng thở dài, lớp mồ hôi trên trán em chợt ánh lên những tia sáng xinh đẹp.
“Hay là……. em tới đi…… anh sẽ phối hợp với em…….” Thanh âm tôi vì cực độ nhẫn nại mà phát ra không thành tiếng.
Dịch Khiếu trầm mặc nhìn tôi, kéo tay tôi nhẹ nhàng đặt lên bụng em.
“Anh mau tiến vào, tiến vào nơi này. Để cả trong và ngoài cơ thể em đều hoàn toàn thuộc về anh, chỉ thuộc về anh đi.”
“Dịch Khiếu……”
“Không sao đâu, anh mau đến đi.”
“Em sẽ giúp anh.”
Một khắc tiến vào kia chỉ có đau đớn, tuy rằng không phải là cảm thụ của bản thân, nhưng tôi vẫn từ biểu tình hư hư thực thực của Dịch Khiếu mà nhìn ra được sự khổ sở của em. Tôi nhẹ nhàng áp mình lên cơ thể em, hôn lên môi em. Em ngọt vô cùng, lại xen lẫn chút nhẹ nhàng khoan khoái của vị kem đánh răng, khiến chúng tôi như càng chìm sâu vào mê luyến.
“A ——“
Thân thể Dịch Khiếu mạnh ưỡn về phía trước. Cọ xát vào tôi, không có lấy một khe hở nào. Tôi gắt gao ôm chặt lấy em, hôn em, dùng cả thể xác và tinh thần mình nói cho em biết, mình yêu em đến mức nào.
Thân thể Dịch Khiếu vẫn run rẩy, em nắm lấy mái tóc tôi áp xuống mặt mình, để nước mắt em làm ướt gương mặt tôi.
“Đã làm em đau sao?” Tôi vỗ về hai má em, ân hận nói.
Em rũ mắt xuống, hàng lông mi dài khẽ khàng rung động.
“Không đâu. Anh giỏi lắm.”
Sau khi cơn đau đớn dần qua đi, một loại khát vọng xa lạ không biết tên trong lòng chúng tôi dần dâng lên. Chúng tôi đều nhận ra, cũng bởi vậy mà trở nên bất an, sợ hãi……. mà nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa là suy nghĩ muốn đi lý giải nó.
Dịch Khiếu chậm rãi kéo bả vai tôi xuống, ghì ngày càng chặt, hệt như em muốn đem chính bản thân mình khảm nhập thật sâu vào trong cơ thể tôi.
“Yêu em đi.” Em nói.
Ngọn lửa trong cơ thể tôi rốt cục không thể khống chế mà cháy bùng lên, thiêu đốt ***g ngực tôi, hạ phúc tôi, thiêu đốt cả ánh mắt và từng sợi tóc trên đầu tôi. Sinh lực Dịch Khiếu rốt cục cũng từ trong tầng tầng lớp bụi mà bạo phát ra, mỗi lần luật động tôi ngày càng cảm nhận được khát vọng hạnh phúc của em, cơ hồ như muốn hiến thân mình, cả người tràn ngập quang mang thần thánh. Tôi càng thêm dùng sức ôm chặt lấy Dịch Khiếu, run rẩy, thúc giục từng đợt tiết tấu ngày càng nhanh hơn, cùng người tôi yêu thương nhất chìm vào trong hạnh phúc cực độ ấy.
Ngày hôm sau, khi ánh dương nhẹ nhõm chiếu lên người, tôi từ trong giấc mộng ngọt ngào tỉnh lại, vẫn không thể khẳng định liệu sự tình tốt đẹp đêm qua, rốt cục là sự thực, hay là ảo ảnh. Thế nhưng em lại rất chân thực mà nằm cạnh tôi, trên mặt là biểu tình thoải mái khó có được.
Nam hài xinh đẹp nhất thế giới này, đang chân thực nằm bên cạnh tôi, hệt như thiên sứ.
Tôi nhìn em thật lâu, như muốn khắc sâu hình ảnh em vào lòng, mãi đến khi tôi xác định bản thân đã vĩnh viễn đem em ghi khắc vào trong tim, mới cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng chậm rãi tránh làm em thức giấc.
Thật ư? Hết thảy những chuyện đó đều là thật sao?
Đến tận khi dòng nước lạnh lẽo hất lên mặt mình, tôi vẫn không có đủ tự tin để thừa nhận điều ấy.
Trong gương là một người đàn ông đang yên lặng nhìn tôi, trên mặt anh ta không còn xuất hiện những nếp nhăn nhỏ vụn nữa, ánh mắt anh ta vẫn sáng ngời như trước kia……. Nhưng tất cả những chuyện này, cũng không đủ để chứng minh anh ta đã có được tình yêu, nhất là khi cảm nhận được sự kết hợp ngọt ngào đó.
Hóa ra cũng có loại hạnh phúc như thế, khiến người khác cảm thấy cứ vậy mà chết đi cũng đã đủ mãn nguyện rồi.
Có lẽ 29 năm cuộc đời tôi chính là để chờ đợi ngày hôm nay.
Không biết mình đã ngây người đứng trong phòng tắm bao lâu, khi tôi ra ngoài đã thấy Dịch Khiếu muốn đứng lên. Em nhìn lướt qua tôi một cái rồi nhanh chóng rời mắt đi. Trải qua chuyện tối hôm qua, cả tôi và em đều có chút gượng gạo.
Cũng bởi vì như thế nên tôi mới có loại cảm giác chân thật.
Tôi đi qua, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối của em.
“Anh hối hận ư?” Em để tôi vuốt lại tóc cho mình, nhẹ nhàng nói.
“Sao có thể chứ? Anh chỉ sợ chuyện đêm qua là một giấc mộng thôi.”
Những sợi tóc tơ của em khẽ rung động, hay là thân thể em đang run rẩy…
“Thật ra, em mới là người sợ hãi hơn.”
Em nhắm mắt lại, có chút thỏa mãn, lại vô cùng kiên định mà nói.
Tôi nghĩ, cho dù là cái gì đi chăng nữa, nhất định cũng phải phá kén mà thoát ra thôi.
Sau bữa trưa, tôi ngồi đối mặt với Dịch Khiếu. Ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi.
Tôi trong lòng đã không còn lo lắng những bông tuyết kia sẽ mang em đi nữa, bởi vì với em, tôi đã quan trọng hơn bất cứ điều gì rồi.
Dịch Khiếu nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu, mãi về sau mới yếu ớt nói: “Thầy Trần, thầy có biết nguồn gốc cái tên của em không?”
“Dịch Khiếu. Diệc —– Đại —— Khiếu()? Ý là muốn nói em sẽ đột nhiên nổi tiếng?” Tôi đoán.
() Chữ 奕 (Dịch) bao gồm chữ 亦 (Diệc) và chữ 大 (Đại), kết hợp với chữ啸 (Khiếu) sẽ hàm ý là tiếng vang lớn
Em lắc đầu, sủng nịch nhìn tôi, bất đắc dĩ mà lộ ra ánh mắt ôn nhu. Sau đó, em nhẹ nhàng lôi ra một tờ giấy trắng, cẩn thận tỉ mỉ, từng nét từng nét viết xuống trang giấy ấy tên của chính mình: “Nhiễm, Dịch, Khiếu.”
Rồi em dừng lại một chút, giống như đang cân nhắc điều gì.
Bông tuyết rơi xuống bệ cửa sổ, “Bộp” “Bộp” từng tiếng. Ngoài âm thanh ấy ra, ngoài kia cũng chẳng vang lại tiếng đọng nào nữa.
Sau đó ngòi bút của em lại bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển trên trang giấy trắng.
“Thầy nhìn chỗ này.Thêm một nét ngang trên đầu chữ ‘nhiễm’ (冉), sẽ thành chữ ‘lại’(再), rồi đọc hợp hai chữ ‘dịch’(奕) và ‘khiếu’(啸), sẽ thành chữ ‘cười’(一笑, âm Hán Việt là ‘nhất tiếu’, nghe gần giống ‘dịch khiếu’). ”
Trên trang giấy trắng liền hiện hai chữ “lại cười”, ngay phía dưới ba chữ “Nhiễm Dịch Khiếu” kia.
Đột nhiên tôi thấy ê ẩm, lệ như trào ra mà không rơi được.
“Mẹ em đặt tên này cho em, hy vọng em cả đời đều có thể vui vẻ hạnh phúc, không phải phiền não về bất cứ chuyện gì……” Dịch Khiếu cúi đầu nhìn cái tên trước mắt, buồn bã nói, “Trước kia em còn cười mẹ ngốc, nói kỳ vọng này thật chẳng có chút ý nghĩa nào. Mãi đến hôm nay, em mới biết, thật ra đó mới là nguyện vọng xa xỉ nhất……”
Luôn muốn cả đời có thể trốn ra ngoài chơi diều.
Luôn muốn trở thành một vị quân y trong quân đội.
Luôn muốn cả đời có thể thật hạnh phúc mà mỉm cười……
Từng giọt từng giọt nước lăn xuống, làm nhoè đi từng nét chữ trong tên em trên giấy, rồi tựa như xúc động không thể ngừng lại được, một giọt một giọt lại lần lượt rơi xuống. Dịch Khiếu vẫn cúi đầu, như đang tự hỏi điều gì, vẻ mặt chuyên chú. Cho dù là như vậy, em vẫn vô cùng xinh đẹp ——– có lẽ là vì nét thương cảm ấy, mà càng khiến em đẹp hơn nữa, đẹp đến kinh tâm động phách…… Không biết vì sao, mũi tôi chợt thấy cay cay, rồi lại tựa như có thứ gì đó cứ nghẹn nghẹn trong cổ họng, không thể nuốt xuống cũng không thể lấy ra. Tôi khẽ khịt mũi, dùng một loại thanh âm cứng ngắc khó nghe nói: “Nói thật, từ khi thấy em ở trường đại học này tới nay, anh chưa từng thấy em cười. Em có thể cười cho anh xem một chút được không?”
Dịch Khiếu ngẩng đầu lên nhìn tôi, im lặng, thật lâu…… Sau đó em cứ vậy mà mỉm cười, không chút gượng gạo, không chút ngại ngùng ——- mà cũng là lúc ấy, một giọt lệ lại từ khóe mắt rơi xuống, không lăn trên gò má em, mà trực tiếp rơi xuống bàn, chỉ nhẹ nhàng nhưng lại như phát ra một tiếng “Ầm!” đánh vào lòng tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy em mỉm cười, hạnh phúc như thế, mà cũng đau đớn đến vậy. Giờ đây, tôi đã không thể phân biệt nổi, là nước mắt của ai làm nhòe đi trang giấy trắng.
Sau tôi lại như không điều khiển được, một lần lại một lần thì thào nói, “Lại cười một cái nữa được không?” “Lại cười một lần nữa thôi……” “Lại cười một lần nữa……”
Dịch Khiếu cũng ngoan ngoãn một lần lại một lần nữa nở nụ cười, có chút khờ dại, có chút đáng yêu, nét thương tâm thản nhiên phảng phất, khiến từng giọt lệ cũng theo những nụ cười kia mà không ngừng trào ra.
Một cậu bé xinh đẹp ở trước mặt tôi lẳng lặng mỉm cười, lẳng lặng rơi lệ như thế, từng giọt tựa như những hạt trân châu rơi xuống, lấp lánh hào quang. Không biết là nụ cười ấy hấp dẫn tôi, hay là giọt nước mắt trong suốt ấy làm tôi rung động, tôi từ đó luôn cho rằng, nụ cười của thiên sứ chính là như vậy – mang một chút khờ dại, một chút đáng yêu, không chút dơ bẩn, thuần khiết tựa như những hạt pha lê, lại điểm thêm từng nét lệ quang, khiến thời gian như ngừng lại, thanh âm như tan biến, cả thế giới chợt trở nên tĩnh lặng, ôm ấp đầy đau thương…