Đọc truyện Thiên Sứ Của Chiến Binh – Chương 34
Từ cửa sổ, Keeley quan sát Alaric cùng Rionna đi dọc theo bờ hồ. Đây không phải cuộc dạo chơi riêng tư của hai người. Gia tộc McCabe cũng như gia tộc McDonald cử người canh gác khi cặp đôi này ở bên nhau.
Tuy thời tiết không thể nói là ấm áp nhưng nhờ nhiệt độ tăng bất thường nên việc ở ngoài trời rất thoải mái và thực tế thì sân trong đang nhộn nhịp chuẩn bị cho lễ cưới.
Tin tức đức vua sắp đến lan truyền khắp vùng cao nguyên và các gia tộc lân cận đã đến dựng trại bên ngoài tường thành của pháo đài McCabe.
Gertie cùng các chị em phụ nữ trong pháo đài lăng xăng bở hơi tai cố chuẩn bị đủ thức ăn cho những đoàn khách lũ lượt kéo đến.
Dường như toàn bộ vùng cao nguyên râm ran những đồn đoán. Chiến tranh sắp nổ ra và mỗi một gia tộc đều muốn chắc chắn rằng họ liên minh với phe thắng cuộc.
Đức vua sẽ công khai tác hợp cho nhân duyên giữa Rionna và Alaric, đồng thời yêu cầu các gia tộc láng giềng thể hiện lòng trung thành. Với việc con gái mới sinh của Ewan được thừa kế mảnh đất Neamh Álainn, gia tộc McCabe sẽ thống lĩnh vùng đất rộng nhất ở Scotland, ngoài khu vực trị vì của đức vua.
Đó sẽ là một ngày đáng nhớ trong nhiều năm sau nữa.
Ánh mắt nàng trôi về phía Alaric đang đứng chăm chú lắng nghe Rionna, dù thật ra trông giống như Rionna đang lên lớp thuyết giảng cho chàng hơn.
Nàng biết định mệnh của Alaric hướng đến những điều vĩ đại. Là lãnh chúa gia tộc McDonald, chàng sẽ sát cánh với Ewan trong việc bảo vệ ngai vàng của đức vua và bảo vệ gia tộc của họ.
Bỗng Alaric ngước lên và cơn gió thổi qua làm bím tóc chàng đung đưa. Những ngón tay nàng cồn lên niềm khao khát được luồn vào mái tóc dày ấy. Ánh mắt họ gặp nhau và nỗi khổ đau hiển hiện trên nét mặt chàng.
Keeley lùi lại, không muốn bất kỳ ai chứng kiến cảnh họ nhìn nhau. Nàng sẽ không làm điều gì khiến Rionna phải bẽ bàng, cho dù trái tim nàng đang vỡ nát thành hàng triệu mảnh.
Tiếng gõ cửa chặn đứng dòng suy nghĩ đang đi theo chiều hướng ủ ê và nàng nhanh chóng ra mở cửa, lòng thầm cảm ơn sự xen ngang này.
Nàng ngạc nhiên thấy Caelen lù lù ngay cửa. Nàng ngó cậu ta trân trân, không nghĩ ra lời gì để thốt lên.
Caelen cũng không có vẻ thoải mái gì hơn trong tình huống này. Anh hắng giọng và cau mày lại. “Tôi nghĩ cô có thể thích… có nghĩa là, tôi nghĩ cô có thể không muốn xuống ăn tối mà không có ai đi cùng.”
Nàng nhướng mày. “Anh đang đề nghị được giúp đỡ tôi ư?”
Caelen càng nhíu mày hơn. “Đúng vậy. Tôi biết bên dưới đông đúc và toàn nói về hôn lễ ngày mai của Alaric. Nhưng tôi không nghĩ cô nên trốn trong phòng một mình cả buổi tối.”
Nét mặt dịu lại, nàng mỉm cười với anh.
“Vì Chúa, đừng có khóc đấy,” anh càu nhàu.
Nàng ráng nhịn cười. “Tôi rất vui được anh hộ tống.”
Caelen chìa cánh tay và nhìn chăm chăm vào nàng.
***
Bữa tối ồn ào náo nhiệt kéo dài đến tận đêm. Chiếc bàn cao chật kín các lãnh chúa của những gia tộc láng giềng, tất cả thi nhau giành lấy thiện cảm của đức vua.
Rionna trông chán nản, bồn chồn khi ngồi giữa Alaric và cha mình. Mairin có vẻ muốn bật ngửa bất cứ lúc nào, cho đến khi Ewan vòng tay kéo cô vào lòng, rõ ràng là anh không quan tâm đến khuôn phép.
Caelen ngồi cạnh Keeley và lặng lẽ quan sát khung cảnh huyên náo xung quanh. Dù không nói nhiều nhưng anh cũng hơn một lần nghiêng sang hỏi Keeley ăn uống được không.
Sự quan tâm của anh khiến nàng cảm động. Ấn dưới bộ dạng hay cáu kỉnh của Caelen là một người đàn ông đầy phẩm giá và hết mực trung thành. Nàng không biết điều gì đã biến anh thành một người hay che dấu tình cảm của bản thân như vậy, nhưng rõ ràng một khi giành được sự quý mến của Caelen, anh sẽ quan tâm hết lòng hết dạ.
“Tôi lo bữa tối nay là quá sức đối với Mairin,” Keeley thì thầm với Caelen. “Chị ấy sẽ không chịu thừa nhận mình mệt mỏi vì muốn ở cạnh chồng, nhất là khi có đức vua ở đây.”
Caelen nhìn về hướng Mairin và cau mày.
“Lẽ ra Ewan phải bảo chị ấy về nghỉ cách đây một giờ rồi.”
“Chắc tôi có thể xen vào nói rằng em bé cần chị ấy.”
“Tôi sẽ đi với cả hai để Ewan không phải rời bàn tiệc,” Caelen nói chắc nịch.
Keeley mỉm cười. “Tôi rất vui vì có anh hộ tống.”
“Lão sẽ không có cơ hội ở một mình với cô nữa,” Caelen vừa tuyên bố vừa nhìn thẳng vào lãnh chúa McDonald.
Keeley đứng lên mà không liếc về phía lãnh chúa McDonald, dù nàng có nhìn Rionna và khẽ nở nụ cười. Ánh mắt nàng hơi lướt sang Alaric nhưng lại nhanh chóng quay đi, sợ vẻ mặt sẽ phản bội chính mình.
Caelen đưa nàng đến đầu bàn và Keeley nhún gối chào đức vua trước khi hướng sự chú ý sang lãnh chúa McCabe.
“Tôi sẽ đưa phu nhân McCabe lên lầu nếu ngài cho phép. Tôi lo phu nhân mất sức quá nhiều khi vừa sinh xong không bao lâu.”
Ewan trao cho nàng ánh mắt biết ơn rồi đứng dậy đỡ vợ rời ghế. Ngay đến Mairin cũng tỏ vẻ cảm kích khi bước đến vịn vào cánh tay giơ ra của Caelen.
Keeley sắp quay đi thì đức vua giơ tay ngăn lại. Keeley lạnh cứng người, không biết phải làm gì. Nàng xen ngang như thế có phải là mạo phạm không?
“Ewan nói với ta cô là lang y chăm sóc cho cháu gái ta trong thời gian mang thai và lúc sinh nở.”
“Dạ vâng, thưa bệ hạ.”
Nàng run rẩy đáp lại, không biết lời lẽ mình có đủ dễ hiểu hay chưa.
“Anh ta còn nói cô rất mát tay và cũng đã cứu mạng Alaric McCabe.”
Keeley gật đầu, cảm giác khó chịu ngày càng tăng khi nhiều người ngừng ăn để lắng nghe những lời của đức vua.
“Gia tộc McCabe thật may mắn khi có cô. Nếu Ewan không phải là một trợ thủ đắc lực thì ta đã đưa cô về chăm sóc riêng cho ta.”
Nàng mở to mắt, nuốt khan. “Xin… Xin tạ ơn bệ hạ. Thật là một vinh dự to lớn khi được nghe Người nói như thế.”
Đức vua giơ tay cho phép nàng lui. “Đi đi. Cháu gái của ta cần được nghỉ ngơi. Ta giao phó cho cô nhiệm vụ trông nom sức khỏe của cháu gái ta và đứa bé mới sinh.”
Keeley nhún gối chào lần nữa, thấy mừng khi không bị vấp và tự làm xấu mặt mình. Sau đó, nàng vội vã theo sau Caelen và Mairin đi về phía cầu thang.
“Em ăn uống được không?” Mairin hỏi Keeley khi chỉ còn lại hai người trong phòng.
Keeley tròn mắt. “Chị mới là người khiến em lo lắng. Lúc ăn tối, trông chị như kiệt sức đến nơi.”
Mairin nhăn mặt. “Ừ, đúng thế, chị rất biết ơn khi được em cứu nguy.”
Cô ngồi xuống rồi Keeley nhận đứa bé từ tay bà vú, trao cho cô. Mairin cho bà vú lui đi rồi hướng sự chú ý về lại Keeley.
“Em ổn chứ? Chị biết điều này không hề dễ dàng đối với em.”
Keeley gắng gượng mỉm cười. “Em ổn. Thật đấy. Em đã có dịp nói chuyện với Rionna. Cô ấy cũng phải chịu đựng nhiều như em trong suốt những năm qua. Em coi Riona như chị em ruột và không muốn cô ấy phải chịu đựng đau đớn thêm nữa.”
“Vậy nên em sẽ chịu đựng thay,” Mairin hạ giọng.
Keeley thở dài. “Em muốn cả cô ấy và Alaric đều được hạnh phúc. Em tin cô ấy có thể mang đến điều đó cho chàng. Riona là người tốt. Cô ấy sẽ trung thành với Alaric. Cô ấy sẽ sinh cho chàng những đứa con khỏe mạnh và là người bạn đời xứng đáng với một lãnh chúa.”
“Em cũng vậy, Keeley à,” Mairin lặng lẽ nói.
Keeley cười buồn “Có thể một ngày nào đó em sẽ tìm được một lãnh chúa cho riêng mình.” Nhưng ngay cả khi nói ra, nàng cũng biết không ai có thể thay thế hình bóng của Alaric trong trái tim mình.
“Ở lại với chị đi,” Mairin mời mọc. “Ewan đêm nay sẽ thức khuya và chắc tới khi trời sáng mới trở lại.”
Keeley đồng ý vì không chịu nổi ý nghĩ sẽ cô đơn lạnh lẽo trong phòng. Không hiểu sao ở cùng những người bạn tốt giúp nàng vơi bớt phần nào nỗi đau trong tim và thấy không quá khó để nở nụ cười.
***
Tiếng gõ cửa khe khẽ làm Keeley thức giấc. Nàng dụi mắt rồi chớp mi bối rối. Trời còn chưa sáng. Nàng chỉ vừa mới chợp mắt sau khi ở lại với Mairin gần cả đêm.
Hy vọng không có gì bất ổn, nàng lăn ra khỏi giường và đến mở hé cửa.
Thấy Caelen đứng bên ngoài, nàng đẩy cửa rộng ra.
“Caelen? Có gì không ổn à?”
Anh đặt một ngón tay lên môi, sau đó nghiêng người tới trước. “Alaric kêu tôi đến tìm cô. Anh ấy muốn gặp cô nhưng không dám đánh liều đến đây.”
Keeley nuốt khan. “Ở đâu?
“Mặc đồ ấm vào. Anh ấy xuống chỗ bờ hồ nơi Crispen hay chơi ném đá.”
“Đợi tôi một lát. Tôi sẽ xong ngay.”
Nàng vội vàng thay đồ và trở ra nơi Caelen đang đợi. Nửa đường xuống cầu thang, nàng dừng lại nhíu mày.
“Anh có nhận ra rằng nếu ai đó nhìn thấy chúng ta, họ sẽ cho là anh và tôi — chúng ta — là…”
“Phải,” Caelen lặng lẽ đáp. “Tôi biết điều đó.”
Keeley cắn môi, tiếp tục đi xuống cầu thang. Caelen đi bên cạnh che chở nàng khi họ đã ra khỏi tháp chính và tiến về phía hồ nước trong bóng tối. Họ bước vào lùm cây nhỏ và ra đến bờ hồ, nơi có vài tảng đá nhô ra khỏi bờ.
“Cảm ơn em, Caelen,” Alaric bước đến và lên tiếng.
“Em sẽ đợi Keeley trong lùm cây,” Caelen vừa nói vừa rời đi.
Keeley bồn chồn quay sang Alaric. Cảm giác như đã lâu lắm rồi kể từ lần họ gặp nhau. Kể từ lần họ chạm vào nhau hay trao nhau nụ hôn.
Alaric nắm tay nàng, nhẹ nhàng siết lấy trong tay mình. “Đêm nay ta phải gặp nàng. Thêm một lần trước khi ta tuyên thệ trong hôn lễ ngày mai. Một khi đã thề thốt, ta sẽ không bao giờ nuốt lời. Ta không phản bội vợ hay gia tộc của mình.”
Nước mắt lưng tròng, Keeley nhìn chăm chú người đàn ông nàng yêu hơn cả mạng sống. “Vâng, em biết điều đó.”
Đưa tay nàng lên môi mình, Alaric run rẩy đặt lên đó một nụ hôn. “Ta muốn nàng biết rằng ta yêu nàng, Keeley McCabe. Ta sẽ luôn yêu nàng. Ta muốn nàng tìm thấy hạnh phúc, tìm thấy người đàn ông sẽ yêu nàng như ta đã yêu và cho nàng một mái ấm gia đình mà nàng xứng đáng có được.”
Nước mắt tuôn không ngừng trên má Keeley. “Em cũng muốn chàng được hạnh phúc, Alaric. Rionna là một cô gái tốt. Cô ấy sẽ là một người vợ tốt. Hãy cố yêu thương cô ấy. Cô ấy xứng đáng được yêu thương.”
Alaric kéo Keeley vào lòng, ôm ghì lấy thật chặt rồi tựa đầu mình lên đầu nàng. “Ta sẽ làm bất cứ điều gì nàng yêu cầu, Keeley.”
“Vậy hãy hạnh phúc nhé,” nàng thì thầm. “Nhớ về em với sự yêu mến. Em sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian chúng ta bên nhau. Em sẽ luôn giữ nó trong tim. Chàng là một người đàn ông tuyệt vời và là một chiến binh kiêu hãnh. Gia tộc McDonald sẽ thêm lớn mạnh khi có chàng làm lãnh chúa.”
Alaric từ từ buông nàng ra và Keeley biết đã đến lúc phải để chàng ra đi. Ngực nàng quặn thắt đến mức từng hơi thở đều đau đớn. Nàng tỏ ra cứng rắn, quyết định sẽ dũng cảm và đường hoàng chịu đựng cảnh chia ly. Alaric xứng đáng được thế. Điều cuối cùng chàng cần không phải là một cô người yêu cũ khóc lóc thảm thiết vào đêm trước ngày chàng cưới người khác.
Nàng đưa tay chạm vào mặt chàng, lần theo những đường nét từ quai hàm rắn rỏi đến các góc cạnh của xương gò má.
“Sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc nhé, tình yêu của em.”
Chàng chụp lấy tay nàng, hôn vào lòng bàn tay ấy. Khi nàng rụt tay lại, nó ướt đẫm nước mắt của chàng. Điều này vượt quá sức chịu đựng, khi mà người chiến binh của nàng đau buồn cho những gì sẽ không bao giờ có được trong tay.
Nàng quay lưng bước nhanh về phía khu rừng “Caelen,” nàng gọi khẽ.
“Tôi đây,” anh vừa nói vừa bước ra khỏi bóng tối.
“Làm ơn đưa tôi về,” nàng ráng nói bằng giọng đều đều.
Caelen nắm tay nàng, đưa về pháo đài. Mỗi một bước chân in vào tim nàng nỗi đau đến mức tưởng chừng có thể chết đi.
Họ quay về tháp chính trong im lặng. Caelen hộ tống nàng lên phòng rồi mở cửa. Nàng cứ đứng đó một lúc lâu, chết lặng và không chắc có thể đi nổi một quãng ngắn đến giường không nữa.
“Cô ổn chứ?” Caelen khẽ hỏi.
Thấy Keeley không trả lời, anh liền dẫn nàng vào phòng và đóng cửa lại, sau đó vòng tay ôm nàng thật chặt.
“Nào, nào, cô gái. Khóc đi nếu cô muốn. Không ai nghe thấy trừ tôi đâu.”
Nàng gục mặt vào ngực anh khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài