Thiên Sứ Của Chiến Binh

Chương 20


Đọc truyện Thiên Sứ Của Chiến Binh – Chương 20

Bình minh đang dần lan tỏa khắp bầu trời, mang theo niềm tiếc nuối màn đêm đã lùi xa. Keeley nằm ngủ trong lòng chàng, đầu gối lên cánh tay chàng.

Tay nàng quàng qua bụng chàng và ngực nàng áp sát vào bên hông người chàng.

Alaric chậm rãi lướt các ngón tay lên xuống tấm thân trần của nàng, ngửi mùi tóc nàng, mái tóc cách mũi chàng không là bao. Chàng thích vuốt ve nàng. Yêu mùi hương của nàng. Yêu cảm giác có nàng cận kề sát bên. Đó là cảm giác chàng muốn tận hưởng mỗi sớm mai thức dậy trong suốt quãng đời còn lại.

Thế mà chàng phải chờ đợi một người phụ nữ khác trên giường mình. Một người không có vị ngọt ngào hay ngọn lửa nhiệt tình của Keeley. Không có cái tính bướng bỉnh dễ khiến người khác điên tiết của nàng mà chàng vô cùng thích thú.

Chàng vùi mặt vào tóc Keeley. Nàng khẽ duỗi người, ưỡn lưng khiến thân hình căng lên sát bên chàng.

Chàng nhích ra nhìn xuống nàng, há miệng ngáp dài và hàng mi lay động khi mắt hé mở. Thoạt tiên cặp mắt đầy vẻ ngái ngủ nhưng rồi trở nên tinh tường ấm áp khi nàng ngước lên mỉm cười với chàng.

Không thể cưỡng lại, Alaric đưa tay vuốt ve má nàng. Ngón tay ấy dừng lại trên môi nàng, Keeley vừa hôn những đầu ngón tay ấy vừa đắm đuối nhìn chàng.

“Chào buổi sáng,” chàng thì thầm.

Nàng xích lại gần chàng. “Ghét thật, trời sáng mất rồi.”

“Ừ, ta cũng ghét điều đó. Nhưng phải mau chóng đưa nàng trở về phòng trước khi có người phát hiện nàng ở đây.”

Nàng thở dài, chống khuỷu tay ngồi dậy, mái tóc xõa qua vai, che phủ bộ ngực đầy đặn. Bất thình lình chàng chộp lấy thắt lưng nàng và lăn nàng lên trên người mình.

Chàng rướn lên bắt lấy môi nàng, bờ môi đầy đặn và ngọt ngào. Mềm mại như tơ lụa thượng hạng. Chàng hôn nàng như chưa từng được hôn người phụ nữ nào để toàn bộ uy lực của sự ham muốn mãnh liệt và nỗi tiếc nuối đầy ắp tràn lấp.

Khi nàng rời ra, đôi mắt tối lại với tất cả những điều chàng cũng đang chất chứa trong lòng, chàng vuốt một tay lên má nàng rồi lùa các ngón tay vào lớp tóc dày. “Nàng hơn hẳn những người khác, Keeley. Ta muốn nàng biết điều đó.”

Nàng mỉm cười và cúi xuống trao chàng nụ hôn cuối. “Chàng cũng hơn hẳn những người khác, chiến binh của em.”

Chàng thở dài. Đã đến lúc. Nàng phải trở về phòng ngay trước khi các hoạt động của một ngày mới bắt đầu diễn ra trong tháp chính và đại sảnh đầy ắp những người hầu hạ lãnh chúa và phu nhân.


“Mặc đồ nhanh đi,” chàng giục. “Ta sẽ ra lệnh cho Gannon.”

Khi nàng gấp rút mặc đồ, Alaric đi đến mở hé cửa. Chỉ có mỗi Gannon ở ngoài hành lang tối mịt. Không một cửa sổ hay ngọn đuốc nào soi sáng lối đi.

“Gannon,” Alaric thì thầm.

Đã được huấn luyện cảnh giác với cả những tiếng động nhỏ nhất nên Gannon bừng tỉnh và đứng bật dậy chỉ trong chớp mắt.

“Có chuyện gì không ổn à?” Gannon gặng hỏi.

“Không, ta cần nhờ chút chuyện.”

Gannon chờ lệnh.

“Đem bồn tắm từ phòng này sang phòng Keeley. Mang nước nóng lên. Phải đảm bảo là không ai biết đêm qua cô ấy ngủ ở đâu. Trong khi anh xuống dưới lầu, ta sẽ đưa cô ấy về phòng.”

Gannon gật đầu, Alaric ngó lại để chắc chắn Keeley đã phục trang chỉnh tề. Chàng không muốn nàng ngại ngùng trước sự có mặt của Gannon nên sải bước qua che chắn nàng khỏi tầm nhìn bằng thân hình to lớn của mình trong khi Gannon tìm cách kéo bồn tắm đi.

Keeley áp má vào ngực chàng, còn chàng tựa cằm trên đỉnh đầu nàng. Khi cửa phòng đóng lại sau lưng Gannon, Alaric nhích ra siết chặt vai nàng.

“Đi nào. Ta sẽ đưa nàng về phòng. Nàng nên nằm trên giường khi nước được mang lên để có vẻ như nàng vừa tỉnh giấc.”

Nàng cắn môi dưới rồi gật đầu. Trước khi bị đánh bại bởi cám dỗ giữ lấy nàng lâu thêm chút nữa, chàng đưa nàng ra cửa và bước vào hành lang tối om.

Họ lẻn nhanh vào phòng nàng đúng lúc Gannon cất bước đi thực hiện nhiệm vụ. Alaric giơ một ngón tay với anh ta ra hiệu đứng đợi trươc khi giục Keeley đến bên giường.

Nàng chui vào dưới lớp chăn còn Alaric ngồi trên mép giường, nhìn nàng một lúc lâu. Sau đó chàng cúi xuống đặt môi lên trán nàng.


“Ta sẽ mãi mãi trân trọng những giây phút đêm qua.”

“Em cũng thế,” nàng thì thầm. “Đi đi, Alaric. Do dự chỉ càng khiến việc rời xa khó khăn hơn thôi.”

Chàng nuốt nước bọt và đứng bật dậy. Nàng nói đúng. Càng nấn ná lâu, chàng càng muốn bất chấp tất thảy.

Không ngoái lại, chàng rời căn phòng. Gannon đang đợi và Alaric đưa ra chỉ dẫn một cách kiệm lời.

“Canh chừng cô ấy tắm. Không để ai làm phiền. Chuyển lời rằng cô ấy mệt mỏi, cảm thấy không khỏe và sẽ ở trong phòng suốt cả ngày. Hôm nay cô ấy không cần phải làm gì cả.”

“Vâng,” Gannon gật đầu.

Alaric nhìn anh ta đi rồi một bước về phòng mình. Chàng đóng cửa lại rồi tựa hẳn vào đó, trái tim rơi thịch như nhát rìu chém vào thân cây.

Ở cùng Keeley là những thời khắc vui sướng, ngọt ngào tột bậc, nhưng cả hai lại không thể đến với nhau là một nỗi đau mà bất kỳ vết thương da thịt nào cũng không sánh bằng.

Keeley thụp người xuống làn nước đã trở nên âm ấm, gác cằm lên đầu gối. Hơi nóng xoa dịu những đau nhức trong cơ thể, nhưng không gì có thể làm tan biến nỗi đau vẫn ngự trị trong trái tim nàng.

Nàng lắc đầu. Đêm qua là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời nàng. Những khoảnh khắc yêu thương đó sẽ mãi được nâng niu cất giữ trong lòng. Nàng sẽ dành cả đời để hồi tưởng từng cái vuốt ve âu yếm của chàng.

Giờ không phải lúc để buồn.

Vậy mà, nàng vẫn không thể rũ bỏ cảm giác nặng trĩu ở ngực mình.

Tiếng gõ cửa vang lên, Keeley nhắm mắt, bó gối chặt hơn. Nếu nàng làm lơ, chắc người ngoài cửa sẽ bỏ đi thôi.

Đột nhiên, cánh cửa bật mở khiến nàng kinh hãi. Trong lúc nàng cuống cuồng tìm cách che chắn thân thể thì Maddie thò đầu vào.


Keeley ngả người trở ra thành bồn tắm bằng gỗ. “Ồ, là chị à. Làm em suýt rớt tim ra ngoài đấy.”

“Nghe nói em bị ốm. Chị muốn đến thăm xem có thể giúp gì được không.”

Keeley mỉm cười, đúng hơn là gượng cười. Kết quả là mắt nàng lại cay xè và ứa lệ. Nàng sụt sịt nhưng ngay khi giọt lệ đầu tiên lăn dài xuống má, nàng òa khóc.

Maddie hoảng hốt rồi sau đó nét mặt nhăn lại ra chiều cảm thông. “Nào nào cô gái, có chuyện gì thế? Để chị đỡ em ra khỏi bồn tắm. Sẽ ổn thôi mà.”

Maddie cuộn Keeley trong tấm khăn khô, đẩy nàng ngồi trước lò sưởi để hong khô và chải tóc cho nàng.

“Giờ kể chị nghe chuyện gì khiến em sầu muộn vậy,” Maddie dịu dàng.

“Ôi Maddie. Em sợ mình đã phạm phải một sai lầm to lớn, nhưng thật sự em không hối tiếc một giây phút nào trong chuyện đó cả.”

“Chuyện có liên quan đến Alaric McCabe không?”

Keeley quay ánh mắt đẫm nước sang Maddie. “Dễ thấy đến vậy sao? Tất cả mọi người đều biết nỗi hổ thẹn của em ư?”

Maddie vòng tay ôm cô. “Suỵt. Không có đâu.” Chị lắc lư vỗ về, dỗ dành Keeley bằng thanh âm như tiếng mẹ ru.

“Em đã trao thân cho anh ấy,” Keeley thì thầm. “Anh ấy sắp cưới người khác mà em vẫn lao vào. Em không thể cưỡng lại được.”

“Em yêu cậu ấy.”

“Phải. Em yêu anh ấy.”

Maddie ậm ừ đầy vẻ đồng cảm. “Không có gì hổ thẹn khi đến với người đàn ông em yêu. Nhưng chị phải biết, cậu ta có lợi dụng em không?”

Giọng nói của Maddie có pha chút giận dữ và Keeley liền giằng ra khỏi vòng tay Maddie.

“Không! Anh ấy cũng đau đớn như em. Anh ấy biết nhất định phải kết hôn với Rionna. Cả hai chúng em đều cố gắng kìm nén tình cảm của mình. Chính em là người tìm đến anh ấy đêm qua.”


Maddie đưa tay vuốt tóc Keeley an ủi. “Thật khó khăn khi phải chối bỏ tình cảm trong tim. Chị không biết nói gì để xoa dịu nỗi đau của em. Ước gì chị có thể giúp em vơi bớt khổ sở. Nhưng em là một cô gái tốt, Keeley à. Em không được để những chuyện buồn trong quá khứ ảnh hưởng đến em lúc này đây. Em không phải gái điếm. Em có một trái tim nhân hậu và trung thành. Gia tộc McCabe thật may mắn khi có em.”

Keeley lao vào vòng tay Maddie và ôm siết thật chặt. “Cảm ơn chị, Maddie. Quả thật em chưa bao giờ có những người bạn nào thân thiết hơn chị và những chị em trong pháo đài. Em sẽ không bao giờ quên lòng tốt của chị, sự thấu hiểu của chị.”

Maddie vuốt tóc Keeley và ôm lấy. “Gannon nói với mọi người rằng em mệt và bị ốm. Tất cả đều biết rằng em đã tiêu hao quá nhiều sức lực trong thời gian ở đây. Chị sẽ xuống hỏi Gertie để mang lên món gì đó cho em ăn. Chị sẽ ngồi cùng nếu em muốn, nhưng em nên nằm nghỉ ngơi thật nhiều vào.”

Keeley gật đầu và từ từ buông Maddie ra. “Em muốn thế. Sự thật là em mệt mỏi và đau buồn lắm. Hôm nay. Em không đủ sức để nở nụ cười và giả vờ là không có chuyện gì.”

Maddie vỗ vè tay nàng. “Lên giường đi và để chị lo những thứ còn lại. Bí mật của em sẽ được giữ kín. Chị thậm chí sẽ không kể với phu nhân McCabe. Em muốn chia sẻ với ai khác thì tùy em.”

“Cảm ơn chị,” Keeley một lần nữa rất cảm kích.

Maddie nhổm dậy và ra hiệu về phía giường. “Nào, leo lên giường nằm thoải mái đi. Sau một đêm yêu đương, chị hình dung em sẽ ăn nhiều ghê gớm.”

Keeley đỏ mặt rồi bật cười. “Vâng, chắc rồi.”

Maddie mỉm cười rời phòng rồi đóng cửa lại. Keeley mặc váy ngủ rồi rúc vào trong chăn. Một ngày giá rét và căn phòng của nàng lạnh lẽo mặc dù Gannon đã chu đáo thêm củi vào lò sưởi.

Trong lúc chờ Maddie, nàng nhìn đăm đăm lên trần nhà, cảm thấy được an ủi khi không phải một mình chịu đựng ngày dài trôi qua. Trái tim nàng đã đủ đau đớn rồi, không cần thêm gánh nặng của sự cô đơn nữa. Đôi khi điều tuyệt vời nhất là được chia sẻ với một người bạn. Nàng lại nhớ tới tình bạn khăng khiét một thời giữa mình và Rionna.

Keeley đã sống những chuỗi ngày dài cô quạnh, nhưng giờ đây nàng đã tìm thấy tình bạn, sự thân thiết như chị em với những người phụ nữ khác. Ý nghĩ phải quay trở lại mái nhà tranh im lìm thật quá sức chịu đựng.

Nàng muốn trở thành một phần của gia tộc McCabe. Sẽ rất đau đớn khi thấy Alaric gần kề nhưng không bao giờ thuộc về mình. Nhưng nàng không chịu trở thành một kẻ hèn nhát trốn chạy để hờn dỗi và gặm nhấm vết thương trong cảnh cô đơn. Nàng đã quá mệt mỏi vì cứ phải lủi thủi một mình.

Nàng muốn mình thuộc về nơi nào đó.

Lát sau, Maddie trở lại, đi cùng là Mairin và cả Christina. Cả nhóm phụ nữ xông vào phòng Keeley, nụ cười ấm áp, tiếng cười ngân vang.

Christina rực lên vẻ sung sướng khi thuật lại chi tiết lời cầu hôn của Cormac. Maddie liếc sang Keeley rồi siết lấy tay nàng. Keeley nắm chặt bàn tay đó rồi mỉm cười trìu mến với Christina.

Cả nhóm vui mừng khôn xiết, Keeley để hạnh phúc đó thấm đẫm tâm hồn mình. Đó là giải pháp để được thoải mái mà nàng vô cùng cần đến. Nàng kéo chăn lên ngực, nhìn Maddie thêm củi vào lò sưởi. Đồ ăn thức uống đã được mang tới, chẳng mấy chốc tiếng cười của những người phụ nữ vang vọng khắp hành lang và xa hơn nữa.

Tại cửa phòng mình, Alaric dừng lại lắng nghe âm thanh ngọt ngào từ tiếng cười vui thích của Keeley. Chàng nhắm mắt, tay chà chà sống mũi. Sau đó chàng quay lưng, sải bước nhanh trên hành lang hướng đến cầu thang, phớt lờ cảm giác khó chịu đang dâng lên bên mạng sườn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.