Đọc truyện Thiên Sư Chấp Vị – Phần 2 – Chương 14: Tiết tử
Con đường sâu hút tĩnh mịch, bóng tối thăm thẳm không thấy đáy, cô lảo đảo chạy đi, đôi con ngươi đen một mảng mịt mờ, chỉ biết chạy về phía trước một cách vô ý thức theo bản năng, máu từ giữa hai chân chầm chậm chảy xuống, theo bước chân của cô từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhưng lại biến mất ngay lập tức.
Phía trước có ánh sáng chiếu đến, ánh sáng tràn đầy ấm áp dường như là đường tới thiên đường.
Có người ngăn cản cô, cô nghe thấy một giọng nói ấm áp đầy sức hút: “Đây không phải nơi cô nên đến.”
Ánh sáng chói lòa khiến tầm mắt của cô bị hỗn loạn, cô thẫn thờ nói: “Tôi phải quay về!”
Một ý niệm duy nhất chấp nhất trong đầu.
” Chấp niệm, thực sự sâu như vậy sao?”
Nam nhân cúi đầu lẩm bẩm một mình, lập tức nhướn mày, cười một cách tao nhã: “Như vậy, không bằng để tôi đưa cô về, một lần nữa bắt đầu lại tất cả? Phu nhân xinh đẹp có nguyện ý kí vào tờ khế ước này không?”
Lời nói hời hợt lại tràn đầy mê hoặc khiến người khác không cách nào cự tuyệt, không, cô căn bản không có ý định cự tuyệt, cho dù đây là khế ước kí với ma quỷ cô cũng cam tâm tình nguyện.
“Vậy tôi cần phải đưa gì cho anh? Linh hồn của tôi sao?”
“Không cần, mấy việc này đối với tôi mà nói chỉ là nhấc tay mà thôi.”
Khóe miệng nam nhân nổi lên ý cười, vươn tay ra, giống như động tác nho nhã mời vị phu nhân nhảy nhưng lại lộ ra một vẻ mê hoặc kì dị, dường như chỉ cần đặt lên bàn tay ấy sẽ không còn cách nào quay lại.
Cô không hề lưỡng lự tiếp nhận lời mời, sau đó nắm thặt chặt bàn tay của nam nhân, trong khoảnh khắc ấy dường như cái gì cũng không muốn, thời gian trong đầu dường như hoàn toàn ngừng lại, cô chỉ nhớ được một chuyện duy nhất – quay về!
“Tôi nguyện ý!” Cô khẳng định trả lời.
Cùng lúc lời nói phát ra một ánh sáng bạc lóe lên, ngọn lửa màu đen đột nhiên bùng lên, bao phủ lấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau, nam nhân cười nói: “Khế ước thành lập.”
Ngọn lửa rừng rực bỗng vụt tắt, da thịt của cô vốn trắng bệch đã trở về màu sắc tươi đẹp vốn có, máu đang chảy xuống từ giữa hai chân cũng ngừng lại, cô mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện không gian tối đen âm lạnh bắt đầu dần dần biến mất, bao gồm cả người nam nhân nho nhã phú quý kia.
“Đừng cố chấp với thứ cô không bao giờ đạt được, bằng không, cô cũng không có cơ hội sống lại nữa đâu.”
Nam tử không nói ra câu đó. Thực ra ngay khoảnh khắc kí khế ước, cô đã mất đi cơ hội sống lại, nhưng hắn cũng cho cô một sinh mệnh vĩnh hằng, cô có thể tiếp tục sông tiếp nhưng điều kiện là – không nên quá tham lam.