Đọc truyện Thiên Sơn Vạn Thủy – Chương 30
Hôm sau, cha Đoàn Vũ Xuyên đến, vì mẹ anh sau khi ly hôn định cư ở nước
ngoài nên trong thời gian ngắn không về được. Người hai nhà vui vẻ ăn
bữa cơm, rất hài lòng về nhau, mấu chốt là cha Đoàn và cha Vạn có cùng
sở thích viết thư pháp, rảnh rỗi hay lấy bút lông ra viết chữ, quả là
hợp rơ nhau. Nhìn khung cảnh hài hòa như thế, lòng Vạn Thái Thái vui hớn hở. Trọng điểm bây giờ là, đợi sinh em bé xong rồi làm đám cưới hay
nhân lúc bụng chưa lộ rõ làm đám cưới. Cân nhắc đến việc trường của Vạn
Thái Thái sắp khai giảng mà bệnh viện của Đoàn Vũ Xuyên lại bận rộn, cả
hai đều không trích ra được thời gian chuẩn bị cho hôn lễ, thế là hai
nhà giao hẹn trước tiên đăng ký kết hôn cái đã, đám cưới thì đợi sinh em bé xong hẵng tổ chức.
Điều này rất hợp ý Thái Thái, cô từ nhỏ sợ nhất là phiền phức, tuy kết hôn
là chuyện tốt nhưng lại rất phiền phức. Đoàn Vũ Xuyên rõ ràng không cao
hứng như cô, không tổ chức hôn lễ sao gọi là kết hôn? Nhưng quả thực anh không rút ra được thời gian.
Đúng rồi, quên nói, Đoàn Vũ Xuyên 30 tuổi, có thể tham gia hoạt động tình
nguyện viện trợ châu Phi của bệnh viện, sau khi vừa thăng chức cách đây
không lâu thì đơn xin gia nhập đội tình nguyện từ trước đây rất lâu của
anh được phê chuẩn. Đợt tình nguyện đi một lần mất hai năm, cũng có
nghĩa là Đoàn Vũ Xuyên phải xa Vạn Thái Thái hai năm, thậm chí trong lúc cô mang thai anh cũng không thể ở bên cô! Chuyện này khiến cô vô cùng
bất mãn, làm gì có ai vừa kết hôn đã chạy ra ngoài, vợ mang thai cũng
không thể ở bên cạnh? Mà một lần đi chính là đi hai năm??? Cô buồn bực
rất lâu rất lâu, không thèm để ý tới Đoàn Vũ Xuyên. Anh cũng bất đắc dĩ, tham gia đội tình nguyện cứu viện châu Phi là tâm nguyện của anh, cuối
cùng anh đã có được cơ hội này nên không muốn từ bỏ, nhưng vợ anh mang
thai, anh không nỡ để một mình cô ấy chịu khổ. Năm xưa lúc anh nộp đơn
thì vẫn chưa có Vạn Thái Thái, chưa có con anh. Cho nên nội tâm anh lúc
này rất mâu thuẫn. Nhìn cô không vui, trong lòng anh cũng không dễ chịu, mấy lần anh đến phòng làm việc của viện trưởng muốn nói với viện trưởng là lần này anh không đi nữa, nhưng lần nào anh cũng lui bước quay về.
Vạn Thái Thái thấy Đoàn Vũ Xuyên xoắn xuýt như vậy thì cũng không muốn làm
khó anh, nhưng cô không nỡ xa anh, hai năm lận đó, còn là đi châu Phi
nữa, chỗ đó loạn cỡ nào chứ. Nếu anh xảy ra chuyện thì cô làm sao đây?
Con làm sao đây? Nhưng nếu không để anh đi, anh buồn như thế thì sao
đây? Vạn Thái Thái vô cùng bối rối. Mẹ Vạn gọi điện thoại cho cô, cô
chán nản trả lời, mẹ Vạn biết rõ nguyên nhân khiến tâm trạng con gái u
buồn, bèn nói với cô:
– Thái Thái, con còn nhớ hồi đó con điền nguyện vọng thi đại học, mẹ và
cha đều không đồng ý cho con đi học xa ở thành phố không? Nhưng con cứ
kiên trì đòi đi, nói đó là thành phố trong mơ của con, là nghề nghiệp mà con ao ước, đúng không?
Mẹ Vạn không biết an ủi con gái mình thế nào, nhưng bà biết con gái là
người hiểu lý lẽ, hiểu chuyện gì nên kiên trì chuyện gì nên buông tay.
Bà không nỡ nhìn con gái đau buồn, nhưng bà không tìm được lý do phản
đối con rể đi hoạt động tình nguyện ở châu Phi, đó là việc làm công ích, là việc làm cứu người.
Nghe lời mẹ nói, Vạn Thái Thái đột nhiên nhớ đến thời cổ đại, Tiết Bảo Xuyến ủng hộ chồng chiến đấu vì đất nước, trước đây cô không hiểu, sao người
ta lại bằng lòng đưa người mình yêu đi dâng hiến cả cuộc đời? Bây giờ cô có chút hiểu rồi, bởi đó là khát vọng của người chồng, dù luyến tiếc
đến đâu người vợ cũng nên ủng hộ, nghĩ vậy cô bỗng như tỉnh ngộ, âm thầm quyết định:
– Mẹ, con biết rồi, cám ơn mẹ ~~
Buổi tối Đoàn Vũ Xuyên tan làm về nhà, thấy vợ nằm ở trên giường. Tưởng cô
đã ngủ, động tác anh nhẹ nhàng hơn. Đột nhiên, Vạn Thái Thái ngồi dậy.
– A Xuyên…
Đoàn Vũ Xuyên bước nhanh tới:
– Sao còn chưa ngủ?
Vạn Thái Thái chăm chú nhìn anh, dường như đã hạ quyết tâm:
– A Xuyên, nếu đó là ước mơ của anh, vậy em sẵn lòng ủng hộ anh. Em và con đều ủng hộ anh!
– Thái Thái…
Đoàn Vũ Xuyên rất cảm động, rất vui mừng, cũng rất đau lòng. Vợ anh, vì ước
mơ của anh mà nhẫn nhịn đau thương vì chồng. Anh cảm thấy mình muốn
khóc. Ngoại trừ ôm chặt cô, anh không biết làm gì khác để biểu đạt tâm
trạng của mình. Kỳ thực anh đã hạ quyết tâm không đi nữa, anh không muốn cô không vui, hoạt động tình nguyện ở châu Phi để sau này hẵng tính.
Nhưng không ngờ, vợ anh lại ủng hộ anh trước.
– A Xuyên, em chỉ có một yêu cầu.
Vạn Thái Thái nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc mà chân thành tha thiết.
– Yêu cầu gì?
– Sống sót trở về, bằng không, mặc kệ con anh hay bất kỳ điều gì khác, em đều sẽ đi theo anh.
Vạn Thái Thái ngang bướng nói, nếu không có anh, cô sống không còn ý nghĩa gì.
– Nếu không muốn con anh trở thành cô nhi thì bình an khỏe mạnh về nhà cho em, nghe không?
Đoàn Vũ Xuyên lệ rơi lã chã:
– Anh sẽ về mà. Đâu phải lên núi đao xuống biển lửa, sao có thể không về chứ.
– Ừ, phải gọi điện thoại cho em đấy, biết chưa?
– Ừ. Được.
– Phải chăm sóc tốt chính mình.
– Được, em cũng phải chăm sóc tốt cho mình và con.
– Chắc chắn rồi, em đã mời mẹ vợ của anh tới chăm sóc em. Khẳng định sẽ trắng trẻo mập mạp.
– Thái Thái, anh xin lỗi…
– Biết không thể ở bên vợ trong lúc vợ mang thai là có lỗi với vợ là được rồi, đừng có lỗi thêm với vợ nữa, biết chưa?
– Ừ! Anh yêu em!
– Em cũng yêu anh! Rất yêu rất yêu rất yêu anh.
– Anh cũng vậy cũng vậy cũng vậy. Đời này gặp được em là may mắn lớn nhất của anh!
– Em cũng vậy!
Nếu đó là ước mơ của anh, em sẵn lòng ủng hộ anh.
Không bao lâu, thời gian Đoàn Vũ Xuyên lên đường đã được định ra, kết hôn
không quá một tháng họ đã phải đối mặt với biệt ly muôn trùng. Vạn Thái
Thái mang thai ba tháng nỗ lực khiến bản thân vui vẻ giúp anh thu dọn đồ đạc, âm thầm rơi lệ. Cô rất muốn tùy hứng bảo anh đừng đi nữa, nhưng cô không thể. Đoàn Vũ Xuyên tựa vào khung cửa, nhìn vợ mình len lén lau
nước mắt, trong lòng anh rất khó chịu. Cô không nỡ nhưng anh nào có nỡ?
– Thái Thái.
Cô miễn cưỡng vui cười:
– A Xuyên ~ anh xem còn gì cần mang theo không?
Đoàn Vũ Xuyên bước tới ôm vợ:
– Thế này được rồi.
– Ừ, châu Phi nóng lắm, không cần đem theo đồ dùng mùa đông, đem nhiều đồ mùa hè. Thức ăn bên đó rất tệ, mang theo nhiều thức ăn một chút.
Vạn Thái Thái lải nhải dông dài, bất giác nước mắt tràn mi.
– Đợi anh về.
– Ừ, ngày mai em sẽ không đi tiễn anh, em ghét nhất là đi tiễn! Quá sướt
mướt, không phù hợp với hình tượng người mẹ độc lập của em.
Vạn Thái Thái lau nước mắt lung tung. Đoàn Vũ Xuyên giúp cô lau kỹ lại:
– Ừ, em ở nhà nghỉ ngơi. Mẹ sẽ chăm sóc em thật tốt, anh có thời gian sẽ lập tức gọi điện thoại cho em, sẽ quay về thăm em.
Vạn Thái Thái cố gắng khiến giọng mình nghe vui vẻ:
– Ừ, anh nhất định phải chụp cho em rất nhiều rất nhiều ảnh, nghe nói
phong cảnh châu Phi rất bao la bát ngát, còn có các loại động vật ngựa
vằn sư tử gì đó nữa.
– Ừ.
Đoàn Vũ Xuyên ôm vợ anh thật chặt:
– Anh đã sắp xếp xong ở bệnh viện rồi, em cứ định kỳ đi kiểm tra sản, không muốn đi một mình thì nhờ mẹ đi cùng. Biết chưa?
– Biết rồi biết rồi, em cũng đâu phải trẻ con!
Vạn Thái Thái không phục kêu lên.
“Anh biết bao hi vọng rằng em trẻ con, trẻ con thì có thể tùy hứng đòi anh ở lại.” Trong lòng Đoàn Vũ Xuyên cay đắng. Cô âm thầm khóc, cô là người
lớn, sao có thể tùy hứng chứ?
Hôm sau, anh lặng lẽ rời đi, lúc anh thức dậy Vạn Thái Thái đã tỉnh rồi,
nhưng cô không muốn dậy, không muốn đối mặt. Cô vẫn giả vờ ngủ, Đoàn Vũ
Xuyên lúc đi hôn lên trán cô:
– Đợi anh về, anh xin lỗi.
Vạn Thái Thái cố gắng kiềm chế không khóc. Khi anh ra cửa, cô bò dậy chạy
ra ngoài, lén lút đứng trên ban công nhìn theo bóng anh đi. Lúc gần đi
anh ngoảnh lại nhìn căn nhà mình, đó là nhà của anh, trong đó có người
vợ và đứa con yêu dấu của anh.
Vạn Thái Thái nhìn xe anh chạy ngày càng xa, đột nhiên cô chạy ra ngoài, cô muốn đi tiễn anh! Cô muốn đi từ biệt! Cô muốn nói với anh, cô yêu anh!
Cô vội vã chặn một chiếc taxi ở cổng chung cư, nhưng dọc đường cứ kẹt xe miết. Lòng cô như lửa đốt, cô rất hối hận, tối qua cô không nên nói là
không tiễn anh! Cuối cùng khi taxi đến được phi trường, chỉ còn cách
chuyến bay của anh nửa giờ. Cô vội gọi điện thoại cho anh, dọc đường cô
không dám gọi, sợ không đến kịp.
Đoàn Vũ Xuyên bắt máy rất nhanh:
– Thái Thái.
Anh nghe tiếng loa của phi trường thì biết là cô đến, cô vẫn đến tiễn anh
đi. Nãy giờ anh luôn nhìn màn hình di động, chính là để chờ cô.
– Anh đang ở đâu?
Vạn Thái Thái vội vã tìm kiếm.
– Em đang ở đâu?
Đoàn Vũ Xuyên cũng bắt đầu tìm.
Vạn Thái Thái nhìn quanh:
– Cạnh màn hình lớn.
– Được, em chờ anh, anh qua đó tìm em!
Đoàn Vũ Xuyên điên cuồng tìm vợ.
Anh xuất hiện trước mặt cô, cô lao vào ôm anh:
– Em tới tiễn anh.
– Ừ, cám ơn em, Thái Thái.
Đoàn Vũ Xuyên cảm động không thôi. Đây là người vợ nói một đằng nghĩ một nẻo của anh, anh yêu cô như thế.
Vạn Thái Thái nức nở trả lời:
– Cám ơn gì chứ? Em tới nhắc nhở anh, không được quên ước hẹn của chúng ta đâu đấy!
– Ừ! Anh sẽ không quên!
Đoàn Vũ Xuyên mỉm cười. Ôi cô gái này.
Vạn Thái Thái buông anh ra:
– Ừ, đi nhanh đi, máy bay sắp cất cánh kìa.
Đoàn Vũ Xuyên dặn dò:
– Lúc về cẩn thận một chút, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh. Đừng cậy mạnh, biết không?
Vạn Thái Thái không phục:
– Biết rồi biết rồi biết rồi, đã nói em không phải đứa trẻ mà! Em là mẹ đứa trẻ đấy!
– Phải, mẹ đứa trẻ. Anh thật sự phải đi rồi. Không đi sẽ không kịp nữa.
Đoàn Vũ Xuyên hôn lên trán cô. Trước đây anh từng đọc một câu rằng hôn lên
trán người yêu là nụ hôn thành kính nhất trên đời, tượng trưng cho lời
hứa hẹn.
– Tạm biệt ~
– Tạm biệt ~
Đoàn Vũ Xuyên cứ thế rời đi, dù Vạn Thái Thái đã chuẩn bị tâm lý vô số lần
nhưng vẫn khóc lã chã ở phi trường. Lúc mẹ cô tìm thấy cô là cô đang
ngồi khóc. Anh rất hiểu cô nên đã gọi nhạc mẫu đại nhân đến ở bên cô. Cô thấy mẹ, lập tức lao vào lòng bà, bà đau lòng vỗ vỗ lưng cô. Hệt như
hồi còn bé, bà cũng đã an ủi cô như vậy.
Vạn Thái Thái mang thai rất suôn sẻ, không nôn nghén, phản ứng thai cũng
không nghiêm trọng. Cô ăn ngon ngủ ngon, chỉ là rất nhớ Đoàn Vũ Xuyên.
Hễ có thời gian rảnh là anh gọi điện thoại cho cô, nhưng cô thường không gọi được cho anh, chỗ anh tín hiệu chập chờn, không ổn định, cô không
còn cách nào khác đành chờ anh gọi tới. Đoàn Vũ Xuyên ở châu Phi luôn
luôn chú ý đến tình huống mang thai của Vạn Thái Thái, mỗi lần cô đi
kiểm tra sản, anh đều gọi điện thoại quốc tế nghiêm túc hỏi thăm đồng
nghiệp. Đồng nghiệp chế giễu anh còn đúng giờ hơn cả bản tin thời sự.
Đoàn Vũ Xuyên chỉ cười, anh không thể ở bên cô nên chỉ có thể làm được
như vậy.
Khi Vạn Thái Thái mang thai sáu tháng, anh có về một lần. Cô vui vẻ rất
lâu. Lúc đó bụng cô đã lộ rõ nhưng vì cô quá gầy nên trông cũng không
đến nỗi nào, không hề cực khổ. Đoàn Vũ Xuyên ở nhà với cô một tuần rồi
lại bay đi. Cô đến phi trường tiễn anh cũng không còn mất khống chế như
lần đầu tiên nữa. Cô vẫn hai mắt đẫm lệ, anh vẫn hôn lên trán cô, đấy là lời hứa hẹn đầy trang trọng.
Vạn Thái Thái sinh sớm hơn ngày sinh dự tính, lúc đó Đoàn Vũ Xuyên còn đang ở Zambia. Mẹ vợ gọi điện thoại báo cho anh biết, cô xuất huyết nhiều
lắm! Lòng anh như lửa đốt, anh chạy ra khỏi trạm xá dựng tạm, nhưng, anh có thể đi đâu đây? Lại lần nữa anh thấy mình bất lực, mẹ Vạn hỏi anh
cuối cùng nếu như hết cách thì anh cần người lớn hay cần đứa trẻ? Đoàn
Vũ Xuyên rơi lệ:
– Mẹ! Bất kể thế nào con cũng cần Thái Thái!
Đúng lúc này có một sản phụ bị tai nạn giao thông được vội vã đưa tới, anh
không thể không tập trung vào công việc, nhìn sản phụ ấy, trong lòng anh nhiều lần lẩm bẩm, Thái Thái, em phải kiên trì! Sản phụ xuất huyết
nhiều, Đoàn Vũ Xuyên tận lực cứu chữa, anh chỉ có một ý nghĩ, cứu cô ấy
thì có lẽ vợ anh cũng được cứu! Vợ anh cũng đang ở dưới dao phẫu thuật
của người khác, sống chết chưa rõ.
Sản phụ kia cuối cùng mẫu tử bình an, anh ra khỏi phòng phẫu thuật đơn sơ,
chồng cô ấy rối rít cảm ơn. Anh chỉ mỉm cười, lòng anh không hề an ổn,
vợ anh vẫn chưa biết sống chết ra sao. Lúc này mẹ vợ gọi điện thoại tới, nói Thái Thái đã thuận lợi sinh được một cu cậu 4 kg, trái tim căng
thẳng của anh bấy giờ mới thả lỏng:
– Mẹ, con xin lỗi!
Anh nợ người mẹ ấy biết bao! Mẹ Vạn kiềm chế nước mắt:
– A Xuyên, đối xử tốt với Thái Thái!
Bà biết đây là lựa chọn của con gái, con gái bà yêu người đàn ông này như vậy. Cho nên, bà cũng chỉ có lựa chọn chấp nhận.
Đoàn Vũ Xuyên thiên sơn vạn thủy quay về, Vạn Thái Thái đang bế con đùa
nghịch. Nhìn thấy anh, đầu tiên cô ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ như
điên:
– A Xuyên!!!! Anh đã về rồi!
Đoàn Vũ Xuyên vứt hành lý, chạy như bay tới:
– Thái Thái! Anh xin lỗi!
Đây là lời xin lỗi anh nợ cô, anh đã để cô một mình đối mặt với bàn phẫu thuật lạnh lẽo đáng sợ trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
– Nói ngốc gì thế, em không sao, mau xem con chúng ta này!
Vạn Thái Thái kiềm chế nước mắt, cười bế con qua cho anh xem, anh run run
đón lấy. Anh dùng mặt khẽ cọ cọ vào mặt con, biết bao cảm kích với cô
ấy, biết bao vĩ đại.
Vạn Thái Thái kiềm nén nước mắt hoen mi, cười nói:
– Ngốc cái gì đó, mau đặt tên cho con đi, để tiện đăng ký hộ khẩu.
– Vậy thì đặt tên là Đoàn Hựu Nhĩ. (1)
(1) Hựu Nhĩ: bảo vệ em.
Mãi mãi che chở cho mẹ.
Vạn Thái Thái gật đầu:
– Hựu Hựu? Sao không phải là Tả Tả chứ? (2) Hi hi.
(2) Chữ Hựu trong tên bé là (佑) có nghĩa là bảo vệ, che chở, đồng âm với chữ Hữu (右) nghĩa là bên phải, còn Tả (左) nghĩa là bên trái.
Cô hiểu rõ ước ao anh gửi gắm trong cái tên ấy, lòng đầy cảm động nhưng vẫn đùa anh.
Đoàn Vũ Xuyên cũng cười:
– Được, vậy đặt nhũ danh cho nó là Tả Tả.
– Tả Tả? Có quá tùy tiện không?
Nhũ danh này cũng quá tùy tiện rồi, về sau con có trách cô không đây.
– Sao có thể chứ, tên do mẹ nó đặt, nó dám ý kiến thì bảo nó tới tìm anh.
Đoàn Vũ Xuyên ôm vợ, liên tục nhủ thầm trong bụng, thế này là tốt rồi, thế này đã rất hoàn mỹ rồi.
Anh ở nhà chăm sóc Vạn Thái Thái một tháng rồi quay lại châu Phi. Lần này
cô bế con cùng đi tiễn anh. Anh hôn lên trán vợ và mặt con:
– Còn một năm lẻ năm tháng nữa, đợi anh.
Vạn Thái Thái lệ rơi lã chã gật đầu.
Lúc cậu bé Đoàn Hựu Nhĩ một tuổi lẻ sáu tháng, Đoàn Vũ Xuyên cuối cùng cũng về nước, không bao giờ đi nữa.
Lúc cậu bé Đoàn Hựu Nhĩ biết chạy, bé rất thông minh, mới chín tháng đã nói chuyện rất lưu loát. Tiếng đầu tiên bé nói không phải mẹ mà là cha,
khiến Vạn Thái Thái vừa giật mình vừa buồn bã, nó tổng cộng mới gặp cha
mấy lần mà đã gọi cha đầu tiên? Nhưng buồn chưa được mấy phút, cô lại
hăng hái gọi điện thoại cho Đoàn Vũ Xuyên, nói cho anh biết con trai
biết gọi cha rồi! Lúc đó anh đang ở Tanzania, suýt thì nhảy cẫng lên tại chỗ. Bảo bối của anh được bảy tháng rồi, mà anh còn mười một tháng nữa
mới có thể về nhà.
Vạn Thái Thái nắm tay con đứng ở cổng ra trông ngóng mỏi mòn chờ người
chồng, người cha của họ. Cậu bé tinh mắt thấy cha trong đám đông liền
vui vẻ vừa kêu vừa chạy tới:
– Cha cha cha!
Đoàn Vũ Xuyên vứt hành lý ngồi xổm xuống đón cậu con trai tròn xoe, Vạn Thái Thái mỉm cười bước lên đón, cô biết chồng cô thiên sơn vạn thủy quay
về, sẽ không đi nữa. Đúng là ngược mà, nên cô lựa chọn tạm tránh nguồn
cơn gây ngược, chào đồng nghiệp của anh. Đoàn Vũ Xuyên một tay bế con,
một tay kéo hành lý từ tay vợ, cứ thế dù họ từng cách nhau thiên sơn vạn thủy, cuối cùng vẫn đoàn viên.
Lời tác giả: Không biết bạn có từng vì ai đó mà thiên sơn vạn thủy đi theo cơn gió
hay chưa, nếu đã từng có, bạn sẽ hiểu được chờ một người thiên sơn vạn
thủy bước đến khó khăn cỡ nào