Đọc truyện Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 18
Người làm ra mở cửa, theo sau là quản gia, ông ta không tỏ vẻ ngạc nhiên khi gặp tôi, thậm chí còn nheo mắt cười:
– Đồng tiểu thư về rồi đấy à?
Tôi buộc phải mở miệng hỏi, dù tôi chúa ghét lối ăn nói của ông ta:
– Mạc tiên sinh đã về chưa?
– Mạc tiên sinh vừa từ sân bay về, giờ đang tắm rửa, hay Đồng tiểu thư đợi vậy?
Tôi ngồi ngoài phòng khách đợi Mạc Thiệu Khiêm, người làm mang lên cho tôi
một chén tổ yến như thường lệ. Thì ra, buổi tối, nhà bếp vẫn chuẩn bị
sẵn món này. Trước kia, món tổ yến được làm riêng cho tôi, có lúc tôi
thích thì ăn không thích thì thôi.
Tôi lịch sự nói với người làm:
– Làm ơn đổi cho tôi tách trà.
Tách trà được bưng lên, tôi chẳng buồn nhấp môi, đầu óc mải mê suy tính
nhiều chuyện, thậm chí Mạc Thiệu Khiêm đi xuống từ lúc nào, tôi cũng
không hay. Hắn bước đến trước mặt khiến tôi giật mình, ngẩng đầu lên đã
thấy hắn đứng đó. Hắn mặc vest, chứng tỏ sắp ra ngoài, hắn quay đầu hỏi
quản gia:
– Tài xế đâu?
Tôi muối mặt nói:
– Mạc tiên sinh, làm phiền anh cho tôi mười phút thôi.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, buông mình ngồi xuống sofa, đối diện với tôi. Tôi tranh thủ giải thích qua loa cho hắn hiểu, sau đó, rút ba bản hợp đồng
ra.
– Tôi biết yêu cầu của mình rất quá đáng nhưng tôi chẳng còn bạn bè nào khác. Nếu được, mong anh bớt chút thời gian xem xét, cho ý
kiến bản nào có tính khả thi nhất, chí ít cũng giúp Triệu Cao Hưng đỡ
phải đi đường vòng.
Hắn không nhận ba bản hợp đồng, thậm chí chẳng buồn ngước mắt nhìn:
– Tôi không thừa hơi lo những chuyện vớ vẩn.
Tôi gần như phải thẽ thọt, khúm núm:
– Tôi biết anh rất ghét tôi, nhưng bạn tôi chỉ có một mình Duyệt Oánh…
– Tôi nói tôi không thừa hơi lo những chuyện vớ vẩn, em có thể đi được rồi.
Tôi cắn răng nghĩ bụng, đã đến bước đường cùng rồi, còn lối thoát nào nữa?
– Nếu anh đồng ý giúp, anh bảo làm gì tôi cũng làm.
Tôi cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào hắn, thảm len trải sàn rất dày, lông
mềm mịn như từng đốm tuyết chạm đến tận mắt cá chân, tôi biết mình đã
dấn thân đến đây, cùng lắm là chịu sự sỉ nhục.
Quả nhiên, sau một hồi im lặng, hắn chợt phá lên cười:
– Này Đông Tuyết, em đề cao mình thật đấy. Em tưởng mình là ai? Tiên nữ
à? Em tưởng tôi không bỏ được em à? Hồi xưa ở với tôi, em trung trinh
quyết liệt lắm cơ mà, mỗi trò tự sát thôi mà cũng tái diễn đến mấy lần,
không ngờ chỉ vì bạn bè mà em dám mò đến đây, đặt vấn đề với tôi cơ đấy.
Tôi biết thế nào hắn cũng nói vậy. Tôi không ngước nhìn hắn, nhếch mép, cười chua chát:
– Anh nói phải, đúng là tôi đề cao mình quá rồi.
Tôi cầm chặt mấy tấm bản hợp đồng, lùng bùng chào hắn:
– Xin chào Mạc tiên sinh, đã quấy rầy anh rồi.
Tôi cũng không hối hận, tôi đã nỗ lực thử hết mọi cách có thể, dù chỉ nhận
lại sự bẽ bàng. Tôi bải hoải nghĩ, biết đâu Triệu Cao Hưng nghĩ ra được
cách nào khác thì sao.
Thang máy nhảy xuống đến tầng một, quanh
đây toàn chung cư cao cấp, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của một
chiếc taxi. Chẳng còn tâm trí đợi taxi nữa, tôi đành cắm cúi tiến về
phía trước, dọc theo con đường.
Đi được một lát, bỗng có người
níu cánh tay tôi. Tôi ngoảnh lại, chợt nhận ra Mạc Thiệu Khiêm, trong
bóng tối, đôi mắt ấy càng trở nên u ám hơn, hắn cất giọng lạnh lùng:
– Em định đi tìm ai?
Mất tất cả hy vọng, giờ lòng tôi đã nguội lạnh:
– Chẳng ai cả. Số tôi đen đủi, chẳng ai giúp được.
Chẳng hiểu hắn đang cáu bẳn điều gì mà hẩy phắt tay tôi ra. Đằng nào hắn cũng không chịu giúp mình, tôi bèn quay gót, đi thẳng, được mấy bước chân
liền ngoái lại nhìn, thấy hắn vẫn đứng đó. Ánh đèn đường màu cam trùm
lên thân hình hắn cùng bộ cánh bảnh bao, lịch lãm, dù đứng dưới ánh đèn
nhưng cũng không tỏ ra quá phô trương. Tôi không thể nào biết được hắn
đứng chôn chân ở đó làm gì, cũng chẳng đoán ra vì sao hắn đuổi theo
mình. Bấy lâu nay, tôi hoàn toàn không hiểu gì về hắn, hắn thâm sâu khó
lường, kẻ phàm phu tục tử như tôi sao dám giở trò võ đoán.
Tôi
toan bước đi liền bị hắn kéo giật lại, dường như cả cơ thể sà vào lòng
hắn, bờ môi hắn ráo riết ập tới, không cho tôi thời gian thích ứng.
Trước kia, hắn thường hôn tôi kiểu này. Nụ hôn cuồng si, lấn lướt, cuốn đi
mọi hơi thở khiến tôi hoang mang. Tôi nhắm nghiền mắt, mặc hắn muốn làm
gì thì làm, quen nhẫn nhục ba năm rồi, thêm một lần nữa thì đã sao.
Kết thúc nụ hôn, tôi tròn mắt nhìn hắn. Giọng điệu ấy thấp thoáng một cảm xúc chán ghét nào đó, như thể đang hận thù điều gì:
– Một tháng. Em về sống với tôi một tháng.
Cảm xúc trong tôi vẫn bình ổn, không hề xao động.
– Anh đọc hợp đồng đi đã. Ba bản hợp đồng này không đơn giản đâu, hay anh gọi luật sư của mình đến xem thử.
Ngực hắn hơi phập phồng, vẫn biết mình rất ti tiện nhưng tôi mặc kệ. Có lẽ
hắn muốn nhờ tôi trêu tức Mộ Vịnh Phi hoặc bản thân hắn vẫn có nhu cầu
như trước kia. Nhưng từ xưa tới nay, tôi và hắn vẫn chưa từng hợp tác
vui vẻ. Tôi là con gái của kẻ thù giết cha hắn, hắn lôi cậu tôi ra để uy hiếp tôi, ba năm qua, đã bao lần chúng tôi phải kìm nén ý nghĩ muốn
giết chết đối phương, cho đến khi chính thức đường ai nấy đi.
Sau khi Đáng Yêu chết, ngay tại bệnh viện, chúng tôi đã thẳng thừng lật bài ngửa với nhau, thật không ngờ tôi còn quay về tìm hắn.
Tôi
không trông mong hắn sẽ nhẹ nhàng với mình, dù sao tôi đã chẳng còn tư
cách. Vậy mà điều khiến tôi bất ngờ nhất là đêm đó, hắn không hề chạm
vào tôi. Hắn ngủ phòng hắn, tôi ngủ tại căn phòng cũ của mình.
Xa cách nơi này quá lâu khiến tôi trằn trọc.
Tủ quần áo vẫn treo kín đồ của tôi, ngay cả bàn trang điểm cũng bày nguyên phấn son và lược chải đầu như trước đây. Tôi cứ đinh ninh hắn đã sai
người quẳng hết đi rồi, không ngờ mọi thứ vẫn y nguyên ở đó. Bình hoa
trên bàn cắm đầy hoa dạ lan tím[1], hình như Mạc Thiệu Khiêm rất thích
loại hoa này, vậy mà phòng hắn chẳng bao giờ cắm hoa, còn phòng tôi
thường trực loài hoa này trọn vẹn suốt ba năm, nhìn nhiều cũng thấy
ngán, muốn in bằng được dấu ấn của mình lên tất cả mọi thứ thuộc về hắn. Hay hắn đã lường trước được việc tôi sẽ quay lại? Hoặc chuyện xảy ra
với Duyệt Oánh chỉ là một cái bẫy? Nhà giàu với nhau, ai mà biết bố
Duyệt Oánh có phải phe cánh của hắn hay không?
[1] Mỗi một loài
hoa đều mang những thông điệp riêng, dạ lan có nhiều màu, nhiều thông
điệp. Màu tím của dạ lan hương tượng trưng cho nỗi buồn và nói thay lời
xin lỗi: “Hãy tha thứ cho anh.”
Tôi chẳng còn niềm tin ở ai nữa.
Dù là bẫy thì tất cả cũng do mình tự nguyện đâm đầu vào.
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi thức giấc thì Mạc Thiệu Khiêm đã ra khỏi nhà. Hắn
không đả động đến vấn đề hợp đồng, cũng chẳng nhắn nhủ câu nào. Tôi thấy bồn chồn, nóng ruột, sự tình khác xa mình dự liệu, tôi chẳng nắm chắc
trong tay thứ gì. Lúc chú tài xế đưa tôi đi học, tôi chợt nảy ra một
sáng kiến.
Tan học, tôi liền chạy ngay đến chợ chuyên bán thú
cảnh, không ngờ chó dòng Samoyed lại đắt thế. Một con còn mới đẻ, bé tí
tẹo mà đã suýt soát hai nghìn tệ. Vét hết tiền trong thẻ mà vẫn thiếu ba trăm, dùng dằng nửa ngày trời mà người ta vẫn không chịu bán. Về sau,
thấy tôi rơm rớm nước mắt, ông chủ liền phá ra cười:
– Thôi thôi, đấy, cô đã thích nó thế thì tôi chịu lỗ, bán cho cô đấy.
Tôi ôm con cún đang run rẩy ấy vào lòng, hớn hở mang về nhà.
Tối đó, Mạc Thiệu Khiêm không về nhà ăn cơm, chắc là hắn đi dự tiệc. Phòng
bếp vẫn chuẩn bị cơm nước cho tôi nhưng tôi chẳng còn bụng dạ thưởng
thức bữa tối. Ngồi xem ti vi đến tận mười hai giờ mà vẫn chưa thấy hắn
về. Tôi đành về phòng tắm rửa, đi ngủ, vừa nằm xuống chưa được bao lâu,
chợt nghe dưới nhà có tiếng động. Đoán chắc Mạc Thiệu Khiêm đã về, tôi
vội bật dậy, ắm con cún đang ngủ say ra đón hắn. Tôi gặp Mạc Thiệu Khiêm ở hàng lang, nhìn dáng đi ngật ngưỡng là biết ngay hắn say rượu. Lần
đầu tiên thấy hắn như thế nên tôi cứ ngây ngô đứng nhìn.
Hắn cũng bất ngờ khi gặp tôi, ánh mắt dừng ở con cún tôi đang ôm trong lòng:
– Sao em lại ở đây?
– Em… mua con Samoyed này… – Tôi nhấc con cún lên cho hắn xem. – Anh xem, giống Đáng Yêu lúc nhỏ không này?
Hắn quay ngoắt mặt đi:
– Đừng có nhắc đến Đáng Yêu! Em tưởng mình là ai… Sao tự nhiên lại đi mua con cún này? Em định dùng nó để lấy lòng tôi chứ gì? Em coi tôi là
thằng khờ đấy à? Em biết tôi là thằng khờ nên em mới tìm tôi chứ gì?
Đôi mắt hắn tối sầm, hằn lên sự giận dữ, dường như hắn đang nghiến răng căm hờn với tôi:
– Em đừng khinh tôi, cũng đừng hả hê vội, tôi là thằng khờ tự tôi biết, khỏi cần em nhắc!
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, không ngờ hắn lại nổi đóa. Cứ tưởng hắn thích chó, thế mà hắn lại gạt phắt tôi sang một bên:
– Tránh ra!
Hắn đẩy tôi văng vào tường làm con cún giật mình tỉnh giấc, mắt tròn mắt
dẹt rên ư ử trong lòng tôi. Bả vai tôi đau điếng, vậy mà hắn không buồn
nhìn lấy một cái, đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại, bỏ lại tôi
bần thần đứng đó. Con cún thè chiếc lưỡi nóng hổi liếm láp tay tôi, nó
giãy giụa, ngóc đầu khỏi vòng tay tôi. Tôi cúi xuống, bắt gặp đôi mắt
đen láy ấy cũng đang nhìn mình. Mạc Thiệu Khiêm phớt lờ tôi, nên con cún này cũng bị hắn ghét.
Hôm sau, quản gia gọi Hương Tú đến, cún
con được ở phòng cũ của Đáng Yêu, Hương Tú cũng rất quý nó. Cô ấy luyên
thuyên với tôi đủ chuyện, lúc đó tôi mới biết Đáng Yêu bị xe đâm. Hôm
đó, Hương Tú dắt Đáng Yêu xuống nhà đi dạo, vừa thấy Mạc Thiệu Khiêm
xuống, nó liền vùng sợi dây xích rồi băng nhanh qua đường, đúng lúc đó
có một chiếc xe lao tới, đâm thẳng vào Đáng Yêu.
– Mặt cậu ấy tối sầm, cậu ấy đưa Đáng Yêu đến bệnh viện, nhưng không kịp.
Thì ra Hương Tú cũng biết nói tiếng Trung, trước kia, tôi cứ tưởng cô ấy chỉ nói tiếng Anh.
Tắm cho cún con cũng rất thú vị. Tôi phụ trách giữ nó, còn Hương Tú lo phần tắm rửa. Con cún ra sức cào hai bàn chân vào tay tôi, vòi hoa sen xả
nước âm ấm lên người nó, nó rơm rớm nước mắt, suýt thì tru lên thê thảm, làm tôi thấy áy náy.
– Nóng quá à?
– Chó không thích tắm – Hương Tú trả lời tôi bằng ngũ điệu tiếng Trung cứng ngắc – Xong rồi.
Tắm xong, nhìn cún con mềm nhũn như một em bé sơ sinh quấn chiếc khăn to
sụ. Hương Tú lấy máy sấy hong khô lông cho nó. Cún con đang gầy nhom đã
dần trở lại dáng vẻ tròn quay như thường ngày. Hương Tú chợt nói:
– Nó chưa có tên!
Tôi cũng nhớ ra, đúng là nó chưa có tên. Cũng bởi ba ngày gần đây, tôi chỉ
gặp được Mạc Thiệu Khiêm trong vòng nửa tiếng. Tôi định để hắn đặt tên
cho nó, nhưng ngay cả tôi mà hắn cũng chẳng thèm đoái hoài, nói gì là
con chó này.
Bước sang tối ngày thứ hai, tôi mất hết kiên nhẫn,
nghĩ bụng không biết cứ căng thẳng thế này liệu có giúp mình chuyện hợp
đồng thật không. Tôi hạ quyết tâm, phải đo đòi vật làm tin. Buổi tối hắn thường về nhà rất muộn, khi hắn dã yên vị trong buồng tắm, tôi mới lẻn
vào gian quần áo trong phòng ngủ chính, tôi nhớ trong đó có cửa thông
sang phòng tắm.
Quả nhiên cánh cửa thông sang phòng tắm không hề khóa, tôi thay đồ trong gian quần áo, tìm một chiếc áo sơ mi nam để
mặc. Tôi nhớ năm ngoái, có một đêm hắn ngủ lại phòng tôi, sáng dậy, tôi
khoác tạm áo sơ mi của hắn vào nhà vệ sinh, lúc ra bị hắn bắt gặp, thế
là hắn cứ bám riết không tha, làm tôi nghỉ cả buổi học ngày hôm đó. Tôi
thấp thỏm, kéo thấp vạt áo, áo sơ mi nam vừa to vừa rộng, thế này đã đủ
quyến rũ chưa?
Tôi rón rén, hé mở cánh cửa đủ để thấy Mạc Thiệu
Khiêm đang khép hờ mắt, nằm trong bồn tắm như thể đã ngủ quên. Chắc hôm
nay hắn không uống rượu, tôi bèn tháo đôi dép lên, chân trần bước lại
gần.
Tôi bước một mạch đến gần bên bồn tắm, thấy màn hình LED
đang nhấp nháy chiếu bộ phim hoạt hình Prince of tennis. Thật khôi hài,
có nằm mơ cũng không ngờ Mạc Thiệu Khiêm lại xem Prince of tennis trong
nhà tắm, đàn ông ngoài ba mươi tuổi còn xem hoạt hình? Bất ngờ, hắn quay ngoắt lại như thể có linh cảm mách bảo, khiến tôi chẳng kịp bận tâm vì
sao hắn coi phim hoạt hình. Ánh mắt hắn sắc lẹm như dao vừa lạnh lùng
vừa vô tình, có cảm giác vô cùng hời hợt và xa cách. Tôi lung túng, trân mình ở đó, không biết phải lùi hay tiến.
Giọng hắn lạnh tanh:
– Ai cho phép em mặc quần áo của tôi? Ra ngay!
Tôi thấy bàn tay hắn đang gác trên thành bồn đã siết chặt lại. Tôi lờ đi,
coi như không thấy, quyết tâm không đếm xỉa đến điều đó trước khi hắn có ý định hất tôi ra ngoài. Tôi bổ nhào xuống nước như một con vịt, lúc
đầu chỉ định níu cánh tay hắn thôi nhưng hẫng chân nên ghì siết lấy cổ
hắn. Hắn vằng mạnh, chúng tôi quần nhau một trận ngay trong bồn tắm
khiến quần áo trên người ướt sũng, trong suốt. Tôi bám lấy hắn, giống
một con bạch tuộc, nhất quyết không chịu buông, còn hắn thì tức tối, mặt mày nhăn nhó. Tôi trơ tráo rà môi lên cằm, lên cổ hắn, những chiếc hôn
khiến hắn mất kiên nhẫn, đè nghiến tôi xuống, giành thế chủ động. Sau
đó, tôi mệt mỏi rã rời, lịm luôn trong bồn tắm, thậm chí ra khỏi đó thế
nào, tôi cũng không biết.
Thực ra cũng có lúc tôi lơ mơ choàng
tỉnh bởi bàn tay ai đó luồn vào mái tóc ẩm ướt của mình. Tối nay, tôi đã trải qua mấy lần chết đuối hụt, may thay, lần nào Mạc Thiệu Khiêm cũng
nhớ ra phải vớt tôi lên. Tôi miên man trong giấc ngủ chập chờn, chỉ khi
nghe tiếng máy sấy ù ù bên tai, kèm theo làn gió ấm áp lướt qua da dẻ,
tiếp đó, một bàn tay nóng ran khẽ chạm vào mặt tôi, vén gọn tóc tôi sang một bên, bấy giờ tôi mới nhận ra có người ngồi bên mép giường, sấy tóc
cho mình.
Làn gió ấm áp, dịu êm gợi tôi nhớ lúc bé, mẹ thường
sấy tóc cho tôi, mẹ dặn không được đi ngủ khi đầu còn ẩm, vì như thế rất dễ bị đau đầu. Tiếng ro ro ấy ru tôi lắng lòng như dạo bé được ngủ
trong vòng tay mẹ. Tôi thì thầm gọi mẹ, tôi nghĩ chắc mình đang mơ, rồi
chỉ mấy giây sau, đã thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
Lúc choàng
tỉnh, cổ tôi tê rần sau một đêm gối trên cánh tay Mạc Thiệu Khiêm, thay
vì kê đầu lên gối. Cơ thể ấy vẫn tỏa ra mùi hương lãng đãng quen thuộc,
cũng chính mùi hương tôi ghét cay ghét đắng. Thì ra suốt đêm qua, tôi
nằm gọn trong lòng hắn, ngủ ngon lành. Tôi thấy ngượng, có lẽ tại nhiều
lần bán rẻ bản thân đã khiến tôi quen mùi trơ lì, cho nên tôi mới có thể ngủ ngon đến vậy. Tôi im thin thít, lẩn về phòng mình, thay quần áo đi
học.
Tôi lên nhầm hai chuyến xe bus nên bị muộn học. Duyệt Oánh
không đến, chẳng có ai giữ chỗ cho tôi, mình tôi ngồi ở hàng ghế cuối
cùng, thấy trơ trọi vô cùng. Tôi thơ thẩn như người mất trí suốt buổi
học, chép bài mà mắt cứ dán vào chuỗi hạt bồ đề trên tay. Tôi nhớ những
gì Duyệt Oánh nói, cùng khuôn mặt nghiêng nghiêng dịu dàng, xinh xắn
dưới ánh đèn phòng bệnh của cô ấy lúc bấy giờ. Tôi không hối hận vì
những gì đã làm, nếu thật sự giúp được Duyệt Oánh thì cũng đáng.
Buổi tối, lúc tôi về đến chung cư, Mạc Thiệu Khiêm đang ở nhà. Hai chúng tôi ngồi chung bàn ăn, không khí gia đình kiểu này khiến tôi thấy khó hòa
nhập, ăn cũng chẳng vào. Mới sáng ra, hắn còn chưa tỉnh mà tôi đã lẩn
mất hút, không biết hắn sẽ tỏ thái độ thế nào. Nhưng từ đầu tới cuối hẳn chẳng đả động gì nên tôi cũng ngại không biết mở miệng ra sao, cơm nước xong xuôi cũng là lúc Hương Tú tới chào hỏi, ngỏ ý muốn dẫn cún con đi
dạo. Cún con chạy nhảy còn liêu xiêu, cái mặt ngơ ngơ ngác ngác, thường
nhìn mọi người bằng đôi mắt rưng rưng. Cổ trong dây xích khiến nó chưa
quen, liên tục cào cổ, Hương Tú cản mấy lần mà nó vẫn cứ cào.
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày nhìn nó, tôi tranh thủ nói:
– Anh đặt tên cho nó đi…
Mặt hắn lạnh tanh nhưng vẫn mở miệng nói:
– Cứ gọi nó là Đáng Ghét.
Tôi thấy sượng sùng, bèn im bặt. Hương Tú lại mừng rơn, tưởng Đáng Ghét với Đáng Yêu là hai từ tương đương nhau.
Tôi biết thừ hắn ghét con chó này, cũng như hắn ghét tôi. Nhưng ai bảo tôi cầu xin hắn làm gì?
Cuộc sống chung đụng giữa tôi và Mạc Thiệu Khiêm rơi vào căng thẳng, hắn đối xử với tôi lãnh đạm, thờ ơ còn tôi lại thấy chột dạ mỗi lần gặp hắn.
Đành rằng trước kia, hắn đối xử với tôi chẳng tốt đẹp gì, toàn là giả
nhân giả nghĩa, nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với kiểu lập lờ này.
Tôi lo hắn không chịu thực hiện lời hứa, vẫn biết hắn đã nói là làm,
nhưng loại người tráo trở, vô tình như hắn, ngộ nhỡ muốn nuốt lời cũng
dễ như trở bàn tay, với cả tôi cũng từng bị hắn lừa rất nhiều lần. Sắp
tới kỳ nghỉ, tôi chủ động đề nghị hai người đi du lịch cho khuây khỏa,
dường như hắn chẳng mấy hứng thú:
– Tùy em.
Gần đây,
cuộc sống trở nên bức bối khiến tôi chán chường vô cùng. Hình như công
việc của hắn cũng khá lu bù, phải tối muộn mới về nên chẳng mấy khi tôi
được gặp hắn, mà có về thì hắn cũng lờ tôi đi, càng khiến tôi lo ngay
ngáy. Mãi đến lúc được nghỉ, Mạc Thiệu Khiêm mới hỏi tôi:
– Lần trước em bảo muốn đi du lịch, định đi đâu?
Tôi tỏ vẻ biết điều:
– Anh xem nơi nào được thì mình đi.