Đọc truyện Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 13
Tôi không rõ mình trở về thành phố quen thuộc kia như thế nào.
Lúc ngồi trên tàu, tôi chán chường nghĩ, giả sử có bị xã hội lên án, có bị người ta băm vằm thành trăm mảnh, cũng đành
liều xông tới, muốn ra sao thì ra. Về đến trường, bầu không khí xung quanh vẫn vậy, bình yên như thể chưa từng xảy ra sóng gió, tôi lấy hết can đảm bước vào ký túc xá.
Tôi gặp một
người bạn cùng lớp ở ngoài hành lang, không cho tôi thời gian
kịp lẩn trốn, cô ấy đã chủ động bắt chuyện, nói:
–
Bọn tớ nghe Duyệt Oánh kể cả rồi, cái bọn đốn mạt tung tin
vịt ở trên mạng đáng bị trời vật cho một nhát chết tươi mới
phải!
Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy nói gì, cũng thấy
chột dạ nên không muốn nhiều lời. Tôi đẩy cánh cửa khép hờ,
trong phòng vắng tanh, chỉ có mình Duyệt Oánh đang ngồi trên
giường chơi PSP như mọi ngày, nghe tiếng bước chân, cô ấy ngẩng
lên nhìn thoáng qua tôi rồi lại cúi đầu chơi tiếp:
– Sau này đừng có hèn thế nữa, xảy ra việc thì bỏ chạy, chẳng ra thể thống gì cả.
Tôi chỉ “ừ”, vậy mà cô ấy vẫn vùi đầu vào game, rồi nói:
– Đáng lẽ tớ chả thèm đếm xỉa gì đến cậu nữa đâu nhưng chơi
với nhau ba năm, tơớ thừa biết cậu là loại cố chấp bảo thủ,
chắc chắn là bị lừa! Dù là chuyện thất đức, nhưng tớ lại có cảm giác nhất định cậu có nỗi khổ tâm riêng… Nghĩ kỹ cũng
thấy mình hèn thật… Có điều, tớ tin cậu… à mà thực ra tớ
chẳng giúp được gì, chẳng qua tự nhiên lòi đâu ra một topic
nhắc đến cậu và Mộ Chấn Phi ở trường bên, tớ chỉ nói góp
vài câu… Xác nhận cậu đích thị là bạn gái của Mộ Chấn Phi,
chứ đừng tưởng tớ giúp cậu… tớ chỉ… Mẹ kiếp!
Khi cô
ấy buông tiếng chửi tục tĩu thì cũng quẳng PSP sang một bên,
nhảy xuống giường, hùng hổ vung tay nện cho tôi một đấm:
– Khôn hồn thì khai ra mau, cậu bị lừa, bị ép buộc, bản thân
không cố ý, cậu yêu thằng cha ấy lúc cậu không biết hắn đã có vợ, bằng không tớ dóc xương cậu nấu cao hồ ly tinh bây giờ! Dù là nói dối thì cậu cũng phải với tớ như thế chứ, bằng không tớ phải làm sao mới xứng đáng với người mẹ quá cố của mình đây?
Đôi mắt cô ấy trong veo, ngấn lệ, còn tôi nước mắt
lưng tròng, lẳng lặng nhìn cô ấy. Trông tôi khóc chắc là kinh
dị lắm nên dù đang rưng rức mà cô ấy vẫn đánh đấm tôi.
– Xéo đi rửa mặt đi, còn khóc nữa tớ lấy chổi hất cậu ra ngoài đấy!
Tôi ngoan ngoãn đi rửa mặt, lúc bước ra, Duyệt Oánh cũng đã bình
tĩnh hơn. Cô ấy thuật lại toàn bộ chuyện tối hôm kia ở diễn
đàn trường bên cạnh bỗng dưng rộ lên tin đồn, nói tôi là người
yêu của Mộ Chấn Phi chứ không phải là gái do đại gia bao. Sau
đó, có người tung tin gia tộc Mộ thị vốn là một trong những
doanh nghiệp lớn mạnh hàng đầu, tuy chỉ là vài nét sơ qua nhưng vẫn khiến tất cả rùng mình kinh ngạc.
– Nhà họ Mộ
giàu lắm, còn giàu hơn của bố tớ. Gia tộc nhà họ thuộc loại
phức tạp, có tiếng trong giới kinh doanh. Có người nói phòng
thí nghiệm siêu dẫn ở trường bên là do nhà họ bỏ tiền quyên
góp đấy! Chậc chậc… Bọn họ còn nói chiếc Maybach kia thực ra
là của họ hàng Mộ Chấn Phi, lúc đó, họ mới vỡ lẽ vì sao
trên người cậu toàn là hàng hiệu.
Duyệt Oánh vẫn chưa trút hết bực dọc liền giáng cho tôi thêm một cú:
– Cậu tốt số thật, đến Mộ Chấn Phi cũng tình nguyện ra mặt đỡ hộ cậu vụ này.
Tôi vẫn đờ đẫn cả người, mối quan hệ giữa Mạc Thiệu Khiêm và Mộ Chấn Phi chỉ có mình tôi biết, sao anh ta lại nhúng tay vào
chuyện này nhỉ? Lẽ nào nguồn cơn ngọn ngành là vì Mạc Thiệu
Khiêm? Nhưng trong chuyện này, đáng lẽ Mộ Chấn Phi phải đứng về phía chị anh ta, rồi phải vui mừng ra mặt khi thấy loại hồ ly
tinh như tôi gặp quả báo chứ?
Duyệt Oánh hỏi tôi mấy
ngày qua đi đâu, tôi bèn thành thật kể với cô ấy rằng mấy ngày qua tôi ở chỗ Tiêu Sơn. Duyệt Oánh “hừ” một tiếng lấy lệ, mãi sau mới nói:
– Tớ còn tưởng cậu nghĩ quẩn rồi đi tự sát cơ đấy, làm tớ uổng công lo mất mấy ngày liền.
Tôi dang tay, ôm cô ấy vào lòng, thực ra từ lâu rồi, tôi luôn muốn
làm hành động kỳ cục này. Duyệt Oánh vỗ lưng tôi, nói:
– Mọi chuyện qua rồi, nhưng từ nay về sau đừng làm thế nữa, yêu
một gã tử tế không được hay sao mà cứ phải dây dưa với người
đã có vợ hả?
Tôi bình tĩnh thuật lại đầu đuôi ngọn
ngành mối quan hệ giữa mình và Mạc Thiệu Khiêm cho cô ấy nghe.
Giờ tôi đã có thể bình tĩnh giãy bày mọi chuyện trong quá
khứ mà không hề sợ sệt, không hề giấu giếm. Lúc kể với Tiểu
Sơn, lòng tôi vẫn tràn ngập nỗi tủi hờn khôn cùng, vậy mà khi
tâm sự với cô ấy, tôi đã có thể cố gắng kiềm chế bản thân.
Càng nghe, cô ấy càng kinh ngạc, rồi trợn tròn mắt thảng thốt, đặc biệt là đoạn tôi tự sát bất thành lần cuối. Cô ấy hít
một hơi thật sâu rồi siết chặt tay tôi, vén chuỗi hạt bấy lâu
nay chưa từng tháo lên.
Cô ấy trân trối nhìn vết sẹo xấu xí như một con giun bò ngoắn ngoèo trên cổ tay tôi, rồi lại nhìn tôi.
Tôi cười trừ, nói:
– Kể từ đó về sau, tớ không chơi đàn được nữa, đến cầm cốc
nước còn chẳng vững nữa là. Cậu cứ gặng hỏi sao tớ không chơi đàn nữa, bấy lâu nay tớ vẫn vòng vo chưa kể cho cậu nghe sự
thật.
Khóe mắt cô ấy đỏ hoe, ôm chầm lấy tôi:
– Đồng Tuyết!
Cô ấy ôm tôi chặt đến nỗi khiến tôi ngạt thở, tôi bèn vỗ về:
– Tớ không sao đâu, thật đấy!
Cô ấy lại đấm tôi một cái thật mạnh:
– Sao lúc nào cậu cũng nói thế? Cậu toàn làm tớ buồn thôi!
Tôi cũng buồn lắm, nhưng buồn mấy thì mọi chuyện cũng qua rồi.
Một khi tôi đủ can đảm kể ra mọi chuyện, một khi có bạn bè
chia sẻ cùng tôi, tôi chẳng còn sợ gì nữa.
Duyệt Oánh đúng là bạn tốt nhất của tôi, cô ấy nói:
– Tớ sẽ giúp cậu, dù thế nào đi nữa, tớ nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu.
Thực tế, chúng tôi chẳng biết xoay xở thế nào, còn mai sau ư? Tôi
lắc đầu, không muốn nghĩ đến bất kỳ chuyện tương lai nào nữa.
Trên mạng, chuyện của tôi và Maybach đã dần lắng xuống, thay vào
đó là chủ đề về một minh tinh quốc tế nào đó mặc bikini tắm
nắng bị chụp trộm, đang nổi chình ình trên diễn đàn trường,
thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Có lẽ chỉ vài ngày
tới là chuyện tôi và Maybach sẽ nhanh chóng đi vào quên lãng
thôi.
Giọt nước tràn ly cuối cùng lại bốc hơi hết chỉ trong có mấy ngày.
Túi xách vẫn quẳng trên giường, di động đã hết pin từ lâu, tôi bèn cắm sạc rồi mở máy xem. Máy báo có mười sáu cuộc gọi nhỡ,
trong đó, Duyệt Oánh gọi cho tôi một lần, mười lăm cuộc còn
lại đều là của Mạc Thiệu Khiêm.
Duyệt Oánh nói:
– Tối hôm đó, sau khi cậu bỏ đi, tớ nghĩ phải gọi cho cậu, nhưng phát hiện cậu quẳng điện thoại ở phòng, sau đó, tớ đi tìm
cậu mà chẳng thấy đâu.
Tôi không trách Duyệt Oánh vì
biểu hiện của cô ấy lúc đó là điều hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng
khi nhìn màn hình hiển thị xếp hàng dài mười mấy cuộc gọi
nhỡ từ Mạc Thiệu Khiêm, cảm giác ớn lạnh bất chợt chạy qua
người tôi, đúng là chạy trời không khỏi nắng, sớm muộn gì tôi
cũng phải về gặp hắn.
Có lẽ hắn đã biết chuyện trên
mạng nên muốn liên lạc với tôi. Tôi không muốn có bất cứ quan
hệ gì với loại người ấy nữa nên quẳng luôn điện thoại sang
một bên như thể nó là một con rắn độc hoặc một cái gì đó
khiến tôi ghê tởm. Tôi sợ hắn, một nỗi sợ thâm căn cố đế.
Vừa sạc pin xong được một lúc thì chuông điện thoại đổ dồn, không
cho tôi thời gian trốn tránh. Nhìn cái tên Mạc Thiệu Khiêm nhấp
nháy trên màn hình điện thoại mà lòng tôi có cảm giác khốn
đốn, không lối thoát. Duyệt Oánh bực bội, giật phắt chiếc
điện thoại, định nghe hộ tôi nhưng tôi giành lại rồi nhốt mình
trong nhà tắm.
Duyệt Oánh ở bên ngoài tức tối gõ cửa:
– Mặc xác cái loại quỷ tha ma bắt ấy đi!
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhấc máy.
Giọng hắn trầm thấp mà bình tĩnh như thể mọi thứ vẫn vậy:
– Đang ở đâu vậy?
– Tôi về trường rồi.
– Về nhà ngay.
– Tôi không muốn gặp anh.
Tôi hoảng hốt trước sự bạo dạn của mình, thấy khó khăn khi thốt ra câu:
– Tôi cần yên tĩnh vài ngày.
Cơn giận dữ của hắn biến thành tràng cười nhưng giọng điệu lại ung dung khác thường:
– Vậy à? Hay em mong tôi phải tự mình đến trường đón em đây?
Hắn uy hiếp tôi, hắn lại uy hiếp tôi, tôi cố gắng đè nén hơi thở.
– Thưa Mạc tiên sinh, tôi thực sự không muốn gặp anh nữa.
– Tốt thôi. – Hắn đáp gọn lỏn. – Xem ra tôi phải thân chinh đến một chuyến rồi.
Xưa nay hắn quen thói đã nói là làm, tôi luống cuống ngẫm nghĩ
một lúc, thôi thì nhượng bộ nốt lần này: “Anh không phải đến,
tôi đi gặp anh.”
Tôi đoán ở đầu dây bên kia hắn đang hả hê lắm, chưa biết chừng còn nhếch mép cười:
– Tôi đợi em ở nhà.
Tôi ngắt điện thoại rồi ra ngoài, thấy Duyệt Oánh hậm hực nhìn mình, tôi liền nói:
– Bất đắc dĩ thôi.
– Sợ gì hắn chứ! – Duyệt Oánh buột miệng chửi ầm lên. – Quân
súc vật ấy thì bàn bạc nỗi gì, để tớ giúp cậu tìm luật sư
kiện hắn.
Tôi thờ ơ nói:
– Vậy thì cậu tớ chết chắc mất!
Giọng điệu dửng dưng gắng gượng của tôi càng khiến Duyệt Oánh hận không thể đánh cho tôi một trận:
– Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Cậu có phải thánh mẫu đâu, cậu thì cứu được ai? Lo thân mình đi đã.
Tôi chẳng cứu được ai, nhưng bản thân không sao dừng lại được.
Đằng nào thì Tiêu Sơn cũng rời xa tôi rồi, tôi tự trào, mình còn có thể thế nào nữa đây?
Tôi về nhà, quản gia ra mở cửa, nhận áo khoác từ tay tôi như thường lệ, ông ấy nói:
– Mạc tiên sinh đang ở gian nhà kính.
Tôi bước vào gian nhà kính, hoa bung sắc thắm trong không gian ấm
áp, hương hoa chen lẫn hơi nước lãng đãng tạo cảm giác ngột
ngạt, khó thở. Mạc Thiệu Khiêm đang chơi với Đáng Yêu, hắn ném
cục xương ra xa, còn Đáng Yêu lon ton đi nhặt về, hắn dửng dưng
đến nỗi chẳng màng ngó ngàng đến tôi:
– Về rồi à?
Đáng Yêu vẫy đuôi, sủa ăng ẳng, lúc ấy Mạc Thiệu Khiêm mới ngoái lại nhìn:
– Sao trông nhếc nhác thế kia, đi tắm đi!
Tôi vẫn chôn chân ở đấy, hắn giơ tay xoa đầu Đáng Yêu, nói:
– Đứng đấy làm gì? Không thích thì để tôi làm hộ em nhé!
Tôi buộc phải lên tiếng:
– Mạc tiên sinh, tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Hắn nhướng mày, giọng điệu vẫn thủng thẳng như mọi khi:
– Em không muốn như thế nào?
– Chuyện bức ảnh chắc anh cũng biết rồi, tôi không muốn tiếp
tục những ngày tháng chịu đựng giày vò thế này nữa, xin anh
buông tha cho tôi.
Thế này cũng chưa phải van xin gì,
chẳng qua tôi chỉ đang cố bình tĩnh bày tỏ nguyện vọng của
mình. Đến phúc chót, hắn mới bật cười:
– Cứ tắm rửa trước đi, tôi không thích nói chuyện với phụ nữ ở bẩn đâu.
Tôi thừa hiểu, mình mà không nghe lời hắn thì chuyện ngày hôm nay
đừng hòng nói tiếp. Tôi đành quay về phòng mình, cẩn thận
khóa trái cửa buồng tắm, vòi hoa sen xối nước ấm xuống cơ
thể, gợi cảm giác ran rát trên da dẻ, trong đầu tôi vẫn cân
nhắc nội dung câu chuyện lát nữa sẽ nói với hắn. Có lẽ mình
không đủ sức thuyết phục hắn, không, dù không thuyết phục được
cũng nhất quyết không thể tiếp tục sống thế này.
Từ
phòng tắm bước ra, tôi thấy hắn đang ngồi chễm chệ trên giường, phì phèo điếu thuốc trong lúc chờ đợi. Đầu giường đặt một
chiếc gạt tàn, nhìn hắn đủng đỉnh gạt tàn thuốc, tự nhiên
thấy lòng hoang mang, tôi bèn đứng chôn chân một chỗ.
Hắn dụi tắt đầu thuốc, nở nụ cười giễu cợt:
– Nhìn em kìa, tôi có phải hổ đâu.
Tôi cứ lùi dần ra đến cửa nhưng động tác của hắn lanh lẹ hơn
nhiều, hắn nhào đến, chộp lấy tôi, quẳng lên giường. Tôi ra sức giãy giụa, những lọn tóc ướt rượt bám trên khuôn mặt, cái
lạnh ùa đến ngột ngạt. Hắn nằm đè lên người tôi, kiềm hãm sự giãy giụa của tôi:
– Mấy ngày qua em đi đâu?
– Buông tôi ra!
– Không phải em luôn mong mỏi tôi sẽ chán em sao? Nếu thực sự muốn tôi chán em thì bỏ cái kiểu làm hàng này đi!
Tôi co chân đá, hắn nhanh nhẹn né được, bẻ gập cánh tay tôi khiến
áo choàng xộc xệch, lộ ra cả một mảng da thịt. Hơi thở hắn
trầm đục và nặng nề, một cánh tay đột nhiên dụi mạnh và hõm
cổ, cảm giác đau nhói khiến người tôi buông lỏng, lúc nhìn
xuống cổ mới nhận ra nơi đó có vài vết bầm xanh tím, chắc là do Tiêu Sơn làm… Nhưng thực ra, tôi và Tiêu Sơn đã có gì đâu.
Mạc Thiệu Khiêm phủ phục lên người tôi, sấn sổ cắn xé khiến
tôi chỉ muốn hét toáng lên. Từ mơn trớn, ve vuốt, dần dần tay
hắn chuyển sang kẹp chặt cổ tôi, hơi thở hắn phả vào mặt kèm
theo giọng điệu đầy khinh miệt.
– Đừng tưởng tôi không
biết mấy ngày qua em ở với ai, đừng tưởng tôi không biết lý do
tại sao bỗng dưng em lại chơi trò tiết liệt trung trinh, tôi nói
cho em biết, đừng có tưởng bở!
Từng câu từng chữ của hắn như thể đang rỉ vào tai tôi:
– Đêm nay tôi nhất định phải xé đôi em ra!
– Mạc Thiệu Khiêm!
Tôi không nén nổi sự kinh hãi lẫn giận giữ:
– Anh buông tôi ra!
Thực tình tôi không thể đấu lại hắn, hai tay gắng sức đẩy nhưng vô
ích, cổ họng vẫn bị hắn siết chặt. Chưa bao giờ tôi thấy vẻ
mặt hắn lại đáng sợ và dữ tợn như lúc này, hắn nghiến răng
trèo trẹo khiến gân xanh hai bên thái dương hằn lên rõ nét!
– Nhiều khi tôi chỉ muốn nghiền em ra thành trăm mảnh, hoặc xé
từng mảng thịt trên cơ thể em… Nhưng cũng có lúc, tôi cảm thấy
tốt nhất mình nên bóp chết em.
Sức phản kháng của tôi
đuối dần, nước mắt tràn qua khóe mi xuống gối, mái tóc ướt
bết trên khuôn mặt. Lúc ấy, tôi đang mấp mé bên bờ vực tắt
thở, nghĩ lần này hắn định bóp chết mình thật rồi, hai cánh
tay vật lộn đủ kiểu mà không xê dịch được bàn tay hắn. Cuối
cùng tôi đành buông xuôi, nằm đờ ra đó như một khúc gỗ, trân
trân nhìn lên trần nhà. Ba năm qua, tôi đã buông xuôi bản thân
không biết bao nhiêu lần, dặn lòng mình cố gắng nhẫn nhịn. Mọi chuyện ngày hôm nay chỉ cần tôi nhẫn nại chịu đựng… Tôi không
cầu xin sự tha thứ của hắn nữa, nếu chết được thì chết luôn
đi cho xong, dẫu sao tôi cũng chán sống rồi.
Hắn chỉ
chịu buông tay khi tôi suýt tắc thở. Miệng tôi há hốc, thở lấy
thở để như một con cá mắc cạn, rồi ho sặc sụa, người co quắp
như một con tôm khô. Trước kia, thỉnh thoảng hắn cũng hơi quá tay nhưng chưa bao giờ khiếp đảm bằng hôm nay, như thể hắn muốn
tống tiễn tôi đi lắm rồi. Hắn đưa tay nắm chặt cằm tôi, xoay
mặt tôi lại. Tôi khiếp đảm nhìn hắn, nghĩ bụng nếu hắn lên cơn lần nữa, có lẽ tôi không thoát nổi. Nhưng hắn chỉ nhìn tôi
bằng ánh mắt dành cho những kẻ xa lạ như vài lần trước đây.
Ánh nhìn sâu thẳm đó vẫn đeo bám khiến lòng dạ tôi bồn chồn,
sợ hãi, dợm lùi lại, nhưng ngón tay hắn sợt siết mạnh, dồn
mọi sự đau đớn vào tôi.
Hắn bật cười dị hợm vô cùng:
– Em cũng biết sợ cơ đấy?
Tôi rất sợ hắn, bấy lâu nay, tôi luôn sợ hắn, Tôi người nhìn hắn
đầy van lơn, khi ấy, cổ họng bị bóp nghiến nên tôi chỉ thốt
được những câu khàn đặc mà nhát gừng, gắng sức lắm mới thốt
ra được:
– Anh làm ơn tha cho tôi!
Dường như hắn đã lấy lại bình tĩnh, không còn thiếu kiềm chế như trước nữa.
Hắn khinh khỉnh nhìn tôi như thể nhìn một thứ đầy ghê tởm,
giọng điệu trở nên rắn đanh:
– Em nợ tôi.
Hắn bật dậy định bỏ ra ngoài, tôi tuyệt vọng lao ra, kéo hắn lại:
– Này Mạc Thiệu Khiêm, anh có biết thế nào là phải trái không
hả? Cứ coi như trước đây tôi cầu xin anh cứu cậu tôi nhưng tôi
cũng theo anh được ba năm rồi còn gì, tôi sắp tốt nghiệp đại
học và muốn có cuộc sống của người bình thường. Anh có tiền, có vợ, có người tình, anh chẳng thiếu thứ gì, ngoài kia đầy
rẫy những người phụ nữ đẹp hơn tôi, thông minh hơn tôi, biết
chiều chuộng hơn tôi, anh cứ chọn bừa lấy một người nào đó đi, thế nào chẳng hơn tôi…
Hắn vùng khỏi tay tôi, ánh mắt trở nên sắc nhọn như mũi dao:
– Tôi chưa đánh phụ nữ bao giờ, em đừng ép tôi.
Tôi gào lên như điên dại:
– Bây giờ anh muốn thề nào? Anh có còn là con người không? Ngày
xưa, anh đánh thuốc mê rồi cưỡng bức tôi, bắt tôi phải làm tình nhân của anh. Ba năm qua, tôi luôn phải nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ mong có ngày lương tâm anh thức tỉnh, anh sẽ buông tha tôi và
người cậu đáng chết của tôi. Xưa nay tôi chưa hề nợ anh thứ gì, nếu có thì cũng trả đủ rồi.
Đột nhiên hắn đẩy phắt tôi ra, thậm chí giọng điệu cũng đanh lại:
– Cút ngay!
Hắn đẩy tôi văng vào chân giường, trán đập xuống gờ hoa, cơn đau ùa đến bất chợt khiến mọi thứ trước mắt tối đen, mờ mịt khiến
tôi chỉ muốn lịm đi. Tôi ôm chân giường, góc trán đau rát, nhức
nhối, chưa bao giờ tôi thấy hắn giận đến thế, bình thường, dù
hắn giận mấy cũng chỉ ở mức làm mấy trò kỳ quái hoặc ra
điều giễu cợt tôi vài câu mà thôi. Vậy mà hôm nay, hắn giận
tím mặt, thậm chí hai bên thái dương còn nổi chằng chịt gân
xanh. Tôi chỉ lo hắn sẽ nhào đến bóp chết tôi, nhưng không, ánh
mắt căm hờn của hắn quét qua tôi như thể tôi là một thứ kinh
tởm. Nếu đã thấy kinh tởm, sao hắn không chịu buông tha tôi? Nếu đã chán nhau, sao hắn không thả tôi ra?
Tôi bị Mạc Thiệu Khiêm nhốt trong phòng cả một ngày trời, nhưng thực ra là cả
người tôi đầy thương tích, xương cốt toàn thân như thể đã vụn
vỡ, không bật dậy được. Thậm chí, người làm mang cơm vào tận
phòng, tôi cũng chẳng buồn động đậy. Buổi tối, quản gia tới
dỗ tôi. Ông ấy đứng ngoài cửa nói với vào:
– Giận thì
giận, nhưng cơm thì vẫn phải ăn chứ, ăn cơm rồi mới có sức cãi tiếp, phải không nào? – Quản gia còn đùa vài câu.
Lần
đầu tiên thấy tôi và Mạc Thiệu Khiêm cãi vã, ông ấy cứ tưởng
tôi đang làm mình làm mẩy, chỉ cần dỗ vài câu là xuôi.
Tôi ngoảnh mặt ra phía cửa sổ, nếu nhảy tử một nơi cao như thế này xuống, liệu có nát xương không nhỉ?
Mạc Thiệu Khiêm không hề ghé qua phòng tôi, chắc hắn lại định chơi trờ chiến tranh lạnh.
Cuộc giằng co giữa tôi và Mạc Thiệu Khiêm kéo dài đúng ba ngày,
suốt ba ngày ấy, tôi cứ nằm miên man, mê mệt, ngủ rồi tỉnh,
tỉnh lại ngủ. Trong những giấc mơ triền miên, tôi gặp được bố
mẹ. Tôi thấy mình là cô bé nhỏ xíu được bố mẹ dắt tay tới
bờ sông thưởng xuân. Lối đi ven sông nhuộm vàng màu hoa cải,
nồng nàn, ngào ngạt hương bay và gió xuân ấm áp len vào tóc.
Bố cầm máy ảnh, mẹ dỗ dành:
– Tiểu Tuyết ơi, cười nào con…
Tôi bật cười khanh khách, tiếng cười rộn khắp biển hoa huy hoàng.
Cây cối mềm mại rạp mình dưới cơ thể, khuôn mặt bố mẹ cận
kề. Bố bế tôi, cõng trên lưng, ở đằng sau, những ngón tay ấm
nồng của mẹ vỗ về lên vầng trán đẫm mồ hôi của tôi. Cả nhà
rộn rã ca hát dọc đường về.
Và tôi mơ thấy Tiêu Sơn, anh dắt tôi đến sân băng, kéo tôi trượt hết vòng này đến vòng
khác. Gió đông thổi vào mặt buốt giá gò má, anh vẫn kéo tôi
trượt lòng vòng. Tôi cảm nhận được niềm vui, có thứ hạnh phúc gần như váng vất…
Tôi cứ tỉnh rồi ngủ, ngủ lại tỉnh,
tưởng như mình trải qua mọi giấc mơ đẹp đẽ ở đời. Những ngọt
ngào ấy mãi mãi không còn tìm về trong mơ nữa.
Ba ngày
sau, cái đói hành hạ khiến tôi váng đầu, hoa mắt, nằm đờ trên
giường. Mạc Thiệu Khiêm lên mở cửa phòng, nói:
– Em đi được rồi đấy!
Tôi chẳng hiểu hắn đang nói gì nên vẫn mím môi, im như thóc.
– Cuối cùng em đã khiến tôi ngấy em tới tận cổ rồi!
Giọng hắn mỉa mai:
– Cái loại sống dở chết dở như em, tôi chẳng thiết nữa.
– Vậy cậu tôi… – Tôi thều thào nói.
Đang mải đoán ý hắn thì hắn đã kéo phắt tôi dậy:
– Cút ra ngoài, từ nay về sau đừng để tôi thấy em nữa.
Phải chăng đó là một lời chấp thuận, từ nay về sau, hắn sẽ không lôi cậu ra dọa tôi nữa?
Cái nhìn đăm đăm của hắn khiến tôi mù mờ, khó hiểu, mà bấy lâu
nay, có bao giờ tôi đoán được ý hắn đâu. Trong đôi mắt ấy, tôi
thấy phần nhiều là sự miệt thị và khinh rẻ. Tôi khẩn nài thứ mình muốn, chỉ cần một lời hứa, chỉ một lời hứa mà thôi.
Tôi nhìn hắn bán tín bán nghi. Vẫn ánh mắt khinh miệt ấy, hắn cúi xuống nói:
– Yên tâm, tôi ngấy em tới tận cổ rồi, tôi không muốn lãng phí thì giờ với em nữa.
Lời lẽ của hắn chỉ có sự rẻ rúng nhưng từng câu, từng chữ rót
vào tai tôi thật chẳng khác nào sấm trời. Cử chỉ thô bạo,
chóng vánh của hắn so với tác phong nhã nhặn thường ngày khác nhau một trời một vực. Kể từ lúc từ thành phố T trở về, tôi luôn có cảm giác hắn đã biến thành một kẻ xa lạ. Trước kia,
hắn ưa kiểu đủng đỉnh, đùa bỡn tôi như món đồ chơi trên tay thì nay hắn lại tỏ ra nóng nảy, cục súc, chắc chán tôi thật rồi.
Hắn hất tôi ra khỏi căn hộ. Lúc ấy, trên người tôi vẫn mặc nguyên bộ áo ngủ, cánh cửa sập lại ngay sau lưng.
Tôi dần hoàn hồn và nhận ra mình đã được tự do, sau này không phải đến đây nữa.
Nhưng tôi lại thấy khó tin, chính miệng Mạc Thiệu Khiêm đã tuyên bố, kể từ nay trở đi, đừng để hắn thấy mặt tôi nữa. Tôi nghĩ,
loại người “ đã nói là làm” như hắn sẽ không bao giờ hối hận
đâu.
Nhưng chẳng nhẽ lại dễ dàng như thế?
Ba năm
qua, tôi luôn mong mỏi điều này, lúc nó thực sự xảy ra thì tôi
lại thấy thấp thỏm không yên, đây là sự thật ư?
Tôi ngoái đầu, nhìn cánh cửa đang đóng im ỉm, chắc là thật rồi.
Tôi đi thang máy xuống phòng trực ban, gọi nhờ điện thoại cho
Duyệt Oánh. Duyệt Oánh tức tốc đi taxi, mang quần áo đến cho
tôi.
Vừa khoác áo, tôi vừa toe toét với Duyệt Oánh, cô ấy xót ruột, nói:
– Nhìn cậu kìa, còn cười được à?
Sao lại không?
Tôi vui lắm chứ, tuy ba ngày chưa có gì bỏ bụng, thậm chí bước
chân cũng thấy run run, nhưng chỉ cần Mạc Thiệu Khiêm tuyên bố
kể từ nay về sau hắn không muốn thấy tôi nữa đã đủ để tôi sung sướng rồi.
Tất cả đã kết thúc, tôi không phải lo sợ
gì nữa, không phải nhẫn nhịn chịu nhục nữa, và không cần sống những ngày tháng đen tối đó nữa.
Lúc lên taxi, liếc
nhìn mình trong gương chiếu hậu mà tôi giật nảy người. Tóc tai
bù xù, xõa xượi, mặt mày hốc hác để lộ đôi gò má nhô cao,
hai mắt thâm quầng trũng sâu như con gấu trúc, đã thế, nhiều
dấu ngón tay còn hằn xanh tím trên cổ, chẳng khác nào một cô
hồn.
Bảo sao Duyệt Oánh thấy xót ruột, người tuyệt
thực ba ngày nhìn mặt mà thấy ghê. Duyệt Oánh bọc tôi lại
bằng khăn và mũ của cô ấy, chỉ chừa mắt với mũi, nhìn giống
người bình thường hơn bao nhiêu. Sẵn tâm trạng đang vui vẻ, thoải mái, tôi chỉ muốn đi ăn một bữa đã đời.
Duyệt Oánh
dẫn tôi đi ăn món cháo ninh bằng nồi đất, cháo nóng hổi vừa
đưa vào miệng, đầu lưỡi đã tê đi vì bỏng, vậy mà tôi vẫn ăn
ngon lành, vừa xì xụp thổi vừa nói:
– Tớ cứ tưởng
mình không bao giờ có ngày hôm nay, cậu xem, trước kia tớ tuyệt
vọng biết chừng nào, tớ của tuổi hai mươi cuối cùng đã giải
thoát khỏi cơn ác mộng…
Bát cháo đang nóng hừng hực
bỗng kêu “xì”, chẳng hay nước mắt rớt xuống từ lúc nào để
rồi bốc hơi trong chớp nhoáng. Nước mắt lã chã nhỏ xuống bát
cháo, gợn sóng lăn tăn sủi trên bề mặt. Tôi vốn ghét khóc lóc
sụt sùi, vậy mà hôm nay thực sự không thể nén nổi mình. Duyệt Oánh ngồi bên cũng rưng rưng trong im lặng, cô ấy quên cầm giày
đến nên tới giờ tôi vẫn xỏ đôi dép đi trong nhà. Nhìn chúng tôi chắc dị hợm lắm nên khách ngồi bàn bên cứ ngoảnh đầu sang
nhìn. Nước mắt đan thành chuỗi tuôn rơi, ở tuổi hai mươi mà từ
lâu, trái tim tôi đã mang đầy thương tích.
Sau đó, Duyệt
Oánh đưa tôi đi mua giày, cô ấy khăng khăng lôi tôi vào một cửa
hàng nổi tiếng. Giày ở đó rất đắt. Trước kia, khi bước vào
những cửa hàng kiểu này, tôi không thèm liếc nhìn giá cả,
nhưng hôm nay, nhìn kỹ lại mới thấy choáng váng. Duyệt Oánh tha lôi hết đôi này đến đôi khác đưa cho tôi. Một bên là nhân viên
của cửa hàng khuỵu gối giúp tôi thử giày, một bên là Duyệt
Oánh đang khom người ngắm nghía, tôi cảm thấy ngại, liền kéo cô ấy nhưng cô ấy không buồn để ý.
– Thôi đừng mua, đắt lắm.
– Tớ tặng cậu cơ mà.
Duyệt Oánh ngước đôi mắt trong veo nhìn tôi, cô ấy khăng khăng nói:
-Shizuka[1] nói rồi đấy thôi, cô gái nào cũng nên có một đôi giày thật
đẹp, nó sẽ dẫn đường chỉ lối đưa cậu đến nơi cậu muốn.
[1] Shizuka: một nhân vật phụ trong bộ truyện tranh Hana Yori Dango (Boys Over Flowers) của Nhật.
Sống mũi tôi cay sè, nhìn Duyệt Oánh. Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, lúc tôi bơ vơ, không nơi nương tựa, cô ấy dành cho tôi
sự tha thứ, dành cho tôi sự tin tưởng, chìa tay giúp đỡ tôi.
Lúc tôi tuyệt vọng bỏ chạy, tuy cô ấy đau lòng, thất vọng nhưng vẫn lên mạng giúp tôi đấu tranh với dư luận.
Tôi luôn
mặc cảm mình là kẻ bất hạnh nhất trần đời, bố mẹ mất sớm,
không còn Tiêu Sơn, còn xui xẻo dính vào Mạc Thiệu Khiêm, tôi
chỉ là một kẻ trắng tay, nhưng vào phút chót, Thượng đế đã
rủ lòng thương, ban cho tôi người bạn thân là Duyệt Oánh. Ở đời này, tôi vẫn có Duyệt Oánh bên mình.