Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Thiên Sơn Khán Tà Dương – Chương 9Quyển 1 –

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Từ đêm đấy trở đi, hầu như đêm nào Chương Kỷ cũng ở lại chỗ Ninh Giác Phi. Tâm tình ông có vẻ rất hỗn loạn, trong lòng như một cái nồi đặt trên bếp lửa, động tác trên giường cũng càng thêm lỗ mãng, nhưng dù sao ông cũng không có sở thích ngược đãi.

Qua vài ngày, Chương Kỷ có vẻ bận rộn, không rảnh phân thân ra nên cho quản sự truyền gọi Ninh Giác Phi, đưa hắn đến thư phòng Chương Kỷ.

Đây là lần đầu tiên từ khi Ninh Giác Phi đến đây đi ra khỏi tiểu viện này, tuy rằng đã là đêm khuya không trăng nhưng hắn vẫn nhanh chóng nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn lồng mà quan sát địa hình bốn phía, khoảng cách rộng hẹp của đường đi, hình dạng, hướng đi và hoa cỏ hai bên đường để phân tích kết cấu phủ hữu tướng.

Không nhanh không chậm đi một hồi liền tới tiểu viện của Chương Kỷ.

Đẩy cửa ra, quản sự khom người cung kính bẩm báo: “Tướng gia, hắn đã đến.”

Chương Kỷ “Ừ” đáp lại rồi thấp giọng ra lệnh: “Vào đi.”

Ninh Giác Phi vững vàng cất bước đi vào.

Trong phòng còn có hai người mặc phục sức võ tướng đang ngồi, mặt đỏ đến tận mang tai, tựa như vừa tranh chấp kịch liệt với Chương Kỷ xong. Lúc này hai người lại thấy một mỹ thiếu niên yếu đuối đi vào, cả hai đều ngẩn ra, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Chương Kỷ nói vói Ninh Giác Phi: “Ngươi cứ tìm chỗ ngồi đi.”

Ninh Giác Phi liền ngồi xuống một góc phòng, cực kỳ yên lặng.

Chương Kỷ đang nóng nảy, bực mình, vừa trong thấy hắn, trong lòng bỗng cảm thấy tĩnh lặng lại, chậm rãi thở một hơi rồi trầm giọng: “Các ngươi yên tâm, đầu hàng là chuyện trăm triệu lần không thể được. Ngài ấy đã là thái tử càng phải lấy quốc gia hưng vong làm trọng, há có thể nghĩ đến chuyện cầu an mà sống? Ngày mai ta sẽ biểu hiện thái độ trước triều, yêu cầu tức khắc phái binh tiếp viện Yến Bắc, không thể ngồi chờ chết.”

Hai người nọ vừa nghe, nhất thời ai cũng lộ vẻ vui mừng, trong đó có một người có chút do dự: “Tướng gia, ngài làm như vậy, có thể có người nghĩ ngài chuyển hướng ủng hộ Võ vương hay không? Hiện tại, Du Huyền Chi dốc hết sức chủ chiến, lòng nóng như lửa đốt, người người đều biết tâm tư của ông ta, chẳng qua là sợ con ông ta có chuyện bất trắc mà thôi. Ngài tỏ thái độ như vậy, chẳng phải để bọn Võ vương gia được lợi, gây bất lợi cho điện hạ?”

Chương Kỷ hừ một tiếng: “Nếu là thái tử gia giành trước tiến binh, chúng ta liền có lợi, hết lần này tới lần khác ngài lại…. aiii, giờ thì chúng ta trói chân trói tay, bị động vô cùng. Chẳng qua, chuyện có nặng nhẹ, giờ mà theo ý của thái tử gia, đầu hàng Bắc Kế, thượng biểu xưng thần, vậy chúng ta liền trở thành vong quốc nô mất thôi, việc này trăm triệu không thể được. Kế sách bây giờ chỉ có đẩy lùi địch, rồi an nội chính.”


Hai người vừa nghe vừa gật đầu, tâm tình hiển nhiên bình tĩnh lại, nghĩ ngợi ít lâu rồi lại nói: “Vậy… đại nhân, ngài định đề cử ai xuất quân?”

“Việc này có vẻ không dễ.” Chương Kỷ than thở. “Nếu là người chúng ta tiến cử đi, chỉ sợ tâm sinh hiềm khích với Du Hổ, trái lại thành họa. Nếu để Du Huyền Chi tiến cử người bên họ đi, chỉ sợ sẽ khuếch trương thế lực bên họ, tương lai không dễ xử lý.”

Hai người bọn họ lại ra vẻ khổ não.

Ninh Giác Phi nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ, thờ ơ, đối thoại của bọn họ lọt vào tai hắn làm hắn không khỏi buồn cười. Đại quân của địch đã áp sát tới, bên này còn tính toán tranh đoạt lợi thế.

Ba người lại ta thán một lúc, thương nghị một lúc, lúc này Chương Kỷ mới nói: “Nếu thực không thể nghĩ ra người tiến cử, lão phu liền xin đi giết giặc, tự mình lĩnh quân ra biên quan.”

Hai tướng quân nọ cả kinh, lập tức nói: “Đại nhân liều mình vì nước, kẻ khác kính nể, mạt tướng cam nguyện theo chân đại nhân.”

Chương Kỷ gật đầu mỉm cười, yên tâm như dỡ bỏ tảng đá lớn đặt trong lòng.

Hai người nọ cũng đứng dậy cáo từ. Chương Kỷ liền tiễn họ ra ngoài. Hai người liên thanh từ chối, mời ông “dừng chân”. Chương Kỷ khách khí một chút rồi cũng trở về thư phòng.

Ninh Giác Phi vẫn ngồi ở đó, không hề nhúc nhích.

Chương Kỷ đi tới trước mặt hắn, yên lặng nhìn hắn một hồi, rồi bỗng nhiên đưa tay sờ sờ gương mặt hắn, nhẹ giọng: “Vì sao ngươi luôn im lặng như thế?”

Ninh Giác Phi giương mắt nhìn ông, thần tình đạm mạc, đôi môi khẽ nhếch, không nói một lời.

Chương Kỷ buông tay, hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”

Ninh Giác Phi không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

“Sao không nói gì?” Thanh âm Chương Kỷ rất nhẹ, chẳng có chút ý giận dữ.

Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi hững hờ đáp: “Không biết nói cái gì nên không nói.”


Chương Kỷ chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay cởi y phục hắn.

Ninh Giác Phi không phản kháng, lặng lẽ mặc ông cởi bỏ ngoại sam, áo chẽn, cuối cùng mở toạc trung y của mình.

Dưới ánh nến sáng sủa, Chương Kỷ nhìn một thân đầy vết thương của hắn. Những miếng vảy vết thương đã khô lại, tróc ra, để lại những mảng thịt non hồng hồng, nhìn qua không còn vẻ dữ tợn như hồi mới bị thương.

“Bị thương đến vậy còn không chết, ta thật bội phục ngươi. Một kép hát, ở đâu ra nghị lực như vậy?” Chương Kỷ lạnh lùng thốt. “Kỳ thực ta nên giết ngươi. Thế nhưng Võ vương đã nói, muốn giết ngươi cũng phải do người của Võ vương phủ giết, nếu là người khác giết tức là phá chuyện của Võ vương gia, là cố ý làm mất mặt y. Hừ, ngươi hãy nói thật đi, ngươi vụng trộm với tiểu thiếp Võ vương gia, cả triều đều biết, khiến y biến thành trò cười. Đã muốn khi nhục người tận cùng lại còn muốn giữ mạng cho ngươi ư? Ngươi có phải người của Võ vương gia hay không? Muốn dùng khổ nhục kế, cố ý đi mê hoặc thái tử gia? Ngươi nếu thành thật mà nói, ta sẽ không tính toán với ngươi, còn có thế giúp ngươi rời khỏi thành Lâm Truy. Còn nếu như ngươi không chịu nói, ta dù liều lĩnh đối nghịch với bên kia cũng phải giết tên yêu nghiệt nhà ngươi.”

Ninh Giác Phi vẫn chỉ lẳng lặng nhìn ông, một lát sau mới đáp: “Chết rất dễ, sống mới khó, sống như ta bây giờ, càng khó hơn. Đại nhân nếu như muốn giết, cứ động thủ. Ta không phải người của Võ vương gia, y hận ta tận xương, giữ ta lại chỉ vì muốn xả giận thôi.”

“Thật sao?” Chương Kỷ một tay kéo hắn quẳng lên giường, sau đó đè tới. Trong tiếng thở dốc nặng nề, ông hung hăng nói bên tai Ninh Giác Phi. “Ta mặc kệ ngươi rốt cuộc là ai, nói chung sẽ không bao giờ thả ngươi rời phủ. Ngươi thành thật mà ở đây, ta cho ngươi sống. Nếu như còn có cử chỉ quyến rũ thái tử, thủ đoạn của ta nhất định còn tàn khốc hơn cả Võ vương gia đấy. Ngươi tự nghĩ đi….”

Buổi chiều ngày hôm sau, trong tướng phủ một mảnh rối ren.

Hôm nay khi lâm triều, Chương Kỷ quả nhiên xin xuất chinh. Thuần Vu Kích tuy rằng hoang dâm vô sỉ nhưng cũng không phải không có đầu óc, lập tức ủng hộ cho ông giữa triều, phe thái tử cũng trăm miệng một lời trầm trồ khen ngợi. Chương Kỷ vốn xuất thân từ thế gia võ tướng, bên Thuần Vu Càn cũng không thể tìm lý do bác bỏ. Hoàng đế liền duyệt bản tấu thỉnh xuất chinh, muốn ông lập tức dẫn tám vạn quân, tiếp viện Yến Bắc thất quận.

Đêm đó, Chương Kỷ mở yến tại nhà, từ biệt thê thiếp lão mẫu.

Chính sảnh, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nữ tử khóc lóc tiễn đưa rền rĩ trong gió đêm.

Ninh Giác Phi sống một mình trong tiểu viện, cơm tối xong liền đứng ở trước tiểu viện nhìn ra ngoài. Gió đêm hàn lãnh tận xương, hắn cắn răng nhẫn nại, hy vọng cái thân thể đã đại thương nguyên khí này mau chóng thích nghi với môi trường khắc nghiệt, vậy mới có thể thừa cơ Chương Kỷ xuất chinh mà trốn đi.

Ngoài dự đoán, không đợi hắn khôi phục tinh thần, mẫu thân Chương Kỷ đã triệu hắn đến.

Nam nữ thụ thụ bất thân, Chương lão phu nhân để tất cả nữ quyến Chương phủ đều tránh đi, chỉ chừa mấy người đại nha hoàn thiếp thân hầu hạ ở trong phòng.

Không lâu sau, liền nghe được quản gia ở ngoài cửa cao giọng bẩm báo: “Lão phu nhân, Ân Tiểu Lâu đã đến.”


Sắc mặt Chương lão phu nhân trầm xuống, truyền lệnh: “Đem vào đây.”

Một đại nha hoàn đi ra, nhấc rèm cửa, kêu lên: “Tiến đến.”

Ninh Giác Phi mặc một bộ trường sam màu tro nhạt, tóc không búi lên, chậm rãi đi đến nhưng chưa hành lễ chỉ trầm mặc đứng.

Chương lão phu nhân giận dữ, vỗ bàn: “Một gã nam sủng, dám đứng trước mặt ta thế à, còn biết quy củ là gì không?”

Đại nha hoàn bên cạnh liền nhấc chân đá qua, nhưng vừa nhìn thấy hắn liền ngẩn ra, chân giơ lên cũng ngừng lại. Sau một lát, nàng mới phản ứng lại, mặt không khỏi đỏ lên, đưa tay đẩy hắn một cái: “Còn không mau quỳ xuống, thỉnh an lão phu nhân.”

Ninh Giác Phi do dự một chút rồi cũng quỳ xuống nhẹ giọng cất lời: “Thỉnh an lão phu nhân.”

Chương lão phu nhân vốn tức sùi bọt mép, nhưng khi nghe được thanh âm trong trẻo tinh thuần của hắn, tức giận cũng vơi đi một nửa, nhìn hắn một thân mộc mạc, trên mặt cũng không có nửa phần yêu khí, khác xa tưởng tượng của mình, lửa giận trong lòng cũng tiêu đi ba phần, bà nâng chung trà lên uống một ngụm, sắc mặt hòa hoãn lại: “Mà thôi, đứng lên đi.”

“Tạ lão phu nhân” Ninh Giác Phi nhàn nhạt đáp, liền đứng lên.

Chương lão phu nhân quan sát hắn một hồi từ trên xuống dưới rồi cảm thán: “Quả nhiên thiên tư quốc sắc, điên đảo chúng sinh. Có người như vậy, tác dụng duy nhất chính là hại nước hại dân. Bây giờ chỉ có người đem đi mê hoặc thái tử, nếu có người đem hiến cho hoàng thượng, sợ rằng ngay cả vị trí hoàng hậu cũng không còn yên ổn. Mới vào phủ vài ngày, liền khiến tướng gia đêm đêm triệu tẩm, cứ thế này, chỉ sợ ngay cả thân thể tướng gia cũng bị ngươi làm hại. Rốt cuộc không thể giữ ngươi lại. Đường dưới Hoàng Tuyền, cũng đừng trách ta, chỉ có thể trách cha mẹ ngươi sinh ra ngươi với khuôn mặt như thế.”

Nói xong, bà liền phất tay, một lão mụ bưng một chén thuốc đặt lên bàn.

Chương lão phu nhân nói qua loa: “Ngươi cứ vậy đi đi, ta sẽ mai táng cho ngươi.”

Ninh Giác Phi nhìn vào chén thuốc thâm nâu ấy, trong lòng suy nghĩ thật nhanh rồi chậm rãi vươn tay, xắn nhẹ tay áo lên, để lộ ra cánh tay chồng chất vết thương.

Chương lão phu nhân kiến thức rộng rãi, suốt đời phân phó đánh giết không ít nha hoàn, nô bộc, nhưng cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thương thế đáng sợ như vậy, nhất thời sửng sốt.

“Lão phu nhân, những vết thương như vậy toàn thân ta đều có, hơn nữa còn không ngừng thương chồng lên thương.” Thanh âm Ninh Giác Phi trầm thấp uyển chuyển, thấu tận nhân tâm. “Kỳ thực sống những ngày như vậy, ta đã sớm muốn buông tay, chỉ là người của Võ vương gia canh gác quá kỹ, ta không có cơ hội tự sát. Sau khi vào tướng phủ, tướng gia đối đãi với ta rất tốt, để ta an tĩnh dưỡng thương. Ta không sợ chết, nhưng ta nhớ kỹ ân đức của tướng gia, không muốn liên lụy ông ấy, mới sống tạm đến nay. Nếu ta chết ở đây, Võ vương gia nhất định sẽ gây khó dễ cho tướng gia, tương lai hậu hoạn vô cùng. Thỉnh lão phu nhân suy xét.”

Chương lão phu nhân nghe hắn nhẹ nhàng nói ra lợi – hại như thế nào, lại nhìn vết thương trên tay hắn, nhìn gương mặt tái nhợt thon gầy mà vẫn xinh đẹp ấy, sát khí cũng dần biến mất. Suy nghĩ một chút, bà nói: “Vậy theo ý ngươi?”

Ninh Giác Phi đáp: “Lão phu nhân có thể đuổi ta về Thúy Vân lâu, ta sẽ tự xử lý.”

Chương lão phu nhân tự nhiên đã nghe qua đoạn ân oán giữa Võ vương gia cùng tên kép hát này, bà suy nghĩ một hồi liền hiểu ngay, không thể để hắn chết ở đây, cứ đuổi đi cho tiện, vậy không thể kết thù kết oán với Võ vương gia, vì vậy gật đầu nói: “Được, ta sẽ đưa ngươi trở về. Tự ngươi giải quyết cho tốt.”


Ninh Giác Phi ôm quyền, cúi người hành lễ: “Đa tạ lão phu nhân.”

Trong tướng phủ, hắn cũng không có vật gì cần thu dọn, chỉ có vài bộ y phục mà thôi, rất nhanh quản sự tướng phủ đã kêu người đưa hắn về Thúy Vân lâu.

Giang Tòng Loan thấy hắn bị đuổi về vẫn dịu dàng cười, đưa hắn về căn phòng trước đây.

“Sắt mặt khá.” Y cười nói. “Xem ra trong tướng phủ ngươi sống cũng tốt.”

Ninh Giác Phi nhẹ giọng đáp: “Phải, rất thanh tĩnh.”

“Thân thể sao rồi?” Mỗi lần Giang Tòng Loan nhìn vào đôi mắt đạm nhiên không một tia trần tục nhân gian của hắn thì đều có một loại cảm giác khác lạ, muốn quan tâm, bảo vệ hắn nhiều hơn.

Ninh Giác Phi tự nhiên cũng phát hiện ra điểm này, hắn mỉm cười: “Cũng được.”

“Tốt lắm, hôm nay cứ nghỉ đi, ngày mai ta sẽ an bài khách nhân.” Giang Tòng Loan cười cười, đưa tay xoa xoa mặt hắn, rồi đứng dậy ra ngoài.

Chạng vạng, Dương tổng quản của thái tử phủ liền nghênh ngang đến. Giang Tòng Loan vừa thấy gã đến liền nhịn không được mà rùng mình, lập tức che giấu, tươi cười nghênh đón.

Dương tổng quản vênh váo tự đắc: “Giang lão bản, gia nhà ta muốn ngày mai làm biểu diễn tại nhà, ngươi phải đưa Tiểu Lâu qua, đừng để trễ.”

Giang Tòng Loan không nghĩ tới tin tức của Thuần Vu Kích lại linh thông như thế. Ân Tiểu Lâu chân trước vừa về, gã chân sau đã biết, nghe vậy giật mình.

Đang suy nghĩ có thể từ chối hay không thì Dương tổng quản kia đã sốt ruột: “Giang lão bản, ta đã đến hữu tướng phủ hỏi rồi, bọn họ nói sáng sớm hôm nay đã đưa Tiểu Lâu trở về, ngươi đừng có vờ vịt với ta. Bạc tất nhiên không đưa thiếu một đồng, đây là ngân phiếu, ngươi cứ cầm đi. Ngài mai nếu ngươi không đưa Tiểu Lâu đúng hạn đến phủ, ta nhất định đập nát Thúy Vân lâu của ngươi.”

Giang Tòng Loan nhìn tổng quản thái tử phủ còn uy quyền hơn quan viên bình thường nghênh ngang rời đi, không khỏi thở dài, trở ngược lên lầu.

Mấy tiểu quan đang dựa vào lan can nghe ngóng, trên mặt đều là mang theo vẻ hồi hộp cùng đồng tình, khe khẽ nói nhỏ với nhau.

Giang Tòng Loan vào gian phòng của Ninh Giác Phi, hắn đang ngắm hồ nước xa xa ngoài cửa sổ, y liền đi đến nhẹ giọng nói: “Ngày mai Thái tử phủ muốn ngươi đi … biểu diễn tại nhà.”

Hồi nãy Dương tổng quản cao giọng nói dưới lầu, Ninh Giác Phi cũng đã nghe được. Hắn trầm mặc một hồi rồi đáp: “Sinh tử có mệnh. Giang lão bản, lòng tốt của ngươi, lòng ta nhận. Đêm nay, ngươi giúp ta an bài một khách nhân, đó là giúp ta rồi.”

Giang Tòng Loan không rõ dụng ý của hắn là gì, nghi hoặc mà nhìn hắn một hồi rồi không hỏi thêm, chỉ gật đầu: “Được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.