Đọc truyện Thiên Sơn Khán Tà Dương – Chương 20Quyển 1 –
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Toàn bộ thế giới bỗng nhiên trở nên an tĩnh.
Không khí như thủy tinh, mặt trời chiều vàng rực chiếu xuống Ninh Giác Phi đang đứng bất động. Trên khuôn mặt phiêu dật xuất trần của hắn tràn đầy sự bình tĩnh mà nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Ninh Giác Phi hít một hơi thật sâu không khí đầu mùa xuân, hắn cảm thấy cả người như tươi mới đi không ít.
Dưới chân núi liền với thảo nguyên, là các dãy núi, mùi vị của tự do phất qua mặt hắn. Ninh Giác Phi nhẹ nhàng mà nở nụ cười.
Ở đây đừng nói đến những người trước giờ không biết hắn, ngay cả Kinh Vô Song cũng rất ít khi thấy hắn cười từ nội tâm như vậy, lúc này mọi người ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng cảm thấy hoang mang vô cùng.
Ninh Giác Phi ôn hòa nhìn Kinh Vô Song: “Đại ca, thương của đệ không sao cả, đệ đi đây.”
“Đệ…” Kinh Vô Song thở dài, vừa lo lắng lại bất đắc dĩ: “Huynh đệ đừng quá cố chấp, chờ thương khỏi không tốt sao?”
Ninh Giác Phi mỉm cười, tâm bình khí hòa nói: “Đại ca, cho dù không đi Bắc Kế, đệ cũng sẽ không ở lại đây, nhất định phải đi ngay. Thế nên cho dù có bức tường thành này hay không cũng không quan trọng với đệ.”
Du Hổ tiến lên hai bước, căng thẳng mà nói: “Ninh tiên sinh, thỉnh theo chúng ta về thành.”
Ninh Giác Phi quay đầu nhìn về phía Du Hổ, trong mắt ánh lên nắng chiều, thần thái rạng rỡ. “Du tướng quân”, hắn lạnh nhạt nói. “Ta có thể trong vạn mã Tây Vũ không suy suyễn gì mà đi ra. Hôm nay ở đây chỉ có hơn mười người, Du tướng quân nghĩ có thể chặn ta lại được sao?”
Du Hổ nghiêm túc nói: “Biết rõ không thể nhưng Du mỗ không thể không làm. Cho dù như thế nào, Du Hổ đều phải lưu Ninh tiên sinh lại.”
Hai hàng lông mày Ninh Giác Phi nhướng cao, đạm nhiên cười: “Vậy thử xem.”
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Kinh Vô Song: “Đại ca, huynh sẽ giúp hắn sao?”
Kinh Vô Song ngây người, nhìn Du Hổ cả người căng thẳng, rồi lại nhìn Ninh Giác Phi tự tại thoải mái, trong lòng không biết phải làm sao.
Ninh Giác Phi cười ha ha: “Đại ca, huynh xem, hiện tại huynh cũng đã khó xử rồi đó. Nếu đệ trở lại, chuyện huynh khó xử càng thêm nhiều mà thôi. Hôm nay tạm biệt, triều đình vì ta, sẽ bình oan cho Kinh gia của huynh, triệu huynh vào triều. Đại ca trung thành vì nước vì dân, đệ đây bội phục. Nhưng trong lòng Giác Phi không có tự hào quốc gia, chỉ muốn lưu lạc thiên nhai, nhìn khắp thế gian. Đệ không khuyên đại ca điều gì, đại ca cũng đừng khuyên đệ. Sau này ổn định, đệ sẽ về thăm đại ca.”
Kinh Vô Song nhìn nhãn thần kiên quyết của hắn, rốt cục thở dài: “Được rồi, huynh đệ bảo trọng, ta sẽ bảo họ mang thuốc trị thương và lương khô, chút tiền cho đệ mang theo.”
Ninh Giác Phi chắp tay với anh: “Đa tạ đại ca. Lương khô thì không cần, bạc cũng không cần. Đại ca đã quên đệ là ‘Vạn lý độc hành’ Điền Bá Quang sao.”
Kinh Vô Song cười cười với hắn, nhưng vẫn nói với Lục Nghiễm: “Đem thuốc trị thương, lương khô và bạc lại đây.”
Lúc này, Thuần Vu Hàn “A” lên một tiếng: “Thì ra ngươi chính là độc hành đạo tặc a?”
Ninh Giác Phi nhìn cậu một cái rồi im lặng.
Thuần Vu Hàn cười nói: “Ninh … tiên sinh yên tâm, cướp mấy người vì phú bất nhân như thế, cũng không phải chuyện gì đáng trách.”
Ninh Giác Phi cũng không muốn nhiều lời với cậu, chỉ nắm cương ngựa lùi vài bước.
Du Hổ lại tiến lên một bước.
Ninh Giác Phi bỗng nhiên quay đầu nhìn chòng chọc Du Hổ, trên người tràn ngập sát khí lạnh thấu xương. Hắn lạnh lùng cất lời: “Du tướng quân, khuyên ngài một câu, ngài nên nhanh chóng che chở Cảnh vương vào thành đi, bằng không, chỉ cần ngài động thủ với ta, nói không chừng ta sẽ giết Cảnh vương. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là che chở vương gia của ngài đi. Nếu muốn truy sát Ninh mỗ cũng không phải lo lắng trước sau.”
Du Hổ ngẩn ra rồi lập tức lui trở lại, hộ trước người Thuần Vu Hàn.
Lúc này, Lục Nghiễm đã đem thuốc trị thương cùng bạc vụn lại đây: “Tất cả mọi người không mang theo lương khô, bạc cũng chỉ có bây nhiêu.”
Kinh Vô Song gật đầu, Lục Nghiễm liền đem một bao thuốc trị thương và vài khối bạc đưa cho Ninh Giác Phi. Trong mắt vị hán tử hào phóng này tràn ngập kính nể: “Điền… à… Ninh huynh đệ, sau này nhớ về thăm chúng ta.”
“Yên tâm. Ta nhất định về.” Ninh Giác Phi tiếp nhận đồ cười với Lục Nghiễm.
Kinh Vô Song phóng ngựa lại: “Huynh đệ, huynh tiễn đệ một đoạn.”
Lúc này Ninh Giác Phi không hề tránh né, lắc đầu nói với anh: “Không cần đâu. Đệ nghĩ lúc này quân đội Bắc Kế đã phát hiện Du tướng quân và Cảnh vương đã thoát, chỉ sợ trong chốc lát sẽ kéo nhau lại đây. Đại ca hãy trở về đi.”
Kinh Vô Song lo lắng hỏi lại: “Nếu đại quân Bắc Kế công thành, huynh đệ làm sao tránh thoát?”
Ninh Giác Phi đưa mắt nhìn ra dãy núi vô tận xa xa, cười nói: “Không đi đường lớn là được.”
Kinh Vô Song lắc đầu, đành cười nói: “Huynh đệ anh hùng cái thế, đại ca dù có vạn lần không muốn cũng đành thả đệ đi.”
Ninh Giác Phi nhìn anh đang nói lời đưa tiễn, trong lòng cũng có chút thương cảm. Hắn tiến lên trước, ôm lấy anh.
“Liệt Hỏa” cùng “Ngọc Hoa Thông” của Kinh Vô Song từ lâu đã quen với nhau, lúc này hai con ngựa cũng thân thiết cọ cọ, từ biệt nhau.
Du Hổ do dự một lát chưa ra hạ lệnh tiệt sát.
Du Hổ kỳ thực từ lâu đã nghe nói đến sự dũng mãnh của Ninh Giác Phi khi ở Kiếm môn quan, từ lâu đối với hảo nam nhi này đã kính phục không ngớt, lúc này hắn lại mạo hiểm cứu bản thân cùng Cảnh vương trở về, nay mình lại ra lệnh giết hắn, thật khiến cho người khác thấy mình quá bất nhân bất nghĩa, hơn nữa, uy hiếp của Ninh Giác Phi cũng không phô trương thanh thế. Hắn thật có bản lĩnh trong khoảng cách này lấy mạnh Cảnh vương, điều quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ vương gia.
Đợi đến khi Du Hổ tính toán xong, Ninh Giác Phi đã buông Kinh Vô Song ra, ôm quyền với những người trong sơn trại mà thi lễ, cất giọng: “Từ giờ tạm biệt, chư vị ca ca bảo trọng.”
Mọi người cũng vội vàng ôm quyền đáp lễ, thất chủy bát thiệt nói: “Huynh đệ bảo trọng.”
Ninh Giác Phi lại nhìn Kinh Vô Song một lần nữa, nhưng không nói gì, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, lao xuống núi.
Kinh Vô Song nhìn hắn nhanh chóng xuống núi, phi qua bình nguyên, xoay người thở dài, nói với Du Hổ: “Thiết Hổ tướng quân, chúng ta cũng nên mau chóng về thành. Vương gia cũng đã mệt mỏi, mau trở lại ăn chút gì rồi nghỉ ngơi thôi.”
Lúc này mọi người mới trở về thành.
Mặt trời chiều đã tây hạ, bóng tối u u, trời đêm phủ xuống.
Ninh Giác Phi liền hồi mã tiến nhập vùng núi, tìm một sơn động, cắt vài bó cỏ khô, thuận lợi dùng phi đao săn một con thỏ rừng, dùng hỏa chiết tự nhóm lửa, nướng thỏ ăn, sau đó ngã vào đống cỏ mà nghỉ.
Một đêm ấy, hắn ngủ rất ngon, đến khi tỉnh lại, trời đã sáng tỏ.
Đi ra ngoài sơn động, tiếng chim muông trong rừng vang lên uyển chuyển êm tai, trên cây thỉnh thoảng có vài con sóc nhỏ chạy quan, nhìn thấy ngựa của hắn, dường như thích thú mà dừng lại nhìn nhìn ngó ngó, rồi lại chạy đi.
Ninh Giác Phi từ trên bắt lấy một nắm tuyết trên cây nhét vào trong miệng, chỉ cảm thấy lạnh thấm vào người, nước có chút ngọt. Hắn không khỏi nhớ tới lúc còn huấn luyện sinh tồn ở trước đây, tuyết uống qua hình như chưa từng sạch sẽ đến vậy. Đến cổ đại không có ô nhiễm môi trường, đúng là cũng có chỗ tốt.
Nghĩ thế xong, hắn liền lên ngựa, đi theo đường nhỏ ẩn hiện trên núi.
Đi được khoảng một canh giờ, “Liệt Hỏa” đối với việc đi tản bộ chầm chậm thế này rất sốt ruột, thỉnh thoảng nó lại hí lên một tiếng.
Ninh Giác Phi cười nói: “Được, ‘Liệt Hỏa’, chúng ta phi đi nào.”
‘Liệt Hỏa’ lập tức hưng phấn lên, phóng người lao về phía trước.
Ninh Giác Phi vốn vô sự, cũng tùy theo tính ‘Liệt Hỏa’, cứ để nó chạy không điều khiển.
Dưới ánh mặt trời sáng sủa, gió thổi vi vu, Ninh Giác Phi cũng khoái trá mà cười, nhìn phong cảnh bốn phía.
‘Liệt Hỏa’ phi lại phi, phi qua một con đường đất rồi phi nhanh về hướng bắc.
Đang phi nước đại, trên đường bỗng xuất hiện hai sợi dây chắn chân ngựa.
Ninh Giác Phi tay mắt lanh lẹ giật lại dây cương, thân thể căng ra, ‘Liệt Hỏa’ phi phóng qua hai sợi dây chặn chân ngựa ấy.
Ninh Giác Phi căn bản không quay đầu lại kiểm tra mà thúc ngựa phi về phía trước, rồi cấp tốc kiểm tra địa hình hai bên.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng kèn nặng nề, và phía trước cũng vang lên tiếng kèn hưởng ứng.
Ninh Giác Phi nhìn về phía trước, liền quyết định thật nhanh, giục ngựa chạy vào trong núi.
Phía trước, Đạm Thai Mục đang suất quân đến Yến Hành Quan, lúc này bỗng nhiên nghe được kèn lệnh triệu hoán, quay đầu liền thấy được con ngựa đó, đồng thời cũng thấy một bóng người, vì vậy không nói gì mà giục ngựa đuổi theo.
Mấy người binh sĩ dùng dây chặn chân ngựa nhìn thấy Đạm Thai Mục liền phủ phục xuống đất, lớn tiếng báo cáo: “Bệ hạ, chúng thần từ xa nhìn thấy một con ngựa toàn thân đỏ rực thật là thần tuấn bất phàm, muốn bắt hiến cho bệ hạ, chẳng qua, sự việc thương xúc, chỉ kịp dùng hai sợi dây chặn, lại để nó thoát mất.”
Đạm Thai Mục không hỏi thêm gì,chỉ tay về phía trước: “Đuổi theo.”
Thiên quân vạn mã liền chạy ào vào trong núi, chạy về phía con ngựa đỏ.
Ninh Giác Phi tuy là đã chạy trước một đoạn nhưng lại không quen địa hình ở đây, loanh quanh trong núi một thời gian mới đến đỉnh núi. Ngọn núi này không cao, triền núi không có cây cối, rất bằng phẳng. Ninh Giác Phi liền đơn giản không thèm né tránh, chỉ giục ngựa chạy tới triền núi.
Đạm Thai Mục đầu tàu gương mẫu, theo đuổi không bỏ.
Phía sau hắn là mười vị danh tướng và vài trăm thân binh có tuấn mã và kỹ thuật cưỡi ngựa hạng nhất mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Ninh Giác Phi xuống ngọn núi này lại phi về một ngọn núi khác cao hơn, dù đang vội vẫn quay đầu lại nhìn, không khỏi buồn cười. Thật giống đua ngựa nha, đã thật.
Lúc này, truy binh phía sau đã thấy rõ trang phục Nam Sở của hắn, có tướng lĩnh thét lớn: “Đó là thám tử Nam triều, bắn cung.”
Đạm Thai Mục lại trầm giọng quát lớn: “Không được bắn cung, bắt sống cho ta.”
Ninh Giác Phi vừa nghe liền cười dài một tiếng, giọng cười trong trẻo dũng cảm cứ mãi quanh quẩn trong núi, thật lâu không tan đi.
Đạm Thai Mục ngưng thần nhìn hướng phía trước, lẩm bẩm: “Không ngờ Nam Sở lại có người như vậy.”
Phía sau hắn là một vị tướng lĩnh: “Bệ hạ, hắn chạy lên đỉnh núi. Nơi đó là khe núi Ưng Sầu nổi danh, chắc chắn hắn không thể đi qua.”
Đạm Thai Mục vừa đuổi theo vừa gật đầu: “Được, phải bắt sống.”
Mấy trăm tướng sĩ Bắc Kế lập tức đáp: “Dạ.”
Ninh Giác Phi cưỡi ‘Liệt Hỏa’, một đường chạy lên núi, cảm thấy cực kỳ thống khoái, hoàn toàn không xem truy binh phía sau ra gì.
Đợi đến khi sơn thế đổi một đường vòng cung, đến thẳng đỉnh núi thì hắn mới thấy phía trước không có đường, giữa hai ngọn núi là một vực sâu vạn trượng cách xa nhau. Thoáng nhìn qua, hắn đại để đã đánh giá được cự ly giữa hai ngọn núi. Suy nghĩ một chút, hắn xoay tay lại vỗ mông ngựa: “‘Liệt Hỏa’, tiến lên, ngươi nhất định qua được.”
‘Liệt Hỏa’ hí dài một tiếng, từ lâu được phi nước đại đã khiến nó hưng phấn không ngớt, bây giờ bốn vó như sinh gió, càng lúc càng nhanh lao về phía vách đá, nó không chút do dự, phóng người lên không, như một vệt sáng đỏ rực nhập vào trời cao, rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Ninh Giác Phi từ lâu căng người ra, mặc dù nằm trên lưng ‘Liệt Hỏa’ nhưng thân hắn vẫn nhẹ như yến. Đợi đến khi ‘Liệt Hỏa’ tiếp đất, hắn nhẹ nhàng kéo cương, để cho ‘Liệt Hỏa’ chạy thêm một đoạn ngắn nữa rồi mới dừng lại, quay ngựa về phía sau.
Một người một ngựa liền đứng thẳng tại vách đá, tràn ngập khiêu khích mà nhìn bờ bên kia.
Đạm Thai Mục cùng tất cả mọi người phía sau đều thấy một vệt đỏ bay qua không trung tạo nên một phong tư khiến mọi người kinh diễm. Bọn họ chạy vội tới vách đá nhưng lại phải kềm cương lại, không ai nắm chắc sẽ nhảy qua cự ly xa như vậy.
Đạm Thai Mục kéo cương trước vách đá, trầm trầm nhìn người và ngựa bên kia vực.
Hồng mã khí định thần nhàn tà tà liếc ‘Truy Phong’ dưới thân hắn, tựa như trào phúng, tựa như khinh rẻ. ‘Truy Phong’ có chút nôn nóng, bốn vó đạp điên cuồng. Đạm Thai Mục đành phải ra sức kéo cương mới khiến nó yên tĩnh lại.
Người ngồi trên ngựa còn rất trẻ, giáp bào trắng xám phổ thông, khí thế lại như báo săn. Tóc đen tùy ý buộc sau đầu, lại có vẻ hào hiệp tiêu sái. Gương mặt đối diện với Đạm Thai Mục hoàn mỹ như ngọc, đôi mắt trong suốt đong đầy tiếu ý như nói “Có gan, ngươi tới đây”.
Trong lòng Đạm Thai Mục bỗng nhiên nóng lên, xoay người lại: “Tránh ra.”
Chúng tướng đều hiểu ý của hắn, hiển nhiên hắn muốn lui ra sau để lấy đà, phóng ngựa qua vực sâu.
Mọi người đều tâm ý tương thông, chắn ở trước mặt hắn, một bước cũng không nhường. “Bệ hạ thỉnh suy nghĩ lại.” Mọi người cùng kêu lên.
Ninh Giác Phi thấy đối phương cưỡi hắc sắc tuấn mã, đầu đội vũ quan, mặc kim giáp, đã cảm thấy thân phận người này tất không tầm thường, lúc này nghe mọi người chung quanh gọi hắn “Bệ hạ” liền hiểu ra, người này chính là hoàng đế Bắc Kế, Đạm Thai Mục.
Đạm Thai Mục thấy thần tình tướng lĩnh thủ hạ cùng thân binh, đều biết họ sẽ không để hắn mạo hiểm cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, quay đầu nhìn thì lại không biết nên nói câu gì. Có ý kết giao, đối phương lại là người Nam Sở, quan hệ nam bắc từ lâu như nước với lửa, bách tính hai nước đều không thông thương lui tới, làm sao cùng hắn kết giao? Nếu nói bắt giữ, thật đúng là truyện cười lớn nhất thiên hạ. Bắn cung sao? Không đành lòng, không muốn. Ngàn vạn ý tưởng cứ xuất hiện trong đầu Đạm Thai Mục nhưng mặt hắn vẫn bất động thanh sắc.
Ninh Giác Phi nhìn một hồi, biết họ sẽ không nhảy qua thì cười ha hả rồi giục ngựa mà phi.
‘Liệt Hỏa’ đắc ý dạt dào, liếc liếc hắc mã bên kia, hí vang một tiếng, rồi phi đi.
Mọi người thấy bên này nhìn một người một ngựa như lửa đỏ phóng qua sơn lĩnh, thẳng vào biển rừng mang mang.
“Hảo mã.” Có người khen.
“Hảo hán tử” Tên còn lại tán.
Đạm Thai Mục nhìn phương hướng đối phương biến mất, trầm giọng nói: “Lập tức truyền lệnh, quân đội tấn công Yến Bình Quan và Yến Hành Quan cải biến hành động, bao vây nơi năm trăm dặm nơi này lại, gọi thêm đại quân nơi khác đến đây, bao vây siết chặt, tìm cho ta một người một ngựa đó.”
“Tuân lệnh.” Người phía sau đáp lời rồi vội vã chạy đi truyền lệnh, Đạm Thai Mục gọi gã lại.
“Ta muốn trong quân đều nhớ kỹ, không cho phép tổn thương một người một ngựa đó, nếu phát hiện ra, chỉ bao vây, mau truyền lệnh. Nói cho bọn họ, cần phải dĩ lễ tương đãi.”
“Tuân lệnh.”