Đọc truyện Thiên Sơn Khán Tà Dương – Chương 151Quyển 2 –
Tuyết đã ngừng, mặt trời chậm rãi tỏa sáng, thế giới càng thêm an tĩnh, không khí sạch sẽ như nước, sạch sẽ mà hàn lãnh.
Ninh Giác Phi kéo tay Na Nhật Tùng trở lại phòng chính, nói với nha hoàn bên trong: “Tìm cho Cảnh vương một bộ y phục khác để thay.” Sau đó bảo Na Nhật Tùng ngồi, rồi vào phòng thay y phục.
Y phục hắn trong trong ngoài ngoài đều bị máu nhuộm ướt, cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo rất khó chịu, lúc này lại thay y phục sạch sẽ, mới cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn đem khăn trải giường bao y phục dính máu lại rồi nhét cạnh rương y phục, sau đó thong dong ra ngoài.
Cảnh vương cũng thay lăng la tơ lụa bình thường vẫn mặc, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ngồi trong căn phòng ấm áp, mặt cậu cũng dần hồng hào, tinh thần cũng đỡ hơn phân nửa. Tuy rằng quốc vong, nhưng cung ứng trong Cảnh vương phủ của cậu vẫn không sứt mẻ gì, ngoại trừ không thể tùy ý ra ngoài, không thể không kiêng nể gì cả hưởng lạc ra thì chẳng khác gì trước đây, thế nên cậu vẫn mang dáng vẻ thiếu niên ngây thơ rực rỡ, không hề có chút tang thương.
Thấy Ninh Giác Phi đi ra, mặt cậu tươi cười hớn hở, nhưng không dám nói gì. Ninh Giác Phi ngồi lên ghế, lập tức có nha hoàn tiến lên hầu hạ, giúp hắn chải tóc, buộc lại ngay ngắn. Hắn nhìn Thuần Vu Hàn, nhàn nhạt hỏi: “Cảnh vương gần đây khỏe không?”
“Không khỏe.” Vẻ mặt Thuần Vu Hàn ủy khuất, “Vẫn trốn đông trốn tây, vừa lạnh vừa ẩm ướt, ăn không ngon, ngủ không tốt.”
Ninh Giác Phi mỉm cười: “Lập tức mang đồ ăn lên rồi, ngươi ăn nhiều một chút.”
“Ừ, được.” Thuần Vu Hàn lập tức vui vẻ, “Giác Phi, không nghĩ tới ngươi vẫn tốt với ta như vậy.”
“Ngươi vẫn còn trẻ con, phân tranh quốc gia không liên quan đến ngươi.” Ninh Giác Phi bình thản đáp, “Ngươi không nên theo huynh trưởng hồ đồ.”
“Đúng vậy, ta cũng nói như vậy, đang sống yên lành trốn làm gì chứ?” Thuần Vu Hàn không vui, “Đại ca muốn chúng ta bỏ mọi thứ, theo đại ca đi, ta vốn cũng không muốn.”
Ninh Giác Phi cười hỏi hắn: “Phụ vương mẫu phi ngươi biết chuyện này không? Bọn họ nói như thế nào?”
“Ta cũng không rõ, chủ ý già đều là đại ca nghĩ ra cả.” Thuần Vu Hàn bỉu môi, “Ta với tam ca chỉ là đi theo đại ca mà thôi, cái gì cũng không biết.”
Đang khi nói chuyện, Vân Dương và Giang Tòng Loan lần lượt bước vào, tiếp đến, gia bộc nối đuôi nhau mà vào, đưa lên thức ăn phong phú.
“Tòng Loan, ngươi cũng ngồi ăn cùng đi.” Ninh Giác Phi ôn hòa nói, đứng dậy đi ra cửa phòng.
Vân Dương ngầm hiểu, lập tức đi theo.
Ninh Giác Phi thấp giọng hỏi: “Người của chúng ta vẫn giám sát Lý vương phủ?”
“Đúng vậy, bốn phía đều có người, một khắc cũng không rời khỏi.” Vân Dương lập tức hồi bẩm.
Ninh Giác Phi gật đầu, giọng càng thấp: “Ngươi đi triệu tập nhân thủ, lập tức vây quanh Lý vương phủ, không được để kẻ nào ra khỏi cửa.”
“Tuân lệnh.” Vân Dương cũng không hỏi gì, xoay người chạy đi.
Ninh Giác Phi trở lại trong phòng, ôn hòa bắt chuyện Na Nhật Tùng, rồi cầm chén, bắt đầu ăn. Hắn bận rộn cả đêm, ngay cả một giọt nước cũng chưa uống, lại bị thương, thực sự đói vô cùng, lại uể oải mệt mỏi, đến khi ăn được hai chén, uống canh sâm đưa lên cho riêng hắn thì tinh thần mới tốt lên hơn.
Bị nét mặt của hắn trấn an, bầu không khí trong phòng cũng trở nên dễ dàng ấm áp làm cho người ta cảm thấy vui vẻ. Thuần Vu Hàn và Na Nhật Tùng đều rất ngoan ngoãn, ngồi bên cạnh hắn, ăn uống vui vẻ, chỉ có Giang Tòng Loan thực không nuốt nổi, nhưng lại không tiện hỏi chuyện liên quan đến Đạm Du Nhiên.
Ăn no xong, tinh thần Thuần Vu Hàn càng lúc càng thả lỏng, trong khoảng thời gian này cậu luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng, hoảng loạn, lúc này chỉ cảm thấy mỹ mãn, cười tủm tỉm bưng chén canh chậm rãi uống.
Ninh Giác Phi thuận miệng hỏi: “Cảnh vương, sao ngươi biết mà đến phủ ta tìm Kỳ Kỳ Cách? Là đại ca ngươi nói à?”
“Là đại ca nói với phụ vương, lúc đó ta ở phòng khác, đang muốn đi lấy đồ thì ngẫu nhiên nghe được.” Thuần Vu Hàn vốn không có tính cảnh giác, trước mặt Ninh Giác Phi miệng càng không ngăn được, hỏi một đáp mười tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, “Nghe đại ca nói, một quân cờ chôn ở Tây Vũ vài chục năm hiện tại có công dụng rồi, tỷ đệ đó chẳng biết sao lại đến tay Giác Phi, vì thằng bé kia mà Giác Phi trở mặt với Tiên Vu gia, một trong tam đại vọng tộc Bắc Kế, thế mới biết nó được yêu thích và tin tưởng như thế nào. Phụ vương hỏi đại ca tên hai tỷ đệ, đại ca nói, ta nghe được.”
Na Nhật Tùng ngẩng đầu, nhìn không chuyển mắt vào Thuần Vu Hàn. Ninh Giác Phi vươn tay xoa đầu Na Nhật Tùng, cười nói: “No rồi chứ? Uống thêm chén canh nhé.”
Na Nhật Tùng nghe lời gật đầu, đi múc canh.
Lúc này Ninh Giác Phi mới hỏi Thuần Vu Hàn: “Bọn họ có nói đến cha mẹ hai tỷ đệ đó.”
“Có nói.” Thuần Vu Hàn vội vã trả lời, “Đại ca nói hai tỷ đệ đó kỳ thực là cô nhi, thuở nhỏ bị nhận nuôi, thám tử giả làm phu thê, mang theo hai tỷ đệ đi Tây Vũ. Sau đó, vì để cho bọn họ làm việc cho đại ca, nói dối rằng đôi phu thê là đào nô của đại ca, bị đại ca phái người bắt về, nếu như bọn họ không nghe lời, sẽ giết cha mẹ bọn họ. Hai tỷ đệ nghe thế, không dám lộn xộn nữa.”
“À, đây đều là đại ca ngươi nói?” Ninh Giác Phi cười cười, làm cho người ta cảm thấy như gió xuân thổi tới.
Thuần Vu Hàn liên tục gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vì vậy ngươi tìm tới Kỳ Kỳ Cách?” Ninh Giác Phi ôn nhu hỏi.
“Đúng vậy, ta trốn trong xe công tượng mà tới, sau đó nói với gia nhân ngươi, ta là biểu đệ của Kỳ Kỳ Cách, bọn họ nói Kỳ Kỳ Cách là tiểu thư, rất khách sáo với ta, rồi mang ta đi gặp. Ta ở trong phòng Kỳ Kỳ Cách trốn vài ngày, muốn nhìn ngươi một chút nhưng cô ta không cho, hôm nay còn nhốt ta trong rương, nói là muốn đưa ta ra ngoài.” Thuần Vu Hàn không cho là đúng, “Quả thực buồn cười.”
Không chỉ Ninh Giác Phi, ngay cả Giang Tòng Loan tâm sự đầy bụng cũng nhịn không được nở nụ cười. Vài năm qua, cậu bé này vẫn chẳng lớn lên được.
“Được rồi, giờ ngươi cũng gặp ta rồi.” Ninh Giác Phi nhẹ giọng dỗ dành. “Nghỉ ngơi ở đây một lát, ta sẽ trở lại.”
Thuần Vu Hàn dù không thông thế sự nhưng thiên tính phụ tử vẫn có, lập tức mở to hai mắt, lo lắng hỏi: “Giác Phi, có phải ngươi muốn khó dễ phụ vương, mẫu phi ta? Hoàn toàn không liên quan đến họ, thực sự, thực sự không liên quan đến họ.”
Ninh Giác Phi cười nói: “Nếu như không liên quan, ta tự nhiên sẽ không khó dễ họ.”
“À.” Thuần Vu Hàn liền yên tâm, ngây thơ nói: “Giác Phi, người khác nói với ta cái gì, ta có thể không tin, nhưng chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tin.”
Ninh Giác Phi đưa tay vỗ vỗ vai cậu trấn an: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi, được chứ? Ta còn có việc cần làm, không thể ở cùng ngươi được.”
“Ừ, được.” Thuần Vu Hàn ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại lo lắng hỏi: “Giác Phi, ngươi sẽ không đuổi ta đi chứ?”
“Sẽ không.” Ninh Giác Phi khẳng định, “Ngươi an tâm ở đây đi.”
Thuần Vu Hàn liền vui vẻ.
Nhà giữa là nơi ở của Ninh Giác Phi và Vân Thâm, tự nhiên không thể để Thuần Vu Hàn ngủ lại, Giang Tòng Loan liền dẫn cậu đến sương phòng. Ở đây cũng là nơi sáng sủa sạch sẽ, ấm áp như xuân, Thuần Vu Hàn cởi y phục liền hài lòng nằm lên giường, rất nhanh là ngủ.
Giang Tòng Loan vừa ra khỏi phòng, vài Ưng quân đã lập tức phân công canh gác, những người khác cũng nhìn bốn phía gian nhà, bảo đảm không sơ sẩy gì.
Ninh Giác Phi đứng ở trước cửa viện, nói với y: “Tòng Loan, ngươi dẫn Na Nhật Tùng về phòng ngươi nghỉ ngơi, ta sẽ phái vài người đi bảo vệ các ngươi. Không có lời của ta, hai người đừng đi đâu cả, tránh nguy hiểm.”
“Được.” Giang Tòng Loan gật đầu, đưa tay kéo Na Nhật Tùng.
Ninh Giác Phi nhìn Na Nhật Tùng dùng đôi mắt treo veo thành khẩn nhìn bản thân thì lập tức hiểu ý của cậu, cười an ủi: “Ngươi yên tâm đi, nể mặt ngươi, ta sẽ không làm khó dễ tỷ tỷ ngươi.”
Na Nhật Tùng liền yên tâm, cười gật đầu, ngoan ngoãn đi cùng Giang Tòng Loan.
Dáng cười Ninh Giác Phi biến mất, bước nhanh sân Na Nhật Tùng và Kỳ Kỳ Cách. Ưng quân canh giữ ở đây hành lễ với hắn rồi lập tức đẩy cửa.
Ninh Giác Phi bước vào, ngồi xuống gần cửa sổ, nhìn Kỳ Kỳ Cách đang ngẩn người, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Những người mà ngươi gọi là cha mẹ là giả cả, ngươi biết không?”
Kỳ Kỳ Cách ngẩn ra, rồi mới cay đắng nở nụ cười, “Khi còn bé không biết, lớn lên, dần dần hoài nghi, thế nhưng… luôn luôn hy vọng nếu phải thì sao, hy vọng bọn họ là cha mẹ thật, thế nên… cũng không dám nghĩ kỹ… thì ra… là giả…”
Ninh Giác Phi bình tĩnh hỏi: “Na Nhật Tùng là thân đệ đệ của ngươi à?”
“Đúng vậy.” Kỳ Kỳ Cách kiên định gật đầu. “Nó là thân đệ đệ của ta.”
Lúc này không có thời gian nói nhiều, Ninh Giác Phi liền không hề dây dưa vấn đề này nữa, hỏi thẳng: “Ngươi dự định giao Cảnh vương cho ai?”
Trên trán Kỳ Kỳ Cách lộ vẻ tang thương, mê man, một lát mới nói: “Ta chỉ muốn giấu ra ngoại thành, sau đó thương lượng với họ, đổi lấy cha mẹ…”
“Bọn họ là ai?” Ninh Giác Phi đuổi không tha.
“Thuần Vu Hoành.” Kỳ Kỳ Cách rất thẳng thắn, “Con dâu ông ta sắp sinh, bình thường phải mời đại phu. Ngày hôm trước, ta trả giá cao, nhờ đại phu đem thư cho ông ta. Ông ta trả lời, chỉ cần ta đưa Cảnh vương về, sẽ trả cho ta cha mẹ. Ta không tin ông ta, nhưng Cảnh vương giấu ở chỗ ta quá nguy hiểm, ta muốn đưa Cảnh vương ra ngoại thành, sau đó bức Thuần Vu Hoành thả người.”
“Cách không sai, nhưng vẫn là bí quá hoá liều.” Ninh Giác Phi nhàn nhạt đáp, “Kỳ thực ngươi hoàn toàn có thể đem tất cả nói cho ta, xin ta giúp đỡ. Cho dù cha mẹ có là thật hay không, ta cũng sẽ giúp các ngươi đem họ trở về.”
“Ta không dám.” Mắt Kỳ Kỳ Cách ánh nước, “Ngài cho dù tốt cũng là vương gia, là đại nguyên soái, chúng ta… chẳng qua là nô tài, có tư cách gì xin ngài giúp đỡ? Hơn nữa, nếu như… ngài biết ta là gian tế Nam Sở, sao có thể bỏ qua cho ta? Ta chết không có gì tiếc, nhưng đệ đệ ta… đệ đệ ta… nó phải làm sao đây?”
Ninh Giác Phi trầm mặc, sau một lát, hắn nói: “Được rồi, nếu như vậy, ta tạm thời sẽ không xử lý ngươi, cũng không gây khó dễ cho ngươi. Ngươi cứ ở tạm chỗ này, chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ xem xét.”
Nét mặt Kỳ Kỳ Cách bình tĩnh, dường như đã quyết tâm chịu chết. Ninh Giác Phi đứng dậy, chuẩn bị đi thì cô cúi đầu nói: “Vương gia, nếu như muốn trị tội, tội chỉ ở một mình ta, xin đối xử tốt với đệ đệ ta.”
“Ta sẽ làm vậy.” Ninh Giác Phi khẳng định. “Na Nhật Tùng là đứa trẻ ngoan, ta sẽ bồi dưỡng nó thành tài.”
Kỳ Kỳ Cách kích động đứng dậy, quỳ xuống đất, dập đầu một cái mạnh, “Đa tạ đại ân đại đức vương gia.”
“Ngươi đứng lên đi.” Ninh Giác Phi nói xong thì xoay người ra khỏi cửa.
Hắn không dừng bước, đi về phía cửa phủ. Tùy tùng biết hắn muốn đi ra ngoài lập tức chạy vào chuồng ngựa dẫn Liệt Hỏa ra. Hắn đang muốn lên ngựa thì đầu phố vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp.
Ninh Giác Phi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Dương hổn hển vọt đến, không kịp xuống ngựa liền bẩm báo: “Nguyên soái, chúng ta thấy Vân đại nhân rồi, ở Lý vương phủ. Thuần Vu Hoành, ông ta điên rồi, Vân đại nhân gặp nguy hiểm. Thuần Vu Hoành nhất định đòi gặp ngài, nguyên soái…”
Không đợi Vân Dương nói xong, Ninh Giác Phi đã phi thân lên ngựa, phi đi.