Đọc truyện Thiên Sơn Khán Tà Dương – Chương 118Quyển 2 –
Đại phu chữa thương cho Na Nhật Tùng chưa rời đi, người trong cung đã tới phủ, tuyên Vân Thâm cấp tốc đến ngự thư phòng kiến giá.
Thái giám tuyên chỉ đến phủ quốc sư, Vân Thâm đi tiền thính tiếp chỉ, thay y phục rồi đi ngay, chưa kịp nói cho Ninh Giác Phi.
Ngay khi y chạy tới, Đạm Thai Mục, Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh đã ngồi trong ngự thư phòng. Bầu không khí trầm trọng, mỗi người mặt lạnh như băng, nhìn ra mọi người đang tức giận.
Vân Thâm tiến lên chào, Đạm Thai Mục khoát tay áo: “Đừng đa lễ nữa, ngồi đi. Cậu bé đó giờ sao rồi?”
Vân Thâm ngồi xuống, thở dài nói: “Đại phu còn đang cứu chữa, Na Nhật Tùng bị thương không nhẹ, chảy rất nhiều máu, hiện nay rốt cuộc làm sao cũng chưa biết. Chẳng qua, mặc dù là cứu được, thương trên người chỉ là thứ nhì, thương trong lòng thì rất khó nói. Cả đời của nó rốt cuộc hủy rồi.”
Đạm Thai Mục cau mày, trầm giọng hỏi: “Giác Phi rất tức giận?”
“Đúng vậy! Tức giận vô cùng.” Vân Thâm khẽ gật đầu: “Lần này Tiên Vu Lang rất quá đáng. Lần trước gã trêu chọc tổng quản Giang Tòng Loan, một nữ quản gia khác và cậu bé này một lần rồi, lúc đó còn tung nô hành hung, ẩu đả bọn họ, cuối cùng khiến bách tính căm phẫn ẩu đả gã với bọn ác nô, hầu như gây ra dân biến. Tiên Vu Hầu gia vẫn không xin lỗi ngay mặt, chỉ cho Tiên Vu tướng quân lúc đến tiệc Giác Phi nói vài câu, biểu thị áy náy, nói thật, không hề có thành ý. Giác Phi xuất phát từ đại cục, cũng không tính toán chi li. Nhưng lần này, Tiên Vu Lang công nhiên bắt người, cường bạo, làm nhục, gã làm như vậy, rốt cuộc xem phủ nguyên soái là cái gì? Quả thực là công nhiên khiêu khích Giác Phi. Thần nghĩ, việc này, không dễ giải quyết?”
Đạm Thai Mục ngửa đầu suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Những lời Tiên Vu Lang mắng Giác Phi, ngươi biết chứ?”
Vân Thâm kinh hãi: “Không, thần chưa nghe Giác Phi nhắc tới.”
Đạm Thai Mục thở dài một tiếng: “Giác Phi vẫn còn nhân từ đó, trẫm cũng nghĩ hắn chưa nói với ngươi, nếu nói rồi, ngươi sao còn có thể bình tĩnh như thế? Tử Đình, ngươi nói với Vân Thâm đi, tuy rằng những lời này rất khó nghe, nhưng phải nhất nhất nói hết ra, không sót một chữ.”
Vân Thâm liền nhìn về phía Đạm Thai Tử Đình.
Vị đại tướng có thể giữa chiến trường nói cười như thường giờ ấp úng nói không thành lời, một lát sau mới nói: “Những lời này thực sự rất dơ bẩn, thần nói không nên lời. Tiểu Minh, ngươi nói đi.”
Đại Đàn Minh khó xử nhìn Vân Thâm một cái, trên mặt lúc xanh lúc trắng, nửa lời nói không ra.
Đạm Thai Mục lại bảo: “Nói đi, để Vân Thâm rõ ràng sự tình, y biết rồi mới có thể hiểu làm thế nào là tốt nhất.”
Đại Đàn Minh gục đầu xuống, đem lời của Tiên Vu Lang lập lại một lần. Giọng y nói rất bình thường, không có lực sát thương như khi Tiên Vu Lang ác ý kêu la nhưng Vân Thâm vẫn cảm thấy như bị đao cắt vào tim, đau nhức không chịu nổi. Y nắm chặt tay, qua thật lâu, mới nhẹ nhàng mà nói: “Hay cho gã… Tiên Vu Lang.”
Bốn người trầm mặc một hồi lâu, Đạm Thai Mục mới hỏi: “Giác Phi muốn thế nào xử trí Tiên Vu Lang?”
“Y luật.” Vân Thâm thở hắt một hơi: “Hắn nói, thứ hắn muốn không phải thể diện, mà là công bằng. Thần cảm thấy, hắn nói không sai.”
Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh đều gật đầu: “Đúng, không sai.”
Đạm Thai Mục suy nghĩ một chút, hỏi: “Y luật pháp chúng ta, tội Tiên Vu Lang xử trí thế nào?”
Luật pháp Bắc Kế đều do Vân Thâm chỉnh sửa, y rõ như lòng bàn tay, nói ngay: “Luật mới chưa ra, dựa theo luật cũ, tội Tiên Vu Lang đáng chết, lập tức hành quyết. Nếu như có quân công có thể giảm tội, nhưng cũng phải xét công lớn nhỏ ra sao, xét xem treo cổ hay chém đầu, hoặc lưu vong ba ngàn dặm, sung quân làm nô.”
Đạm Thai Mục nhíu mày, có chút tức giận: “Còn Tiên Vu Tuấn bị sao vậy chứ? Chỉ có một đứa con trai duy nhất mà cũng không biết dạy hay sao? Trẫm bây giờ biết bao nhiêu chuyện mà ông ta còn để nó gây chuyện như thế, là không muốn có đứa con như vậy nữa hay sao? Còn nữa, những lời lung tung của Tiên Vu Lang nói ra là nghe được từ chỗ nào? Vân Thâm, ngươi phải hỏi cho rõ, trẫm muốn nhìn, ai dám lét lút gây sự, sỉ nhục đại nguyên soái của trẫm.”
“Tuân lệnh, thần lập tức đi.” Vân Thâm híp mắt. “Thần cũng muốn biết, là người nào bất mãn với Giác Phi như thế? Có gì bất mãn?”
Đúng lúc này, tổng quản thái giám trước cửa bẩm báo: “Bệ hạ, tể tướng Mã đại nhân, Hữu Chinh hầu Tiên Vu đại nhân, thượng thư Bộ Công Lý đại nhân, trung thừa Ngự Sử, Âu Dương đại nhân và hơn mười vị đại nhân khác đang ở bên ngoài cầu kiến.”
Đạm Thai Mục quay đầu nói với ba người trong phòng: “Xem ra định cầu tình đây mà.”
Hiện tại, Vân Thâm lửa giận ngập trời, thực sự không còn lòng dạ mà khẩu chiến với bọn họ, y đứng dậy: “Hoàng thượng, thần đi nha môn phủ Lâm Truy thẩm vấn Tiên Vu Lang.”
“Ngươi đừng đi một mình, tìm đại thần nào đó đi cùng… tìm văn thần ấy, võ tướng không được.” Đạm Thai Mục nhắc nhở. “Đừng để người ta nói ra nói vào.”
“Tuân chỉ.” Vân Thâm khom người thi lễ, rời khỏi ngự thư phòng.
Đi tới đình viện, ngoài tường có tới hai mươi đại thần tam phẩm trở lên, thấy y đi ra, vội vã tới chào, thái độ thân thiết vô cùng. Cho dù họ vốn không thân thiện với Vân Thâm, hay người xa lánh y cũng ra dáng bạn bè lâu năm, hỏi han ân cần, khiến y phiền chán không ngớt.
Tiên Vu Tuấn cười nói: “Khuyển tử không tốt, làm xằng làm bậy, khiến đại nguyên soái không vui. Lão phu nghe nói việc này, thật sự là kinh sợ, nhanh chóng đến phủ nguyên soái bồi tội, lại sợ bản thân miệng lưỡi không khéo, nên liền hẹn hơn mười vị đại thần khác cùng đến, chỉ là, đại nguyên soái không chịu gặp, lão phu cũng bất đắc dĩ, đành phải cầu hoàng thượng ở giữa điều đình, xin đại nguyên soái rộng lòng tha thứ. Quốc sư đại nhân có thể thay lão phu nói tốt vài câu được không? Khuyển tử lần này gây họa lớn, dù bị đánh bị phạt cũng là đáng tội, nhưng xin đại nguyên soái giơ cao đánh khẽ, tha khuyển tử một mạng. Nhà ta đơn chiếc, lão phu trung niên mới có một đứa con như vậy, nếu nó có chuyện gì, hai ông bà già này chỉ sợ không sống nổi.”
Vân Thâm lạnh lùng nhìn ông, lạnh nhạt trả lời: “Cậu bé mà lệnh lang chà đạp, chỉ mới 12 tuổi.”
Gương mặt già của Tiên Vu Tuấn cũng không cười nổi nữa, lập tức ăn nói khép nép: “Là lão phu quản giáo không nghiêm, thực sự xấu hổ, quả thực có lỗi với cậu bé kia. Lão phu nguyện lấy một vạn lượng bạc bồi thường, nếu cậu bé đó chấp nhận, lão phu xin làm chủ, đón cậu về phủ, làm tiểu thiếp của khuyển tử. Nhà lão phu sẽ hậu đãi cho cậu ta, tuyệt không sai lời.”
Vân Thâm chỉ cảm thấy buồn nôn vô cùng, nhưng cố gắng ngăn lại, lạnh nhạt nhìn ông: “Cậu bé đó bị thương nặng, đến bây giờ vẫn bất tỉnh nhân sự, mạng giữ được hay không còn chưa biết. Lời này Hầu gia cũng đừng nhắc trước mặt nguyên soái nữa. Ưng vương ra lệnh đem lệnh lang đưa tới quan phủ, vẫn chưa dùng hình riêng, đó là muốn y luật hành sự. Hầu gia ở trong triều nhiều năm, chưởng quản Bộ Hộ, tự nhiên càng hiểu tầm quan trọng của luật pháp hơn người khác, cũng càng biết nguy hại của việc bẻ cong luật pháp. Các vị đại nhân đều làm quan nhiều năm, đương hiểu rõ hơn Vân Thâm, tự biết không nên nhiều lời. Vân Thâm có chuyện quan trọng muốn làm, xin cáo lui.” Nói xong, y ôm quyền thi lễ, xoay người bỏ đi.
Mấy đại thần bị nói đến sượng mặt, nhưng không thể ép y ở lại, đành nói ‘Xin tiễn Vân đại nhân’, ‘Vân đại nhân đi’, rồi nhìn y bỏ đi.
Vân Thâm ra cửa cung, lên ngựa thẳng đến phủ Lâm Truy ở ngoại thành.
Mới vừa vào đầu phố, đã thấy khắp nơi đứng đầy người, tất cả đều là đại hán mặc phục sức Ưng quân màu đen, người người lòng đầy căm phẫn, nhưng đứng ngay ngắn, ngay cả lớn tiếng cũng không có, càng không nói đến đi lại lung tung, nhìn thấy có người đến liền tự động tránh ra một bên, nhường đường, cử chỉ lễ phép, thế mới biết đã được huấn luyện tốt thế nào.
Vân Thâm vừa nhìn thấy ngợp một màu đen thì thầm giật mình, đang muốn hỏi một chút thì liền gặp Vân Dương từ nha môn đi ra. Vân Dương quì một gối, hành lễ với y, nét mặt kính cẩn lại thân thiết: “Tộc trưởng.”
“Đứng lên đi.” Vân Thâm xuống ngựa, thấp giọng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Không phải ta gọi đến.” Vân Dương lắc đầu, “Nguyên soái cũng không kêu, đây đều là các huynh đệ tự tới. Có người nghe nói việc này, tức giận vô cùng, lập tức trở lại nói cho huynh đệ trong quân, những nơi khác ta không biết, người trong Ưng quân đều kêu gọi, phải xé xác tiểu tử đó ra. Nguyên soái có quy định, trong quân không có chiến sự thì chín ngày được nghỉ một ngày, thay phiên nghỉ ngơi, các huynh đệ này hôm nay đến phiên nghỉ ngơi nên đều chạy tới đây, nếu như quan phủ làm việc thiên tư thả tiểu tử đó ra, bọn họ liều mạng cho dù phải chịu quân côn cũng phải xử lý gã.” Dù nói rất khắc chế, nhưng nét mặt Vân Dương lại rất hưng phấn.
Vân Thâm nhất thời không nói gì, một lát sau mới cúi đầu nói: “Ngươi bảo họ về hết đi, nếu không sẽ có hại cho danh dự nguyên soái.”
“Nguyên soái mới không quan tâm cái quỷ danh dự gì.” Vân Dương đã sớm sùng bái Ninh Giác Phi đến mức ngũ thể đầu địa, lúc này không chút nghĩ ngợi thốt ra, nói xong mới cảm thấy không đúng, nhanh chóng bổ sung, “Hơn nữa, ta cũng không khuyên được bọn họ. Giờ đang là thời gian nghỉ, tự do hoạt động, đứng ở đây đâu vi phạm quân lệnh, ai có thể nói bọn họ sai?”
Vân Thâm biết hắn nói đúng, cũng hiểu quân đội có rất nhiều người tôn thờ Ninh Giác Phi, đặc biệt là Ưng quân do chính tay hắn huấn luyện, họ xem hắn như huynh trưởng thậm chí như phụ thân, vì hắn phó thang đạo hỏa cũng không tiếc, giờ nghe hắn bị sỉ nhục như vậy, làm sao nhịn được? Bây giờ còn chưa làm loạn là do Tiên Vu Lang còn nhốt trong phủ nha. Nếu không xử trí, sẽ khiến người người tức giận, một ngày được thả ra, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Y vừa nghĩ vừa đi vào đại môn, sau khi vào phủ nha, y nhẹ giọng nói với Vân Dương: “Ngươi đem tình hình báo cáo nguyên soái, để hắn quyết định, hiểu chưa?”
“Tuân lệnh, ta lập tức phái người đi.” Vân Dương thấy thần sắc y ngưng trọng, không dám chậm trễ, liền cho người đi báo ngay lập tức.
Lúc này đã hoàng hôn, trong thành Lâm Truy khói bếp lượn lờ. Nếu là ngày xưa, trong nha môn từ lâu đã không có bóng người, tất cả đều hồi phủ về nhà, hiện tại, không ai dám ra ngoài. Phủ doãn như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh, sư gia và nha dịch ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không ai dám nói gì.
Vân Thâm vừa xuất hiện, phủ doãn như được đại xá, lập tức chạy tới, quỳ xuống đất hành lễ: “Ty chức tham kiến Vân đại nhân.”
Những người khác cũng quỳ xuống theo.
“Đứng lên đi.” Vân Thâm nhàn nhạt nói, “Đem Tiên Vu Lang dẫn tới, ta có lời muốn hỏi gã.”
“Tuân lệnh.” Phủ doãn đứng lên, lập tức dùng tay ra hiệu cho nha dịch, “Nhanh đi, nhanh đi, đem người lại đây.”
Nha dịch lập tức chạy vào đại lao.
Vân Thâm ngồi vào đường công, lặng lẽ không nói gì. Có sư gia thay y pha trà, y cũng chỉ khẽ gật đầu. Phủ doãn đứng cạnh bên, cúi đầu khom lưng, im như thóc, không dám nói gì. Y mặc quan phục, tướng mạo thanh nhã, khí chất cao quý, nhìn qua nhã nhặn nhưng trong xương cốt lại lộ ra một phần áp lực, làm cho người ta không dám dám khinh thị.