Thiên Quỹ

Chương 76


Đọc truyện Thiên Quỹ – Chương 76

Sau khi rời khỏi căn phòng chỗ chú của Mạnh Tĩnh Nguyên nằm thì do Khương Cố Bình dẫn đường đi về phía tầng thượng chỗ Hắc Vu, bọn họ không dám đi thang máy nên đành phải chậm rãi leo cầu thang thoát hiểm đi lên trên. Trong cầu thang có cửa sổ thông gió, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng rọi vào trong lại tản ra hơi lạnh giống như bông tuyết ngày đông, lạnh đến mức khiến rằng người ta cũng run lên. Cẩn thận liếc nhìn ra bên ngoài mới thấy mọi thứ chìm vào trong lớp sương mù dày đặc, cảm giác không khác lắm lần trải qua nguy hiểm ở trong bệnh viện Khương thị ngày trước, nhưng ánh trăng xuyên qua lớp sương mù tiến vào nhà vẫn luôn trong trẻo vô ngần.

Nhắc đến tầng thượng, Kiều Mịch hỏi:

“Gã lên tầng thượng làm gì?”

‘Gã’ đương nhiên là để chỉ Hắc Vu. Khương Cố Bình ngẫm nghĩ, kết hợp với tin tức mình góp nhặt được mấy ngày nay liền cho ra được đáp án đại khái:

“Hình như gã vẫn chưa thể hoàn toàn sử dụng được thân thể của Mạnh Tĩnh Nguyên, có vẻ gã muốn ở trên tầng thượng để tắm ánh trăng, ặc, giống quang hợp nhỉ? Không biết nữa, tóm lại gã bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên tôi mới có cơ hội trốn đi, gã vốn không hề đề phòng tôi.”

“Ừ, cũng phải, anh vốn không thể chạy đi nổi.”

Sau khi nhìn thấy rõ khung cảnh bên ngoài cửa sổ thì Kiều Mịch đã hiểu. Khương Cố Bình vốn không thể thoát khỏi cao ốc này, có lẽ nên nói là bọn họ đều không có khả năng này:

“Tôi cũng không biết phải đi ra ngoài như thế nào.”

Lúc đầu ở bệnh viện Khương thị là Mạnh Tĩnh Nguyên hỏi mắt trận, sau đó tìm kiếm rồi hủy diệt mắt trận thì bọn họ mới có cơ may sống sót, hôm nay Hắc Vu sống lại, sao có thể để cho bọn họ có cơ hội tìm ra mắt trận.

Khương Cố Bình nghẹn họng:

“Có lẽ… Có lẽ hiện giờ cậu muốn chạy trốn thì vẫn còn cơ hội trốn đi, bởi vì gã có vẻ không định ở lại nơi này mãi. Gã từng nói có thể đến một chỗ rất tốt, hình như nơi đó ở nước ngoài.”

Nói đoạn, Khương Cố Bình lại nghĩ đến yêu quái kia dùng gương mặt của Mạnh Tĩnh Nguyên nói với mình về mấy kế hoạch đó, nhớ đến giọng điệu tràn ngập tình yêu kia thì sống lưng anh ta lạnh buốt, run rẩy cả người.

“Tôi không trốn, tôi không muốn để gã vác mặt của Tĩnh đi ra ngoài.”

Kiều Mịch đáp, cúi đầu xuống nhìn lớp mạng nhện mỏng kết trên mặt đất rồi lại ngẩng đầu lên nhìn theo đám mạng nhện dần trở nên dày đặc, ở ngã rẽ thứ nhất còn có một con nhện lủng lẳng ở đó, nó có một cái mặt người, thân hình là thân hình của con người nhưng ở chỗ xương sườn lại mọc ra bốn cái chân nhện. Kiều Mịch đã từng gặp con nhện này ở thôn Khương Hoa, hơn nữa mặt con nhện này lại rất quen thuộc:

“Chú ba.”

“Cái gì?”

Khương Cố Bình nhìn lại theo tầm mắt của Kiều Mịch liền trông thấy con nhện kia, thân thể anh ta hơi cứng lại rồi kéo Kiều Mịch ra sau lưng bảo vệ:

“Là đám nhện mặt người đó.”

“Ừ, tôi thấy rồi.”

Kiều Mịch nói, nhìn thẳng vào mắt của con nhện, anh nhớ rõ những con nhện này vẫn còn trí nhớ của con người:

“Chú ba, vì sao chú lại biến thành thế này?”

“Chú ba?”

Khương Cố Bình ngẩn người, sắc mặt hơi tái:

“Cậu đừng nói với tôi đây là người thân của cậu nhé?”

“Là người thân.”

Kiều Mịch trả lời, cho dù không chung dòng máu nhưng anh cũng ở cùng với những người thân này vài chục năm, cũng không thể chối bỏ hoàn toàn mối quan hệ này. Nhớ lại sau lần trở về từ thôn Khương Hoa thì Mạnh Tĩnh Nguyên vốn tức giận không nhẹ lại buông tha người nhà họ Kiều, hơn nữa không bao giờ nhắc đến nữa, giờ nghĩ lại thì anh hẳn nên sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế này. Có đôi khi, không làm gì lại là phương pháp báo thù tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Kiều Mịch không khỏi thở dài.


Chú ba đã biến thành nhện mặt người dường như không hiểu lắm những lời Kiều Mịch nói, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm đánh giá Kiều Mịch thật lâu, đầu nghiêng nghiêng quay sang nhìn Khương Cố Bình liền rụt về, mấy cái chân cuộn hết lại nằm trong góc không hề nhúc nhích, chỉ có đôi mắt đờ đẫn lóe lên tia sáng lạnh là vẫn chăm chú nhìn bọn họ.

“Bọn chúng sẽ không tấn công tôi.”

Khương Cố Bình nắm tay Kiều Mịch:

“Muốn đi tiếp không?”

Kiều Mịch gật đầu:

“Muốn chứ, đi thôi.”

Khương Cố Bình mím môi nhìn Kiều Mịch một cái đầy phức tạp, trong lòng biết lần này bọn họ thực sự sẽ phải liều mạng, trong lòng sợ hãi nhưng lại cảm thấy có thể vào sống ra chết với người này cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Anh ta mang theo loại tâm tình mâu thuẫn này đi cùng Kiều Mịch lên thẳng tầng thượng, trên đường cũng gặp thêm mấy con nhện mặt người nữa nhưng chúng không hề tấn công vì có Khương Cố Bình.

“Cậu chuẩn bị làm như thế nào?”

Khương Cố Bình nhìn lướt qua chủy thủ trong tay Kiều Mịch, hỏi:

“Nó có thể nói chuyện với cậu đúng không? Nó có nói cho cậu biết phải tìm chiếc đỉnh đồng đen kia bằng cách nào không?”

Kiều Mịch gật đầu, chậm rãi nói:

“Có, nó có nói, nhưng tôi phải tiếp cận được chiếc đỉnh đồng đen đó mới được.”

Khương Cố Bình hơi dừng lại, cắn môi dưới thật lâu mới nói:

“Tôi đã từng trông thấy chiếc đỉnh đồng đó một lần, Hắc Vu lúc nào cũng giữ nó ở cạnh mình. Đợi lát nữa tôi dẫn dắt sự chú ý của nó đi, cậu nhân cơ hội ra tay nhé.”

“… Tôi muốn xin anh một chuyện.”

Kiều Mịch nói.

“Chuyện gì?”

“Hứa với tôi trước đã.”

“… Cậu nói trước đi.”

Khương Cố Bình cảnh giác nói, anh ta cũng không muốn đồng ý bừa bãi, anh ta biết rõ người này luôn có thể lặng lẽ làm ra nhiều chuyện rất tàn nhẫn.

Kiều Mịch ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy không sao cả:

“Tôi có một cách có thể khiến yêu quái đứng im để tôi có thể ra tay. Nhưng dùng cách đó chỉ có thể đối phó với Hắc Vu trong nháy mắt, có lẽ chỉ khoảng mười giây.”

“Ồ, là vậy à, vậy để tôi dẫn lực chú ý của gã đi cho cậu đến gần là được rồi.”

Khương Cố Bình mừng rỡ nói, bởi vì cảm nhận được một chút cơ hội sống nên anh ta mong có thể sống sót qua lần này, cũng vì chỉ có sống mới có được tương lai.

Kiều Mịch mỉm cười:

“Ừm, nhưng tôi đã không còn là người sống nên tôi cũng sẽ bị đứng im.”


“…”

Khương Cố Bình sửng sốt, ngây ngốc nhìn gương mặt tái nhợt trước mắt này:

“Ừ, vậy cậu muốn tôi làm gì?”

“Tôi muốn anh giúp tôi, cầm lấy bàn tay cầm chủy thủ của tôi đâm vào đỉnh đồng.”

Kiều Mịch đáp:

“Tôi sẽ khởi động loại năng lực kia khi đến được thật gần, sau đó anh lập tức ra tay, giải quyết trong mười giây.”

Khương Cổ Bình thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười:

“Chỉ như vậy thôi đúng không? Cứ giao cho tôi.”

“Cảm ơn anh.”

Kiều Mịch cũng mỉm cười.

Nói chuyện một lát đã đi lên tầng trên cùng, cửa ra tầng thượng gần trong gang tấc, nơi này quả thực không có nhện canh gác. Khương Cố Bình ra hiệu cho Kiều Mịch đợi anh ta ở cạnh cửa, mình thì lặng lẽ lách qua khe hở của cánh cửa bước ra ngoài, vừa mới bước ra đã thấy mấy chục cái xác khô đồng lạt quay sang, toàn bộ mấy hốc mắt trống trơn đều nhằm vào anh.

Kiều Mịch nhìn xuyên qua khe cửa quan sát mọi chuyện ở bên ngoài, có chút kinh ngạc nhưng lại cảm thấy việc này rất đương nhiên. Lúc trước đám xác khô này biến mất theo Mạnh Tĩnh Nguyên sau khi hóa yêu, hiện giờ Hắc Vu đã cướp mất thân thể của Mạnh Tĩnh Nguyên, đám xác khô đương nhiên cũng theo gã.

Sau khi Khương Cố Bình đi ra ngoài, đám xác khô tự động tác ra một con đường, để lộ bóng người bị vây ở chính giữa – Mạnh Tĩnh Nguyên sau khi hóa yêu trông cao lớn hơn rất nhiều. Gã đứng ở giữa trung tâm nhìn chăm chú lên vầng trăng tròn giữa bầu trời, bên cạnh có một chiếc đỉnh đồng đen cao chừng nửa thân người, trên thân đỉnh có khắc một gương mặt quỷ thần dữ tợn, mà nằm cách chiếc đỉnh không xa có một con yêu thú khổng lồ đang nằm ngã dưới đất hấp hối, bộ lông vốn mềm mượt đen bóng bị máu tươi thấm ướt bết trên thân thể, đứng từ khoảng cách xa như vậy cũng có thể miệng vết thương chảy máu do da lông bị xé rách, vũng máu dưới ánh trăng rọi ra một mạt sáng yêu dị.

Sau khi Khương Cố Bình nhìn thấy Hắc Vu thì luôn căng thẳng sợ hãi, nhưng lúc phát hiện tình trạng thê thảm của Hắc Khuyển thì sự sợ hãi bị phẫn nộ thế chỗ, anh ta không thèm để tâm đến Hắc Vu mà bước qua vuốt lên bộ lông nhuốm máu của yêu thú. Hắc Khuyển đang thở dốc nặng nề, cảm nhận được đụng chạm liền hé mắt ra, đôi mắt trên gương mặt bị máu che kín chiếu ra gương mặt nóng nảy của Khương Cố Bình, khóe miệng yêu thú hơi nhếch lên nhưng không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng ‘ô ô’ cho bớt giận.

Hốc mắt Khương Cố Bình đỏ bừng, hai tay siết chặt lại đến trắng bệch, anh ta nhảy dựng lên phẫn nộ trừng Hắc Vu:

“Đồ khốn kiếp nhà ông, ông làm gì với nó thế hả?!”

[Nó là thú cưng của em? Nó vẫn chưa chết. Nếu em thích có thể tiếp tục nuôi, nhưng nó cần phải biết nghe lời một chút.]

Hắc Vu nhìn gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận của Khương Cố Bình, gương mặt này giống gương mặt của mình một ngàn năm trước y như đúc, nhìn rất chướng mắt, vì thế gã nói tiếp:

[Chờ ta khôi phục sẽ thay đổi gương mặt em về lại như cũ.]

Khương Cố Bình chỉ cảm thấy máu trong người dồn hết lên đỉnh đầu, đời này anh ta còn chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, anh ta thầm muốn liều lĩnh xông lên đánh một trận với tên kia, may mà một chút lí trí còn sót lại khiến anh ta nhịn được, nhưng răng đã nghiến chặt đến bật máu:

“Thay đổi? Thay thay thay cái đầu ông, sao ngay từ đầu ông không làm một người khác luôn đi, tìm tôi làm gì? Rốt cuộc ông đến tìm tôi làm gì?!”

[Đừng kích động, hiện giờ em cũng chỉ là thân thể máu thịt nên cần tĩnh dương cho khỏe, chờ sau khi ta khôi phục sẽ nghĩ cách tạo cho em một thân thể tốt hơn.]

Hắc Vu thờ ơ nói, ngữ giọng đó bình thản không khác gì đang bàn xem bữa tối nên ăn gì, không hề tạo ra cảm giác sẽ khiến nơi này máu đổ thành sông.

Khương Cố Bình thật muốn đấm gã, anh ta nghiến răng nghiến lợi chế giễu:

“Sao đó thì sao? Chẳng lẽ ông muốn chinh phục thế giới ư?”


Hắc Vu liếc nhìn anh ta một cái cực kì cổ quái, thở dài:

[Em không thông minh bằng ngày trước, dã tâm của ta không nằm ở thế gian, chỉ cần có thể nắm tay em mãi mãi là đủ rồi.]

Vác cái mặt của Mạnh Tĩnh Nguyên còn nói ra những lời như vậy, Khương Cố Bình chán ghét đến mức toàn thân nổi da gà:

“Nắm mẹ nhà ông, ông thích thì tự nắm tay mình ấy, muốn trách thì trách ông cướp ai không cướp lại cướp mất thằng nhóc lưu manh này, ai muốn ở cùng ông cả đời?! Ông dùng cái mặt này nói ra những lời như thế còn không bằng đeo mặt chú cậu ta mà nói đi!”

Đôi mày của Hắc Vu nhíu chặt, vuốt lên gương mặt nói:

[Thân thể của hắn đã hỏng mất nên không dùng được, chỉ là nếu em thích gương mặt của hắn, ta có thể biến thành hắn.]

Hắc Vu ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, lông mày nhíu chặt, sau đó tiếng vang răng rắc truyền đến từ trên thân thể rồi từ từ biến thành dáng vẻ của chú của Mạnh Tĩnh Nguyên, bất kể là dáng người hay gương mặt đều cực kì tương tự, giống nhau như đúc.

Khương Cố Bình ngây ra nhìn, cứng họng.

[Sao nào?]

Trán Hắc Vu thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cánh tay mở ra để Khương Cố Bình nhìn được rõ ràng hơn.

Khương Cố Bình cắn môi, ánh mắt khẽ đảo:

“Ai kêu tôi thích ông ta, tôi không thích ông ta.]

Hắc Vu nhìn anh ta, không hề tức giận mà trong mắt còn có vài phần cưng chiều:

[Điểm này ngược lại giống lúc trước, cũng không hiểu nổi trong lòng em đang suy nghĩ điều gì. Vậy em thích người như thế nào? Phan An? Tống Ngọc? Lan Lăng Vương? Vệ Giới?]

Mỗi lần nói đến một cái tên thì đều biến ra một gương mặt cực kì tuấn mỹ.

Khương Cố Bình thực sự hoa cả mắt đến quên cả phải đối đáp như thế nào, chỉ thấy kẻ này càng biến nhiều thì mồ hôi càng rịn ra nhiều, cũng hiểu rõ việc thay mặt này nhìn thì đơn giản nhưng đổi qua đổi lại cũng rất vất vả, trong lòng thầm cân nhắc một chút rồi dứt khoát nói:

“Cũng không thích. Nếu gầy một chút, mắt lớn hơn chút, môi mỏng đi chút, sắc mặt không được khỏe lắm, tóc hơi dài, cằm hơi nhọn, thoạt nhìn trông hơi ngơ ngác thì tốt.”

[…]

Đôi mày của Hắc Vu cau lại, đổi tới đổi lui theo lời của Khương Cố Bình rồi cuối cùng không chấp nhận:

[Người em thích là Bạch Vu?]

“…”

Khương Cố Bình không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thái độ như vậy khiến Hắc Vu tức giận, gương mặt đổi qua đổi lại khôi phục thành gương mặt của Mạnh Tĩnh Nguyên như cũ, trong con ngươi đỏ tươi xuất hiện một mạt tối tăm:

[Sở thích của em trở nên thật kì quái. Không sao, em bây giờ không phải em trong quá khứ, ta sẽ biến em trở về thành Khương Hậu lúc đầu.]

Nghe vậy, Khương Cố Bình thấy Hắc Vu vung tay lên như thể định làm gì đó với anh ta thì không khỏi lùi lại một bước, thầm nghĩ có nên chạy trốn không. Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, Hắc Vu bất ngờ xoay người lại liền thấy Kiều Mịch nắm chặt chủy thủ chạy thật nhanh sang bên này, đôi mày gã nhíu chặt, bàn tay vươn ra lao về phía Khương Cố Bình đổi hướng, mà đám xác khô giống như tượng điêu khắc gỗ được trưng bày khắp nơi cũng quay về phía Kiều Mịch.

Nhưng không đợi gã kịp làm gì thì Kiều Mịch đã dừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế chạy nước rút cách đỉnh đồng còn khoảng một mét, đám xác khô dừng lại, tiếng ‘ô ô’ giận dữ của Hắc Khuyển cũng ngừng, thời gian vào khoảnh khắc này giống như đã dừng trôi.

Nhưng Khương Cố Bình không nằm trong số đó. Anh ta sải một bước thật dài nắm lấy tay Kiều Mịch, ôm cả người kia kéo đến chỗ chiếc đỉnh đồng đen. Tim anh ta đập bình bịch dữ dội, chỉ cảm thấy mười giây này còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Anh ta đánh cược toàn bộ sức lực của mình ôm theo một người khác nhanh chóng chạy đi, tay nắm tay Kiều Mịch giống như cầm cây mâu của kị sĩ đâm về phía đỉnh đồng.

Không biết qua bao nhiêu giây, trong nháy mắt chủy thủ đâm vào đỉnh đồng, một tiếng ‘keng’ vỡ vụn vang lên, vị trí chủy thủ va chạm với đỉnh đồng xuất hiện vết rạn chi chít, không đến một giây chiếc đỉnh đã vỡ thành ngàn vạn mảnh rồi từ ngàn vạn mảnh biến thành hàng tỉ hạt bụi nhỏ, bị cuồng phong trên tầng thượng khuấy đảo một vòng rồi tán đi.

[Không –]

Hắc Vu bật ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, vung tay lên, Khương Cố Bình cùng Kiều Mịch đều bị đánh bay ra khỏi lan can bảo hộ giống như viên đạn, Hắc Khuyển đang hấp hối đột nhiên phóng vụt lên bay theo ra khỏi lan can rồi tất cả biến mất phía ngoài thanh chắn, vài giây sau mới có một tiếng vang trầm đục phát ra.

Hai tay Hắc Vu vội quơ quào trong không khí nhưng không giữ lại nổi hạt bụi nào, nhìn hai lòng bàn tay trống không, gã hít sâu mấy cái, nghiến răng:


[Bạch Vu đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Ngươi cho rằng phá hoại thần thể của ta là được sao?! Ta đã lấy được thân thể này, thứ ta có chính là thời gian, ta sẽ không kết thúc như vậy đâu!]

“Không đúng, thứ ngươi nợ y y đã lấy đi, nhưng nếu tính cả món nợ ngươi thiếu ta, vậy người sẽ chẳng còn lại gì.”

Tiếng thì thầm đến theo bàn tay xuyên thẳng qua ***g ngực, Hắc Vu sững sờ nhìn bàn tay đẩy trái tim của gã ra xa khỏi thân thể, không dám tin nghiêng đầu nhìn về phía gương mặt quen thuộc:

[Là… Ngươi…]

“Không sai, là ta. Lúc trước đánh cuộc với ngươi, ta chỉ đồng ý cho ngươi mượn một trăm năm, nhé? Tự bản thân ngươi chiếm đoạt nó làm của riêng gần ba ngàn năm, lãi chồng lãi, ai da, ngươi đã phá sản.”

Hạ Tân cười hì hì nói, dưới ánh mắt không cam lòng của kẻ kia bóp nát trái tim trong tay, thân hình Hắc Vu giống như rối gỗ đứt dây trượt khỏi tay gã, ngã xuống. Vẩy vẩy máu tươi trên tay, Hạ Tân nhẹ nhàng nhấc chân đi về phía lan can bao quanh tầng thượng rồi nhảy xuống, nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất.

Đợi đến khi nhìn rõ tình hình trước mắt, đuôi lông mày gã hơi nhướn lên, chó ma rõ ràng là đã không kịp cứu hai người kia, chó ma ngã từ hơn ba mươi tầng lầu xuống không chết không có gì lạ, nhưng kì quái là một người ngã xuống nát bét, người còn lại vẫn không sao. Hạ Tân híp mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt đặt lên một bức tượng Phật nhuốm máu nằm dưới đất, mỉm cười:

“Ồ, thì ra là thế, một mạng đổi một mạng, ngươi ngược lại thật công bằng, nhưng cũng bởi vì như thế mà nó không thể đòi hỏi ngươi nhiều hơn nữa, ai.”

Bàn tay thon dài nhặt tượng Phật lên, lại chậm rãi lôi một sợi dây đỏ từ trong thân thể nát bấy ra, một đôi ngọc âm dương nhuộm máu cũng theo sợi dây đỏ trượt ra khỏi vạt áo.

Hạ Tân mỉm cười, cắt đứt dây đỏ cầm lấy ngọc thạch, ngắm nghía hai mảnh ngọc dưới ánh trăng, ánh mắt nhiệt tình lại dịu dàng giống như đang ngắm nhìn người yêu:

“Vật về nguyên chủ.”

Nhưng giây lát sau trong mắt gã lại dấy lên chút kinh ngạc, chưa kịp ngẫm nghĩ thì sương mù đã nhanh chóng tan ra, trăng sáng giữa trời tản ra ánh hào quang vạn trượng xua tan bóng tối, đêm tối hóa ban ngày, không, có lẽ nên nói là sau khi bóng đêm giả tạo bị đánh tan đã để lộ ra vầng mặt trời rực rỡ buổi ban trưa. Hạ Tân hầm hừ chán ghét ánh mặt trời chói lọi như vậy, xoay người đi vào dưới bóng cây rồi biến mất.

Rất lâu sau đó, một cô gái mặc sườn xám bay đến dưới tàng cây nhìn quanh bốn phía, tựa như đang lấy làm lạ là vì sao không gặp quỷ mới, sau đó lại từ tốn bay đi.

Không qua bao lâu, tiếng bước chân truyền đến.

“Tiểu Mai nói bọn họ ở đây? Là chỗ này à? Tại sao không thấy…”

Lời nói nghẹn lại trong cổ, màu máu trên mặt Đường Mộng Kiệt biến mất, ngây ngốc nhìn thi thể nát bấy dưới đất không nói nên lời.

Tiết Tư Thương tỉnh tảo đánh giá xung quanh, bấm tay tính toán, mi tâm cau chặt:

“Anh không tìm thấy hồn phách của cậu ta.”

“Đó là…”

Đường Mộng Kiệt khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh:

“Hồn phách của cậu ấy đâu?”

Tiết Tư Thương nhìn cậu ta một cái, không bận tâm đến việc cậu ta đã biết còn cố hỏi, xoay người đi sang phía khác, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:

“Người này ngược lại không bị thương nặng. Đi thôi, bằng không cảnh sát đến lại phiền phức, mấy lão già của hiệp hội Thiên Sư cũng theo đến, còn không đi thì chó ma này không sống nổi đâu.”

Đường Mộng Kiệt cắn môi:

“Còn cậu ấy thì sao?”

“… Cậu ta đã chết.”

Tiết Tư Thương dứt lời, kéo Đường Mộng Kiệt rồi chỉ vào mấy người còn sống:

“Em xách cậu ta, anh phụ trách Hắc Khuyển.”

Đường Mộng Kiệt quay ngoắt đi nhưng vẫn khuất phục, khom lưng nâng người nằm dưới đất dậy, đợi Tiết Tư Thương gọi quỷ đến chuyển Hắc Khuyển lên rồi nhanh chóng cùng nhau rời đi.

Tiếng còi cảnh sát đến gần –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.