Thiên Quỹ

Chương 65


Đọc truyện Thiên Quỹ – Chương 65

Sau khi thu dọn xong thì mọi người ở lại ‘Sống lâu muôn tuổi’ luôn, đến hừng đông mọi người đều tiều tụy mang theo một đôi mắt gấu mèo trên mặt, nhìn nhau đầy thấu hiểu thì không khỏi thở dài nặng nề.

Về phần chuyển biến của Mạnh Tĩnh Nguyên, mọi người đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Mạnh thiếu gia trong quá khứ tuy rằng thường xuyên ghen tuông lại có ham muốn độc chiếm rất mãnh liệt nhưng lại không đến mức túm lấy Kiều Mịch cả ngày giống như bảo bối, cậu ta luôn tràn ngập cảnh giác với mọi người, hành vi cử chỉ cũng không giống dã thú.

Mạnh Tĩnh Nguyên vừa thay đổi liền trở nên cực kì không bình thường.

Khương Cố Bình luôn cho rằng Kiều Mịch là bị quái vật kia ở bên cạnh suốt ngày như theo dõi nên mới phải ngoan ngoãn để nó ôm như ôm con nít, không khỏi thầm lo lắng cho người trong lòng, vì thế khi anh ta nhìn thấy Liễu Cẩn Diên nghe đồn là thần tiên thì lập tức xông đến, cũng may được Hắc Khuyển kéo lại kịp thời nên mới không bị Hổ Tà đập bẹp như ruồi bọ.

“Thần tiên, thần tiên, ngài xem có phải tên nhóc lưu manh này bị trúng tà không?! Có thể giúp đỡ chút không?”

Khương Cố Bình lấy hết dũng khí cầu xin.

Liễu Cẩn Diên nhìn thấy Khương Cố Bình thì lập tức nhảy vọt ra đằng sau lưng Hổ Tà giống như thỏ con, sợ hãi kêu lên:

“Sao Hắc Vu lại đến đây?!”

[… Cỏ ngốc, tối hôm qua cậu ta theo chúng ta đến đây đó.]

Hắc Khuyển vỗ trán, vốn không cho rằng Khương Cố Bình có thể là Hắc Vu, nếu như con người yếu ớt nhát gan như vậy cũng có thể là Hắc Vu thì nó còn là Hao Thiên Khuyển đây.

Kiều Mịch lắc đầu nói với Liễu Cẩn Diên:

“Bác sĩ Khương chỉ có dáng vẻ là giống với Hắc Vu, anh ấy là người tốt.”

“Vậy à?”

Liễu Cẩn Diên thò đầu ra từ đằng sau lưng Hổ Tà, con mắt đen lúng liếng đánh giá Khương Cố Bình cẩn thận một lần rồi mới chậm rãi bước ra:

“Ồ, đúng thế, con người này rất yếu nên không thể nào là Hắc Vu, nhưng anh ta có gương mặt như vậy, nếu như bị Hắc Vu nhìn thấy thì có thể sẽ gặp nguy hiểm. Đúng thế, Hắc vu rất đáng sợ, rất tà ác.”

“Cái này cũng không phải tôi muốn là được.”

Khương Cố Bình sờ sờ mặt, không thể nào tưởng tượng nổi chỉ bởi vì gương mặt này mà cũng sẽ bị giết, trong lòng thực ra lại không sợ hãi lắm, anh ta chỉ cố chấp hỏi về Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Trước đừng quan tâm đến thôi, thần tiên, dáng dấp cậu ta thế này thì phải giải quyết làm sao?”

Thu phục, diệt trừ, kiểu gì cũng được.

Câu nói sau Khương Cố Bình chỉ dám nghĩ trong lòng, sợ rằng nói ra sẽ khiến cho quái vật nổi giận.

Liễu Cẩn Diên nhìn Kiều Mịch rồi lại nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, cẩn thận qua sát hết những đặc điểm của yêu hóa, trong mắt tràn ngập sự tò mò:

“Đúng thật này, Hổ Tà anh xem, Mạnh Tĩnh Nguyên vốn đã không giống con người, hiện giờ đã hoàn toàn biến thành thứ không phải người rồi.”

Kiều Mịch nhíu mày, ngẩng đầu lên liếc nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên. Người kia không hề có chút phản ứng nào với cách gọi như gọi quái vật, lời nói chua ngoa độc địa cũng chưa từng phun ra. Kiều Mịch thở dài, cũng rất chờ mong Liễu Cẩn Diên có thể có cách giải quyết, không thể tiếp tục để mặc Mạnh Tĩnh Nguyên như vậy. Anh không khó để tưởng tượng ra sau khi thanh niên không được tự nhiên này tỉnh táo lại, nếu như còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này thì tuyệt đối khó có thể chấp nhận nổi. Anh biết rõ tính cách của Mạnh Tĩnh Nguyên, ngày thường đã không thể chịu được việc có chuyện thoát ra khỏi tầm kiểm soát của mình, huống chi còn là những việc có liên quan đến bản thân.

“Tôi không chắc lắm.”

Liễu Cẩn Diên lắc đầu, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống:

“Trước tiên nói nghe xem vì sao Mạnh Tĩnh Nguyên lại biến thành thế này.”

Thực tế thì cũng không có bất kì ai trông thấy quá trình Mạnh Tĩnh Nguyên hóa thú nên chỉ có thể kể rõ ràng chuyện tìm kiếm bệ đá, Kiều Mịch cởi ngọc thạch song ngư âm dương luôn đeo trên người xuống cho mọi người xem, còn lấy thanh chủy thủ ra kể chuyện kiếm linh cho mọi người nghe một lần.

Hổ Tà vươn tay cầm lấy chủy thủ, mày rậm nhướn cao:


“Cậu nói trước kia có một quỷ hồn bám lên mặt chủy thủ, giả mạo kiếm linh?”

“Đúng.”

Kiều Mịch vuốt cằm. Anh biết rõ người đàn ông cường tráng này là kiếm ma nên không khỏi có phần chờ mong:

“Hiện tại kiếm linh nói cho tôi biết, nó bị nanh vuốt của Hắc Vu tước mất chủ quyền vào vài chục năm trước.”

Hổ Tà lật qua lật lại chủy thủ xem vài lần, cũng không nhổ ra được:

“Vật này rất phi phàm, cậu có thể rút được?”

“Có thể.”

“À, nhận chủ… Vậy cậu chính là chủ nhân của nó, cậu đã làm gì với nó?”

Ánh mắt Hổ Tà lóe sáng, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú người thanh niên gầy gò ngồi trước mặt lại không hề thân mật. Trước giờ hắn vốn ghét nhất con người không biết quý trọng đao kiếm, nếu không hiểu cách đối xử tử tế với vũ khí chiến đấu vì muốn bảo vệ bản thân mình thì sao xứng có được.

“Cái gì?”

Kiều Mịch không hiểu gì cả, theo trực giác nâng tay lên đẩy kính mắt lại đâm thẳng vào mặt mới nhớ ra kính mắt đã mất. Kiều Mịch cũng không bận tâm đến địch ý của Hổ Tà, ngược lại Mạnh Tĩnh Nguyên nhảy dựng nên như bị đá trúng mông, thiếu chút nữa đã nhào qua quyết một phen sống mái, cuối cùng vẫn bị Kiều Mịch đè lại. Kiều Mịch cảm nhận được câu hỏi của Hổ Tà còn có thâm ý khác liền cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó mới bừng tỉnh:

“A, theo tôi được biết thì việc đặc biệt nhất mà mỗi kiếp tôi đều làm với thanh chủy thủ này là dùng nó cắt cổ.”

“… Cắt cổ?”

“Đúng, kiếp nào cũng đều cắt cổ tự sát.”

Không chỉ Hổ Tà, ngay cả Hắc Khuyển và Khương Cố Bình đều trợn tròn mắt, chuyện này sao? Cái chết tuần hoàn? Mỗi kiếp đều có được chủy thủ này, mỗi một kiếp đều dùng nó tự cắt cổ?

“Vì sao?”

Liễu Cẩn Diên ngược lại phát huy sự kiên nhẫn của bé ngốc, hoàn toàn bỏ qua việc hoang đường đẫm máu kia mà thể hiện trí tò mò:

“Cắt cổ có đau không? Vì sao kiếp nào Bạch Vu cũng làm như vậy?”

“Trước kia tôi cũng từng nghi hoặc về việc này, nhưng hiện tại tôi đã hiểu ra rồi.”

Kiều Mịch nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, người sau không hiểu gì nên cọ cọ phần tóc dính trên cổ anh rồi quay mặt lại, Kiều Mịch hơi ngửa đầu lên tựa hẳn vào ***g ngực vững chắc đằng sau, lạnh nhạt nói:

“Có lẽ là có kẻ ép tôi phải giết Mạnh Tĩnh Nguyên, nhưng tôi không muốn lại không nghĩ ra cách nào để giải quyết nên đã giết bản thân mình trước.”

“…”

Tự sát chỉ vì không muốn giết người khác, phải điên cuồng đến mức nào mới có thể làm ra được chuyện như thế.

Hắc Khuyển cào tóc rối tung lên ồn ào:

[Kiều ngốc, mi quả nhiên không đơn giản, đúng là quá… quá… Biến thái.]

Kiểu Mịch chỉ cười, không nói gì.

Khương Cố Bình ngơ ngác nhìn nụ cười thản nhiên này, ấp a ấp úng hỏi:


“Kiều Mịch… Nếu như… Tôi nói chỉ là nếu như… Nếu như cuối cùng cậu không thể không giết Mạnh Tĩnh Nguyên, liệu cậu có tự sát không?”

Kiều Mịch không nói gì, nhưng ánh mắt anh nhìn về phía Khương Cố Bình cực kì kiên định. Khương Cố Bình tuy đã có dự cảm từ trước nhưng vẫn bị đả kích không nhỏ, toàn thân héo rũ, rụt người lại vào trong ghế không nói một câu.

Hắc Khuyển chống mặt liếc tên tình thánh này một cái, cực kì cảm thông:

[Ai da, hỏi thế gian tình là thứ gì, mà khiến người cùng thề sống chết.]

“Ồ, Hắc Khuyển, mày bị Thẩm Phong nhập vào người à?”

Kiều Mịch ngạc nhiên hỏi.

Hắc Khuyển ỉu xìu, uốn mình trên ghế lầm bầm:

[Ta không phải thứ đó, ta không phải thứ đó, ta không phải thứ đó…]

“Quả nhiên.”

Hổ Tà cười nhạo:

“Cậu là chủ nhân của nó, nó vốn là vũ khí của cậu, chỉ trung thành phục vụ mình cậu, vậy mà cậu hết lần này đến lần khác ép nó phải gánh tội danh giết chủ, bất kể cậu xuất phát từ động cơ nào thì cậu đều là một chủ nhân không xứng.”

Kiều Mịch không thể phản bác, anh vốn chỉ coi đao kiếm là vật chết, có thể Bạch Vu hẳn là hiểu rõ trong chủy thủ có một linh thể nhưng vẫn dùng nó để tự sát, hơn nữa còn làm hết lần này đến lần khác, quả đúng là quá đáng. Nhưng trong trường hợp chỉ có hai lựa chọn, anh chỉ có thể lựa chọn làm một chủ nhân không xứng đáng, Kiều Mịch không khỏi thở dài nặng nề:

“Bởi vì liên tục giết chủ nhân cho nên nó mới có thể bị quỷ hồn bám vào?”

“Không sai, vật này đã có linh thức nên sẽ có tình cảm, bởi vì bị tổn thương nhiều lần nên nó không khỏi tự làm ý thức của mình suy yếu đi, cố gắng giảm bớt tổn thương. Đương nhiên, ở một mức nào đó, bị kẻ có mưu đồ lợi dụng cũng là chuyện đương nhiên, không thể trách nó được.”

Hổ Tà đặt chủy thủ lên mặt bàn, ánh mắt lộ vẻ thương cảm:

“Đứa bé đáng thương.”

“Đây là lỗi của tôi.”

Kiều Mịch cũng không định trốn tránh trách nhiệm:

“Lần sau tôi sẽ tìm thanh kiếm khác để tự sát, vậy sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

“Việc này là không thể nào.”

Liễu Cẩn Diên chặn lời anh:

“Bạch Vu, năng lực của ngài đã bắt đầu thức tỉnh, như vậy thứ vũ khí khác chỉ có thể phá hỏng thân thể ngài nhưng không thể giết chết ngài.”

“… Nghĩa là sao?”

Khương Cố Bình nhảy dựng lên, kêu một tiếng đầy sợ hãi:

“Cái gì gọi là chỉ phá hỏng được thân thể mà không thể giết chết?”

“Chủy thủ của Bạch Vu là linh chủy, nó được dùng để hút linh hồn ra, vũ khí bình thường đương nhiên không thể giết chết ngài ấy được. Khi ngài ấy còn chưa thức tỉnh, thân thể chết đi có thể khiến linh thể của ngài ấy thoát ra, nhưng khi ngài ấy dần dần thức tỉnh thì thân thể cũng xuất hiện thay đổi, cuối cùng tạo ra vu thể một lần nữa, không già không chết, không hư không thối, trừ phi dùng linh chủy rút linh hồn ngài ấy ra đẩy vào luân hồi, bằng không…”


Trong đầu Khương Cố Bình lại xuất hiện ý tưởng nào đó, không khỏi thì thào:

“Giống như việc ngâm xác vào trong formalin làm tiêu bản, linh hồn của cậu ấy vẫn ở bên trong nên coi như… còn sống?”

“Chính là như vậy.”

Liễu Cẩn Diên không để ý đến sắc mặt xanh mét của Khương Cố Bình, tiếp tục nói:

“Cho nên nếu Bạch Vu muốn chết thì phải dùng đến linh chủy này.”

Tất cả mọi người ngồi đây đều im lặng, Mạnh Tĩnh Nguyên hiện giờ tuy rằng không thể hiểu được những câu nói quá phức tạp nhưng ít ra cũng hiểu được hàm nghĩa của cái chết, lập tức nhe răng gầm gừ mấy tiếng với Liễu Cẩn Diên.

Liễu Cẩn Diên ngơ ngác, không quá mẫn cảm với địch ý mà chỉ nghi hoặc liếc nhìn răng nanh trắng nõn của Mạnh Tĩnh Nguyên, sau đó lại mỉm cười thân mật với Kiều Mịch:

“Bạch Vu, có lẽ tôi hiểu rõ mục đích của Hắc Vu là gì.”

“Sao cơ?”

Kiều Mịch không khỏi nghiêng người tới truy hỏi, anh đã chạm đến được góc của sự thật, chỉ thiếu chưa bước qua được cửa cuối thôi.

Liễu Cẩn Diên không phải người sẽ thừa nước đục thả câu, lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng mình:

“Hắc Vu hao tổn sức lực mổ bụng lấy thai, dùng thai nhi luyện hóa thành Thương là một đứa trẻ mới sinh, mà Hắc Vu đặc biệt khiến Bạch Vu giết Thương chính là vì chỉ muốn giết linh hồn và bảo vệ thân thể của Thương. Thứ gã muốn chính là cái đó.”

“Thân thể của Thương?”

“Ừ, bản thân Thương là người nhưng không phải người, là yêu cũng không phải yêu, không tồn tại trong lục đạo tam giới, không có điểm cuối của sinh mệnh, cũng tức là bất tử. Mà cố ý dùng trẻ con mới sinh thuần khiết cùng người mẹ chết thảm làm cơ sở luyện hóa chính là để tiếp cận hình thái gần với con người nhất. Bạch Vu, Hắc Vu có phải muốn sống lại cùng bất tử không? Là Hoàng đế ư?”

Liễu Cẩn Diên câu trước khôn khéo câu sau lại hồ đồ, ở đây không một ai cho rằng Hắc Vu trung thành với Trụ Vương bao nhiêu.

“Khương Hậu.”

Khương Cố Bình thấp giọng thì thầm.

Xuất hiện trong tế tự, nữ quỷ không biết có vai trò gì, Hắc Vu nhờ vả Bạch Vu, tất cả mọi chuyện tựa nhưng những miếng ghép hợp thành một bức tranh cuối cùng, chân tướng cuối cùng cũng sáng tỏ. Tuy rằng không rõ Hắc Vu hồi sinh Khương Hậu xong có mục đích gì khác không, nhưng ít ra cũng biết được Hắc Vu muốn cái gì.

“Cái đó… Chỉ cần tôi không ra tay thì Tĩnh sẽ không sao cả?”

Kiều Mịch tràn ngập mong chờ hỏi.

“À không.”

Liễu Cẩn Diên lắc đầu:

“Thương không phải thứ gì đặc thù, phương pháp giết chết được nó có rất nhiều, mặc dù có khó khăn nhưng tuyệt đối có thể làm được, Thương cũng không phải chỉ xuất hiện một lần trong quá khứ, còn không phải đã bị tiêu diệt đó sao? Tuy Thương lần này được luyện hóa từ phương pháp đặc biệt mà thành, cũng tương đối mạnh mẽ, nhưng nếu tập hợp sức mạnh của mọi người lại thì cũng không phải không thể tiêu diệt.”

“…”

“Nhưng chắc chắn không thể giữ được thân thể.”

Kiều Mịch không hề muốn tiếp tục bàn luận về việc Mạnh Tĩnh Nguyên có thể chết được không, phải làm như thế nào mới chết được nữa, anh lập tức thay đổi chủ đề:

“Vậy thì, với tình trạng của Tĩnh hiện giờ, phải làm sao mới có thể hồi phục như cũ?”

[Kiều ngốc, mi nghĩ xem liệu cha nuôi của Mạnh thiếu gia có thể là Hắc Vu hay không?”

Hắc Khuyển to gan đặt giả thiết:

“[Mẹ nó, mẹ nó, nếu như Mạnh thiếu gia cậu ta thật sự là Thương… Nếu đúng là như thế, tên điên Hắc Vu đó đúng là ra tay tận gốc, nhà họ Mạnh…]

Liễu Cẩn Diên như thể sợ Kiều Mịch không hiểu rõ nên vội giải thích:


“Đúng, thật sự là rất điên cuồng. Thương không thể nào luân hồi, như vậy phương thức để nó có được thân thể chỉ có cướp xác, sau đó dựa vào hồn Thương để thay đổi thân thể. Vì vậy Hắc Vu đã mượn đứa con trong bụng bà Mạnh để nuôi dưỡng Thương, sau khi Thương ra đời đương nhiên không thể nào tự điều khiển được nên bà Mạnh lập tức bị hút sạch linh hồn mà chết, tiếp đó những người thân xung quanh cũng sẽ lần lượt gặp nạn. Hơn nữa nhìn tình hình thì đây cũng không phải lần đầu tiên Hắc Vu làm vậy, một khi ý thức của Thương phát triển sẽ không tiện khống chế, cho nên gã hẳn là đã giết chết Mạnh Tĩnh Nguyên rất nhiều lần.”

Hắc Khuyển gật đầu liên tục, nó thừa nhận Mạnh Tĩnh Nguyên chuyển đến ở một mình trong viện chính là muốn rời xa ‘cha nuôi’.

“Tôi chỉ hỏi là phải làm thế nào mới khiến cho Tĩnh hồi phục lại.”

Kiều Mịch không quá chú trọng chuyện quá khứ, anh chỉ muốn Mạnh Tĩnh Nguyện bình phục, sau đó bọn họ lại tiếp tục cùng chung sống ở trong đại viện.

Nhưng thứ anh đợi được là vẻ mặt sầu khổ của Hắc Khuyển và cái lắc đầu của Liễu Cẩn Diên.

“Bạch Vu, sau khi Thương thức tỉnh sẽ không còn là người, suy nghĩ lúc làm người về sau sẽ bị cắn nuốt, vốn không có khả năng khôi phục.”

Kiều Mịch giật mình. Anh nghĩ qua nghĩ lại, ý nghĩa của việc tâm tưởng bị cắn nuốt hình như chính là thanh niên kiêu ngạo tùy hứng kia đã không còn tồn tại nữa, nhưng anh không tin:

“Sao có thể, cậu ấy còn nhớ rõ tôi, nếu như cậu ấy đã bị cắn nuốt thì sao có thể nhớ rõ như vậy được?”

“Có lẽ người cậu ta nhớ kĩ không phải là cậu.”

Đôi mày Hổ Tà nhíu chặt, nhìn về phía yêu thú bởi vì cảm xúc của Kiều Mịch mà cũng bắt đầu xao động, hít sâu một hơi nói:

“Trước đó không phải cậu đã từng đâm cậu ta bị thương sao? Khi cậu ta sinh ra cũng bị cậu đâm bị thương một lần, có lẽ người cậu ta nhớ kĩ không phải cậu, mà là Bạch Vu.”

Trong ánh mắt mọi người đều có ý như vậy, ai cũng nhất trí với ý kiến của Hổ Tà.

“Không đúng.”

Kiều Mịch phản bác:

“Người cậu ấy nhớ kĩ chính là tôi, cậu ấy còn gọi tên tôi cơ mà.”

“Vậy ư?”

Liễu Cẩn Diên vò vò đầu, gương mặt thanh tú xuất hiện vẻ hoang mang khó hiểu:

“Chuyện này thật đặc biệt, tôi không biết phải làm sao bây giờ, chưa từng nghe qua chuyện người biến thành Thương mà còn có thể khôi phục lại.”

“…”

Kiều Mịch nhẹ gật đầu, đứng dậy dắt Mạnh Tĩnh Nguyên đi lên tầng trên.

[Kiều ngốc, mi định làm gì thế? Đừng có lẩn quẩn trong lòng.]

Hắc Khuyển chỉ sợ Kiều Mịch nhất thời bối rối sẽ thật sự tự sát.

“Không có.”

Kiều Mịch mỉm cười nhạt nhẽo với Hắc Khuyển, nói:

“Tao nghĩ, Hạ Tân chắc sẽ có cách.”

[Cho nên?]

“Cho nên tao phải tìm được gã. Ông chủ Liễu, cục thịt lần trước đưa cho cậu nhờ giúp đâu?”

Liễu Cẩn Diên chớp chớp mắt, nâng ngón tay trắng nõn thon dài lên chỉ về phía quỷ hồn mang hình dáng một người phụ nữ thanh tao lịch sự đang đứng sau quầy:

“À… Ở đó.”

Hắc Khuyển còn đỡ, nó đã nhìn quen mấy chuyện lạ lùng nên chỉ hơi nhướn mày mà thôi; Khương Bình lại rớt cả cằm xuống, anh ta không thể nào liên hệ được cục thịt đẫm máu lần trước với người phụ nữ có gương mặt ưa nhìn này.

Kiều Mịch mở to hai mắt rồi lại nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, sau đó hỏi Liễu Cẩn Diên:

“Ông chủ Liễu, có thể biến Tĩnh trở lại hình dáng ban đầu được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.