Thiên Quỹ

Chương 55


Đọc truyện Thiên Quỹ – Chương 55

Kiều Mịch lặng lẽ dò xét hai người, đầu tiên là nhẹ vuốt cằm nghiền ngẫm nhìn hai người thân mật tự tiện xông vào nhà bọn họ, sau đó mới mang theo sự tò mò hỏi han Hắc Khuyển:

“Quỷ hút máu có phải là loại yêu quái đặc biệt trong phim diễn trên TV, ban đêm thường xuyên vào phòng trinh nữ dùng hai chiếc răng nanh để hút máu, hơn nữa nếu gặp ánh sáng mặt trời sẽ chết không? Còn nữa, yêu lai là gì?”

Hắc Khuyển cũng đủ bó tay, nó thấy Mạnh thiếu gia không hề kinh ngạc trước sự ghé thăm của hai người này thì cũng hiểu rõ là cậu đã biết từ trước, lập tức thu lại tư thế đề phòng rồi trừng mắt nói với Kiều Mịch:

[Kiều ngốc, tuy rằng hiểu biết của mi về quỷ hút máu dở tệ nhưng không hề sai đâu, đây đúng là quỷ hút máu vươn dài răng nanh hút máu trinh nữ, hơn nữa gặp sáng sẽ chết đó, nhưng nhìn đôi mắt màu vàng kim kia thì chỉ e là quỷ hút máu thuần chủng cấp bậc quý tộc, loại này không sợ ánh sáng, nếu muốn hắn hóa thành tro dưới ánh mặt trời thì mi có thể nghĩ đến việc thuê một chiếc tàu con thoi đưa hắn đến mặt trời. Còn yêu lai, nó giống như con lai của con người bọn mi đó.]

“Ồ, là kết tinh của tình yêu vượt qua rào cản chủng tộc?”

Kiều Mịch lập tức nhớ đến rất nhiều truyện cổ có liên quan đến tình yêu với yêu ma.

Hắc Khuyển nhe răng cười nhạo loại suy nghĩ đơn thuần tốt đẹp này:

[Yêu tôn thờ kẻ mạnh, tuy hiện giờ đã không còn hỗn loạn giống như quá khứ nữa, nhưng không thể bỏ qua quá trình kết hợp sinh vật khiến tỉ lệ nam nữ không hài hòa.]

“À… ra vậy, ừm… Thực ra mặt này cũng không khác con người lắm.”

Kiều Mịch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù sao chính bản thân anh cũng là kết quả của sự kết hợp không hài hòa.

Hai người nói chuyện rồi lại bàn bạc đủ thứ khiến ai đó không chịu nổi, thỏ con kia lập tức xù lông lên giống như bị ai đạp phải đuôi:

“Này, đủ rồi nhé! Cái gì mà kết hợp sinh vật, cha mẹ tôi chính là tự do yêu đương! Tôi chính là kết tinh của tình yêu!”

Quỷ hút máu nhướn mày, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu thiếu niên, chọc ghẹo:

“Không tệ lắm, bé thỏ con chưa gì đã gặp được bạn tốt nhanh như thế, ừm, chó ma và con người hình như bị thiếu máu à? Ở chung hòa thuận nhé.”

Thỏ con hung hăng hất móng vuốt của quỷ hút máu đang đặt trên đầu mình xuống, nhe răng rít gào:

“Cút! Đã nói tôi không phải thỏ con! Tôi là sói! Tôi là sói!!”

“Nhưng em rõ ràng là giống thỏ mà.”

Quỷ hút máu buông tay xuống, động tác nhanh nhẹn khuỵu chân rồi hơi nghiêng người, thản nhiên làm nghi lễ chào hỏi quý tộc với Mạnh Tĩnh Nguyên, vừa lễ phép lại vừa cao quý:

“Xin chào, ta là Thore Lasombra, cậu kia là Lý Ngộ, như các người đã thấy, là quỷ hút máu và thỏ yêu.”

Lasombra? Dòng họ quý tộc lại thêm hình như có dòng máu thuần khiết? Mạnh Tĩnh Nguyên và Hắc Khuyển lặng lẽ liếc nhìn nhau.

“Thỏ cái đầu ông! Tôi là sói! Tôi là sói, tôi là yêu lai giữa sói và thỏ, hình yêu của tôi là sói!!!”

Lý Ngộ giận đến mức giơ chân, chỉ hận không thể nhảy qua cắn chết con quỷ hút máu chết bầm này.

Kiều Mịch thấy Lý Ngộ này chỉ khoảng hai mươi tuổi gì đó, cũng không kém Mạnh Tĩnh Nguyên bao nhiêu, nhìn cậu ấy tức giận như vậy liền mỉm cười trấn an:

“Sói cũng tốt, thỏ cũng được, đều là động vật cả mà, không kém nhau chút nào nên đừng nóng giận.”

Lý Ngộ hóa đá.

Khóe môi của Thore và Mạnh Tĩnh Nguyên cùng nhếch lên.

Hắc Khuyển trợn mắt:

[Mi tốt hơn hết là đừng có trấn an nữa, như vậy là quá đả kích người, không tốt cho việc phát triển tâm hồn của trẻ nhỏ đâu.]

“A.”

Kiều Mịch gật gậu đầu rồi bỏ qua việc này, thân mật giới thiệu:

“Chào các vị, tôi là Kiều Mịch, người yêu tôi là Mạnh Tĩnh Nguyên, đây là Hắc Khuyển, đó là Tiểu Mai, con mắt trong khe hở kia là Thẩm Phong, còn có cả A Hoa trong máy vi tính nữa.”

Nghe được hai từ người yêu, con mắt đỏ rực đã trừng đến tròn xoe của Lý Ngộ lập tức đảo qua đảo lại giữa hai người, sợ hãi than một tiếng:

“Ai? Nhìn anh như đồ mọt sách mà sao lại làm quen với một tên bạn trai không bình thường thế này?”

[Điển hình của đồ ngốc không có mắt nhìn.]


Đây là đánh giá của Hắc Khuyển dành cho Lý Ngộ.

Mạnh Tĩnh khoanh tay trước ngực, trước sau vẫn lạnh lùng như cũ:

“Chỉ là bạn quen trên mạng, nói rõ ý định đến đây, bằng không cút đi.”

“Chính xác mà nói là cậu muốn gặp chúng ta đấy, con người.”

Bản chất của Thore vốn là quý tộc cao ngạo nên có chút khó chịu với thái độ của Mạnh Tĩnh Nguyên, vì thế cũng khoanh tay lại lạnh lùng đáp trả:

“Vậy cậu thử nói thử xem, cậu tìm chúng ta vì lí do gì?”

Đôi mày Mạnh Tĩnh Nguyên hơi chau lại, chuyện này đành phải bỏ qua, hiện giờ cậu còn cần đến con quỷ hút máu này, mặc kệ hắn là quý tộc hay lưu manh khỉ gió gì đó, miễn là có thể giúp được cho Kiều Mịch. Cậu mím môi kiềm chế lửa giận, chủ động nhượng bộ:

“Là vì cái bệ đá trên bài post đó, tôi muốn các người dẫn tôi đến nơi ấy.”

“Quả nhiên là vì bệ đá!”

Lý Ngộ lập tức nhảy dựng lên, nếu không nhờ có Thore ngăn cản thì có lẽ cậu ta đã nhào qua túm lấy cổ áo Mạnh Tĩnh Nguyên rồi.

Bàn chân Mạnh Tĩnh Nguyên di di một chút, hành động này khiến đôi mày Thore càng nhíu chặt hơn.

“Bé thỏ ngốc, đừng qua đó, con người này cũng chẳng phải kẻ lượng thiện gì đâu.”

“Nhưng mà anh ta biết rõ bệ đá, anh ta nhất định là có biện pháp giúp chúng ta tìm được chị.”

Lý Ngộ túm lấy cánh tay Thore, nóng nảy hô lên với Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Có đúng là anh biết bệ đá kia là vật gì không? Thore nói bởi vì bệ đá này có mang theo chút phong ấn nên tôi mới không tìm thấy chị.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu mày cao ngạo nhìn Lý Ngộ chỉ cao đến phân thân tai cậu, giọng nói bị đè nén trầm thấp lại nguy hiểm:

“Thế nên có nghĩa là các người cũng không biết rõ vị trí của bệ đá?”

Cậu đang trực tiếp nghĩ đến chuyện vừa rồi mình muốn làm… Đó là nhấc chân đạp cả hai tên này thành tranh treo tường.

Kiều Mịch vỗ nhẹ lên cánh tay Mạnh Tĩnh Nguyên, ném ra một nụ cười mỉm trấn an rồi đề nghị:

“Vào nhà rồi nói tiếp, nói cho tường tận mới biết được là có ích hay không.”

Mạnh Tĩnh Nguyên lạnh lùng hừ khẽ một tiếng, sau đó xoay người đi vào trong phòng, coi như đã chấp nhận đề nghị của Kiều Mịch.

“Hai người, mời.”

Thore mỉm cười với Kiều Mịch, sau đó dẫn Lý Ngộ cùng đi vào.

Khi Kiều Mịch pha xong trà mang lên thì Lý Ngộ đã lấy ra một cái thẻ nhớ cùng một chiếc laptop, đang kể rõ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Thì ra Lý Ngộ có một người chị gái, cũng là một người thích đi du lịch, dấu chân cô trải rộng khắp nơi trên thế giới, gần đây cô có đi vào một ngọn núi sâu, hơn mười ngày trước bỗng nhiên gửi cho Lý Ngộ một e-mail có đính kèm ảnh chụp bệ đá kia, còn nói mình đã nhìn thấy một thứ cực kì thú vị nên kêu Lý Ngộ và Thore cùng đến một chuyến. Kết quả khi hai người đến khách sạn đã định trước thì phía khách sạn lại nói chưa từng gặp chị mình, mất một khoảng thời gian mới biết được thì ra là chị mất tích, mà hành lí trong phòng vẫn được ông chủ giữ lại, hỏi mới biết là ông chủ này ham chiếc cameras đắt tiền cùng mấy món hành lí đó nên mới nói bừa, sau khi bọn họ đòi lại được điện thoại cũng chỉ tìm được một chút manh mối như thế, không có đột phá gì hơn, yêu quái như Lý Ngộ ở trong xã hội loài người phát triển nên được hun đúc sâu đậm, ngay khi không còn cách nào dùng được thì cậu ta quyết định lợi dụng Internet bèn đăng một loạt bài lên đủ micrblogging, diễn đàn, blog gì đó, hi vọng có thể tìm được người nào đó tài ba ra giúp đỡ chút, vì thế mới dẫn đến bàn gặp mặt hôm nay.

Mạnh Tĩnh Nguyên mở notebook ra, đây là nhật kí hành trình của chị gái Lý Ngộ, kéo kéo một lượt Mạnh Tĩnh Nguyên chợt ồ khẽ lên một tiếng, Kiều Mịch nhìn qua thì thấy một hàng chữ nữ tính viết: [May nhờ có hai con người Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch không đơn giản kia giúp đỡ, tôi mới có thể chạy ra khỏi thôn Khương Hoa, bằng không có lẽ tôi đã trở thành thân thể kí sinh của đám nhện quỷ kia.].

“Chị gái cậu là?”

Kiều Mịch nhìn về phía Lý Ngộ.

Lý Ngộ cũng đọc được câu này, đôi mắt càng mở ra to hơn, kinh ngạc đến mức miệng há hốc:

“A! Là các người?! Đúng rồi, là các người… Con người không đơn giản. Hai người quen chị gái tôi đúng không? Các người còn nhớ Lý Dĩnh không? Lần trước chị ấy đi chỉ đạo võ thuật cho một tổ kịch đến một nơi tên là thôn Khương Hoa, suýt chút nữa không về được. Hai người hẳn là nhớ rõ chị ấy và anh An Bình.”

“Ồ!”

Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên đều nhớ rõ cô gái dũng cảm và thanh niên thật thà phúc hậu kia.

Kiều Mịch khẽ hô lên:

“Cô ấy là yêu?”

“Ừ.”


Mạnh Tĩnh Nguyên hơi gật đầu.

Hắc Khuyển ngáp một cái, chân sau đưa lên gãi gãi tai:

[Yêu rất yếu, cô ta và người đàn ông kia đều phải, yếu đến mức không đáng nhắc đến.]

Lý Ngộ gật đầu thừa nhận:

“Đúng, chị gái tôi tuy là yêu lai giữa sói và thỏ nhưng hình yêu của chị ấy chỉ là một con thỏ, hơn nữa yêu lực rất yếu, đương nhiên vẫn mạnh hơn con người nhiều. Anh An Bình là yêu lai giữa gấu và chuột, hình yêu là chuột… càng kém hơn.”

“… Thật thú vị.”

Kiều Mịch đột nhiên quay đầu sang nhìn thẳng vào Hắc Khuyển, mắt kính lóe lên một tia sáng lạnh, Hắc Khuyển lập tức có cảm giác như mình bị chim ưng săn mồi nhìn chằm chằm.

[Này… Kiều ngốc, chúng ta quen thân nhau lắm rồi, có điều gì thì cứ nói thẳng, đừng nhìn ta chằm chằm như thế, còn nhìn chằm chằm nữa ta sẽ nghi rằng mi yêu ta.]

Mạnh Tĩnh Nguyên nheo mắt, Hắc Khuyển lập tức dùng hai chân trước che mặt, lầm bà lầm bầm – Ta chưa nói gì cả, ta chưa nói gì cả…

Nhưng hứng thú của Kiều Mịch lại không vì vậy mà mất đi:

“Hắc Khuyển, yêu quái có thể biến thành người đúng không? Như Bạch Tố Trinh, như Tiểu Thanh, như cô nương Điền Loa, như Lý Dĩnh, như Lý Ngộ, vậy mày thì sao?”

[À, ra vậy.]

Hắc Khuyển hé móng vuốt ra thở dài:

[Sớm nói có hay không, đương nhiên là có hình người nhưng đã bị cấm chế.]

“Hử?”

Kiều Mịch cực kì hoang mang:

“Có chuyện gì vậy?”

Lý Ngộ cũng kinh ngạc:

“Ai làm?!”

Hắc Khuyển đưa mắt lén nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, người kia vẫn thong dong bình thản ngồi yên một chỗ nhấp trà.

“Tĩnh?”

Kiều Mịch nhìn về phía người yêu mong xác nhận.

Mạnh Tĩnh Nguyên có thể mặc kệ bất kì kẻ nào, nhưng ‘bất kì kẻ nào’ này lại không bao gồm Kiều Mịch:

“Bởi vì hắn hèn mọn bỉ ổi, khiến người ta chán ghét.”

[Cái gì chứ?! Gia dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, uy phong lẫm liệt, hèn mọn bỉ ổi chỗ nào?! Chẳng qua hồi ấy Mạnh thiếu gia hãy còn là một tiểu quỷ, gia mắt nhìn không tinh nên coi cậu ta là tiểu quỷ bình thường nên đi lừa gạt pudding trong tay cậu ta, kết quả là… Ai, chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng.]

“…”

Lý Ngộ nói với Thore:

“Sao tôi cảm thấy hắn không hề đáng được thông cảm chút nào vậy?”

Thore cười:

“Chó ma luôn là một loại yêu quái cực kì thú vị nhưng cũng rất bỉ ổi.”

Hắc Khuyển lập tức đứng phắt dậy nhe răng với Thore:

[Con dơi thối tha! Mi có ý gì?!]


Kiều Mịch ngẫm nghĩ liền hiểu rõ:

“Tĩnh, vì thế nên em thu luôn Hắc Khuyển hở?”

“Ừm, khi ấy đang cần tay chân thì nhặt được nó.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hơi cau mày, dáng vẻ tỏ ra ghét bỏ:

“Làm việc cũng được nhưng quá lắm lời, nếu không phải cấm nói còn phiền phức hơn thì đã sớm cấm nó luôn rồi.”

[Ahh… Lòng dạ của Mạnh thiếu gia thật độc ác, người ta tốt xấu gì cũng làm trâu làm ngựa cho ngài hơn mười năm, sao có thể làm vậy chứ? Đi tố cáo cậu ngược đãi súc vật nhé!]

Một giây sau mông Hắc Khuyển được ịn lên một cái dấu giày của Mạnh Tĩnh Nguyên, nó liền nức nở trốn vào trong góc tường gặm nhấm nỗi buồn.

“Lúc Hắc Khuyển biến thành người có dáng vẻ thế nào?”

Kiều Mịch nhìn nhìn Hắc Khuyển ngồi trong góc chổng mông ra ngoài, ngăn không nổi lòng hiếu kì càng lúc càng dâng cao.

Mạnh Tĩnh Nguyên đáp không cần suy nghĩ:

“Ngày mai em sẽ giải trừ cấm chế, kêu nó biến cho anh xem.”

[Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.]

Hắc Khuyển ngồi trong góc vẽ vòng tròn xen vào một câu, sau đó lại u ám lẩm bẩm:

[Đáng thương… Ngược đãi… Công lao…]

“Chúng ta có phải là nên quay về nói chuyện chính không?”

Thore nhắc nhở:

“Thỏ con, chị em còn chờ em đi tìm cô ấy đấy.”

Lý Ngộ giật mình bừng tỉnh, lập tức thoát khỏi hứng thú với Hắc Khuyển, sau đó quay sang nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên ngồi cạnh bàn nói:

“Chúng tôi đã từng qua đó tìm chị, đại khái cũng nắm rõ được vài khu vực khả nghi, anh đến tìm chúng tôi cũng là vì muốn biết rõ chuyện cái bệ đá đúng không? Vậy đi tìm chị với chúng tôi, giúp đỡ nhau… ạch, cùng có lợi.”

Quả thực việc thu hẹp phạm vi lại kiểu gì hiện đúng là phiền não của Mạnh Tĩnh Nguyên, cơ hội đã đưa đến trước mặt, cậu đương nhiên sẽ không chối từ:

“Cũng được, chỉ có cậu và người này?”

“Ừ, chỉ chúng tôi.”

Hiện tại tuy yêu đã sống xen lẫn vào trong xã hội loài người nhưng tư tưởng giai cấp kẻ mạnh đứng đầu vẫn như cũ không hề thay đổi, Lý Ngộ không phải yêu quái quá mạnh, bạn bè cậu ta quen biết trong giới chủ yếu là yêu quái cùng cấp bậc, cho dù muốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, chỉ có Thore là ngoại lệ.

“Khi nào mới xuất phát? Phải nhanh lên một chút.”

Thore vuốt tóc Lý Ngộ, nói ra chuyện vẫn giấu diếm:

“Ta đã đưa ảnh chụp cho bạn bè nhờ phân tích, nó là một thứ cực kì nguy hiểm, hơn nữa hẳn là có kẻ thường xuyên bái tế nó, còn là tế sống nên khí của nó mới mạnh mẽ đến mức có thể truyền ra thông qua cả ảnh chụp.”

“A!”

Lý Ngộ sợ đến ngây người, ngón tay nắm chặt vạt áo của Thore đến mức trắng bệch, lo sợ hỏi:

“Có ý gì, chẳng lẽ là chị tôi sẽ bị tế sống sao?”

Thore có phần bất đắc dĩ, nhéo nhẹ lỗ tai xù lông trên đầu Lý Ngộ một chút rồi than nhẹ:

“Đừng căng thẳng, con người bình thường còn không làm gì được Lý Dĩnh đâu.”

“Nếu như không phải người thường thì sao? Cái bệ đá đó còn cổ quái thế nữa!”

Lý Ngộ nghĩ đến khả năng chị gái mình có thể bị tế sống thì vừa giận vừa sợ, tinh thần vốn đang hoạt bát lập tức tiêu tan, lộ vẻ ủ rũ bất an.

Đại khái là vì yêu ai yêu cả đường đi, nhìn thấy đứa bé tuổi xêm xêm Mạnh Tĩnh Nguyên khó chịu, Kiều Mịch liền cực kì không nỡ:

“Tĩnh, chúng ta cần phải hợp tác đúng không? Vậy khi nào mới xuất phát?”

Giống như có thần giao cách cảm, Mạnh Tĩnh Nguyên hiểu rõ ý tưởng của Kiều Mịch, mà cậu cũng muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện:

“Sáng mai.”

“Cưỡi Hắc Khuyển?”

Vì không muốn gây chú ý nên lúc ra ngoài vào ban ngày nếu không quá gấp sẽ không điều động Hắc Khuyển, nhưng mục tiêu kia ở chỗ vắng vẻ lại cách thành phố A rất xa, nếu như dùng phương tiện giao thông bình thường chỉ e cũng phải mất thời gian ba, bốn ngày mới có thể đến nơi.


Mạnh Tĩnh Nguyên lắc đầu:

“Nếu thời gian gấp thì kêu Thẩm Phong.”

Kiều Mịch nhớ đến kết cục của Khương Cố Bình lần trước, khẽ ‘a’ một tiếng:

“Cống thoát nước?”

“Đường sông hoặc giếng nước ở gần đó là được rồi.”

“À, vậy thì đó đúng là cánh cửa thần kì.”

“…”

Mới tiễn hai người Lý Ngộ đi thì hai bóng người bừng bừng lửa giận đạp mặt đất như đạp kẻ thù rầm rầm phi vào trong ngõ nhỏ, nhìn thấy Thore giương cánh bay lên, trên tay còn ôm thêm Lý Ngộ có đuôi và tai sói, hai người lập tức im phắc nhìn trân trân, mãi một lúc sau vẫn không thể phục hồi tinh thần.

“A a a a a a a!!!”

khương Cố Bình trỏ thẳng ngón tay về phía bóng dáng nhỏ dần trong bầu trời đêm, không kìm nổi mà phát ra một tiếng hét dài, hai mắt Tạ Duệ Đường cũng giống như hai cái cửa sổ đột nhiên bị trổ ra, như thể không dám tin rằng ngoại trừ quỷ và chó biết nói chuyện ra, anh ta còn có thể nhìn thấy quái vật như vậy.

kiều Mịch cầm một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Khương Cố Bình, cười nói:

“Là quỷ hút máu và thỏ yêu. Bác sĩ Khương, tắm rửa trước rồi nói.”

Tiếng kêu ‘khặc’ một tiếng dừng lại, ngọt xớt giống như cắt đậu hũ vậy.

Kiều Mịch quan tâm mình! Mắt Khương Cố Bình giống như đang toát ra những vì sao lấp lánh, nhưng lại bị câu tiếp theo đả kích thành ảm đạm.

“Bằng không sẽ làm dơ nhà mất.”

Khương Cố Bình đón lấy quần áo, ỉu ỉu xìu xìu đi về phía phòng tắm.

Chờ anh ta tắm rửa xong, Kiều Mịch nói cho hai người nghe đại khái chuyện của Lý Ngộ, Khương Cố Bình lập tức hưởng ứng tích cực:

“Tôi cũng muốn đi! Tôi là bác sĩ, tôi cùng đi, nhỡ có ốm đau hay thương tích gì cũng an tâm hơn.”

Kiều Mịch cảm thấy không vấn đề gì nhưng vẫn nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên.

“Tùy anh.”

Mạnh Tĩnh Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, nhếch môi:

“Nếu anh ta có thể giữ được mạng quay về.”

Khương Cố Bình lập tức hừ đáp trả, quật cường nặn ra một câu:

“Mạng của tôi không cần cậu quan tâm.”

“Không biết tự lượng sức mình.”

Bị ăn thua một câu, Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức đưa mắt ra hiệu cho Hắc Khuyển, giao Khương Cố Bình lại cho nó.

“Tôi không đi được.”

Tạ Duệ Đường khẽ lắc đầu:

“Tôi muốn điều tra tiếp thêm về chuyện của tôi. Khương Cố Bình, cậu muốn đi thì hôm nay cũng phải để tôi đến chào hỏi chuyện đó.”

Nhắc đến việc này, Khương Cố Bình lại ủ rũ, lúng túng đáp:

“Được rồi, vậy giờ tôi sẽ về lôi ông già tôi ra khỏi chăn, hỏi cho rõ ràng.”

Tạ Duệ Dường dứt khoat đề nghị:

“Cậu đưa tôi theo cùng, để tôi hỏi.”

Nghĩ đến cha mình sắp bị cảnh sát tra hỏi, Khương Cố Bình rất không tình nguyện:

“Cái đó… Để tôi đi một mình đến gặp trước đã, anh… Có lẽ anh nên đi cùng với tôi, để tôi hỏi trước rồi cho hai người gặp mặt.”

Tạ Duệ Đường không quá cưỡng ép mà cũng thông cảm cho sự khó xử của Khương Cố Bình, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn:

“Ừ, cũng được, tôi cũng không định làm gì cả, chỉ là muốn biết rõ ràng chân tướng thôi.”

“Tôi cũng vậy mà, ai…”

Mạnh Tĩnh Nguyên không nhịn được thêm, cậu đứng dậy vòng tay ôm lấy eo Kiều Mịch quay về phòng ngủ bù, không thèm để ý đến bọn họ nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.