Đọc truyện Thiên Quan Tứ Phúc FULL – Chương 25: Hoa Liên Ái Muội Đêm Rớt Hố Tội Nhân
Lão càng dẫn dụ như thế, Tạ Liên càng cảm thấy nguy hiểm: “Mọi người lùi lại, đừng đến gần nó, cũng đừng để ý lời nó nói.”
Mọi người vội vã nghe lời y, hoảng loạn tản ra.
Gương mặt chôn dưới đất kia vừa cười ha ha vừa nói: “Ôi, các ngươi cần gì phải thế, ta cũng là người, ta sẽ không hại các ngươi đâu.”
Nào ngờ đúng vào lúc này, biến đổi dị thường bất thình lình xảy ra.
Hẳn do nghĩ rằng bất luận thế nào cũng phải lấy chút thảo dược về cứu người, một thương nhân lén lút bước lên trước vài bước, khom lưng muốn nhặt một nắm cỏ Thiện Nguyệt khi nãy bị dọa lỡ tay ném rớt.
Con ngươi của gương mặt chôn dưới đất xoay qua nhanh như chớp, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tạ Liên nghĩ thầm không ổn rồi, bước lên nói: “Đừng nhặt! Quay lại đi!” Nhưng tất cả đã muộn, gương mặt chôn dưới đất đột nhiên há miệng, một thứ đỏ tươi ‘víu’ một tiếng trượt ra khỏi miệng lão.
Một chiếc lưỡi dài ngoằng!
Tạ Liên xốc cổ áo sau của thương nhân kia lên, liên tục thụt lùi, nhưng thứ bay ra từ miệng của gương mặt chôn dưới đất lại dài một cách đáng kinh ngạc, phụt một tiếng chui tọt vào một bên tai của thương nhân kia!
Tạ Liên cảm giác được cơ thể dưới tay run giật dữ dội, tứ chi của thương nhân kia liên tục co rụt, gã phát ra một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, hai đầu gối quỳ xuống đất.
Chiếc lưỡi dài nọ nhanh chóng móc ra một cục máu me be bét từ lỗ tai của gã thương nhân, rút về trong miệng của gương mặt chôn dưới đất.
Gương mặt chôn dưới đất vừa nhai vừa cười, nhai đến miệng đầy máu tươi, cười mà gần như muốn lật tung cái nóc của hoàng cung xập xệ này, thét lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Ngon quá ngon quá ngon quá, ngon quá ngon quá ngon quá! Ngon quá ngon quá!! Đói chết ta, đói chết ta!”
Tiếng cười này the thé mà bén nhọn, hai tròng mắt chi chít tơ máu, buồn nôn cùng cực, quả thật buồn nôn cùng cực!
Lão ta bị chôn ở đây hơn năm mươi năm, sớm đã bị quốc gia quỷ quái này đồng hóa, triệt để biến thành một thứ khác.
Tạ Liên buông tay phải xốc cổ áo sau của thương nhân kia, cả cánh tay run bần bật, đang định tung một chưởng chém thứ ghê tởm này, chợt nghe gương mặt chôn dưới đất hét to: “Tướng quân! Tướng quân! Bọn chúng ở đây nè! Bọn chúng ở đây nè!”
Chỉ nghe một tiếng gào rống còn hung mãnh hơn thú hoang, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, rơi phịch xuống trước mặt Tạ Liên.
Giây phút bóng đen nọ đáp xuống, gần như toàn bộ mặt đất đều bị giẫm cho chấn động.
Mà đợi khi gã chậm rãi đứng dậy, tất cả mọi người đều bị bao phủ dưới bóng mờ to tướng mà gã chiếu xuống.
“Người” này, thật sự quá đỗi cao lớn.
Mặt gã ngăm đen như sắt, ngũ quan hung hãn tục tằng, trông như khuôn mặt của một loài thú.
Ngực và bả vai khoác áo giáp bảo hộ, cao hơn ba mét, thay vì nói là người, nói là con sói khổng lồ đứng thẳng đi lại thì đúng hơn.
Mà sau lưng gã, liên tục có một, hai, ba… hơn mười “người” nhảy xuống từ trên nóc hoàng cung.
Những “người” này, ai nấy cũng cao to vạm vỡ, vóc người tương đương nhau, bả vai vác một cây gậy nanh sói mọc đầy răng nhọn, tạo cho người ta ảo giác như bầy sói hóa thành người.
Sau khi đáp xuống, bọn gã vây kín những người trong vườn hoa, hệt như một vòng tháp sắt đồ sộ.
Binh sĩ Bán Nguyệt!
Quanh thân đám binh sĩ này tỏa ra từng luồng khí đen, hiển nhiên từ lâu đã không còn là người sống.
Tạ Liên căng cứng toàn thân, Nhược Da vận sức chờ phát động.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ, đám binh sĩ Bán Nguyệt không lập tức nhào lên chém giết, thay vào đó, bọn chúng phát ra tiếng cười điên cuồng chấn động cả trời, dùng ngôn ngữ dị tộc lớn tiếng quát lẫn nhau.
Chất giọng đó nghe cực kỳ quái dị, phát âm luyến láy, uốn líu cả lưỡi, chính là tiếng của nước Bán Nguyệt.
Tuy rằng đã nói hai trăm năm, song Tạ Liên đã quên hết bảy tám phần tiếng Bán Nguyệt, nhưng vừa rồi ở mộ tướng quân xem như đã cùng ôn tập với Tam Lang, cộng thêm giọng nói của đám binh sĩ này vang như chuông đồng, từ ngữ đơn giản, phun lời thô lỗ, thật ra không khó để nghe hiểu.
Tạ Liên nghe được tất cả binh sĩ Bán Nguyệt gọi gã đầu tiên nhảy xuống là “Tướng quân”, trong lúc nói chuyện lần lượt xen vào những từ như “Giải đi”, “Tạm thời không giết”.
Y hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Mọi người đừng hoảng, mấy gã Bán Nguyệt này tạm thời sẽ không giết người, hình như muốn đưa chúng ta đến nơi khác.
Tuyệt đối đừng manh động, ta không thể đảm bảo sẽ đánh thắng được bọn chúng, tùy cơ ứng biến thôi.”
Đám binh sĩ này nhìn là thấy khó đối phó rồi, gã nào gã nấy da dày thịt béo, mặc dù y có Nhược Da trong tay, song thắt cổ chết một gã e rằng cũng tốn không ít sức lực, huống chi lên một lúc mười mấy gã? Hiện giờ còn có vài người bình thường ở đây, nếu đám binh sĩ Bán Nguyệt nói “Tạm thời không giết”, Tạ Liên lại không chắc mình có thể chế ngự kẻ địch một lượt, đồng thời còn phải bảo vệ người khác chu toàn, vì thế chỉ đành tạm thời yên lặng theo dõi tiến triển.
Tam Lang không nói tiếng nào, còn những người khác vốn dĩ cũng không có chủ trương gì, cho dù muốn manh động cũng chẳng biết phải manh động ra sao, cả bọn rưng rưng nước mắt gật đầu, chỉ có gương mặt chôn dưới đất kia vẫn còn hét om sòm: “Tướng quân! Tướng quân! Ngài thả ta đi mà! Ta đã giúp ngài giữ chân kẻ địch, ngài thả ta về nhà đi! Ta muốn về nhà!”
Gặp đám binh sĩ Bán Nguyệt này, sắc mặt lão kích động tột độ, vừa la hét vừa nức nở, trong tiếng hét còn lẫn một ít từ ngữ Bán Nguyệt nửa nạc nửa mỡ, hẳn là lão học bừa trong năm sáu chục năm làm phân bón ở đây.
Thấy có thứ gì đó liên tục giãy dụa la hét dưới lớp đất bên này, gã Bán Nguyệt cao ba mét được gọi là “Tướng quân” có vẻ cũng thấy rất buồn nôn, gã nện gậy nanh sói xuống dưới, vài mũi nhọn sắc bén đâm xuyên qua đầu của gương mặt chôn dưới đất.
Gã lại nhấc gậy lên, mũi nhọn cứ thế ghim mặt của gương mặt chôn dưới đất, nhổ tận gốc lão ta ra khỏi đất, thực hiện nguyện vọng “thả ta ra ngoài” của lão.
Nhưng mà, cùng chui ra khỏi đất với lão ta, tuyệt nhiên không phải cơ thể người, mà là một bộ xương trắng hếu!
Chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đó, vài thương nhân sợ đến độ kêu to.
Tróc ra từ răng nhọn trên gậy nanh sói, đầu của gương mặt chôn dưới đất bê bết máu, thấy cơ thể của chính mình, dường như cũng bị dọa sợ, hỏi: “Đây là cái gì? Đây là cái gì?”
Thấy lão có vẻ thật sự không thể lý giải được đây là hình dáng gì, Tạ Liên nhắc nhở: “Đây là cơ thể của lão.”
Ngẫm lại cũng hiểu, lão ta chôn vùi dưới đất sa mạc năm sáu chục năm, máu thịt của cơ thể đã sớm hóa thành chất dinh dưỡng của cỏ Thiện Nguyệt, bị ăn đến chỉ còn thừa lại mỗi bộ xương.
Gương mặt chôn dưới đất nói: “Điều này sao có thể?? Cơ thể của ta không phải như vậy, đây không phải là cơ thể của ta!!!”
Giọng lão nghe thảm thiết khôn xiết, nhưng Tạ Liên chỉ cảm thấy hình ảnh này vừa đáng thương vừa đáng sợ, y lắc đầu, dời tầm mắt sang nơi khác.
Tam Lang lại cười nhạo một tiếng: “Bây giờ ngươi mới không quen nhìn cơ thể này của mình sao? Vậy thứ vừa rồi duỗi ra từ miệng ngươi là cái gì, ngươi cảm thấy không thành vấn đề à?”
Gương mặt chôn dưới đất lập tức phản bác: “Có vấn đề gì chứ! Chẳng qua… chẳng qua lưỡi dài hơn người bình thường một chút thôi!”
Khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều lộ vẻ chế giễu, Tam Lang ra chiều khinh thường việc nhiều lời với lão, nói: “Ờ, đúng rồi, hơi dài một chút thôi, ha ha.”
Gương mặt chôn dưới đất nói: “Đúng thế! Chỉ hơi dài chút xíu thôi, thì cũng vì nhiều năm qua để ăn côn trùng có cánh và bò sát, từ từ càng duỗi càng dài, cuối cùng mới biến thành như vậy!”
Lúc vừa bị chôn dưới đất, có lẽ lão vẫn còn sống, biết đâu chừng vì để sống tiếp, lão mới nỗ lực lè lưỡi ra ăn côn trùng có cánh và bò sát, dần dà dần dà, lão không còn là người nữa, chiếc lưỡi kia cũng càng ngày càng dài, thức ăn cũng từ bò sát và côn trùng có cánh đổi thành những thứ đáng sợ hơn.
Nhưng do lão vẫn bị chôn dưới đất suốt, nhiều năm không nhìn thấy hình dạng cơ thể của mình, bởi vậy lão hoàn toàn không thể chấp nhận được, cũng không chịu tin mình đã không còn là người, lão cố gắng giải thích: “Cũng có người lưỡi khá dài đấy!”
Tam Lang nở nụ cười.
Nhìn điệu cười của hắn, không hiểu sao Tạ Liên thấy lòng mình phát lạnh.
Không thể không nói, đôi khi điệu cười của thiếu niên này thật sự khiến người ta có cảm giác ớn lạnh như thể bị người lột da mặt.
Tam Lang nói: “Ngươi cảm thấy ngươi còn là người sao?”
Sau khi bị hỏi như thế, gương mặt chôn dưới đất kia như phát hiện nguy cơ, bỗng dưng nổi cáu, gắt giọng: “Ta dĩ nhiên là người.
Ta là người mà!”
Lão vừa la lối vừa cố gắng cử động tay chân đã hóa thành xương trắng của mình, muốn bò trên mặt đất.
Hẳn do rốt cuộc cũng thoát khỏi lớp đất, lão cảm thấy sung sướng từ tận đáy lòng, cười như điên dại: “Ta phải về, ta có thể về rồi! Ha ha ha ha ha ha…”
Rắc!
Tiếng cười của lão quá chói tai, cuối cùng quấy rầy tướng quân Bán Nguyệt kia.
Gã đạp chân xuống dưới, xương sọ của gương mặt chôn dưới đất tức khắc vỡ vụn, mà tiếng rít “Ta là người” của lão cũng không cất lên được nữa.
Sau khi đạp nát gương mặt chôn dưới đất phiền phức kia, gã “Tướng quân” hô lớn một câu với đám binh sĩ, cả đám binh sĩ Bán Nguyệt lập tức vung gậy nanh sói, rống to vài tiếng với nhóm người Tạ Liên, bắt đầu lùa bọn họ đi ra ngoài hoàng cung.
Tạ Liên đi trước nhất, Tam Lang đi theo sau y như mọi khi.
Mặc dù đang trên đường bị một đám binh sĩ Bán Nguyệt hung thần ác sát áp giải, bước chân của thiếu niên vẫn không nhanh không chậm như trước, cứ như đang đi tản bộ.
Bắt đầu từ lúc nãy, Tạ Liên vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với đối phương, đi một hồi, thấy đám binh sĩ Bán Nguyệt lại tán phét với nhau, không chú ý đến bọn họ, y bèn nói nhỏ: “Bọn chúng gọi gã thủ lĩnh này là ‘Tướng quân’.
Không biết là tướng quân gì.”
Quả nhiên, y vừa hỏi, Tam Lang vẫn trả lời: “Lúc nước Bán Nguyệt diệt vong, chỉ có một vị Tướng quân.
Tên của gã, phiên dịch sang tiếng Hán, là Khắc Ma.”
Tạ Liên nói: “Khắc Ma?”
Tên này nghe thật kỳ lạ.
Tam Lang nói: “Đúng thế.
Nghe đâu bởi vì hồi nhỏ gã gầy còm ốm yếu, thường xuyên bị người ta ức hiếp, gã bèn lập lời thề phải trở nên mạnh mẽ, dùng tạc đá xay cối (thạch khắc ma bàn) để rèn luyện sức lực, vì vậy mới có tên như thế.”
Tạ Liên xoa xoa ấn đường, nhịn không được nghĩ thầm: “Vậy gọi là Đại Lực cũng được mà…”
Tam Lang nói tiếp: “Nghe đồn Khắc Ma là đại tướng dũng mãnh nhất trong lịch sử nước Bán Nguyệt, chiều cao ba mét, sức mạnh vô song, chính là người ủng hộ trung thành của quốc sư Bán Nguyệt.”
Tạ Liên nói: “Cho dù quốc sư Bán Nguyệt mở cửa dẫn quân vào đồ thành (tàn sát dân trong thành), gã vẫn là người ủng hộ trung thành của quốc sư sao?”
Tam Lang nói: “Vậy thì khó nói.”
Nếu như Khắc Ma sau khi chết vẫn nghe lệnh của quốc sư Bán Nguyệt như cũ, vậy bây giờ ắt hẳn gã muốn đưa bọn họ đến chỗ của quốc sư, ngộ nhỡ binh sĩ Bán Nguyệt ở chỗ đó còn đông hơn thì phải thoát thân thế nào đây? Không biết Nam Phong dụ hai người kia đi ra sao rồi? Cỏ Thiện Nguyệt đã nắm trong tay, nhưng phải làm thế nào để đưa đến tay người trúng độc trong mười hai canh giờ đây?
Xét tình hình trước mắt, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.
Suốt chặng đường, Tạ Liên cứ một mực suy nghĩ, phát hiện gã Khắc Ma tướng quân dẫn bọn họ càng đi càng đến nơi hoang vu, cuối cùng đưa bọn họ đến một nơi sát rìa biên giới của nước Bán Nguyệt, bấy giờ mới dừng lại.
Tạ Liên ngừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, một bức tường đất vàng đồ sộ khôn tả đứng thẳng trước mặt y, trông hệt như một người khổng lồ.
Đích đến của bọn chúng, thế mà lại là hố tội nhân.
Tuy rằng từng sống lân cận nước Bán Nguyệt một thời gian ngắn, nhưng thật ra Tạ Liên không thường xuyên vào thành Bán Nguyệt, đương nhiên cũng chưa từng đến gần hố tội nhân này.
Nhìn hố tội nhân ở cự ly gần, không hiểu sao y lại thấy tim đập loạn nhịp.
Một bên mặt của bức tường vàng đất có đặt cầu thang, vào lúc chậm rãi leo lên chiếc cầu thang thô sơ nọ, Tạ Liên nhìn xuống bên dưới, liên tục dùng mắt thường quan sát, cuối cùng đã hiểu vì đâu mà tim đập loạn nhịp.
Không phải vì liên tưởng đến việc nơi này dùng để thi hành cực hình nên cảm thấy không rét mà run, cũng không phải vì lo sợ liệu cả bọn có bị đẩy xuống đáy hố không, mà là một kiểu tim đập loạn nhịp thuần túy vì cảm ứng được trận pháp tồn tại.
Địa thế và bố cục xung quanh hố tội nhân này bị người ta cố ý thiết lập một trận pháp cực kỳ lợi hại.
Mà trận pháp này, tác dụng chỉ có một —— khiến cho người rớt xuống, vĩnh viễn không thể trèo lên!
Cái gọi là “không thể trèo lên”, ý chỉ cho dù có người thả dây thừng xuống dưới hoặc dựng cầu thang, người bên dưới túm được một đường sống mà trèo lên trên, nhưng trèo được phân nửa, trận pháp sẽ khởi động, mà người nọ cũng sẽ bị đánh xuống lần nữa.
Tạ Liên lẳng lặng dùng tay vịn tường, qua một đoạn đường đi, y đã thăm dò sơ được chất liệu của bức tường, phát hiện bức tường này nhìn từ xa trông như đất, thật ra lại là đá cứng không gì sánh nổi, hơn nữa có khả năng đã được yểm thêm chú pháp, chắc chắn rất khó phá vỡ.
Mà chờ khi bọn họ leo hết cầu thang, lên đến đỉnh hố tội nhân, đứng trên mái che của bức tường đất vàng, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy, chỉ có thể dùng hai chữ “chấn động” để hình dung.
Toàn bộ hố tội nhân chính là bốn bức tường cao vây quanh mà thành.
Mỗi bức tường dài hơn ba mươi trượng (100m), cao hơn hai mươi trượng (67m), độ dày ước chừng bốn xích (1,33m), đứng sừng sững tại đó.
Giữa bốn bức tường là một không gian cực lớn, trên đó không có bất cứ xà ngang hoặc bệ nào trụ vững được.
Sắc trời đã tối, tối mịt nên nhìn không đến đáy, chỉ có từng đợt khí lạnh và mùi máu tanh thi thoảng lan tỏa từ bóng đêm sâu không thấy đáy.
Mọi người giẫm trên mái che không có bất cứ hàng rào bảo hộ nào, đi trên khoảng không cách mặt đất vài chục trượng thế này, chẳng mấy ai dám ngó xuống.
Đi một lát chợt đụng phải một cây cột dài dựng thẳng đứng, trên cột treo một thi thể, chính là thi thể mà trước đó bọn họ ở bên dưới nhìn thấy.
Thi thể ấy nhỏ xíu, là một thiếu nữ áo đen, quần áo rách rưới, đầu cúi thấp.
Tạ Liên biết, cây cột này chuyên dùng để treo những tội nhân mà chúng muốn làm nhục một cách ác ý, thông thường đám cai ngục sẽ lột sạch quần áo của tội nhân đó, treo lên trần truồng như thế, mặc cho tội nhân chết đói hoặc mất nước mà chết, sau khi chết thi thể đung đưa theo gió, phơi nắng, dầm mưa, hong gió, tứ chi sẽ vừa hư thối vừa rụng xuống dưới, tử trạng khó coi tột cùng.
Thi thể của thiếu nữ này vẫn chưa thối rữa, tất nhiên chết chưa được bao lâu, có lẽ là dân cư vùng phụ cận.
Không ngờ đám binh sĩ Bán Nguyệt này lại treo thi thể của một cô gái ở nơi như thế, quả thật độc ác tàn nhẫn quá đỗi.
Nhìn thấy tình cảnh này, A Chiêu và nhóm người Thiên Sinh đều tái mặt, dừng bước không dám đi về phía trước, may là Khắc Ma cũng không xua bọn họ đi tiếp nữa, gã xoay người qua, rống một tiếng thật dài xuống đáy hố tội nhân.
Tạ Liên không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao phải rống một tiếng như thế?” Giây tiếp theo, thắc mắc của y đã được giải đáp.
Như thể đáp lại tiếng rống của Khắc Ma, đáy hố đen kịt truyền đến từng trận tiếng gầm gừ như hổ sói, như quái thú, như sóng gào, hàng trăm hàng ngàn, đinh tai nhức óc.
Những người đứng trên mái che tường bị tiếng gầm nọ chấn cho gần như đứng không vững, thậm chí Tạ Liên còn nghe được tiếng cát bụi đá vụn rơi rào rào xuống dưới, rõ ràng đến cực độ.
Y nghĩ thầm: “Chỉ có phạm nhân mới bị đưa vào hố tội nhân, chẳng lẽ đáp lại Khắc Ma chính là vong hồn của tội nhân dưới đáy hố?”
Bấy giờ, Khắc Ma lại rống thêm một câu xuống dưới.
Tạ Liên dỏng tai nghe kỹ, lần này gã không còn gầm rú vô nghĩa nữa, cũng không phải lời chửi bới gì, trái lại hẳn là cổ vũ.
Tạ Liên vô cùng chắc chắn mình đã nghe được một từ —— “Các anh em”.
Rống xong, Khắc Ma quát một câu với đám binh sĩ Bán Nguyệt áp giải nhóm người Tạ Liên.
Câu này Tạ Liên nghe được rất rõ, lời gã nói chính là: “Ném hai đứa xuống thôi, còn lại đưa đi canh chừng.”
Tuy những người khác không hiểu gã nói cái gì, nhưng đại khái có thể đoán được thế này là định làm gì, sắc mặt tái xanh hết cả.
Thấy bọn họ sợ đến mức sắp đứng không vững, Tạ Liên bước lên trước một bước, nói nhỏ: “Đừng căng thẳng, lát nữa có chuyện gì ta sẽ lên trước.”
Điều mà trong lòng y nghĩ là, ngộ nhỡ lát nữa buộc phải xuống dưới, vậy mình ráng bất chấp xuống trước xem một chút là được, dù sao cũng chẳng có gì ngoài rắn độc thú dữ hay lệ quỷ hung thần cũ rích.
Nếu mình ngã không chết được, đánh không chết được, cắn không chết được, cũng hạ độc không chết được, vậy chỉ cần bên dưới không phải là đá nóng chảy lửa rừng rực nước độc hóa thi (nước độc làm tan chảy thi thể), mình nhảy xuống hẳn sẽ không đến nỗi quá khó coi.
Hơn nữa, mình còn có Nhược Da, mặc dù vì trận pháp mà không thể dùng nó trèo lên, nhưng ngộ nhỡ đám binh sĩ Bán Nguyệt này lại ném người xuống, mình vẫn đỡ người được.
Khắc Ma kia nói “còn lại đưa đi canh chừng”, thế tức là tạm thời những người khác sẽ tương đối an toàn.
Suy cho cùng, chẳng dễ gì bắt được người sống trong sa mạc, không thể ăn sạch trong một lần được, có lẽ bọn chúng muốn tích trữ ăn dần từng lần một.
Tạ Liên đang cân nhắc kỹ lưỡng, nào ngờ bên cạnh y lại có người mất bình tĩnh.
Từ lúc leo lên đỉnh hố tội nhân này, ngoại trừ Tạ Liên và Tam Lang bình tĩnh như thường, tất cả mọi người đều run như cầy sấy, đặc biệt là A Chiêu, hắn run còn dữ dội hơn, có lẽ do cảm thấy mình nhất định sẽ chết, chi bằng liều mạng đánh một phen.
A Chiêu siết chặt nắm đấm, đột nhiên nổi loạn, vùi đầu xông về hướng Khắc Ma.
Lần này A Chiêu xông tới, dường như mang quyết tâm phải ôm nhau chết chùm, cho nên muốn tông ngã Khắc Ma xuống dưới với mình.
Khắc Ma dù cao to vạm vỡ, thân hình như tháp sắt, mà cũng bị cú tông mang quyết tâm liều chết của A Chiêu đụng cho thụt lùi ba bước, suýt nữa trượt chân, gã tức khắc nổi cơn tam bành, rống lớn một tiếng, trở tay hất A Chiêu xuống dưới.
Mắt thấy thanh niên kia rớt xuống hố sâu tối om, mọi người cùng kêu thảm thiết, Tạ Liên cũng kêu lên: “A Chiêu!”
Lúc này, dưới đáy hố đen không thấy đáy truyền lên một trận tiếng reo hò, cùng với tiếng cắn xé hết sức tàn bạo, tựa như ác quỷ tranh nhau thức ăn thừa.
Chỉ nghe thôi là biết, thanh niên tên A Chiêu này, tuyệt đối không còn khả năng sống sót.
Hoàn toàn không ngờ tình hình sẽ tiến triển như vậy, Tạ Liên cũng rất đỗi kinh ngạc.
Ban đầu y vô cùng hoài nghi A Chiêu chính là thuộc hạ của quốc sư Bán Nguyệt, chuyên lừa người qua cửa ải đi vào nước Bán Nguyệt, còn nghi ngờ người mà gương mặt chôn dưới đất nói rằng “đã gặp vào năm sáu mươi năm trước” cũng chính là hắn, nhưng không ngờ thanh niên này lại là người đầu tiên bị sát hại.
Màn này liệu có phải giả chết? Cũng không phải không có khả năng, nhưng hiện tại cả nhóm bọn họ đã là tù nhân của đám binh sĩ Bán Nguyệt, nếu A Chiêu thật sự là thuộc hạ của quốc sư Bán Nguyệt, lúc này đã chiếm thế thượng phong, hoàn toàn có thể giật phăng lớp ngụy trang, đổi sang diện mạo đích thực mà nghênh ngang tự đắc, cần gì phải làm chuyện thừa thãi như giả chết trước mặt bọn họ? Việc này căn bản chẳng có chút ý nghĩa nào.
Nhưng tại sao A Chiêu lại xông về phía Khắc Ma? Đây há chẳng phải là tự tìm đường chết một cách vô nghĩa?
Trong đầu Tạ Liên còn đang nghĩ miên man, đám binh sĩ Bán Nguyệt bên kia lại bắt đầu tìm người sống tiếp theo để đẩy xuống.
Trầm ngâm giây lát, Khắc Ma nâng tay chỉ về phía Thiên Sinh.
Một gã binh sĩ Bán Nguyệt duỗi tay to ra, tiến lên bắt người, Thiên Sinh sợ đến mức suýt quỳ xuống đất, nói: “Cứu mạng!”
Tạ Liên không còn thời gian nghĩ tiếp nữa, đứng dậy nói bằng tiếng Bán Nguyệt: “Tướng quân, chờ đã.”
Nghe y mở miệng, trên gương mặt ngăm đen của Khắc Ma lộ vẻ giật mình.
Gã vung tay lên, ngăn bọn binh sĩ, nói: “Ngươi biết nói tiếng của chúng ta? Ngươi là người phương nào?”
Tạ Liên nói: “Người Trung Nguyên.”
Không phải y ngại nói dối mình là người của nước Bán Nguyệt, nhưng hành động này không khả thi chút nào.
Y không biết rốt cuộc tiếng Bán Nguyệt của mình đã góp nhặt được mấy phần, nói chuyện lâu với Khắc Ma, chung quy cũng sẽ lộ tẩy.
Hơn nữa tướng mạo của y rõ ràng có thể nhìn ra là người Trung Nguyên, Khắc Ma hỏi y, có lẽ chỉ là chưa chắc mà thôi.
Người Bán Nguyệt cực ghét hành vi nói dối lừa lọc, nếu bị vạch trần, hậu quả sẽ càng tệ hơn.
Có điều ăn ngay nói thẳng cũng có chỗ hại.
Nước Bán Nguyệt là bị quân đội đến từ lãnh thổ Trung Nguyên tiêu diệt, vừa nghe Tạ Liên là người Trung Nguyên, gương mặt ngăm đen của Khắc Ma lập tức lóe vẻ cuồng nộ, đám binh sĩ Bán Nguyệt cũng gầm rú ầm ĩ, phun toàn những từ chửi rủa nhục mạ.
Tạ Liên lắng nghe, chẳng có gì ngoài “Người Trung Nguyên hèn hạ” “Ném nó xuống dưới”, không đau cũng chẳng ngứa.
Ngờ đâu y bỗng nhiên loáng thoáng nghe được vài câu “Kỹ nữ”, nhất thời sửng sốt.
Đám binh sĩ kia mắng quá nhanh không nghe rõ cụ thể mắng cái gì, nhưng Tạ Liên cũng không khỏi thấy buồn bực, nhủ thầm: “Mấy từ mắng đằng trước thì ta còn hiểu được, từ cuối cùng ở đâu ra vậy? Các ngươi xác định không mắng lầm người chứ?”
Với tư cách là tướng quân, Khắc Ma không dễ kích động như đám binh sĩ, gã nói: “Quốc gia của chúng ta biến mất ở sa mạc hơn hai trăm năm, ngươi không phải là người dân nước chúng ta mà lại biết tiếng của chúng ta, rốt cuộc ngươi là ai?”
Nếu muốn lá mặt lá trái với đám binh sĩ Bán Nguyệt, chỉ còn cách nói bừa chém bậy thôi.
Tạ Liên nhịn không được liếc nhìn thiếu niên bình chân như vại đứng bên cạnh, nghĩ thầm hy vọng lát nữa ngộ nhỡ xử lý không chu toàn, cùng lắm thì bất chấp kêu Tam Lang cứu ta với.
Nghĩ đến đây, y ho nhẹ một tiếng, đang định bắt đầu nói bậy, đúng lúc này, đáy hố đen kịt lại vang lên một đợt tiếng gào rống như sóng gầm biển gào.
Dường như thứ dưới đó đã xé xác thi thể A Chiêu ăn xong rồi, song chúng nó vẫn đói bụng như trước, bèn đua nhau dùng tiếng động này bày tỏ khao khát với máu thịt tươi sống của mình.
Khắc Ma phất tay, có vẻ lại muốn túm Thiên Sinh, Tạ Liên chợt lên tiếng: “Tướng quân, ta lên trước cho.”
Dám chắc Khắc Ma chưa từng nghe người nào yêu cầu được lên trước ở nơi như thế này, hai mắt gã trừng lớn như chuông đồng, kinh ngạc nói: “Ngươi lên trước? Ngươi vì cái gì??”
Dĩ nhiên Tạ Liên không thể trả lời thành thật rằng bởi vì ta không sợ, suy tư chốc lát, y chọn một câu trả lời tẻ nhạt mà hết sức hợp quy củ, nói: “Tướng quân, những người này chỉ là thương nhân qua đường vô tội mà thôi, trong số họ còn có trẻ con nữa.”
Nghe xong, Khắc Ma cười khẩy: “Lúc quân đội của các ngươi máu rửa quốc gia của chúng ta có từng nghĩ rằng nơi này cũng có rất nhiều thương nhân và trẻ con vô tội chưa!”
Nước Bán Nguyệt diệt vong đã là chuyện của hai trăm năm trước, bây giờ Trung Nguyên đã sớm thay triều đổi đại, nhưng thù hận sẽ không theo đó mà phai nhạt.
Khắc Ma nói tiếp: “Ngươi rất khả nghi, ta phải hỏi chuyện ngươi.
Ngươi không thể xuống dưới.
Ném đứa khác!”
Vậy cũng hết cách.
Tạ Liên đang định đã làm thì làm cho trót, nhảy trước tính sau, chỉ thấy Tam Lang đứng bên cạnh bước lên trước một bước.
Tạ Liên giật mình, quay đầu lại.
Thiếu niên nọ khoanh tay, dùng một loại ánh mắt hờ hững nghiền ngẫm nhìn chằm chằm hố tội nhân sâu không thấy đáy kia.
Trong lòng bỗng dưng nảy sinh một luồng dự cảm không lành, Tạ Liên nói: “Tam Lang?”
Nghe y cất tiếng gọi, Tam Lang quay đầu sang, mỉm cười nói: “Không sao đâu.”
Tam Lang lại bước lên trước một bước, cả người đã đứng tại một nơi nguy hiểm tột độ.
Trái tim lẫn mí mắt của Tạ Liên đều nảy thình thịch, y nói: “Chờ đã, Tam Lang, đệ khoan hãy nhúc nhích.”
Bên bờ không trung, vạt áo đỏ của thiếu niên nọ bay phần phật trong gió đêm.
Tam Lang đưa mắt nhìn Tạ Liên, cười một tiếng, nói: “Đừng sợ.”
Tạ Liên nói: “Đệ lùi về trước đi, đệ lùi về rồi ta sẽ không sợ nữa.”
Tam Lang nói: “Không cần lo lắng.
Ta đi trước một lát.”
Tạ Liên nói: “Đệ đừng…”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên nọ đã giữ nguyên tư thế khoanh tay, lại bước lên trước một bước, nhẹ nhàng bật nhảy, lập tức biến mất trong bóng đêm sâu không thể lường.
Khoảnh khắc Tam Lang nhảy xuống, Nhược Da bay vụt ra từ trên cổ tay của Tạ Liên, hóa thành một dải cầu vồng trắng, muốn quấn lấy bóng hình của thiếu niên nọ.
Tiếc rằng tốc độ rơi quá nhanh, dải lụa trắng thậm chí không túm được một mảnh góc áo đã ủ rũ rút trở về.
Tạ Liên thoắt cái quỳ gối trên tường cao, gọi với xuống dưới: “Tam Lang!!!”
Không có tiếng động gì hết, sau khi thiếu niên kia nhảy xuống, không có tiếng động gì hết!
Bên cạnh Tạ Liên, trên tường cao, đông đảo binh sĩ Bán Nguyệt kêu gào với nhau, cả lũ kinh sợ không thôi, hôm nay sao thế nhỉ, ngày xưa phải bắt mới ném xuống được, hôm nay lại thay phiên giành nhau nhảy xuống, không cho nhảy còn tự mình nhảy? Khắc Ma tướng quân kia rống lớn để đám binh sĩ bình tĩnh lại, còn Tạ Liên thấy Nhược Da không tóm được Tam Lang, không kịp nghĩ nhiều, rút nó về rồi tung người nhảy xuống hố tội nhân.
Nào ngờ cơ thể của y đã nhảy lên giữa không trung, sau cổ áo bỗng nhiên bị kéo căng, cứ thế lơ lửng trên bầu trời.
Thì ra thấy Tạ Liên cũng nhảy xuống, Khắc Ma tướng quân thế mà lại duỗi cánh tay dài ra, túm lấy y, không cho y rớt xuống.
Tạ Liên nghĩ thầm: “Ngươi muốn theo cũng được, xuống chung càng tốt hơn.” Tâm niệm thúc đẩy, Nhược Da hệt như một con rắn trắng chợt trườn lên quấn quanh cánh tay của Khắc Ma, cuốn trọn cả người gã chỉ trong nháy mắt.
Thấy dải lụa trắng này quỷ dị khó lường, hệt như thành tinh, sắc mặt Khắc Ma đột ngột thay đổi, gân đen in hằn trên trán, bắp thịt to chắc trên người cũng tức khắc căng lớn gấp bội, như thể muốn xé rách Nhược Da đang trói buộc mình.
Tạ Liên đang giằng co với gã, ánh mắt đột nhiên lia đến một hiện tượng cực kỳ quái dị.
Thi thể bị treo trên cột dài bỗng nhiên động đậy, khẽ ngẩng đầu lên.
Đám binh sĩ Bán Nguyệt cũng chú ý đến việc thi thể này nhúc nhích, bọn chúng nhao nhao la hét, vung gậy nanh sói đánh về phía thi thể đó.
Sau khi nhúc nhích một cái, không biết thiếu nữ áo đen tự cởi dây thừng treo mình thế nào, nàng thình lình nhảy xuống từ trên cột, tức tốc lao sang bên này.
Nàng tựa như một làn gió đen thổi qua mái che tường cao, vừa nhanh vừa tà quái, đám binh sĩ Bán Nguyệt lập tức bị trận gió tà quái này thổi cho ngã trái ngã phải, hét thảm ngã khỏi tường cao.
Thấy binh sĩ của mình bị quét xuống dưới, ngã vào trong hố tội nhân, Khắc Ma giận dữ mắng ầm lên.
Gã mắng hết sức thô tục, có lẽ do gã dùng khá nhiều tiếng lóng địa phương, Tạ Liên nghe không hiểu lắm.
Có điều y vẫn nghe hiểu câu đầu tiên, Khắc Ma mắng rằng: “Lại là tiện nhân này!”
Giây tiếp theo, gã mắng hết nổi, bởi vì Tạ Liên đột nhiên dùng sức kéo gã cùng rớt xuống hố tội nhân.
Rớt xuống hố tội nhân không thể trèo lên!
Trong lúc rơi xuống, tiếng rống giận phát ra từ miệng Khắc Ma gần như xuyên thủng màng tai của Tạ Liên.
Y đành phải rút Nhược Da vào, tiện thể đá Khắc Ma một cú cho gã cách mình xa một chút để bảo vệ lỗ tai.
Ngay sau đó, y điều khiển Nhược Da phóng lên trên, hy vọng có thể túm được thứ gì giúp giảm xóc một chút, chí ít lúc đáp xuống đất đừng ngã quá thê thảm.
Nhưng hố tội nhân này được rất chắc chắn, trận pháp kia cũng lợi hại vô cùng, Nhược Da chẳng những không thể mò lên cao hơn, giữa bốn vách tường cũng không có chỗ nào để bấu víu.
Đang lúc Tạ Liên cho rằng mình sẽ lại ngã thành một người bánh dẹp lép ghim dưới đất đào mấy ngày cũng không lên như vô số lần trước, bỗng nhiên trong bóng đêm, ánh bạc chợt lóe lên.
Giây tiếp theo, có một đôi tay nhẹ nhàng đỡ được y.
Người nọ chuẩn xác đỡ đúng ngay chóc, quả thật cứ như đặc biệt đứng canh dưới đó chờ đỡ y vậy, một tay vòng qua lưng ôm vai y, một tay nâng đầu gối cong gập của y, dễ dàng hóa giải xu thế hung mãnh rơi từ trên cao xuống của y.
Tạ Liên mới vừa rơi từ chỗ cao xuống, do thình lình ngừng lại nên đầu óc còn hơi choáng váng, y vô thức nhấc tay lên, ôm chặt bả vai của đối phương, nói: “Tam Lang?”
Bốn phía tối đen như mực, không thấy rõ gì cả, đương nhiên cũng không thấy rõ người nọ là ai, nhưng y vẫn buột miệng thốt ra hai chữ này.
Đối phương không trả lời, Tạ Liên sờ soạng ngực và đầu vai của đối phương mấy cái, hỏi để xác nhận: “Tam Lang, là đệ sao?”
Không biết có phải do xuống đến đáy hố không, mùi máu tanh nơi đây nồng đến mức làm người ta ngộp xỉu.
Tạ Liên cũng không biết đây là tình huống gì, cứ mò mẫm loạn xạ một mạch lên trên, lúc mò trúng hầu kết cứng ngắc của người nọ thì đột nhiên bừng tỉnh, nhủ thầm tội lỗi quá tội lỗi quá, mình đang làm gì thế này.
Y vội vàng rút tay về, nói: “Là Tam Lang phải không? Đệ không sao chứ? Có bị thương không?”
Hồi lâu sau, y mới nghe được giọng nói trầm đục của thiếu niên nọ truyền đến từ nơi gần sát mình: “Không có gì.”
Chẳng hiểu vì sao, Tạ Liên cảm thấy, giọng hắn nói câu này, dường như có điểm khác biệt tinh tế so với ngày thường..