Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 244


Đọc truyện Thiên Quan Tứ Phúc FULL – Chương 244


Tạ Liên thu lại viên ngọc, nhìn xuống phía dưới.

Lều lớn đơn sơ trong điện cũng có mấy thần quan bước ra, hỏi: “Nam Dương tướng quân làm sao vậy?”
Chỉ nghe Phong Tín nói: “Các ngươi xem ta bắt được gì!”
Hắn vừa gặp trong núi, vội vàng chạy lên đây, trong tay đang túm lấy một người áo đen, chúng thần quan kinh hãi: “Linh Văn!”
Bị Phong Tín nắm trong tay chính là Linh Văn.

Phong Tín nói với Tạ Liên: “Như huynh dự đoán, Linh Văn quả thật đang giữ Cẩm Y Tiên!”
Sau khi tháo gông nguyền rủa xuống, pháp lực Tạ Liên đột ngột tăng lên đến mức có thể đối kháng với Quân Ngô, Cẩm Y Tiên đương nhiên cũng không làm gì y được nữa.

Linh Văn bị Hoa Thành hóa thành lật đật, ở giữa trận chiến thì thất lạc, sau một khoảng thời gian pháp lực trên người nàng liền tự động hóa giải, chẳng thấy tung tích đâu.

Nhưng Tạ Liên nghĩ rằng nàng hơn phân nửa sẽ đến lấy Cẩm Y Tiên, vì vậy cởi bộ y phục kia ra, xin nhờ Quỷ Thành tung tin đồn, quả nhiên, Linh Văn mắc câu rồi.

Linh Văn là tù nhân bỏ trốn, tuy rằng lúc này đây đang bị bắt vào Điện Nghị Sự, nhưng vẫn không mang vẻ bối rối.

Bùi Minh vừa bước đến lại khóa vai nàng, ghìm nàng ngồi xuống trước bàn, trầm giọng nói: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi! Linh Văn, ngươi phải trả một cái giá thật đắt!”
“…”
Hơn mười vị thần quan cũng xông đến bao quanh, mỗi người một ánh mắt như lang như hổ, thần tình tựa như đang đói khát, một số khác lại dữ tợn.

Linh Văn lúc này mới thoáng thấy không ổn: “…Các ngươi muốn làm gì.”
“Phịch” một tiếng vang lên thật lớn, một chồng công văn sổ sách cao ngang người bị ném xuống trước mặt nàng, vừa rơi xuống đến cả bàn ghế cũng bị chấn động.

Bùi Minh “đùng” một cái vỗ một chưởng xuống chồng hồ sơ, nói: “Những thứ này, ngươi xử lý đi.”
“…”
Linh Văn dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy một lời khó nói hết.

Nào ngờ, khẩu khí còn chưa kịp nới lỏng, liền nghe “”Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Sau khoảng mười bảy mười tám tiếng nổ, hơn mười tám mười bảy chồng công văn cao hơn đầu người được ném xuống một cách khoan thai, tầng tầng lớp lớp vây nàng vào bên trong.

Mười bảy mười tám vị thần quan từ trong khe hở của rừng hồ sơ ầm ĩ náo động nói với nàng: “Chờ ngươi đã nhiều ngày rồi! Mau đến phụ tính toán sổ sách đi” “Những thứ này ngươi cũng xử lý luôn đi.” “Mấy phần bị sót nhớ bổ sung kỹ càng.” “Ít nhất trong vòng một canh giờ phải giao cho bọn ta hồ sơ đã chỉnh lý xong xuôi đâu vào đấy!”…!
Linh Văn: “…”
Một ngày một đêm sau, Linh Văn bị bắt vào trong Điện Nghị Sự cuối cùng cũng được thả ra.

Đám hồ sơ rối loạn trải qua một ngày một đêm chiến đấu anh dũng, toàn bộ đều được xử lý hoàn tất, phân loại một cách chỉnh tề.

Chúng thần quan vui mừng phấn khởi đến nhận lại hồ sơ của điện mình, mà vẻ mặt của Linh Văn đã tái nhợt, quầng thâm dưới mắt đã biến mất nay lại hiện ra.
Bên kia mọi người đã xem xét xong xuôi, đều vô cùng vui mừng, Bùi Minh nói: “Quả nhiên vẫn là Kiệt Khanh tính toán có hiệu suất! Này mới là việc nên làm đó!”
“Rõ đúng mà! Thật cảm tạ Linh Văn đại nhân!”
Linh Văn thân là phạm nhân lại đứng giữa vòng vây của một đám thần quan ha hả nói: “Không dám nhận, không dám nhận.”
Thấy thế, mấy đống hồ sơ hôm qua chưa bị nhét vào, ngày hôm nay trong điện lại như trước có một đám thần quan rối loạn cũng ngồi không yên, vây lại nói: “Cái này…thật ra ta đây cũng vừa lúc có mấy sấp hôm qua quên đưa ngươi xem giúp có bằng nhau hay chưa…”
Linh Văn: “…”
Tạ Liên ngồi xổm bên ngoài Điện Nghị Sự tạm thời ăn bánh bao, ăn xong lại vỗ vỗ tay, cuối cùng đem Linh Văn từ giữa vòng vây gian khổ cứu ra ngoài: “Chư vị, tính như thế này đi, trước hết để cho Linh Văn lấy hơi một cái đã.”
Trước đây y lên tiếng, nhất định không có người nào đáp lời, nhưng hôm nay đã không giống xưa nữa.

Mấy người bọn hắn đều nói: “Thái tử điện hạ nói rất đúng.” Không dám nhiều lời.

Linh Văn ngồi trên ghế, nhắm mắt đỡ trán, hắn đợi đến lúc mọi thần quan đều đã rời đi, trong Điện Nghị Sự đã vắng ngắt không còn ai nữa, hắn mới nói với Tạ Liên: “Chúc mừng thái tử điện hạ, một thân pháp lực đã trở lại vị trí cũ.

Đoan chính mà lại giỏi mưu kế, thật không ngờ, hiện tại ngay cả quỷ cũng là tín đồ của ngài, nghe theo ngài điều động.”

Tạ Liên nói: “Đó không phải tín đồ của ta, là các bằng hữu của ta ở Chợ Quỷ.

Ta nhờ bọn họ hỗ trợ mà thôi.”
Linh Văn gật đầu, vẻ mặt như đã hiểu rõ.

Chốc lát sau, Tạ Liên nói: “Linh Văn, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Linh Văn nói: “Thái tử điện hạ xin cứ hỏi.”
Tạ Liên nói: “Tam Lang, ý ta là Hoa Thành chủ, hắn từng mặc qua Cẩm Y Tiên này của ngươi, nhưng Cẩm Y Tiên lại vô hiệu lực đối với hắn, ngươi có biết đây là tại sao không?”
Linh Văn nói: “Hóa ra là vấn đề này.

Ta cho rằng thái tử điện hạ ngươi đã sớm biết rồi chứ?”
Tạ Liên giật mình, nói: “Xin lắng tai nghe?”
Linh Văn chỉnh lại vạt áo, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Thái tử điện hạ, đã nghe qua câu chuyện của Cẩm Y Tiên chưa?”
Tạ Liên nói: “Đã nghe qua.

Là do ngươi làm.”
Linh Văn nói: “Có thể nói như vậy.

Tuy rằng ta chưa từng nghĩ đến oán khí ngưng tụ trên bộ y phục này sẽ biến nó thành một món yêu vật như vậy, nhưng quả thực không sai, ta vì muốn đẩy nhanh quá trình tiêu diệt Tu Lê Quốc nên mới giết chết Bạch Cẩm.”
Tạ Liên chuyên chú lắng nghe.

Linh Văn tiếp tục nói: “Bộ y phục này lăn lộn ở nhân gian, trải qua tay bao nhiêu người, vô số người sau khi bắt được nó liền dùng nó để giết người, hại người, lừa gạt người.

Tuy rằng như vậy có thể trừ khử đi oán khí của nó, nhưng, Bạch Cẩm không phải là một người như vậy.”
“Hắn không thích bị những người này lợi dụng, vô cùng chán ghét.

Cho nên, khi hắn gặp phải người mặc y phục tương tự hắn và người đặc biệt trao bộ y phục này, thì sẽ không kích động oán khí, mà ngược lại sẽ rất cao hứng.”
Tạ Liên nói: “Tương tự cùng đặc biệt phân biệt thế nào?”
Linh Văn nói: “Ngươi đưa Cẩm Y Tiên cho Huyết Vũ Thám Hoa mặc vào, nhưng ngươi đối với Huyết Vũ Thám Hoa lại không có chút ác cảm cùng ý muốn hại người nào, toàn tâm toàn ý tín nhiệm; mà Huyết Vũ Thám Hoa, đối với ngươi cũng như vậy, không, phải nói còn sâu hơn — Huyết Vũ Thám Hoa chân chính khiến Bạch Cẩm cảm thấy có chỗ đồng cảm, nghĩa là cho dù hắn không mặc Cẩm Y Tiên vào, ngươi bảo hắn làm gì cho ngươi, hắn cũng sẽ không một chút do dự làm cho ngươi việc đó.

Kể cả vì ngươi mà chết.”
“…”
Linh Văn nói: “Đó cũng là nguyên nhân vì sao khi ấy ta có thể đoán được thiếu niên bên cạnh ngươi chính là Huyết Vũ Thám Hoa biến thành.

Tuy rằng ta không hiểu rõ chuyện của các ngươi, nhưng ta nghĩ không ra người thứ hai có thể làm như vậy.”
Tạ Liên nói: “Vì sao?”
Linh Văn chỉ tay ra nói: “Thái tử điện hạ, thứ ngươi đeo trên cổ là gì?”
Tạ Liên ngẩn người, tay không tự chủ mà vuốt lên.
Linh Văn nói: “Ta đã từng thấy qua thứ giống như vậy, là ván cược lớn nhất của Quỷ Hồn, đưa cho tình nhân tro cốt của chính mình.”
Hồ sơ qua tay Linh Văn Điện nhiều vô số kể, đã từng thấy qua cũng không có gì kỳ lạ.

Kỳ thật, Tạ Liên cũng đoán được.
Nhưng khi nghe Linh Văn nói, vẫn cứ nắm chặt chiếc nhẫn trong suốt lấp lánh.
Linh Văn nói: “Đây là thứ hiếm lạ khó gặp, nhưng bởi vì quá xinh đẹp, hơn nữa thường vô cùng bi thảm, cho nên ấn tượng tương đối khắc sâu hơn.”
Tạ Liên nói: “Sao lại nói thường vô cùng bi thảm?”
Linh Văn nói: “Bị ái tình làm cho đầu óc mê mẩn, đem thứ nắm giữ tính mệnh của mình giao vào tay người, sẽ phát sinh rất nhiều câu chuyện bi thương đáng sợ.”
“Thành tâm gì đó, đều bị người khác chà đạp.

Những thứ tín vật làm từ tro cốt này, dù bị người ngoài cướp đi, dù bị chủ nhân đập nát, căn bản cũng không có kết cục nào tốt cả.

Có điều, thái tử điện hạ ngươi là ngoại lệ.


Ngươi giữ gìn vô cùng tốt, gần như rất cẩn thận.”
Sau một lúc trầm mặc, Tạ Liên nói: “Ngươi nói “tương tự” “đồng cảm”.

Cho nên, Bạch Cẩm tướng quân cũng là người như vậy sao.”
Linh Văn mỉm cười, nói: “Nếu không sao lại bị ta lừa?”
Tạ Liên nói: “Cũng không tính là lừa được.

Ngươi không nghĩ rằng cho dù ta không tung tin tức ra ngoài, ngươi nhưng cũng tự mình đến lấy à.”
Linh Văn nói: “Phòng thân lợi khí* mà.”
*Phòng thân lợi khí: vũ khí tốt có thể phòng thân.
Tạ Liên nói: “Nếu như chỉ là phòng thân lợi khí như ngươi nói, ngươi khi đó sẽ không mạo hiểm lớn như vậy mà lén đi trộm nó, sau khi thất bại còn dẫn nó đến núi Đồng Lô nữa.”
Linh Văn không hề để tâm, nói: “Không đi núi Đồng Lô còn có biện pháp nào khác, bởi vì đã lộ tẩy rồi, bị thái tử điện hạ ngươi bắt tại trận rồi.”
Tạ Liên nói: “Kỳ thực, nếu ngươi muốn kiếm cớ che giấu, vẫn có thể giải quyết được.

Nào là đút lót hối lộ, cho dù có bị giáng bao nhiêu chức, khấu trừ bao nhiêu công đức, cũng không trở thành đào phạm.

Chủ yếu là vì…ngươi muốn trợ giúp Bạch Cẩm tướng quân thành Tuyệt, khiến hắn hồi tỉnh đúng không.”
Linh Văn thoáng cười, nói: “Thái tử điện hạ, ngươi đang nói cứ như ta đây sẽ vì hắn làm bất cứ chuyện gì vậy.

Suy cho cùng, ta vậy lại là một người đến lục thân* còn không nhận, sao có thể làm loại chuyện này được?”Advertisement / Quảng cáo”Là vậy sao?”
“Là vậy đó.”
* Sáu bậc thân gần, gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ và con
– —
Tạ Liên ở Hoàng Cực Quán, trên đỉnh Thái Tử đổ nát thê lương quét dọn sạch sẽ một phen, qua loa dựng lại một căn phòng nhỏ, làm nơi ở tạm.

Cách chỗ này không xa, y khi có việc sẽ đến Điện Nghị Sự giúp đỡ một chút, không việc gì thì một mình lẳng lặng đợi.
Sau bảy tám ngày, Mộ Tình cuối cùng cũng sửa được Nhược Da, đem đến.

Tạ Liên vừa mở cửa đã thấy một vật trăng trắng bổ nhào đến trước mặt, mắt bị che lại thành một mảng trắng xóa, lấy tay kéo vật kia xuống, Nhược Da lại bắt đầu vặn qua vặn lại một thân lụa mỏng, tựa như đang biểu diễn cho y xem cơ thể mới xinh đẹp của mình.

Tạ Liên nói: “Vừa mới sửa xong đừng có lộn xọn, cẩn thẩn không lại bị vặn đứt.”
Mộ Tình vừa nghe liền có ý kiến: “Chuyện này sao có thể? Có thứ nào ta đền bù cho huynh mà bị hư không?”
Tạ Liên nói: “Cũng đúng.”
Y nắm lấy Nhược Da đang quấn chặt như rong biển mà kiểm tra tỉ mỉ, quả nhiên may vá vô cùng tốt, hầu như không nhìn ra vết tích, khen gợi: “Tay nghề ngươi vẫn tốt như vậy.”
Mộ Tình nói: “Ngươi khen ta loại chuyện như này ta cũng không vui vẻ gì.

Chỉ một lần này thôi, không có chuyện này nữa đâu.”
Tạ Liên thầm nghĩ: “Ngươi rõ ràng vẫn rất đắc ý đó thôi…”
Mộ Tình nói vài câu, lại nói: “Được rồi ta xong việc, đi đây.

Huyền Chân Điện đang bề bộn đủ thứ chuyện.”
Tạ Liên nói: “Ngươi cũng muốn đi sao? Được, như thế này, ta đi qua hỗ trợ.

Ngươi khi nào đi thì nói ta một tiếng, ta tiễn ngươi.”
Bắt được Linh Văn, chỗ bỏ sót được kiểm kê bổ khuyết, đem một đống sổ sách rối loạn tính toán cho rõ ràng, chúng thần quan liền quyết định bắt tay vào việc trùng kiến Tiên Kinh.

Vậy là, Điện Nghị Sự trên đỉnh Thái Thương, cũng có thể được nghỉ ngơi rồi.


Mộ Tình khoác khoác tay, không cự tuyệt cũng không đáp ứng, đi vài bước, lại dừng chân, quay đầu lại nói: “Huynh…vẫn muốn canh giữ núi Thái Thương sao?”
Tạ Liên gật đầu, nói: “Ừ.”
Chần chừ trong chốc lát, Mộ Tình nói: “Hay là, huynh đi cùng bọn ta đi.”
Tạ Liên cười nói: “Không được, ta phải đợi người.”
Mộ Tình nói: “Huynh đến Tân Tiên Kinh trên Thượng Thiên Đình cũng có thể chờ mà.”
Tạ Liên lắc đầu, nói: “Ta nghĩ khi hắn trở lại có thể sẽ đến nơi này đầu tiên, vậy có thể gặp nhau ngay.

Không trở về đây cũng có thể sẽ trở về Thiên Đăng Quán ở Chợ Quỷ, nơi này cách Chợ Quỷ không quá xa, so với Tân Tiên Kinh tiện hơn nhiều.”
“…”
Mộ Tình nói xong như bị nghẹn một hồi, ánh mắt phức tạp, nói: “Huynh thực sự tin tưởng hắn sẽ quay về sao?”
Tạ Liên đương nhiên nói: “Ta tin tưởng.”
– —
Mọi người đến như thủy triều dâng lên, lại tựa thủy triều mà rút đi.

Núi Thái Thương lại khôi phục vẻ hoang vắng cô tịch.
Trên núi Thái Thương, từng mảng từng mảng lớn rừng phong, bị đại hỏa thiêu rụi hầu như chẳng còn gì, trăm nghìn năm sau lại đâm chồi.

Không còn những tàng cây Tạ Liên từng tung mình tu luyện từ trăm nghìn năm trước, nhưng cảnh sắc vẫn hệt như xưa.
Tạ Liên vẫn thường một mình dạo bước trong rừng phong.

Phong đỏ mãnh liệt như lửa trải khắp núi đồi khiến y cảm giác như mình đang được đặt trong một lồng ngực to lớn mà ấm áp.
Y đã trải qua khoảng thời gian một mình suốt hơn tám trăm năm, đã thành thói quen.

Có việc thì xuống núi đáp ứng lời cầu nguyện, thu rồi lại nhặt đồng nát; không việc gì thì lại trồng đủ loại rau, dùng để nấu cơm.
Nhưng mà, kỳ lạ ở chỗ, những ngày tháng một mình như vậy, từ trước đến nay rõ ràng đã tập thành thói quen, nhưng bây giờ lại trở nên có chút khó khăn, Tạ Liên phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể một lần nữa thích ứng.
Nếu như một người vẫn luôn chịu đắng cay, sẽ tập thành thói quen với vị đắng.

Nhưng bỗng nhiên có một ngày, có người cho y một chút ngọt, khiến y nhớ lại ngọt có tư vị như thế nào, nếu lại phải tiếp tục chịu đắng, sẽ nhăn mặt.
Ngày trước trong những lúc Tạ Liên một mình vắng vẻ thê lương, chung quy vẫn âm thầm ngóng trông có người tìm đến mình.

Tìm y trò chuyện cũng tốt, tìm y xin hỗ trợ cũng tốt, ít nhất còn có một chút hơi người.

Nhưng hiện tại, y không còn thích như vậy nữa.
Bởi vì, lúc nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng y sẽ bỗng nhiên vui mừng khôn xiết, vô cùng chờ mong.

Sẽ vội vàng chạy đến mở cửa, dù trong hay ngoài cửa, cũng đều không phải là người y đang chờ.
Có lúc là Phong Tín, có lúc là Mộ Tình, có lúc là Sư Thanh Huyền, có lúc là bọn quỷ ở Chợ Quỷ đến “hiếu kính lão nhân gia”.
Tất cả mọi người đều tốt.

Chỉ là, không phải cái người mà y đang chờ kia.
– ——-Tháng đầu tiên, Tạ Liên khiêng vài cây hoa về trồng trước cửa, ý muốn cảnh vật trở nên đẹp một chút, che đi gian phòng đổ nát giản dị.

Y tính toán, biết đâu lúc Hoa Thành trở về, chúng nó sẽ nở hoa.
– ——–
Tháng thứ hai, Tạ Liên phá cả gian nhà rồi xây lại, cỏ dại trên khắp ngọn núi cũng bị nhổ sạch.

Nếu không sau khi Hoa Thành quay về thấy cảnh tượng lộn xộn này, chắc chắn sẽ phái người đến giúp y chỉnh đốn lại.
– ——–
Tháng thứ ba, cây nở hoa rồi.

Từng đóa hoa đỏ nở đầy cây, Tạ Liên đứng dưới tán cây ngẩng đầu nhìn lên, vừa một mình ngắm hoa, vừa nghĩ thầm, hoa nở rồi, cũng đến lúc nên trở về rồi*.
*Câu này tác giả lấy cảm hứng từ “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỉ.” (Hoa trên đường đã nở, có thể chậm rãi quay về.) Đây là câu thơ trong phong thư Ngô Việt Vương gửi cho phu nhân đang về thăm quê mẹ của mình.

Ý nhắc nhở mình đang mong ngóng nàng quay về.
– ———-
Tháng thứ tư, toàn bộ đường núi đều được trùng tu qua một lượt.

Như vậy khi Hoa Thành trở về tìm y, có thể lên núi nhanh hơn một chút.

– ——–
Tháng thứ năm, Phong Tín cùng Mộ Tình lại đến tìm y, hỏi y có muốn trước tiên rời khỏi nơi này đi ra ngoài một chút hay không, Tạ Liên chiêu đãi đám bọn họ ăn một bữa cơm, bọn họ chạy mất.
– ———
Tháng thứ sáu, mùa hoa qua rồi.
Đợi rồi lại đợi, đợi rồi lại đợi.

Tạ Liên không nôn nóng, không sụp đổ, cũng không khóc nức nở nước mắt từng hàng, ngược lại cảm thấy mình càng ngày càng bình tĩnh, càng ngày càng kiên nhẫn.
Suy nghĩ một chút, ai lại chưa từng trải qua những năm tháng lẻ lỏi một mình dài đằng đẵng?
Hoa Thành đợi y hơn tám trăm năm, y đây đợi lại Hoa Thành tám trăm năm thì đã sao?
Cho dù là một nghìn năm, một vạn năm, y vẫn sẽ đợi, vẫn đợi.
Huống chi mới qua có một năm?
– ———
Ngày hôm ấy, Tạ Liên như thường lệ thu một đống lớn đồng nát, chất đầy trâu cùng xe đẩy y mới dùng tiền lắp được, kéo lên núi.
Xuyên qua rừng phong vào giữa đêm, đi được nửa sơn đạo, Tạ Liên lơ đãng quay đầu lại nhìn, thấy giữa màn đêm tĩnh mịch, vài điểm sáng đang nhẹ nhàng bay lên.
Y trầm ngâm nhìn, phát hiện đó là đèn trời, bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm: “Hóa ra hôm nay là tiết Nguyên Tiêu rồi.”
Giờ này khắc này, đại khái các vị thần quan trên Thượng Thiên Đình, lại đang đấu đèn trong tiệc Nguyên Tiêu đây mà.

Tạ Liên kiềm lòng không được kéo dây thừng, dừng ngay tại chỗ, ngơ ngác ngóng nhìn vài ngọn đèn trời nhỏ bé kia.
Y chợt nhớ đến, mình cùng Hoa Thành, cũng gặp nhau tại tiết Nguyên Tiêu này.
Một năm đó, một đứa trẻ mặt mày vấy bẩn lại đầy vết thương chen chúc trong dòng người tuôn trào trên tường thành để trông xuống bên dưới, Tạ Liên – Thái tử Tiên Nhạc mười bảy tuổi – toàn thân tỏa sáng, vừa ngẩng đầu, thấy từ giữa không trung rơi xuống một thân ảnh, không chút nghĩ ngợi, phi thân nhảy lên.
Ngày hội Thượng Nguyên, đường Thần Võ.

Một thoáng kinh hồng, muôn đời luân hãm.
Tạ Liên mỉm cười, thầm nghĩ, sau cùng bị luân hãm, không chỉ có một người.
– ———-
Xoay người, cúi đầu, Tạ Liên chuẩn bị tiếp tục kéo xe lên núi.

Xe đẩy bị kéo đi, kẽo cà kẽo kẹt vòng vo một đoạn đường, bỗng nhiên, phía trước tựa như bị thứ gì đó chiếu sáng từ xa xa.
Tạ Liên lần thứ hai ngẩng đầu, mở to mắt.
Ánh sáng này là đèn.
Tựa như ngàn vạn nhân ngư đang vượt sông vượt biển, vô số ngọn đèn trời đang chậm rãi từ đỉnh núi bay lên cao.
Chúng nó chiếu sáng lấp lánh giữa đêm tối, rực rỡ đến sáng chói.

Tựa như linh hồn lơ lửng, như giấc mộng mỹ lệ nhất, hoa lệ vô cùng, thắp sáng con đường phía trước của y.
Tạ Liên từng gặp qua khung cảnh này, giờ lại một lần nữa nhìn thấy nó, hô hấp cùng nhịp tim đều ngưng lại.

Quanh co, bánh xe khẽ ngoặt, Tạ Liên nhìn căn phòng đổ nát do y dựng lên.
Có người!
Trong căn phòng nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo có một thân áo đỏ đang đứng, thân hình cao to, lưng đeo một thanh loan đao ánh bạc, đưa lưng về phía này, trên tay còn đang nâng lên một ngọn đèn cuối cùng, tiễn nó nhẹ nhàng lên trời.
Tạ Liên đang ngồi, hoài nghi mình vẫn còn đang trong mộng, có lẽ đây chỉ là ảo giác.

Nhưng theo bánh xe chuyển động, càng ngày càng tiến gần, người nọ xoay người qua, y nhìn cũng càng ngày càng rõ.
Trước khi ba nghìn ngọn đèn kia bay vào đêm tối, người nọ quay đầu lại nhìn y, áo đỏ hơn phong, da trắng như tuyết, tuấn mỹ đến mức không thể nhìn thẳng được, vẫn mang nét hoang dã say mê như trước, không thể dập tắt lại rất kiêu ngạo.
Tuy rằng một bên mắt bị che đi bởi vải đen, mắt còn lại vẫn sáng như sao, nhưng lại đang chăm chú ngóng nhìn Tạ Liên.
Tạ Liên lăn xuống.
Không nói một câu nào.

Hai người đều đi về phía đối phương.
Một bước, một bước, càng chạy càng nhanh, sau đó, vùng chạy đến.
Người chạy về phía trước, nước mắt lại chảy ngược ra sau, lưu lại trên đất.

Tạ Liên thầm nghĩ, y tin tưởng.
Tin tưởng người này, đã một lần lại một lần vì y mà chết, sẽ một lần lại một lần vì y mà sinh.

Cho dù có rơi vào địa ngục, cũng sẽ vì sự “tin tưởng” này của y mà phá tan địa ngục.
Khi đó họ chạy về phía nhau, mất tám trăm năm.
Lúc này đây, ôm chặt lấy nhau chỉ trong nháy mắt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.