Đọc truyện Thiên Quan Tứ Phúc FULL – Chương 240
Tru Tâm kiếm mang theo khí thế bức người, từ xa nhìn vào cũng phải sởn da gà gai ốc, huống gì chính Tạ Liên còn đang đối mặt với thế công của nó, liên tiếp lùi bước?
Đối đầu với một Bạch Vô Tướng, mình Hoa Thành có thể ứng phó điêu luyện trôi chảy.
Nhưng sau khi Bạch Vô Tướng biến thành Quân Ngô, phải đến hai người mới có thể cùng hắn bất phân thắng bại.
Ưu thế pháp lực tại sân nhà núi Đồng Lô rốt cục dần dần hiện rõ, Tạ Liên mơ hồ cảm thấy một cỗ uy áp đang ức chế phe mình.
Hơn nữa, Quân Ngô vẫn còn một lớp bạch giáp hộ thân, kiện pháp bảo ngàn năm ấy là do chính tay hắn luyện thành, phòng ngự dường như không một kẽ hở, mang vào chiến đấu cũng chỉ cần bảo vệ lấy đầu mình.
Hoa Thành xuất đao vù vù như gió, nhanh chuẩn ác, mà Tạ Liên cũng tận dụng mọi thứ.
Hai người đã mấy lần chính diện, lần lượt đánh hết vào yết hầu, tim, sau lưng, phần bụng, đầu vai Quân Ngô,…!nhưng đối thủ mãi không suy chuyển!
Mộ Tình hô: “Đừng phí sức! Vô ích! Bạch giáp kia vốn dĩ không xuyên thủng được đâu!”
Tạ Liên nói: “Đánh vào dưới sườn phải của hắn!”
Loan đao tái xuất, bổ trúng nơi y nói, quả nhiên vô dụng.
Mộ Tình lắc đầu: “Đã bảo là vô ích mà! Không bằng trước nghĩ biện pháp kéo giãn khoảng cách, chúng ta sẽ gia nhập với huynh cùng đánh hắn! Phong Tín! Cung tên của ngươi đâu?”
Phong Tín trèo lên mỏm đá nham thạch, bắt lấy thai linh đang phì phì phun nước bọt với hắn, nghe vậy nói: “Đây! Lên luôn!”
Tạ Liên lại kêu, “Đừng do dự tiếp tục đi! Đánh vào dưới sườn phải của hắn!”
Phong Tín hét: “Điện hạ!! Bộ giáp kia rất lợi hại, chặt mấy trăm đao cũng chưa chắc đột phá được!”
Tạ Liên: “Cứ nghe ta nói! Không cần đến mấy trăm đao đâu!”
Hoa Thành tuyệt đối không thắc mắc gì, loan đao liền mạch làm một bộ liên kích.
Đột nhiên, nơi lưỡi đao cứa qua, xuất hiện một vết rách.
Máu tươi tóe một đường.
Lưỡi đao Ách Mệnh, chém thẳng vào bụng dưới sườn phải của Quân Ngô!
Hoa Thành đối mặt trước Quân Ngô, một tay cầm đao, ánh mắt âm trầm bình tĩnh nhìn hắn.
Tạ Liên thì đứng bên cạnh Quân Ngô, Nhược Da thừa cơ xông tới, trói chặt hai tay hắn, khiến hắn không cách nào xuất thủ đón đỡ.
Bên kia Mộ Tình ngạc nhiên thốt lên: “Sao có thể như vậy?”
Bạch giáp ngàn năm kia, sao có thể dễ dàng bị Hoa Thành chém rách như vậy???
Tạ Liên siết chặt Nhược Da, nhìn chằm chằm Quân Ngô, nói: “…!Quên rồi sao? Hơn tám trăm năm trước, ta và ngươi đã từng đánh với nhau một trận.”
Phong Tín cùng Mộ Tình kịp phản ứng: “Lần thứ hai phi thăng?”
Lúc ấy, Tạ Liên đưa ra thỉnh cầu xin Quân Ngô đày y xuống, đồng thời, muốn cùng Quân Ngô tỉ thí một trận.
Mặc dù trận chiến kia hai bên đều hứa sẽ không hạ thủ lưu tình, nhưng chắc chắn Quân Ngô vẫn thủ sẵn nhiều chiêu chưa dùng tới.
Còn Tạ Liên, từ đầu đến cuối đều dốc toàn sức lực.
Tổng cộng y đã đánh ra hơn ba ngàn kiếm.
Trong đó, có hơn bốn trăm kiếm đâm trúng Quân Ngô.
Mà ở hơn bốn trăm kiếm này, bao gồm một trăm kiếm đâm trúng nơi đó.
Tạ Liên kiên trì, không ngừng thử nghiệm hơn ba ngàn kiếm lên Quân Ngô, rốt cục phá được bạch giáp ngàn năm phòng ngự không sơ hở kia, một kiếm đâm dưới bụng sườn phải của hắn.
Chính là nơi đao của Hoa Thành đang chém xuống!
Cho nên, tám trăm năm trước, Tạ Liên đã lưu lại lỗ hổng cũ trên bạch giáp.
Chỉ cần bồi thêm ba đao, Hoa Thành nhất định có thể phá ra!
Chưa kể so với Tạ Liên tưởng tượng, Hoa Thành dùng đao còn tàn độc hơn rất nhiều.
Loan đao chém vào bụng, tuyệt đối là một kích trí mạng!
Trong lòng y vừa hổn hển thở một hơi, chợt nghe được quốc sư kêu: “Vô ích! Hắn…”
Lẽ ra, Quân Ngô trọng thương động tác phải bị hạn chế, thế nhưng hắn chỉ cúi đầu liếc một cái, thần sắc không đổi như cũ.
Tạ Liên vừa hơi cảm thấy không đúng, hai tay Quân Ngô đã khẽ động.
Lập tức, y nghe được hai âm thanh xé rách rất nhỏ, “phựt phựt”, đồng thời trên tay buông lỏng.
Nhược Da…!Đứt mất rồi!
Mảnh lụa trắng của y đứt làm hai đoạn, vô lực rũ xuống.
Không đến một phần giây, bất thình lình cổ y bị tóm lấy, cả người bị lôi đi xềnh xệch!
Y nghe được Hoa Thành kêu, “Điện hạ!” Chỉ là, thanh âm kia đột nhiên đã trở nên rất xa.
Giọng nói của Quân Ngô ngược lại gần trong gang tấc, hắn nói.
“Tiên Lạc, chẳng lẽ ngươi cảm thấy loại chuyện bị đao đâm trúng này, kinh nghiệm của ta sẽ ít hơn so với ngươi sao? Nhìn vào mắt ta xem ta có quan tâm không?”
Quốc sư xa xa kêu vọng tới: “Các ngươi có đâm hắn trên dưới một trăm linh tám đao cũng vô ích! Bởi vì…!Hắn giống như…! hoàn toàn đã không biết đau là gì nữa…”
Tạ Liên có thể bị trường kiếm xuyên tim mà sắc mặt không đổi, Quân Ngô, cũng giống vậy.
Phong Tín vốn đang giương cung nhắm tới Quân Ngô, nghe vậy lại buông tay, “Cái gì?! Thế chẳng phải là có đánh hay không cũng vô dụng?!”
Mộ Tình nói: “Nhân tiện nói cho các ngươi biết một tin rất xấu ta quan sát được.
Ta hoài nghi, tốc độ tự hồi phục của hắn còn nhanh hơn so với tần suất hắn bị thương.”
“Cái gì?!”
Bên kia Tạ Liên cũng có thể xác nhận, chuyện này chính xác là sự thật.
Thương thế của Quân Ngô doạ người như vậy, đổi lại là người khác khẳng định đã bị chém thành hai nửa, nhưng vết thương của hắn trong nháy mắt đã ngưng đổ máu.
Quân Ngô nói: “Sao phải kinh ngạc như vậy.
Nếu ngươi thường xuyên bị người ta đâm sau lưng, không thể hồi phục nhanh hơn chẳng phải đã sớm chết hàng trăm nghìn lần rồi sao? Thế nhưng, hai người các ngươi cũng không tệ.”
Hắn mỉm cười nói: “Hơn tám trăm năm nay, ta chỉ bị một đao một kiếm tổn thương qua, chính là do các ngươi.
Huyết Vũ Thám Hoa, xê ra xa chút đi, ngươi sẽ không muốn thấy dáng vẻ Tiên Lạc bị ta bóp gãy cổ đâu.”
“…”
Hoa Thành sắc mặt nặng nề, đáy mắt tàn khốc cuồn cuộn lửa giận, nhưng nhìn Quân Ngô tóm lấy Tạ Liên treo trên cầu Thông Thiên, chỉ cần hắn buông tay, Tạ Liên sẽ từ trăm trượng rơi xuống bể lửa.
Giây lát hắn nhẫn nhịn, buông tay vịn loan đao, chậm rãi lui về phía sau mấy bước.
Bề ngoài của Hoa Thành còn tạm trấn định, nhưng loan đao dưới tay đã bại lộ hết tâm tình của hắn.
Ách Mệnh vô cùng nôn nóng, con mắt đảo loạn xạ, đau đáu không rời được Tạ Liên.
Đến khi Hoa Thành lui đến mép cầu Thông Thiên, Quân Ngô mới nói: “Được rồi.”
Hắn nắm Tạ Liên trong tay.
Hai người gườm gườm nhìn nhau, Quân Ngô túm lấy Tạ Liên, bất thình lình liệng thẳng người y vào tường nham thạch!
Chấn động này quá sức tàn bạo, đầu óc Tạ Liên toàn bộ ông ông choáng váng, miệng mũi đầy máu tươi tí tách chảy xuống.
Phía đằng xa tựa hồ có rất nhiều người kêu lên kinh hãi, nhưng y không nghe rõ là ai với ai, chỉ nghe được Quân Ngô ghé vào lỗ tai y, nhàn nhạt nói.
“Tiên Lạc, đầu đụng tường, đau không?”
Tạ Liên nghe không được rõ, miệng vẫn im lặng mím chặt.
Cho nên, Quân Ngô lại nắm lấy y, liệng thêm phát nữa, hỏi.
“Đau không? Đau không? Đau không?”
Hỏi xong một câu là liệng Tạ Liên vào tường một phát, mạnh tay đến mức y phải kêu toáng lên, nhưng những gì y kêu lại là:
“Tam Lang đừng có qua đây! Không sao! Ta không sao! Nhất định không được qua đây!”
Chí ít bây giờ chưa phải là thời điểm.
Thời cơ còn chưa tới!
Ngay lần đầu tiên Tạ Liên bị đánh, Hoa Thành đã lập tức xông tới.
Thế nhưng chưa được hai bước đã nghe y kêu như vậy, hắn liền nhẫn nhịn đứng lại.
Có điều sắc mặt hắn đã trở nên dữ tợn, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên dữ tợn, như thể sắp nổ tung, toàn bộ cánh tay bóp chặt run rẩy.
Gương mặt Quân Ngô bình tĩnh không đổi, nhưng cánh tay lại điên cuồng nắm Tạ Liên liệng liên tiếp vào vách tường nham thạch, dồn dập lặp đi lặp lại.
Advertisement / Quảng cáo”Đau không? Đau không?”
Quốc sư kinh hãi thốt lên: “Thái tử Điện hạ!!!” Không biết rốt cục đang gọi ai.
Tạ Liên máu me đầm đìa, hai tay chống đỡ lên vách nham thạch lởm chởm, nghiến răng quát: “…!Đau!!!”
Quân Ngô lúc này mới thỏa mãn nở nụ cười, buông tha cho cái đầu đáng thương của Tạ Liên, vung tay quẳng y xuống nền đất.
Tạ Liên ngã quỵ, tay ôm cái đầu bị đánh đến kêu ong ong, nước mắt máu tươi không khống chế được rào rào đổ xuống.
Quân Ngô ngồi xổm bên cạnh y, ánh mắt chằm chằm dán vào mặt y, lại miên man quay đi đâu đó nhìn một hồi.
Bất chợt hắn đưa tay lên xoa đầu y, sau đó nhẹ nhàng giúp y lau đi máu tươi trên mặt.
“…”
Cử động này ôn hòa lại từ ái, như thể như một người cha, ngồi xổm bên cạnh đứa con trai bị mình hành hung tím bầm mặt mũi, sau đó nhẹ nhàng an ủi nó.
Phong Tín cùng Mộ Tình thấy khung cảnh này, không nhịn nổi rùng mình.
“Hắn…!Hắn…!Hắn phát điên rồi sao?”
Hoa Thành vịn lên chuôi đao, xương tay siết chặt vang lên răng rắc, mà con ngươi Ách Mệnh nhanh chóng co lại, tơ máu trong lòng trắng thoáng chốc lan tràn.
Tạ Liên tuyệt nhiên không rên lên tiếng nào, để kệ Quân Ngô giúp mình lau.
Quân Ngô lại ôn tồn: “Ngươi đứa nhỏ ngốc nghếch này, đau thì phải nói, vì sao không quay đầu lại? Ngươi cho rằng ngươi đụng phải tường, tường sẽ vì ngươi mà đổ xuống hay sao? Vì sao lại không đổi hướng của ngươi?”
Tạ Liên nói: “Không quay đầu.”
Quân Ngô tức khắc vung chưởng lực lên, “rầm” một tiếng đập y ngã cắm mặt xuống đất!
Tạ Liên đầu óc choáng váng, lại bị Quân Ngô xách lên.
Hắn dùng một ngữ khí dồn dập mất kiên nhẫn nói.
“Ngươi nhất định cứ phải chọc ta nổi giận sao? Hỏi lại ngươi một lần nữa, đổi hay không đổi?”
Tạ Liên ho hai tiếng, hộc ra một ngụm máu.
“Không đổi.”
Nét mặt ôn hòa của Quân Ngô rốt cuộc rách ra, thần sắc dữ tợn hiện lên.
Quốc sư mặt xanh như tàu lá, thấy tình thế không tốt vội vã hô: “Thái tử Điện hạ! Từ xưa đến nay ngươi đâu có muốn giết đứa nhỏ này, ngươi rất thích nó! Ngươi đã nói thế mà, ngươi quên rồi sao!”
Quân Ngô cười lạnh, “Nếu không phải như vậy, ta đã chẳng dùng tất cả kiên nhẫn cùng thứ tha của mình trên người y suốt tám trăm năm qua! Y sớm đã phải biến thành nền móng của Tiên Kinh, bị hàng ngàn hàng vạn người đạp lên.”
Hắn lại nổi giận, đột nhiên chuyển hướng nhìn Tạ Liên: “Nhưng y lại là kẻ không biết tốt xấu như thế, ngang bướng, tùy hứng, như thế nào cũng không chịu nghe lời ta! Nhất định cứ phải đối nghịch với ta! Ngươi không thay đổi thật sao? Thế nha, vậy ngươi thử nhìn một chút, xem cái đầu của ngươi có thể phá vỡ được bức tường này không.”
Quốc sư thấy hắn lại xách Tạ Liên lên, vội kêu: “Thái tử Điện hạ! Thái tử Điện hạ!!! Điện hạ…!Tiểu Điện hạ y không hiểu chuyện, ngươi bỏ qua cho y lần này, quên đi thôi! Một ngày nào đó y nhất định sẽ hiểu ra…”
Quân Ngô nhìn ông một chút, cười càng lúc càng lạnh hơn.
“Ngươi cho rằng ta thật sự điên rồi sao? Ngươi đùa cợt ta đấy à? Thật tình trong lòng ngươi nghĩ kẻ không hiểu chuyện không phải là y, mà là ta, đúng không?”
Quốc sư ngây ngẩn cả người, Quân Ngô lại nói: “Ngươi một lòng vun trồng y, dạy dỗ y, đơn giản chính là mong y có thể thắng được ta, như vậy là đủ để chứng minh ta sai còn ngươi đúng.
Các ngươi đã đúng rồi.
Đã có thể ôm một ảo ảnh Thái tử Ô Dung hoàn mỹ đến, đối với Quân Ngô hiện tại mà bóp cổ tay thở dài rồi.
Đó không phải là mục đích của ngươi sao? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi nghĩ gì sao?”
Quốc sư lắc đầu: “Không phải! Ngươi đừng lẩn quẩn mãi trong chuyện đúng sai thành bại như thế, ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy!”
Thế nhưng Quân Ngô căn bản không nghe nổi nữa, nghiêm nghị quát.
“Hão huyền! Ta nói cho các ngươi biết, hão huyền! Không kẻ nào có thể chiến thắng được ta! Người như y lại càng không!”
Hắn điên cuồng cười vài tiếng, lại túm Tạ Liên liệng thẳng vào tường nham thạch, vừa liệng liên hồi vừa quát: “Ngươi đổi hay không đổi? Đổi hay không đổi? Đổi hay không đổi?!”
Tạ Liên cũng như bị hắn làm cho phát điên, nắm lấy cánh tay hắn gào lên: “Không đổi! Không đổi! Không đổi!!!”
Mặc dù bị liệng cho nổ đom đóm mắt, đau đớn kịch liệt khôn cùng, nhưng dù có bị ép đến chết, y cũng sẽ không cho Quân Ngô đáp án mà hắn mong muốn!
Ta không đổi đấy, ngươi làm gì được nào! Thật sự là vô cùng sảng khoái!
Y đã kìm nén quá lâu.
Tựa như bao nhiêu năm rồi cuối cùng cũng đợi được ngày này, một bên y đầu rơi máu chảy, một bên lại khóc rống gào to.
“Ta cứ không đổi đó! Đau đớn cũng không đổi, chết cũng không đổi, vĩnh viễn không thay đổi!!!”
Hiện tại, không phải là Quân Ngô khiến y tức phát điên, mà là y làm cho Quân Ngô tức phát khùng!
Hai mắt Quân Ngô đỏ quạch, đang muốn lại cho y một bài học, động tác bất ngờ trì trệ, hắn cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh trường đao đã bổ lên vai hắn, tám cái nhánh cây thay trường tiễn, cũng đã chỉnh chỉnh tề tề cắm phập sau lưng hắn.
Cái này không tính là gì, bởi trường đao cùng trường tiễn đều không xuyên thủng được lớp bạch giáp.
Nhưng bàn tay phải của hắn, biến mất.
Chính bàn tay đang túm lấy Tạ Liên kia, đã biến mất.
Toàn bộ từ cổ tay trở đi biến mất, chỉ còn lại vết cắt gọn gàng sắc bén.
Tạ Liên cũng theo đó mất dạng.
Hắn lại quay đầu, lập tức nhận được một trận bão gió lao thẳng vào mặt.
Tay trái hắn vung lên, bắt lấy vật kia, lập tức phát hiện đó chính là bàn tay phải của mình.
Đầu cầu Thông Thiên bên kia, Hoa Thành đã ôm Tạ Liên máu me đầm đìa, một tay nắm loan đao, nắm cả vai y, tay còn lại che lấy vết thương trên đầu y, âm âm u u nói: “Cái tay bẩn thỉu của ngươi, cầm về đi.”
Tạ Liên chết cũng không nhận thua, rốt cuộc chọc giận Quân Ngô, để hắn lưu lại sơ hở!
Quân Ngô nắm lấy tay phải, gắn lại trên người mình, vung vẩy hai lần nhổ hết đám tiễn sau lưng.
Bỗng nhiên sực nhớ tới điều gì, hắn quay đầu thoáng liếc, vừa hay nhìn thấy một bàn tay nắm trường đao, và Mộ Tình sắc mặt trắng bệch cầm trường đao đứng sau lưng hắn.
Mộ Tình vừa trực diện với ánh mắt kia, hơi kinh hãi, nhưng vẫn kiên trì, cưỡng ép trấn định.
Không bao lâu sau, hắn đã hết trấn định nổi.
Quân Ngô liếc nhìn đầu vai một chút, nhàn nhạt nói: “Quả nhiên, so với Tiên Lạc, ngươi vẫn kém cỏi hơn một chút.”
Nghe vậy, mặt Mộ Tình biến sắc, trường đao trong tay hắn đột nhiên rơi xuống, biểu tình lập tức trở nên khủng hoảng.
Hắn kéo gấu tay áo lên quan sát.
Chỉ thấy vòng chú gông nguyền rủa trên cổ tay mình đột ngột siết chặt, kinh mạch bốn phía nổi lên, máu tươi dường như cuồn cuộn không dứt, ào ạt chảy vào trong chú gông.
Phong Tín thấy Mộ Tình ngây dại không nhúc nhích, quát lên: “Còn đứng thất thần làm gì, chạy mau!”
Quốc sư không nhịn nổi: “Tên tiểu tử Phong Tín này, đùi hắn đang bị thương, chạy là chạy thế nào?”
Phong Tín giật mình: “Ta ***!” Hắn quên khuấy mất chuyện này!
Nếu là ngày trước, quá nửa Mộ Tình đã bị chọc tức đến trợn trắng mắt, nhưng bây giờ có chạy cũng chỉ phí sức.
Gông nguyền rủa còn bám trên tay, chạy xa đến đâu cũng vô dụng!
Phong Tín mắng một tiếng xong muốn chạy tới đỡ.
Chẳng ngờ sau khi Quân Ngô rút hết tiễn trên lưng ra, trở tay một phát đã quăng về phía hắn.
Phong Tín chỉ cảm thấy trước ngực lạnh buốt, cúi đầu nhìn đã thấy tám mũi tên hắn dùng cung bắn ra kia, tất cả đều đã bị trả lại, chỉnh tề cắm thẳng lên ngực hắn!
Quân Ngô chậm rãi bước về phía Hoa Thành và Tạ Liên.
Hoa Thành căn bản không nhìn hắn, chỉ một mực ôm Tạ Liên, gọi: “Ca ca? Ca ca?”
Tạ Liên vừa rồi bị đập cho tơi tả, mãi lúc sau mới mơ màng tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau đến kịch liệt, hai mắt càng không mở ra nổi.
“…!Tam Lang? Đệ không sao chứ?”
Hoa Thành nhìn y một hồi, đột nhiên lại dùng sức kéo y vào trong ngực, ôn nhu nói: “Đệ vẫn ổn.
Sao huynh không nhìn lại chính mình đi?”
Tạ Liên nép trong ngực hắn, mặc dù bị ôm rất chặt, nhưng vết thương hoàn toàn không bị đụng đến.
Y cố gắng mở mắt ra, khung cảnh bốn phía chao đảo nhập nhèm.
Mộ Tình đứng tại chỗ như đóng băng, ôm chặt lấy cổ tay, tựa hồ đang gắng sức chống chọi lại chú gông hút máu, nhưng dựa vào sắc mặt tái nhợt của hắn, rõ ràng sắp không chịu nổi nữa.
Phong Tín tuy không bị tám mũi tên kia xuyên thủng, nhưng vẫn tính là trọng thương, ngã huỵch lên trên cầu.
Thai linh kia lại cực kỳ mừng rỡ không ngừng cười như điên, nhảy tới nhảy lui bay quanh hắn, còn lấy chân nhỏ đạp túi bụi vào mặt hắn.
Phong Tín giận dữ, nhưng cố cách mấy cũng chẳng dám động đậy, bằng không thương thế nhất định sẽ tăng thêm.
Mà cả cây cầu Thông Thiên khổng lồ, từng đoạn từng đoạn đang sập xuống, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống theo!
Tạ Liên thấy rõ thế cục trước mắt, giật mình muốn đứng dậy, Hoa Thành đỡ y lên.
Hai người đồng loạt nhìn về phía đối diện.
Thân ảnh Quân Ngô thong thả bước về phía bọn họ, dường như cao lớn lạ thường giữa bốn phương lửa cháy rừng rực, in hằn thành một bóng đen khổng lồ.
Tạ Liên dùng sức lau máu tươi chảy ra từ khóe mắt, khóe miệng cùng hai lỗ mũi, chằm chặp nhìn vào thân ảnh kia không rời.
Quân Ngô nghiêng tay cầm lấy Tru Tâm.
Thân kiếm Tru Tâm linh quang ngưng tụ, lưu chuyển không ngừng.
Giờ phút này, Quân Ngô từ từ bình tĩnh mà tới, tựa như kẻ vừa điên cuồng liệng Tạ Liên vào tường nham thạch kia không phải là hắn.
“Tiên Lạc, ngươi tự biết rất rõ, ngươi hoàn toàn thua.”
Quân Ngô hiểu rất rõ Tạ Liên.
Đối với cách thức chiến đấu của y càng rõ từng chi tiết, riêng pháp lực thôi cũng đã hoàn toàn nghiền ép y.
Hơn nữa, mặc dù bây giờ chưa giao thủ, Tạ Liên cũng có thể cảm giác được, chiến ý và pháp lực của Quân Ngô đều mạnh hơn y.
Núi Đồng Lô là địa bàn của hắn, đối với y áp chế càng rõ ràng.
Tạ Liên thầm nghĩ, e rằng hắn nói không sai.
Y thật sự không thắng được.
Nhưng mà, cho dù không thắng được, cũng nhất định phải đánh!
Hoa Thành lại chợt nói.
“Không.
Điện hạ, thắng được.”
Tạ Liên khẽ giật mình, nhìn về phía hắn.
Hoa Thành cũng chăm chú nhìn vào mắt y.
“Thắng được.
Huynh mạnh hơn hắn.”
Ánh mắt kia của hắn sáng như thiêu như đốt, chắc chắn mà nói: “Tin ta.
Hắn sai, huynh mới đúng.
Huynh mạnh hơn hắn.
So với hắn huynh lợi hại hơn nhiều!”
Quân Ngô phát ra tiếng cười trầm thấp, có lẽ là cảm thấy Hoa Thành quá ngây thơ nực cười, cũng có lẽ là khoái trá bởi lực lượng nắm giữ trong lòng bàn tay.
Lực lượng của ngàn vạn tín đồ, đều ở trong tay một mình hắn!
Hoa Thành lại đặt tay lên vai y: “Thì sao chứ? Cũng chỉ là ngàn vạn con người ngu ngốc thôi, tất cả đều là phế vật! Mà huynh, chỉ cần một người là đủ rồi.”
Một người là đủ rồi?
Tạ Liên còn chưa kịp phản ứng, Hoa Thành đã kéo y tới.
Tạ Liên trợn to mắt.
Linh lực bộc phát, cuộn trào thâm nhập.
Lần này, pháp lực Tạ Liên nhận được so với bao lần trước đều cường hãn hơn, ngay cả Tử Linh Điệp cùng đàn oán linh dung nham cũng cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ này, bùng nổ, bùng nổ, điên cuồng gào thét bốn phía xung quanh bọn họ.
Mười đầu ngón tay của Tạ Liên cơ hồ muốn co quắp, hai chân cũng phát run muốn khuỵu xuống nhưng vẫn khó khăn chống trụ.
Trong lòng y điên cuồng gào thét muốn Hoa Thành dừng lại, bỏ đi.
Thế nhưng hai tay Hoa Thành vẫn một mực chế trụ đầu y, không cho phép y tách ra, không chấp nhận y cự tuyệt.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, sau cổ Tạ Liên buông lỏng.
Cùng lúc đó, Hoa Thành rốt cục thả y ra.
Trên đùi Tạ Liên mềm nhũn, đầu gối quỳ sụp xuống, hai tay miễn cưỡng chống đất mới không ngã ngồi ra.
Quân Ngô khựng lại, nhìn về hướng này, sắc mặt trầm trọng.
Mà Phong Tín nằm bẹp ở đằng xa, không dám tin kêu.
“Điện, Điện hạ, huynh…!Huynh?”
Tạ Liên duỗi hai cánh tay run bần bật ra, sờ lên cổ mình.
Cái gì cũng không có.
Hoa Thành truyền cho y quá nhiều pháp lực.
Thật sự rất nhiều, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của chú gông nguyền rủa.
Tám trăm năm gông xiềng trói buộc y, hôm nay vỡ tung!.