Đọc truyện Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 53: Tam Lang Dẫn Vợ Về Nhà Nè
Mặc Gia Tam Bảo
Đồng Nhân Crossover
Tam Lang Dẫn Vợ Về Nhà Nè
Tác giả: 凤梨与夏柑
(Đã có sự cho phép của tác giả)
—-
Lạc sói lớn và Tam Lang sói lớn cấu véo nhau hàng ngày √
Thường ngày giận dỗi giữa Tiện Tiện và lão Tam √
Cảnh báo OOC đừng mắng
—
“Tam Lang à.”
Tạ Liên nằm sấp trên bàn, như có điều suy nghĩ.
Hoa Thành kéo y về phía mình, thân mật cọ má lên trán y.
“Sao vậy ca ca?”
Tạ Liên nâng mặt nhìn hắn: “Không sao không sao, chỉ là ta muốn biết nguồn gốc của cái tên Tam Lang này thôi. Chắc không chỉ giống như giải thích với ta trước đây đâu nhỉ?”
Hoa Thành không ngờ là về vấn đề này, gương mặt thoáng qua chút do dự rồi lập tức lắc đầu:
“Ta chưa lừa dối ca ca bao giờ. Ta xếp thứ ba trong nhà thật mà, chỉ là gia đình kia…” Hoa Thành híp mắt, dường như đang nghĩ xem nên giải thích thế nào mới được.
Tạ Liên không rõ nguyên nhân, còn tưởng rằng hắn nhớ tới chuyện khi còn sống bèn nhanh chóng tiếp lời:
“Ta chỉ thuận miệng hỏi, Tam Lang đừng để bụng.”
Hoa Thành lại lắc đầu: “Không phải như ca ca nghĩ. Chỉ là gia đình kia… hơi đặc biệt chút.”
Tạ Liên sửng sốt.
“Thì ra Tam Lang còn có người nhà?”
Hoa Thành chống đầu, dáng vẻ tựa như khá khổ não: “Cũng không tính là người nhà. Quả thật việc này… không biết phải mở lời thế nào. Thời gian cũng vừa vặn, ca ca có bằng lòng đi gặp họ với ta không?”
Gặp gặp gặp gặp gặp gặp phụ huynh?
Tạ Liên lung túng: “Gấp vậy ư? Nếu ta không làm cho người nhà của Tam Lang yêu mến…”
Hoa Thành kéo tay y, dịu dàng nói: “Nhất định không đâu. Đám người kia cũng không có tư cách can thiệp và chuyện của chúng ta, huống chi Ngụy Vô Tiện còn…” Hình như đột nhiên Hoa Thành nhớ đến điều gì đó không tốt lắm, vẻ mặt rất khó coi:
“Nếu Ngụy Vô Tiện nói ba xàm gì đó, ca ca đừng để ý đến y là được.”
Tạ Liên nửa hiểu nửa không gật đầu.
Hoa Thành hôn lên đỉnh đầu y vỗ về, ném xúc xắc lên không trung.
[Vong Tiện & Hoa Liên]
“Nhóc nhút nhát à~~ Nhóc ~ nhút ~ nhát ~ ơi ~~~”
Vừa đáp xuống đất, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng trước.
Tạ Liên tò mò nhìn quanh bốn phía, phỏng đoán là ai đang gọi ai, đương nhiên cũng chú ý tới sắc mặt càng ngày càng đen của Tam Lang nhà mình.
“… Tam Lang?”
Tạ Liên lo lắng giơ tay lên huơ huơ trước mắt Hoa Thành lại bị hắn nắm lấy, kéo đi về phía trước.
“Đừng để ý tới Ngụy Vô Tiện.”
Nhưng mà tiếng gọi càng ngày càng quá đáng hơn.”
“Cuối cùng nhóc nhút nhát nhà chúng ta cũng chịu về rồi? Thế nào? Năm nay thành công lừa gạt Thái tử điện hạ của ngươi về chửa?”
Ách Mệnh ra khỏi vỏ.
Loan đao sắc bén mạnh mẽ bị một thanh trường kiếm lao tới chặn lại giữa không trung, tất nhiên Hoa Thành có biết Tị Trần, hắn lạnh nhạt hừ một tiếng, thu Ách Mệnh về.
“Về thì cứ về, sao phải hung ác như vậy.”
Chủ nhân của Tị Trần cũng thu kiếm về, thản nhiên nhìn lướt qua hai người Hoa Tạ:
“Vị này chính là người trong lòng ngươi.”
Hoa Thành híp mắt: “Vợ yêu, Tạ Liên.”
Sống lưng Tạ Liên cứng đờ.
Y lặng lẽ vươn tay nhéo eo Hoa Thành, cảm thấy chưa đã tay bèn nhéo thêm một cái.
Vẻ mặt Hoa Thành không thay đổi, ho nhẹ một tiếng, âm thầm ngoắc lấy ngón út của Tạ Liên mang theo ý tứ xin tha.
Thôi bỏ đi, coi như giữ thể diện cho đệ ấy, Tạ Liên vừa tự an ủi mình vừa buông tay ra.
“Ấy ấy, làm gì thế làm gì thế hả? Đến địa bàn của ta và Lam Nhị ca ca mà còn dám làm loạn như vậy?” Ngụy Vô Tiện trốn trong nhà nhỏ bí mật quan sát trước đó không biết đã xông ra từ bao giờ.
Hoa Thành ngó lơ lời nói của y.
Ngụy Vô Tiện nhíu mày, nháy mắt với Lam Vong Cơ rồi tiến lên khoác tay Tạ Liên.
“Tuyệt đối đừng khách sáo nhé Liên Liên.” Ngụy Vô Tiện cực kỳ nhiệt tình lôi kéo Tạ Liên đi vào nhà:
“Kia là Lam Vong Cơ, ngươi gọi hắn là Nhị ca theo Hoa Thành là được. Ta tên là Ngụy Vô Tiện, ngươi cứ gọi ta là…”
“Nhị tẩu.”
Lam Vong Cơ đi theo sau vào đến cửa phòng, dùng giọng điệu không cho phép chen vào nói tiếp.
Ngụy Vô Tiện hiếm khi ấp úng: “Chậc, Lam Nhị ca ca, ngươi…”
Sau đó cũng chẳng thèm để ý, phất tay: “Ây ya, tùy ngươi vậy. Dù sao cũng là người trong nhà.”
Hoa Thành nối gót bước vào, vẻ mặt lạnh lùng: “Ta nhận hai người các ngươi bao giờ. Ta chỉ có một người anh là điện hạ.”
Tạ Liên nhìn Ngụy Vô Tiện ra vẻ như đã quen biết từ lâu, đột nhiên nghĩ tới tiếng gọi ầm ĩ lúc mới hạ xuống đất.
“Nhị… tẩu, chẳng lẽ cái tên “Nhóc nhút nhát” ngươi vừa gọi là của…”
“Chồng ngươi á.” Ngụy Vô Tiện cười hì hì trả lời.
Tạ Liên lập tức đỏ mặt, y che giấu hắng giọng một tiếng: “Vì… vì sao lại gọi đệ ấy như vậy?”
“Không phải hắn rất nhát à!” Ngụy Vô Tiện trưng ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc về phía Hoa Thành, bẻ ngón tay kể lể: “Lúc ta còn độc thân, hắn đang theo đuổi ngươi; lúc ta và Nhị ca ca ở bên nhau rồi, hắn đang theo đuổi ngươi; khi ta và Nhị ca ca dây dưa triền miên đến chân trời, hắn vẫn đang theo đuổi ngươi; lúc ta và Nhị ca ca lăn lên giường rồi mà hắn vẫn còn đang theo đuổi ngươi?”
Ách Mệnh và bướm bạc của Hoa Thành đã không khống chế được nữa.
Ngụy Vô Tiện chạy trốn khắp phòng né tránh Hoa Thành và bướm bạc, còn không quên gào lớn:
“Khi hắn gặp ngươi không dám bộc lộ bản thân, lộ rồi cũng không dám tỏ tình, rõ ràng si tình muốn chết, há mồm ngậm miệng đều là “quý nhân cành vàng lá ngọc của ta” nhưng vẫn cứ giả vờ dè dặt trước mặt ngươi. Sau khi thành công trộm đùa giỡn ngươi thì vui vẻ quay lại khoe khoang với chúng ta, về sau lại nghe nói là ngươi tỏ tình trước?”
Ách Mệnh của Hoa Thành không ngừng run rẩy. Thấy Ngụy Vô Tiện (giả vờ) bị đuổi đánh khắp nơi, sao Lam Vong Cơ có thể khoanh tay đứng nhìn. Hắn thành thạo rút Tị Trần ra bảo vệ Ngụy Vô Tiện phía sau mình.
Ngụy Vô Tiện được đằng chân lân đằng đầu, nhìn Lam Vong Cơ đầy oan ức: “Lam Nhị ca ca, bọn họ bắt nạt ta ~”
Tị Trần càng trở nên sắc bén hơn.
Sắc mặt Hoa Thành tái xanh, dường như thật sự có ý nghĩ muốn diệt khẩu. Hắn không dám nhìn vẻ mặt của Tạ Liên, chỉ dè dặt kéo y lại lén lút nhìn trộm, ném xúc xắc đi.
“Tạm biệt.”
[Băng Thu & Hoa Liên]
“Tam Lang à.”
Nghe tiếng Tạ Liên lo lắng gọi hắn, vẻ mặt Hoa Thành dần trở lại bình thường, nhỏ giọng nói:
“Ca ca đừng nghe Ngụy Vô Tiện.”
“Tam Lang này.”
Tạ Liên kiềm chế nụ cười của mình, gọi thêm một tiếng.
Hoa Thành bất đắc dĩ, cuối cùng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của y.
“Ca ca muốn cười thì cứ cười đi.”
“Tam Lang đáng yêu thật đấy.” Tạ Liên nhón chân hôn Hoa Thành một cái: “Vậy chúng ta thế này được không? Khi đó Tam Lang không dám nói với ta, bây giờ ta sẽ nói cho Tam Lang. Chỉ cần Tam Lang muốn, ngàn lần vạn lần đều nói cho đệ nghe.”
Hoa Thành không được tự nhiên hắng giọng, vệt đỏ xấu hổ dần bò lên bên tai: “Được ạ.”
Hắn tức thì tiến đến bên tai Tạ Liên dịu dàng nói: “Nhưng mà, trước đó nợ ca ca ba chữ “Ta thích huynh”, nhất định sau này sẽ bù đắp.”
…
Hai người nói chuyện, đi tới trước một ngôi nhà tranh.
Cửa không khóa, Hoa Thành tiến lên trước vén rèm cửa lên: “Ở đây này, ca ca.”
Thẩm Thanh Thu đang ngồi cạnh bàn nhìn thấy hai ngươi, đầu tiên hơi sửng sốt, vô thức muốn đứng dậy đón tiếp lại bị một người khác nghiêng người ngăn cản.
“Không cho phép tới gần sư tôn!”
Thái độ gà mẹ bảo vệ cho gà con dọa Tạ Liên giật mình. Ngược lại, Hoa Thành nhìn mãi thành quen, giống như không thèm để ý đến người kia, kéo Tạ Liên ngồi xuống giới thiệu:
“Băng muội – Lạc Băng Hà. Sư tôn của hắn, Thẩm Thanh Thu.”
Lặc Băng Hà cười khẩy: “Hoa Ba Sợ, lá gan của ngươi lớn nhỉ.”
…
Trong không khí lại tràn ngập cảm giác giương cung bạt kiếm thêm lần nữa.
Thẩm tiên sư thấy tình huống không ổn, nhanh chóng xoa đầu Lạc Băng Hà như muốn vỗ về:
“Vất vả lắm lão Tam mới đến một chuyến, đừng bóc khuyết điểm của hắn trước mặt Thái tử điện hạ.”
Khí thế bùng nổ của Lạc Băng Hà lập tức mềm xuống, giống như cún con dựa vào sư tôn của hắn.
“Sư tôn, ta khó chịu.”
Thôi, lại nữa rồi, lại là tiết mục trình diễn ba mươi năm mươi lần một ngày này. Thẩm Thanh Thu vui vẻ hiểu ý, nhỏ nhẹ dỗ dành hắn. Lạc Băng Hà cứ thế được voi đòi tiên. Hoa Thành nhìn hai thầy trò thể hiện tình cảm không coi ai ra gì bèn dựa sát vào Tạ Liên, bên mắt không đep chụp mắt chớp chớp nhìn y.
“Ca ca, ta khó chịu.”
Tạ Liên nhịn cười, cũng bắt chước giơ tay xoa đầu Hoa Thành, dỗ dành hắn: “Tam Lang không nhút nhát, Tam Lang tốt nhất, ta thích Tam Lang nhất.”
Thấy vậy, Lạc Băng Hà lập tức xù lông: “Hoa Ba Sợ, ngươi dám bắt chước ta?”
Hoa Thành nhướng mày, khóe miệng cong lên nụ cười thương hiệu: “Bắt chước ngươi? Lạc Băng Hà – sỉ nhục của Ma giới rất đáng để noi theo à?”
“Nói ai sỉ nhục hả?” Lạc Băng Hà chậm rãi đứng dậy, khí thế quanh thân hoàn toàn thay đổi.
“Khụ khụ.”
Thẩm Thanh Thu ho khan vài tiếng, dùng cán quạt đập lên mặt bàn, ý bảo Hoa Thành nhìn mặt tường bên trái. Lúc này Tạ Liên mới nhìn thấy, trên mặt dán năm chữ rồng bay phượng múa rất to:
Muốn đánh ra ngoài đánh.
Trong khoảnh khắc này, ánh kiếm trên tay Lạc Băng Hà lóe lên, Hoa Thành nghiêng người tránh thoát. Lạc Băng Hà nắm cơ hội lộn ra nhảy qua cửa sổ, Hoa Thành cầm Ách Mệnh đuổi theo.
Tạ Liên chợt đứng dậy, thấy một người khác không nhúc nhích, vội la lên: “Bọn họ… thế này… không sao chứ?”
Thẩm Thanh Thu xòe quạt che khuất nửa gương mặt, ra vẻ bí hiểm: “Lễ gặp mặt thôi, tùy hai người họ đi.”
…
Không đến thời gian một nén hương, hai người không bị thương tý nào đã quay trở về.
Tạ Liên đứng dậy đón: “Phân thắng bại chưa?”
Hoa Thành lắc đầu.
Tạ Liên tiên tới chỉnh lại cổ áo cho hắn: “Hai người trở về nhanh thật đấy.”
Hoa Thành cong mắt: “Vì nhớ ca ca mà.”
Lạc Băng Hà khinh bỉ hừ một tiếng. Lúc quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, biểu cảm trên mặt đã biến thành trời quang mây tạnh, chạy bịch bịch đến chỗ ngồi của y đấm chân bóp vai cho y:
“Sư tôn chia ly với đồ nhi lâu như vậy, có nhớ ta không?”
Thẩm Thanh Thu xếp quạt lại, nhẹ nhàng gõ lên đầu Lạc Băng Hà, ngoài miệng lại chẳng nể nang:
“Không hề.”
Hiển nhiên Lạc Băng Hà lại bắt đầu trưng ra vẻ mặt thút thít chực khó, cố gắng sửa lời:
“Không thể như thế được.”
Lạc Băng Hà cọ cằm lên vai Thẩm Thanh Thu gọi vài câu sư tôn, dáng vẻ giống như sắp vểnh đuôi lên trời rồi.
Quấn lấy Thẩm Thanh Thu vuốt ve một lúc lâu, quay đầu thấy hai người khác đang quấn quýt trong nhà mình, Lạc Băng Hà trợn mắt phất tay đuổi hai người đi:
“Đi ra đi ra, đừng quấy rầy ta và sư tôn.”
Thẩm Thanh thu dùng quạt che miệng: “Cứ thế đuổi họ đi hả? Đáng tiếc, Hoa Thành nói tay nghề của Thái tử điện hạ nhà hắn rất giỏi, ta cũng muốn nếm thử.”
Nghe thấy lời này, lông mi Lạc Băng Hà lập tức rủ xuống, đảo mắt trở thành biểu cảm sắp khóc:
“Không phải… sư tôn đã nói chỉ ăn đồ ta nấu à…”
Mà Tạ Liên cực kỳ vui vẻ nhìn Hoa Thành: “Thật vậy hả?”
Đôi mắt hẹp dài của Hoa Thành lộ ra ý cười “Món ca ca nấu tất nhiên là ngon.”
Tạ Liên nóng lòng muốn thử: “Vậy để ta nấu.”
“Ca ca không cần để ý những người khác, chỉ cần nấu cho ta ăn là được rồi.” Hoa Thành mỉm cười nhìn y, lại bổ sung: “Có Lạc Băng Hà ở đây, họ không đói chết đâu.”
Tạ Liên nghe thấy lời tuyên bố chủ quyền của Hoa Thành, vẻ mặt ửng hồng, lặng lẽ kéo vạt áo của hắn.
Từ trước đến giờ Hoa Thành đều cực kỳ hưởng thụ động tác lén lút của Tạ Liên. Hắn kéo tay Tạ Liên, ôm người ta vào trong lồng ngực.
“Ca ca, chúng ta về nhà.”
[Hoàn]
—-
Cái tên mà Tiện Tiện gọi Nhóc Nhút Nhát, raw là 怂怂儿 là tên thân thương Tiện chế từ một biệt danh khác mà fan gọi Hoa Thành- Hoa Tam Tủng (花三怂) – Hoa Ba Sợ.
Trứng từng đăng bài vào tháng 12 năm 2019. Cop lại.
[Có thể bạn chưa để ý hoặc chưa nghe]
Hoa Thành – anh công thứ ba nhà Mặc Hương – Huyết Vũ Thám Hoa – Hoa thành chủ – Hồng Hồng Nhi – Chủ chợ
còn được fan gọi một cái tên thân mật khác là
Hoa Tam Tủng (花三怂) – Hoa Ba Sợ:
Tam là bởi vì đây là anh công thứ ba – tác phẩm đam thứ ba của Mặc Hương, cũng từ cái tên Tam lang.
Tủng – Kinh sợ – là do yêu một người tận tám trăm năm cũng không dám bày tỏ, chỉ yên lặng theo dõi bảo vệ không hề thổ lộ tấm lòng. Tạ Liên là thái tử Tiên Lạc, là quý nhân cành vàng lá ngọc trong lòng Hoa Thành. Là tín ngưỡng, là hy vọng sống của hắn. Cho nên Hoa Thành rất lâu rất lâu luôn không có tự tin khi đứng trước Tạ Liên.
Có thể từ nhỏ Hoa Thành đã là một nhóc con có lệ khí rất nặng. Sau khi trưởng thành cũng là một nhân vật khiến người ta kinh hồn táng đảm. Là tồn tại không thể trêu chọc của đông đảo võ thần.
Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Chẳng có ai từ khi sinh ra đã bị định thành người “xấu”. Chính là Hoa Thành từ nhỏ đã bị người khác bắt nạt, hành hạ do cặp mắt dị đồng, cùng một số nguyên nhân khác như, do số mệnh của hắn mà chính cha mẹ ruột đối xử với hắn cũng chẳng ra gì, không đánh thì mắng.
Vì thế lệ khí của hắn mới nặng như vậy.
Vì thế mới lưu lại bóng tối trong lòng, căm ghét nhân thế muốn trả thù quốc gia này. Sau khi leo tường rơi xuống ở phố Thần Vũ được Tạ Liên cứu, từ đó hoàn toàn đắm chìm “rơi vào tay giặc”.
Cả đời vì gặp được Thái tử Tiên Lạc mà thay đổi. Tạ Liên sẽ không vì vẻ ngoài của hắn hay số mệnh thiên sát cô tinh mà xa lánh hắn. Hoa Thành coi Tạ Liên là tín ngưỡng duy nhất, là ý nghĩa sống của bản thân.
Cũng không thể nói Hoa Thành là người tốt, chẳng qua hắn trao toàn bộ dịu dàng cho một người duy nhất là Tạ Liên.
Với hắn mà nói phi thăng, sinh mệnh hắn chẳng quan tâm, hắn chỉ để tâm tới một người. Nếu người đó nhập ma, hắn sẽ đi theo tàn sát thế giới này, quét sạch chướng ngại vì Tạ Liên, nhưng hắn biết người hắn nhận định là người cứu vớt chúng sinh, cho nên mới dùng con mắt phải để đổi lấy bình an của những người vô tội.
[Theo 宁宁漫圈]