Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 49: [hoa Liên] Thái Tử Duyệt Thần (r)


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 49: [hoa Liên] Thái Tử Duyệt Thần (r)


Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Hoa Liên Đồng Nhân

Thái Tử Duyệt Thần

Tác giả 月下花影惹人怜_

(Đã có sự cho phép của tác giả)

—-

Mới vào tháng chín, tựa như đã ba tháng mùa thu. Từng cây bạch quả như trám lên màu vàng kim óng ả, gió nhẹ thổi qua, tầng tầng lớp lớp tựa như đợt sóng cuồn cuộn lại vừa giống như đặt mình trong đại dương màu vàng óng.

Ánh mặt trời le lói chiếu xuống mặt đất hiện ra bóng cây loang lổ. Trong đình nghỉ mát trên sườn núi, một đaọ nhân anh tuấn mặc đồ trắng đang ngồi, ngón tay thon dài nhanh nhẹn di chuyển trên mặt giấy phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, rặng mây đỏ ửng lặng lẽ leo lên gò má y.

“Ca ca đang xem gì vậy?”. Một cái đầu chẳng biết đã kề lên vai từ bao giờ, Hoa Thành thở ra hơi nóng bên tai Tạ Liên, nhả từng câu chữ rất ám muội.

“Ta có thể xem cùng không?”.

Tạ Liên bị ôm thì giật mình, giống như con mèo nhỏ bị kinh hãi mà xù lông, trên tay buông lỏng, cuốn sách cũng rơi bộp xuống đất. Hoa Thành thấy vậy khẽ cười, muốn xoay người lại nhặt.

“Ta… à thì.. ta không…”. Tạ Liên vội vàng cầm lấy tay hắn, cảm thấy máu nóng trong người đều đang dâng trào, ngay cả nói chuyện cũng không hề lưu loát.

Đây là một quyển Xuân Sơn Hận.

Nhắc tới thì cũng hơi xấu hổ, thời gian hai người họ ở bên nhau cũng không ngắn, việc nên làm cũng đã làm rồi. Chỉ là mỗi lần làm chuyện đó thì Hoa Thành luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ y phải chịu xíu xíu tổn thương. Cho nên mỗi lần hắn ôm y đi tắm rửa dọn dẹp, Tạ Liên cảm thấy không thể khiến cho Hoa Thành thỏa mãn, thật sự rất áy náy.

Cũng không biết y nghĩ thế nào, lấy được một quyển sách nhỏ không biết từ đâu miêu tả nam nam ân ái, còn rất có tâm vẽ thêm tranh minh họa. Bản thân y vùi mình thanh tu trong Hoàng Cực Quán từ nhỏ, chưa từng nghĩ đến chuyện phòng the lại có nhiều loại tư thế và phương pháp tán tỉnh đến vậy, nhìn hoa cả mắt, mới lật vài tờ đã mặt đỏ tai hồng.

“Tam… Tam Lang… Chỉ là một quyển thoại bản không thú vị mà thôi”. Còn chưa nói xong đã thấy Hoa Thành dừng lại, Tạ Liên thầm nghĩ thôi xong, theo ánh mắt của hắn thì thấy quyển sách mở rộng, hình ảnh long đương quấn quýt có lực xung kích cực lớn cứ vậy phơi bày trước mắt hai người.

“…”.

Đột nhiên Tạ Liên rất muốn đập đầu vào cột tự tử.

Hoa Thành nhặt sách lên úp ngược xuống bàn đá, kéo lấy eo người thương, hắn xấu xa dán lên vành tai y, không hề vạch trần mà cười nói:

“Đúng là rất nhàm chán, không bằng để Tam Lang dẫn ca ca đi làm chuyện thú vị hơn?”.


“Ta… Ưm…”. Những lời còn sót lại biến mất trong nụ hôn nóng bỏng, Hoa Thành ôm ngang Tạ Liên lên, tiện tay ném xúc xắc, bước vào cửa đá.

Trang phục Thái Tử Duyệt Thần lộng lẫy trải trên sàn nhà bằng ngọc thạch trong Thiên Đăng Quán, da thịt trắng nõn hơi ửng hồng mê người. Bên trong đốt huân hương, ngay cả khoảng không cũng tràn ngập không khí kiều diễm dâm mĩ. Đầu ngón tay lạnh băng vuốt nhẹ mái tóc đen đang rũ xuống, cầm lọn tóc trong lòng bàn tay, Hoa Thành dùng một chiếc lược gỗ dịu dàng chải chuốt mái tóc dài của Tạ Liên.

Thời gian dường như trở lại thời gian lần đầu họ gặp gỡ sau tám trăm năm, khác biệt duy nhất là địa điểm từ Bồ Tề Quán thành Thiên Đăng Quán, thiếu niên áo đỏ đường hoàng tự tin đổi thành thái tử điện hạ ôn thuận như ngọc, thái độ thăm dò nghi ngờ dưới sự thử thách của năm tháng biến thành tràn ngập tình yêu.

Hoa Thành thành kính đội kim quan cho y, tiếp đó là một đôi khuyên tai bằng san hô hồng ngọc, tỉ mỉ kỹ lưỡng đeo lên cho Tạ Liên. Chiếc này so với khuyên tai của tám trăm năm trước thì càng thêm tinh xảo, hồng ngọc ánh lên ánh sáng hiền hòa dưới màu vàng của lá phong nhẹ nhàng lay động phát ra tiếng vang trong trẻo vô cùng êm tai. Vòng cổ bằng vàng trên gáy ngọc trắng nõn, xương quai xanh đẹp đẽ như ẩn như hiện dụ người.

Hoa phục nửa tuột xuống nửa vắt trên người lộ ra bả vai tuyết trắng, xinh đẹp động lòng người. Hoa Thành không kiềm chế được vén tóc đen lên, dán môi xuống hõm vai Tạ Liên tinh tế liếm hôn gặm cắn, đến tận khi lưu lại một vết đỏ mập mờ mới quyến luyến buông ra.

“Ưm… Tam Lang..”. Lúc này, Tạ Liên đang ngồi quỳ trên đá bằng ngọc, sắc mặt ửng đỏ, một tay kéo áo sắp trượt xuống. Kích thích nơi đầu vai khiến y không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ, hơi rướn eo, không biết có phải do huân hương, trong đôi mắt của Tạ Liên mang theo quyến rũ, dụ dỗ người không lý do.

“Đừng lộn xộn”.

Hoa Thành áp trán vào trán y, phát ra tiếng cảnh cáo thật nhỏ rồi lại hơi tách ra, không biết lấy một cây bút từ đâu, một tay nâng mặt y, tinh tế phác họa theo gương mặt tuấn tú.

Đuôi mắt Tạ Liên ửng đỏ, ánh sáng trong Thiên Đăng Quán mờ tối, cảnh tượng như vậy khiến ánh mắt của Hoa Thành trầm xuống, động tác trên tay cũng chậm lại.

“Điện hạ…”. Lòng bàn tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng mềm mềm, Hoa Thành thì thầm gọi.

“Huynh là thần của ta, thần linh duy nhất”.

Đây là thần của hắn, là vị thần hắn yêu hơn tám trăm năm.

“Ta đây”. Dường như Tạ Liên đã đoán trước được suy nghĩ của Hoa Thành, y ôm hắn vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, dịu dàng nói:

“Ta ở đây”.

Mạch suy tư bay trở về tám trăm năm trước, thái tử trong Hoàng Cực Quán trên đỉnh núi, thần minh bị quên lãng trong thần miếu đổ nát và tín đồ thiếu niên, tiếng vọng của thiếu niên cố gắng hết sức gào thét bên tai.

Điện hạ! Người nghe không? Trong lòng ta người là thần! Người là thần linh duy nhất, là thần linh chân chính! Người nghe được không?!?

Quên đi!

Không đâu! Ta sẽ không quên đâu, ta vĩnh viễn không quên người!!!!

Mãi mãi không quên, vĩnh viễn không quên.


Một thoáng kinh hồng tên đường Thần Võ, hắn thật sự nhớ kỹ trăm năm.

“Tam Lang à….”. Thái tử xoa gương mặt tái nhợt của Quỷ vương, cười khẽ: “Cảm ơn đệ”.

Cảm ơn đệ vẫn luôn yêu ta.

Ta cũng trải qua khoảng thời gian không vừa ý, khi đó thường nghĩ, nếu có người nhìn thấy ta lăn lộn trong bùn nhão, bộ dạng bò cũng không bò dậy nổi mà vẫn có thể yêu ta thì tốt rồi. Nhưng ta cũng không biết có người như vậy hay không, ta cũng không dám để người khác nhìn thấy.

Nhưng giờ đây y đã tìm được người này.

Hắn giống như ánh mặt trời xua tan lo lắng vây trong lòng, luôn yên lặng bảo vệ y, cùng y vượt qua ải khó khăn.

Một tay ôm lấy cổ Hoa Thành, tay còn lại nắm cằm hắn, Tạ Liên hơi ngẩng đầu chạm vào đôi môi mềm mại. Đầu lưỡi run rẩy cạy khớp hàm của Quỷ vương, trúc trắc khiêu khích chiếc lưỡi linh hoạt của hắn.

Sau một chớp mắt thất thần, Hoa Thành nguy hiểm híp mắt, vươn tay ôm vòng eo mịn màng của Tạ Liên, đè sau gáy đảo khách thành chủ động tình hôn trả.

Hai người cùng ngã xuống phiến đá bằng ngọc lạnh băng, tóc đen xõa tung trên đất.

Một lúc sau, Hoa Thành nhỏm dậy mang theo một sợi chỉ bạc trong suốt. Lau đi vệt nước còn sót lại ở khóe môi hai người, Hoa Thành cười xấu xa, “Xem ra vừa rồi ca ca thật sự học được rất nhiều thứ”.

“Ta.. ta đâu có! Ta chỉ…”. Tạ Liên bất chợt không nói được nữa, hai tay che mặt không thèm nhìn hắn.

Thân thể đột nhiên bay lên, Tạ Liên theo bản năng buông tay ôm lấy vai của Hoa Thành, lại nghe hắn cười nhẹ bên tai y:

“Yên tâm, bộ dáng gì của điện hạ ta đều thích cả”.

Nghe xong những lời này, tim của Tạ Liên chợt chậm đi một nhịp, thình thịch thình thịch nhảy không ngừng, dường như đã trở về buổi tối bày tỏ tâm tình kia.

Hoa Thành thả Tạ Liên xuống bàn viết chữ trong Thiên Đăng Quán, có lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước, trên bàn trống không, giấy và bút mực cũng không còn tăm tích. Qua mấy lần hôn, hoa phục Thái Tử Duyệt Thần nửa rơi nửa không trên người Tạ Liên đã bị cọ sát mở rộng, phần lớn da thịt trắng tuyết đã lộ ra trong không khí.

Hoa Thành bỗng quỳ một gó, cầm cẳng chân trắng nõn có che gông nguyền rủa thành kính dán môi lên.

“Hoa Thành….”. Môi Tạ Liên hơi động đậy, cuối cùng ngàn vạn lời nói biến thành một cái tên.

Hoa Thành không lên tiếng, dọc theo bụng chân khỏe khoắn liếm hôn lên trên, Tạ Liên ý thức được gì đó, hoảng sợ ngăn lại bả vai của hắn, ngại ngùng mở miệng:

“Tam Lang… Đừng…”.


Hoa Thành cười với y, tự tay cởi bỏ quần lót của Tạ Liên, trong mắt như mang theo hàm ý cầu xin, “Điện hạ, xin đừng từ chối ta”.

Bàn tay ngăn trên bả vai hơi khựng lại, cuối cùng từ từ thả ra. Hoa Thành cười khẽ, cúi người tiếp tục chạm lên vết hôn xanh tím, lưu luyến nơi bắp đùi, bỗng nhiên ngậm thứ kia của Tạ Liên vào miệng.

Khoang miệng ấm áp bao lấy vị trí mẫn cảm nhất, đầu lưỡi liếm từng vòng từng vòng, vừa phun ra nuốt vào, hầu hạ tận chức tận trách.

“Ưm…”. Kích thích nơi thân dưới khiến toàn thân Tạ Liên run lên nhưng không muốn đẩy Hoa Thành ra. Tư thế hai chân mở rộng cực kỳ xấu hổ, một tay y chống bàn, tay còn lại để bên môi, nghiêng mặt không nhìn tín đồ trung thành của y nữa.

Hoa Thành hiểu rất rõ thân thể của Tạ Liên, tất nhiên biết làm thế nào mới có thể khiêu khích y ở mức độ cao nhất. Cũng không lâu lắm, Tạ Liên đã tước vũ khí đầu hàng trong miệng Hoa Thành.

Lau sạch dịch trắng bên môi, Hoa Thành đè lên người Tạ Liên ngậm lấy đôi môi khẽ nhếch, mùi xạ hương nồng đậm tràn ngập giữa răng môi của hai ngươi như đang nhóm lửa.

Đôi mắt thất thần mơ màng nhìn lên trên, một lúc lâu sau Tạ Liên mới phục hồi lại tinh thần. Nhìn gương mặt tuấn tú của Hoa Thành, trong đôi ngươi đen bóng tan ra tình cảm ấm áp.

Thấy Hoa Thành đang chậm rãi cởi bỏ áo đỏ, Tạ Liên thần xui quỷ khiến vươn tay ra cởi sạch quần áo và phụ kiện đi kèm.

Quỷ vương bị bất ngờ ngẩn người tại chỗ, ngay sau đó đã tỉnh táo lại. Hắn câu lên một lọn tóc của quý nhân dưới thân đặt trên mũi ngửi nhẹ, ung thung thả từng câu chữ:

“Ca ca! Huynh! Học xấu!”.

“Như vậy không ngoan, phải bị phạt”.

Hoa phục Thái Tử Duyệt Thần đã tuột khỏi cơ thể xinh đẹp, đệm dưới người Tạ Liên. Da thịt rướm một tầng mồ hôi mịn, màu hồng nhạt lộ ra trên làn da trắng nõn dụ dỗ người phạm tội. Thân thể bắt đầu khô nóng, y khó nhịn dướn cổ phơi bày đường cong xinh đẹp trong không khí, Hoa Thành cắn hầu kết nhô ra, đùa dai lè lưỡi liếm láp.

“Ưm… ha… ngứa quá….”. Tiếng rên rỉ nhỏ vụn truyền ra từ miệng Tạ Liên, y tự tay che kín miệng mình.

“Đừng kiềm chế….”. Giọng nói trầm thấp lại giống như đầu độc, Hoa Thành đặt từng nụ hôn đứt quãng một đường xuống dưới, kéo cánh tay đang che miệng của y xuống, “Ta thích nghe”.

Chỉ một câu nói đã kích thích y nổi lên phản ứng, Tạ Liên thầm nghĩ quá không công bằng. Đầu vú bị hôn sưng đỏ, thân dưới cũng run rẩy dựng thẳng lên.

Trong đầu mơ màng lóe lên vài hình ảnh mơ hồ trong Xuân Sơn Hận, y không tự chủ được cong chân lên, vừa khéo để giữa hai chân của Hoa Thành, còn không chú ý cọ cọ.

Hoa Thành nhanh chóng bị y đốt lửa, hắn ấn cẳng chân không ngoan kia nói:

“Ca! Ca!”.

Hình như thứ trong sách cũng khá có hiệu quả áp dụng. Tạ Liên nghĩ vậy, nhưng giây tiếp theo y lập tức hối hận.

Ngón tay thon dài vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi như lông vũ lướt nhẹ qua cơ bắp, vuốt ve vòng eo y.

“Ha ha ha ha ha á…”. Như trong dự liệu, người bên dưới bộc phát tràng cười to không hợp thời, nước mắt trong suốt theo sườn mặt chảy xuống, “Ah… ha… đừng, không được rồi. Ha ha ha ha ta sai rồi, đừng mà, đừng thế nữa…”.

Đến điểm là ngừng.

Hoa Thành đè cẳng chân của Tạ Liên trước ngực, hớt một ít thuốc mỡ thơm dịu, sau khi giữ ấm một lát Hoa Thành mới thoa đều xung quanh lỗ nhỏ bí ẩn, cẩn thận từng chút cho vào một ngón tay.

Đây cũng không phải lần đầu tiên làm việc đó, tiến hành khuếch trương rất thuận lợi, đã nhét vào được bốn ngón tay. Nhanh chóng tìm được điểm nhạy cảm của y, lúc này Hoa Thành mới tiến thân vào, chậm dãi đâm rút.


Có lẽ cực kỳ chú ý đến cảm nhận của Tạ Liên mà hắn không dùng quá nhiều lực khiến y cảm thấy nếu như mình không áp dụng phương pháp gì đó, chắc chắn vẫn không thể khiến cho Hoa Thành thỏa mãn hoàn toàn, dự tính ban đầu xem Xuân Sơn Hận cũng không có ý nghĩa nữa.

Y cắn răng, bất ngờ đẩy Hoa Thành ra rồi đè hắn dưới thân mình, cũng không biết hôm nay là lần thứ mấy hắn bị hành động không bình thường của Tạ Liên kích thích cho mất hồn nữa.

Trong gương mặt đầy kinh ngạc của Hoa Thành, gương mặt già của Tạ Liên đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói:

“Khụ…đệ nằm im…. tốt nhất là nhắm mắt lại”.

Nói xong, chống xuống cơ bụng rắn chắc, chậm rãi ngồi xuống người hắn.

“Shhhh…..”, cái ngồi này cũng chẳng phải chơi cho vui, tư thế này tiến vào rất sâu, Tạ Liên có cảm giác mình sắp bị thứ đồ chơi kia chọc thủng mất.

“Điện hạ!”. Gương mặt dù núi Thái Sơn có đổ cũng không biến sắc của Hoa Thành tái đi một chút, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ tác động tới Tạ Liên đành lo lắng suông, đột nhiên không biết phải làm sao.

“Không sao…”. Tạ Liên lắc đầu, tỏ ý y không sao, hít sâu một hơi nhớ lại động tác vẽ trên sách, từ từ nhấc người dậy rồi lại ngồi thịch xuống, “Ư….”.

Bỗng nhiên, một đôi tay nắm lấy bờ mông mềm, trong con ngươi của Hoa Thành nhuộm đẫm tình dục biến thành màu đen ánh sâu thẳm. Nâng y lên rồi mạnh mẽ đè xuống giống như biến thành người khác, chẳng còn sự dịu dàng trước đó.

“Um~~ Ha~~~”. Ánh mắt Tạ Liên mê mang đầy hơi nước, động tình đến mức ngay cả ngón chân cũng hơi cuộn lại, ngôn từ phóng đãng cũng dần dần vọng ra.

“Không ngờ ca ca lại thích thế này”. Hoa Thành ngồi dậy, hai thân thể trần truồng kề sát như dán chặt vào nhau, hắn cắn nhẹ lên tai Tạ Liên, “Là lỗi của ta”.

“Không… ah~”. Cơ thể đột ngột ngã về sau, Hoa Thành bảo vệ đầu y, im lặng đè lên người y, mạnh bạo đụng vào nơi kia một chút.

Chất lỏng trắng nhũ phun lên cơ bụng quyến rũ, Hoa Thành cúi đầu hôn khóe mắt của Tạ Liên, thấp giọng nói bên tai y:

“Ca ca”.

Vén lọn tóc rũ xuống của Hoa Thành ra sau tai, Tạ Liên cười nói:

“Ta thấy ta cũng không làm Thái Tử Duyệt Thần gì đó nữa”.

“Hôm nay coi như làm một lần Thái Tử Duyệt Quỷ thì sao nào?”.

“Um~”. Vật nóng hổi trong cơ thể dường như lại lớn hơn vài phần, môi bị chặn lấy, nuốt hết những lời còn sót lại vào trong bụng.

Tốc độ cắm rút nhanh hơn, rót chất lỏng tràn đầy động nhỏ kín đáo, còn dư lại cũng liều mình dai dẳng triền miên.

Đêm ở chợ Quỷ còn dài lắm.

[Hoàn]

==============

Cầu thả tym hahaa

Cầu đừng report tội nghiệp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.