Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 47: [tqtp] Cha Tôi
Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Cha Tôi
Tác giả: 御绫鸢 ()
Đã có sự cho phép của tác giả.
—-
Trích《 Tập làm văn xuất sắc tam giới của học sinh giỏi tiểu học 》
Tác giả: Ách Mệnh, lớp 1 – năm 2 (Lớp 2 -1), tiểu học số 1 chợ Quỷ.
—
Ba tui.
Nhắc tới ba tui, không ai không biết. Ba chính là vị Quỷ vương Tuyệt cảnh tiếng tăm lừng lẫy khiến người ta biến sắc – Hoa Thành. Tui có thể cảm nhận một cách vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người đã run rẩy thế nào mỗi nghe thấy cái tên này, bởi vì chính tui cũng run cầm cập khi làm bài văn này mà, nhất là khi viết mấy chữ “ba của tui”, không biết có làm gẫy bút không nữa. Tui nghĩ đây chính là lời ứng nghiệm của bà ngoại tui – Mai Niệm Khanh đã từng nói: Quỷ vương Tuyệt cảnh đúng là rất hung.
Dĩ nhiên ba tui cũng có một mặt rất dịu dàng. Nhưng mà tui không có cơ hội nhìn thấy. Mặt này của ba chỉ bày ra cho người mẹ xinh đẹp đáng yêu của tui thôi. Có lúc nhìn ba giả bộ đáng yêu làm nũng trước mặt mẹ, để mẹ tết bím tóc cho, tui cảm thấy có chút xíu xíu ghen tị dâng lên trong lòng. Với mỗi đứa trẻ, chuyện hạnh phúc nhất chính là được mẹ dỗ dành ôm ôm giơ cao, nhưng tuổi thơ của tui lại vô cùng ảm đạm, cho tới bây giờ ba cũng không cho tui cơ hội được mẹ ôm lên cao thật cao. Tới lần thứ chín mươi chín bị đuổi ra khỏi phòng, rốt cuộc tui cũng hiểu rõ thật ra thì ba càng muốn được mẹ giơ cao cao hơn.
Ba sinh ra trong xã hội cũ cực kỳ độc ác, khi đó còn phong kiến mê tín lắm. Vì số mạng xấu mà ba bị cho là người mang lại điều bất hạnh, chịu đủ hành hạ từ thuở nhỏ. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, huống chi khi đó bạo lực gia đình không được viết trong luật pháp quốc gia cho nên ba thường xuyên bị đánh đập, là một đứa trẻ tự ti thiếu hơi ấm gia đình.
Mẹ tui như ngôi sao duy nhất trong cả đời chìm trong bóng tối của ba, khi ba bị gia đình đánh đập quá nhiều mắc phải chứng uất ức trầm trọng leo lên tường thành nhảy xuống tự sát đã giơ hai tay đón lấy ba. Còn kiên trì an ủi, xoa dịu tâm hồn cho ba tui nên ba mới có can đảm tiếp tục tiến lên phía trước.
(Nguyên raw là 心灵鸡汤 hay chicken soup for the soul – Súp gà cho tâm hồn. Ý chính là niềm tin rằng chúng ta đều là người tốt và rằng bằng cách thật sự lắng nghe người khác, chúng ta có thể chữa lành vết thương nội tại của chính mình, của cộng đồng và cả thế giới).
Tui nghĩ ba nhất định vô cùng muốn được mẹ giơ cao cao, đoạn ký ức này như bước chuyển khiến ba bắt đầu một cuộc sống mới. Bởi vì trong khoảnh khắc đó, ba không còn là cọng rơm lẻ loi phiêu bạt không mục đích nơi biển khơi nữa, ba đã có hướng đi, có mục tiếu của mình. Cho dù con đường phía trước có mờ mịt u tối thì mẹ ta cũng như ngọn hải đăng dẫn lối cho ba.
Ba tui là một người cần cù tiết kiệm. Tuy ba sở hữu vô số đất đai, một trong năm người giàu nhất tam giới nhưng nơi ba thích nhất lại là Bồ Tề Quán ở vùng núi xa xôi, trải rơm nằm đất ăn bánh bao cứng nguội ngắt mà lúc nào cũng lộ ra nụ cười ngây ngô. Thế nhưng ngàn vạn lần không nên vì thế mà đánh giá thấp oai phong của ba tui đâu đó, ba có cánh tay rắn chắc có thể đánh bay tui trong một nốt nhạc; ba có một đôi mắt to sáng ngời lúc nào cũng khiến tui không rét mà run; ba có thân thể cường tráng luôn luôn có thể đẩy ngã mẹ tui.
Đừng thấy cha tui hung dữ, thật ra ba rất thích làm công ích từ thiện. Ví dụ như thường xuyên cho chú Hắc Thủy nghèo khổ khó khăn kia vay tiền, cứu chữa kịp thời cho chú Dẫn Ngọc bị ông ngoại tui tái phát bệnh thần kinh đánh ngất. Hơn nữa ba còn vì đại nghĩa diệt thân, năm đó dẫn đầu lên án phần tử khủng bố đệ nhất tam giới – ông ngoại tui – Quân Ngô. Tui vô cùng tự hào vì có một người cha cương trực công chính, lòng dạ ngay thẳng như vậy!
Ba luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ nhưng trước giờ cũng chưa từng mắng tui mà trực tiếp đạp tui xuống đất không dậy nổi. Lần nào cũng là nước mắt đong đầy.
Ba tui luôn lấy cuộc đời mình làm gương để cảnh báo tui, đời người chính một chặng đường gian nan phải kiên trì bền bỉ. Vượt mọi chông gai, lúc khó khăn thì mỉm cười một cái, cười lên là được rồi. Cho nên ba tui luôn có gương mặt mỉm cười, nhưng tui cũng không rõ nụ cười đó có mấy phần thật lòng mấy phần giả dối nữa. Mỗi lần bà ngoại nhìn thấy nụ cười của ba thì kích động không nói nên lời:
“Ngươi người trẻ tuổi này sao lại…”.
Sau khi trải qua bao khó khăn gian khổ còn có thể duy trì nụ cười xán lạn như vậy.
Ba rất vĩ đại, ba không quên tâm nguyện ban đầu, một thân một mình ròng rã qua tám trăm năm gió sương mưa tuyết; ba cũng rất bình thường, giống như những người đàn ông khác, buổi chiều sau khi tan làm về nhà sẽ vì người yêu thích nhất mà vào bếp nấu cơm.
Ba tui là Quỷ vương Tuyệt cảnh, là Huyết Vũ Thám Hoa, là cái tên cấm kỵ người ngoài không dám nhắc tới. Nhưng với tui mà nói, ẩn sau những danh hiệu này chẳng qua là một người cha dễ thân cận và đáng kính nhất. Qua từng lần bị ba “giày xéo”, tui đã nhận thức tỉ mỉ tình yêu và kỳ vọng của ba với mình.
Cũng vì hành động này mà quyết chí tiến lên, biến thành động lực cuối cùng: sở hướng phi mỹ như ba vậy.
[Hoàn]