Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 45: [tqtp] 18 Bí Mật Nhỏ Của Sư Thanh Huyền
Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
18 Bí Mật Nhỏ Của Sư Thanh Huyền
Tác giả: 折痕与墨
—
1, Sư Thanh Huyền vô cùng “chậm hiểu” trong phương diện tình cảm.
Ở trong mắt y, người được phân thành hai loại: Có thể làm bạn và có thể làm bạn tốt.
2, Sư Thanh Huyền vẫn cảm thấy ánh mắt của Sư Vô Độ khi nhìn “Minh Nghi” rất kỳ lạ.
Ừm… Giống như là đang nhìn con rể không vừa mắt ấy.
3, Sư Thanh Huyền thích tổ chức tiệc tùng, nhưng mục đích chủ yếu không phải vì ăn mà chỉ vì y thích nơi vui vẻ náo nhiệt mà thôi.
Cho nên lần nào y cũng lặng lẽ đẩy phần của mình tới bên người “Minh Nghi” hầu như đã vùi cả người trong đống khay trống.
4, Sư Thanh Huyền rất có thiện cảm với Tạ Liên.
Hai người có thể gọi là bạn tri kỷ.
5, Sư Thanh Huyền có chút hấp tấp.
Có một lần đi ra ngoài làm công vụ vô tình bị ngã xuống hố có kết giới, không thể dùng pháp lực, cho nên y đành ầm ĩ cầu cứu “Minh Nghi” phía trên đỉnh đầu gần hai mươi thước.
Dĩ nhiên người kia tỏ vẻ ghét bỏ nhưng vẫn tìm sợi dây thả xuống kéo Sư Thanh Huyền lên.
6, Sư Thanh Huyền chính là thiên sứ nhỏ.
7, Có lần Sư Thanh Huyền ra ngoài gặp phải Thích Dung, y bày tỏ vẫn là lần đầu tiên gặp người à không phải gặp quỷ có thể bức ép người khác hơn cả y thế này, sau đó đánh cho Thích Dung một trận.
Sư Thanh Huyền đánh xong, “Minh Nghi” đi bên cạnh không hót một câu lại tiếp tục đập cho trận nữa.
Dung xanh công tử: “Đê mờ! Ta con mẹ nó trêu ai chọc ai hả!?!!!!!!????”.
8, Sư Thanh Huyền lén lút cấu giấu rất nhiều nữ trang trong điện Phong Sư.
Trong đó có một nửa là do “Minh Nghi” chuẩn bị.
9, Sư Thanh Huyền cũng không biết cảm giác của mình với “Minh Nghi” là gì, nhưng có thể khẳng định là y rất vui khi cùng “Minh Nghi” ở cùng nhau.
Thế là….
Ăn cơm tìm Minh huynh!
Công vụ tìm Minh huynh!
Hóa dạng nữ tìm Minh huynh!
Tóm lại cái gì cũng tìm Minh huynh!
10, “Minh huynh Minh huynh! Chúng ta cùng nhau biến dạng nữ đi!”.
“Minh huynh Minh huynh! Đi nào! Ta mời ngươi đi ăn cơm!”.
“Minh huynh Minh huynh! Sao ngươi không cướp công đức ta tán ra?”.
“Minh huynh Minh huynh! Ta có phải bạn thân nhất của ngươi không?”.
“Minh… huynh?”.
.
.
.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi… Minh… Hạ công tử… Rất xin lỗi… Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi… Cứu…”.
“… Cầu ngươi để cho ta chết”.
11, Đối với hành vi của Sư Vô Độ, Sư Thanh Huyền có không hiểu, có khiếp sợ, có tuyệt vọng, có không thể tin….
Duy nhất y không oán giận.
Sư Thanh Huyền biết, cho dù người trong thiên hạ đều hận Sư Vô Độ, chỉ có y là không thể hận, cũng không có tư cách.
Bởi vì tất cả những gì Sư Vô Độ làm đều là vì người em trai này là y.
12, Trong khoảnh khắc Sư Vô Độ chết, Sư Thanh Huyền không nhìn thấy gì cũng không nghe được gì cả.
Người kia kỳ tài ngút trời, Phong Sư đại nhân hiền lành chính trực.
Sụp đổ.
13, Sư Thanh Huyền biết câu “Người không biết không có tội” này là châm chọc cực lớn với y, cho nên y chỉ muốn chết, trừ cái chết Sư Thanh Huyền không nghĩ được ra có cách nào có thể chuộc lại tội nghiệt, dù chỉ là một chút xíu.
Nhưng ngay cả quyền được chết y cũng không có được.
14, Sư Thanh Huyền kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
Sư Thanh Huyền yếu ớt hơn rất nhiều so với những gì y nghĩ.
15, Con cưng của trời rơi xuống bụi đất.
Nhưng Sư Thanh Huyền cảm thấy như vậy cũng không tồi, xung quanh còn có anh em ăn xin ở bên cạnh, thật ra đã vô cùng may mắn.
16, Vừa gặp Tạ Liên, Sư Thanh Huyền vô cùng vui vẻ.
17, Trong trận người, khi “Hoa Thành” xách Sư Thanh Huyền ra ngoài kia, rất nhanh y đã nhận ra được người đó là Minh… Hạ công tử.
Sư Thanh Huyền vốn cho rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ đồng thời xuất hiện cùng Hạ Huyền, y nằm mơ cũng không tưởng tượng được khi gặp lại lại là cái bộ dạng này.
Mặc dù Hạ Huyền không nói gì, nhưng quạt Phong Sư trong tay hắn đã nói cho y biết ý tứ của hắn:
Việc đã tới bước này, từ nay về sau đoạn tuyệt cùng quân.
Sư Thanh Huyền cho rằng sẽ không bao giờ khóc nữa chẳng biết vì sao lại đỏ hốc mắt.
“Lão Phong à, sao vậy? Bộ dáng như sắp khóc thế này”.
“Ha ha ha ha ha ha không sao không sao đâu, có hạt cát vào mắt ý mà ha ha ha ha”.
18, Rất nhiều năm sau, Sư Thanh Huyền vẫn là người phàm trần như cũ.
Nhưng đôi mắt kia vẫn sáng ngời như xưa.
[Hoàn]