Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 39: [cross] Tỏ Tình
CROSSOVER
Tỏ Tình
Tác giả: 芊沫念晚 ()
——–
Hôm nay Tiên Kinh mới vô cùng không yên ổn, nguyên nhân chính là vị Quỷ vương áo đỏ, cơn ác mộng của tất cả bọn họ – Hoa Thành.
Lại nói sau khi Hoa Thành cùng Tạ Liên ở bên nhau thì yên tĩnh hơn nhiều lắm. Nhưng khi nhìn thấy Hoa Thành hiện giờ, trong lòng chúng thần quan hiện lên một câu nói: Thì ra là hắn tích trữ lại đó à.
Náo loạn chưa xong, gạch vàng lõm xuống, ngói lưu ly vỡ nát, bụi đất tung bay.
Liên quan tới việc này ấy hả, còn phải quay lại một giờ trước.
Gần đây Hoa Thành phát hiện trạng thái của ca ca có gì đó không đúng, luôn trốn hắn. Thời gian ở bên hắn cũng ít đi, hỏi gì cũng ấp a ấp úng. Dĩ nhiên mấy cái này cũng chẳng phải chuyện gì to tát, quan trọng nhất chính là hôm nay Hoa thành chủ nhìn thấy ca ca hắn có hẹn cùng một người đàn ông khác.
Đương nhiên như vậy không khiến Hoa Thành tức giận đến thế. Quan trọng nhất là lời Tạ Liên nói kia rõ ràng là lời tỏ tình! Trong khoảng khắc đó, lòng tự tin còn xót lại một xíu của Hoa ba sợ nháy mắt sụp đổ.
À, hỏi cái tên đê tiện lòe loẹt kia là ai? Té ra là một thần quan nhỏ mới phi thăng lên Tiên Kinh cách đây không lâu. Ông nội ngươi chứ, vừa phi thăng đã dám đào góc tường nhà ông đây. Không chỉnh chết ngươi không xong đâu.
Cho nên bây giờ Thượng Thiên Đình xuất hiện tình cảnh tốt đẹp như vầy. Nghĩ tới nhân gian lại phát thêm kịch bản mới [Quỷ vương áo đỏ đại náo thiên đình] tiên nhân đồng nát mất tích, thiên hạ đại loạn.
Tạ Liên vừa bị oanh tạc trong Thông Linh Trận, chạy tới nhìn thì đã thấy tan hoang. Chờ đã… mấy thứ kia… đắt lắm đó! Phải nhặt bao nhiêu đồng nát mới kiếm lại được chứ. Lòng Tạ Liên chảy máu.
Mắt thấy lưỡi đao Ách Mệnh sắp quét tới nơi khác, Tạ Liên cầm Nhược Da vội vàng xông ra. Nháy mắt trời long đất lở. Chúng thần quan dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, núp sau lưng Thái tử điện hạ run lẩy bẩy.
Trong mắt Tạ Liên cũng lóe lên tia sáng không dễ phát hiện, y đã không đánh nhau mấy trăm năm rồi, cũng đã mấy trăm năm không tìm được đối thủ thực lực tương đương. (Quân lão cha không tính).
Hoa Thành nhìn thấy dải lụa trắng kia thì ngẩn ngơ ngây ra như phỗng. Giống như bé con phạm lỗi, đứng góc tường chờ người lớn phê bình. Dĩ nhiên hắn cũng không bỏ lỡ tia sáng lóe lên trong mắt Tạ Liên.
Trí tưởng tượng siêu phàm như biển sâu của Hoa thành chủ lập tức bổ não ra vài chục ngàn viễn cảnh đáng sợ. Núi lửa phun trào trong nháy mắt.
Ya, đánh! Dù sao ca ca cũng không bị thương, đánh chết mấy tên thần quan này, tốt nhất là đánh chết tên đê tiện diêm dúa kia luôn thể.
Mới nửa chung trà, hai người đã so hơn trăm chiêu, đây mới thực sự long trời lở đất. Kẻ mạnh so chiêu vạ lây người vô tội, đám thần quan lập tức tránh ra xa.
Bóng đỏ như lá phong thân pháp quỷ dị, ra chiêu nhạy bén. Loan đao màu bạc huy khí rét lạnh hung ác, giống như tùy thời có thể tan ra trong không khí, nhưng lại không hề có sát ý.
Áo trắng như tuyết lấy nhu thắng cương, ra chiêu nhanh chuẩn. Nhìn như không có lực sát thương nhưng một phát chấn vỡ đá lớn văng tung tóe. Lụa trắng mềm mại không xương nhẹ nhàng chuyển động chặn được vô số mũi nhọn của loan đao.
Hai bóng dáng cực nhanh, căn bản không nhìn được họ ra chiêu thế nào, dù chỉ một hơi, trên bầu trời vẫn không tìm ra tàn ảnh.
Tạ Liên thở ra, phát hiện vết thương cũ trên thân Nhược Da dường như không chịu nổi đánh nhau kịch liệt như vậy, phân tâm suy nghĩ một lát đã rơi vào thế yếu.
Lần này tiên nhân áo trắng không chút băn khoăn lấy ra Phương Tâm đã lâu không dùng tới, chính xác hơn là Tru Tâm, bảo kiếm băng hàn màu mực nháy mắt ra khỏi vỏ lập tức quấn lấy loan đao màu bạc kia.
Một giọng nói không dịu dàng cho lắm đột nhiên cất lên: “Ớ, thì ra cao thủ ở chỗ này, Lam Trạm ngươi nhìn đi, hai người kia đánh thật tuyệt!”.
Ai có gan chó lớn vậy, dám nói chuyện dưới tình huống này.
“Ừ”.
Nghe giọng nói này, Hoa Thành lập tức dừng lại. Giọng nói này, giọng nói này chẳng phải giọng của đồ đê tiện kia hay sao?
Bóng đỏ lập tức rời đi, Tạ Liên kinh hãi. Chờ đã chờ đã, Tam lang sao lại chạy? Chiêu này của ta không thu về được rồi.
Bất ngờ xảy ra. Một luồng kiếm quang trong suốt màu lam băng nháy mắt chặn lại chiêu kiếm, tuy không ngăn trở toàn bộ nhưng cũng suy yếu đi rất nhiều.
Ngụy Vô Tiện nhìn người trước mặt, người này mặc dù có tấm da đẹp trai hết biết, nhưng nụ cười trên mặt kia giả tới không thể giả hơn.
Giả tới trình độ nào á? Giả tới mức quỷ dị.
Hoa Thành cắn răng nghiến lợi nhổ ra ba chữ: “Chính là ngươi!”.
Ngụy Vô Tiện lộ ra vẻ mặt sửng sốt: “Ai? Vị công tử này, chúng ta gặp nhau rồi à?”.
Mà cái vẻ mặt này ở trong mắt Hoa Thành lại thành châm biếm rõ ràng, hừ hừ, đồ kỹ nữ, ngươi chờ đó cho ông!
“Tam lang, hôm nay xảy ra chuyện gì? Sao hôm nay đệ lại… kích động như vậy?”. Giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới.
“Ca ca, huynh cùng cái tên… công tử này có quan hệ gì?”.
“Ta cùng Vô Tiện huynh à? (Cũng coi như) mới gặp như đã quen biết từ lâu”. Hoa tổng tự động không nghe câu phía trước.
“Mới gặp như đã quen từ lâu”, Hoa Thành cắn răng nghiến mấy chữ này, nghiến vô cùng chặt. Hay cho một kẻ mới gặp như đã quen từ lâu.
Nhìn dáng vẻ kia của Hoa Thành. Ngụy Vô Tiện cảm thấy quen quen. Liếc người bên cạnh, không phải quen quá rồi sao? Nhị ca ca nhà hắn ăn giấm cũng có bộ dáng thế này.
Y nhớ tới chuyện buổi sáng, đột nhiên sáng tỏ.
“Ah, huynh đệ, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. Cái đó là lời kịch ta dạy Tạ huynh thôi, y chuẩn bị tỏ tình với ngươi. Câu chữ tỏ tình là do ta viết”.
Nghe vậy, sắc mặt Hoa Thành hòa hoãn lại, mà biểu cảm Lam Vong Cơ lấy mắt thường cũng có thể thấy tốc độ hóa đen của nó.
“Tỏ tình?”. Âm điệu lạnh nhạt không gợn sóng, nghiến chặt từng chữ. Phút chốc, bốn chữ to đùng hiện lên trong đầu Ngụy Vô Tiện.
Mạng ta xong rồi!
Toi rồi, chơi quá rồi. “Cái đó, Lam Trạm, ngươi nghe ta giải thích đã”. Ngụy Vô Tiện vội vàng chứng minh trong sạch.
Tạ Liên bên cạnh nhìn kiểu cách sống chung của hai người cảm thấy kinh ngạc, tựa hồ nghĩ tới cái gì lại mỉm cười, “Vong Cơ huynh cùng Vô Tiện huynh đúng là ân ái. Đúng không Tam lang?”.
Hoa Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lời tỏ tình của ca ca là gì? Ta không nghe rõ”.
Biểu cảm của Tạ Liên rất là 囧, vẫn đứt quãng nói ra câu: “Gặp đệ là chuyện may mắn nhất đời này của ta. Về sau…”.
“Về sau cho dù thế nào, ngươi cũng đừng nghĩ bỏ rơi ta, cho dù không thương ta ta chết cũng ở bên ngươi cả đời, đây là ngươi chọc tới ta trước!”. Câu phía sau là Ngụy Vô Tiện lớn tiếng hô lên.
Tựa như ảo giác, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ đang đổ giấm quá độ lộ ra ý cười.
“Sẽ không buông tay, vĩnh viễn cũng không buông”.
Chuyện hạnh phúc nhất chính là gặp đúng người đúng thời điểm. Nếu như mọi người cảm thấy thời gian của mình không đúng, xin đừng lo lắng. Cho dù người sa chân lỡ bước, năm tháng trôi đi, thì tình cảm đó vĩnh viễn không thay đổi.
[Hoàn]