Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 2: [tqtp] Vợ Nhỏ Của Hai Vị Tuyệt Cảnh Quỷ Vương Lại Đổi Hồn Rồi!!! - Hạ


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 2: [tqtp] Vợ Nhỏ Của Hai Vị Tuyệt Cảnh Quỷ Vương Lại Đổi Hồn Rồi!!! – Hạ


Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
CP: Hoa Liên, Song Huyền
Vợ Nhỏ Của Hai Vị Tuyệt Cảnh Quỷ Vương Lại Đổi Hồn Rồi!!!
Tác giả: 眀辙

NOTE: Có thiết lập cá nhân, Phong Sư đại nhân lại phi thăng rồi, không thể gọi là Minh huynh nữa, thôi thì gọi lão Hạ đi…(Hắc Thủy: …).
Chú ý của editor: Lần nào cũng chú thích nhưng vẫn nhắc một lần nữa, đây là Đồng Nhân, không yêu thì không đọc, đừng nói lời tổn thương nhau.

Phần Hạ.

—-

Chờ Tạ Liên cùng Hạ Huyền từ điện Phong Sư đi ra, xa xa đã nhìn thấy “Tạ Liên” ỉu xìu xìu đi tới bên này. Cách ba bước cùng đi sau lưng y là Huyết Vũ Thám Hoa, trang phục nhẹ nhàng, dung mạo tuấn tú, vẻ mặt như thường nghênh ngang đi trên đường lớn Tiên Kinh thần vũ. Không hề có ý thức thân là quỷ mà còn đảo khách thành chủ mỉm cười, gật đầu với mỗi thần quan làm bộ gì cũng không nhìn thấy.
Thần quan A: Xảy ra chuyện gì thế, ta chỉ đi ngang qua thôi.
Thần quan B: Hắn đây là Chợ quỷ tốt đẹp không cần, chạy tới Thượng Thiên Đình thị sát đấy hả?
Lúc này, Sư Thanh Huyền đang khốn đốn trong cái vỏ của Tạ Liên ngẩng đầu nhìn thấy chính chủ của thân thể này, nháy mắt mặt mày rạng rỡ lên nhiều, từ xa đã hô: “Thái tử điện hạ!”.
Còn chưa hết câu đã bị một mũi tên kim vũ từ không trung bay thẳng tới trước mặt, thiếu chút nữa cắm lên chân trái đang bước tới của y.
Sư Thanh Huyền giật mình kinh hãi, tức giận nói: “Oái! Là ai bắn tên loạn ám hại bản Phong Sư!”.
Mũi tên kia cắm sâu xuống đất ba tấc, đủ thấy lực bắn mạnh cỡ nào. Nhìn mũi tên chế tạo bằng vàng ròng, lấp lánh đẹp đẽ, trên đuôi hình như còn khắc một hàng chữ nhỏ. Sư Thanh Huyền vòng vòng quanh mũi tên nghiên cứu một hồi, đang định nhìn kỹ hơn thì đột nhiên nghe được tiếng thở hổn hển kèm theo tiếng mắng chửi từ xa vọng lại:
“Họ Mộ kia, ngươi cho là ta không dám đánh chết ngươi?”.
Tiếng binh khí va chạm vang lên, một giọng nói lạnh lùng đáp lại: “Không phải ngươi nghĩ thế từ lâu rồi à? Giờ đã qua tám trăm năm, còn không phải vẫn vô dụng như thế?”.
Sư Thanh Huyền đỡ trán: “Được đấy, thì ra là hai tên rảnh rỗi không có việc gì lại choảng nhau”.
Y cứ vậy trơ mắt nhìn Phong Tín, Mộ Tình đánh từ Tây Bắc tới Đông Nam rồi sang Đông Bắc tới Tây Nam, sau đó đánh thẳng tới đài mây trống trải cách đó không xa. Dường như cuối cùng cũng tìm được nơi thích hợp để đánh lộn, hai người bắt đầu có xu hướng quyết liệt, xuất kỳ chiêu liên tiếp, biểu hiện xuất sắc thật khiến người khác mở mang tầm mắt.
Phong Tín bị một câu “Vô dụng” của Mộ Tình khiến gương mặt hồng lên, xoay người bắn một mũi tên hướng thẳng vào trán hắn:
“CMN, ta vô dụng thế nào đi nữa lòng dạ cũng không hẹp hòi như kim, suốt ngày mưu tính giống ngươi!”.
Mộ Tình linh hoạt tránh thoát. Lực chém xuống của thanh trảm mã đao càng ác liệt, ánh đao trắng phản chiếu gương mặt thanh lệ lãnh đạm, lạnh nhạt mở miệng: “Nói rất hay. Nhưng ngươi nói rõ ra ta đã mưu toan ai hả?”.
Dung mạo hắn vốn nho nhã trắng trẻo, giờ này đối phó với Phong Tín cao lớn vạm vỡ nhìn thế nào cũng thấy giật mình. Nếu như không có bộ giáp trên người, tình cảnh này giống như một văn thần đánh nhau cùng một võ thần vậy.
Sư Thanh Huyền đứng tại chỗ nhìn vui vẻ, tay áo đột nhiên bị người khác kéo một cái.
Tạ Liên hỏi: “Cắn hạt dưa không?”.
Sư Thanh Huyền: “Đúng lúc, ta có”.
Y nói xong lục túi mò ra một cái hũ dưa muối.

Sư Thanh Huyền: “…”.
Sư Thanh Huyền: “Xin lỗi, quên mất bây giờ ta là ngươi”.
Tạ Liên bình tĩnh sờ soạn trên người, quả nhiên lấy ra một vốc hạt dưa, phân cho ba người bên cạnh mỗi người một nắm.
Sư Thanh Huyền cắn hạt dưa nói: “Hai người đều là thuộc hạ cũ của ngươi, còn là người quen cũ nữa, ngươi có muốn quản không?”.
Tạ Liên cũng cắn hạt dưa đáp: “Ngươi cảm thấy bây giờ bọn họ còn nghe ta không?”.
Sư Thanh Huyền thân thiết chia cho Hạ Huyền nửa nắm, quay đầu tiếp tục cắn hạt dưa: “Cũng đúng. Vậy thì mặc kệ cho bọn họ đánh, đánh cũng đẹp đấy chứ. Nếu ta biết đánh võ một chút thì tốt rồi”.
Tạ Liên: “…”.
Sư Thanh Huyền: “Tướng quân Huyền Chân cũng lạ, rõ ràng là đại võ thần trấn giữ Tây Nam, trời sinh văn vẻ nho nhã. Trông cũng gầy còm yếu ớt, trước kia cảm thấy cũng ổn, bây giờ một đôi đối lập rõ ràng, có thể trấn giữ được không?”.
Tạ Liên: Đó là vì Mộ Tình còn chưa giận thực sự. Ngươi còn chưa nhìn thấy lúc hắn tức giận thật với Phong Tín hồi còn nhỏ. Quyền nào cũng chính xác, trình độ mắng nhiếc cũng chỉ kém Phong Tín một bậc thôi.
Tạ Liên: “Lời này của ngươi chú ý đừng nói trước mặt người trong cuộc”.
Sư Thanh Huyền: “Ò”.
Y vỗ tay nói: “Thái tử điện hạ, ta ăn hết hạt dưa rồi, trên người ngươi còn không?”,
Tạ Liên: “Phong Sư đại nhân, ta thấy vấn đề của chúng ta bây giờ không phải cắn hạt dưa, suy xét chuyện liên quan tới đổi hồn trước?”.
Tay Sư Thanh Huyền chuyển hướng lên vỗ đầu: “Đúng ha, ngươi không nói ta cũng quên rồi”.
Tạ Liên: “…”.
Tạ Liên: “Nếu lần đổi hồn này không phải do hai người chúng ta khống chế, chắc hẳn do người khác gây ra, không biết có mục đích gì nữa”.
Sư Thanh Huyền: “Ta chưa từng nghe nói Di Hồn Đại Pháp có thể do người thứ ba bên ngoài chen vào quấy rối”.
Tạ Liên cười gượng: “Nhưng giờ biến thành thế này, không chừng có ngoại lệ”.
Vẻ mặt Sư Thanh Huyền nghiêm túc thêm vài phần, nghiêm trang nói: “Thái tử điện hạ, có phải thứ kia cứ gây phiền phức cho ngươi mãi lại tới đùa dai rồi?”.
Tạ Liên: “Hả?”.
Sư Thanh Huyền càng chắc chắn: “Bạch ngũ hương?”.

(Chính là người ai cũng biết là ai đấy. Bạch ngũ hương – báiwǔxiāng và Bạch Vô Tướng báiwúxiàng đồng âm).
Thấy y nói vậy, dù Tạ Liên vẫn còn nghi vấn nhưng vẫn quyết định chia quân làm hai đường đi tra xem chuyện này có liên quan tới Bạch Vô Tướng không. Dù sao ngoại trừ Bạch Vô Tướng, y thật sự không nghĩ ra còn ai có thể chạy tới gây phiền phức cho y ngay dưới mí mắt của Quỷ vương Tuyệt cảnh. Một là không có năng lực đến vậy, hai là không thừa hơi rảnh rỗi.
Tới lúc chia hai đường lại xuất hiện vấn đề. Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, hai vị Quỷ vương Tuyệt cảnh thì dùng ánh mắt giao chiến một trận, sau đó đồng loạt liếc về phía gương mặt sững sờ của Sư Thanh Huyền cùng Tạ Liên.
Hiện trường tĩnh lặng khiến người ta lúng túng cực điểm. Tạ Liên khụ một tiếng phá vỡ trầm mặc: “Cái kia, ta thấy để không bị người khác chú ý, dựa theo ban đầu đi thôi”.
Câu này của y vừa dứt, Hoa Thành đứng cạnh Sư Thanh Huyền lập tức duỗi cánh tay dài kéo y qua.
Sư Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm chạy về bên cạnh Hạ Huyền. Hạ Huyền lạnh nhạt liếc y, đen mặt kéo y về phía sau mình.
Tạ Liên: Hơ, hình như cái này không giống với đề nghị của ta thì phải…
Dường như Hoa Thành hiểu được suy nghĩ của y, tâm tình tốt mỉm cười nói: “Dựa theo nguyên bản mà, đây là do ca ca nói đó”.
Tạ Liên đành chịu với cách đổi khái niệm của hắn, khóe miệng cong lên không kiềm chế được cười ra: “Tam lang à…”.
Hạ Huyền bên kia trầm mặc bắt lấy cổ tay Sư Thanh Huyền, cuối cùng kéo người quay đầu đi thẳng. Tạ Liên nhìn bóng lưng đeo nón lá cùng quần áo trắng bồng bềnh của “mình”, cảm thấy cũng thú vị, đưa tay xoa xoa phất trần treo bên thắt lưng nói:
“Thật ra thì thế này cũng rất thú vị”.

Lần đầu tiên Hoa Thành không lên tiếng trả lời. Tạ Liên quay đầu nhìn hắn, lại thấy trên gương mặt đẹp trai trước giờ luôn treo mấy chữ to “Ca ca nói gì thì chính là cái đó” lúc này viết đầy không dám gật bừa.
Tạ Liên: “Phụt”.
Hoa Thành bất đắc dĩ: “Ca ca, ta cảm thấy chuyện này không hay ho gì cả”.
Hắn giống như muốn ôm Tạ Liên nhưng lại vì ngại hình dáng của y lúc này mới lưỡng lự không làm được. Tạ Liên nhìn vẻ mặt bức bối của hắn, tuy biết không nên cười nhưng vẫn không nhịn được, áy náy nói: “Không có chuyện gì đâu Tam lang, đệ có thể nắm tay ta”.
Cái tay giơ giữa không trung của Hoa Thành chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nắm lấy tay y. Hai người đã là chồng chồng lâu năm, dắt tay đi dạo ở Tiên Kinh ban ngày ban mặt cũng không phải chuyện gì xấu hổ. Nắm tay như vậy đi mấy bước, Tạ Liên đột nhiên nhớ tới gì kinh hoảng nói:
“Không đúng, Tam lang đệ trước bỏ…..”.
Vẫn chậm rồi.
Phía trước bọn họ cách đó không xa, hai người mới vừa đánh đấm không phân thắng bại lúc này đang ngừng chiến nghỉ ngơi. Một người kéo thanh cung thần đứng thẳng, người còn lại chống trường đao nghỉ tạm. Hai người đã sức cùng lực kiệt, thở hồng hộc nhưng vẫn nhìn nhau chòng chọc không dừng. Hiện tại ánh mắt của cả hai cùng hướng về phía này, khí thế hung hăng lập tức biến thành nghẹn họng trân trối. Biểu cảm của Mộ Tình còn xem như trong phạm vi bình thường, còn Phong Tín mắt chữ A miệng chữ O sắp rớt cằm tới nơi.
Tạ Liên nhanh chóng buông tay Hoa Thành, mặt mày tươi cười tiến lên một bước nói: “Ừm, đừng nói gì vội, nghe ta giải thích đã…”.
Phong Tín vẫn đang ở trạng thái ngây người như phỗng. Mộ Tình đã phục hồi lại tinh thần trước, cả khuôn mặt tức khắc lạnh lẽo, hai mắt không nhìn y mà nhìn chằm chằm Hoa Thành bên cạnh lạnh lùng hỏi: “Ngươi chăm sóc y như vậy?”.
Hoa Thành lặng yên cười, cũng chẳng có ý định giải thích. Phong Tín thì ngược lại, cuối cùng cũng thoát khỏi kinh ngạc lập tức tháo cung thần trên vai xuống bày trận, cắn răng: “Huyết Vũ Thám Hoa ngươi được lắm, uổng ta cho rằng ngươi tình thâm ý nặng với Thái tử điện hạ, không ngờ lại là một kẻ giả vờ giả vịt, đồ lòng lang dạ sói!”.
Tạ Liên nghĩ lần này hiểu lầm lớn rồi. Y mang cái mặt của Sư Thanh Huyền, Hoa Thành có thể nhìn thấu vẻ bề ngoài nhận ra y nhưng Phong Tình hai người này không như vậy, vừa thấy “y” thân mật với Hoa Thành còn tưởng rằng Hoa Thành thay lòng đổi dạ, làm chuyện gì có lỗi với y.
Mắt thấy hai người đối diện một người giương cung chờ phát động, một người nhắm thẳng đao trảm mã vào mặt Hoa Thành giống như ngay lập tức cùng một chiến tuyến chung sức một mất một còn với tên Quỷ vương Tuyệt cảnh thay đổi thất thường này trước. Hiện giờ đỡ trán cũng không phải, chạy trốn cũng không được, kéo Hoa Thành chạy trốn lại càng không thể nói rõ ràng. Đành bất chấp tiến lên một bước nói:
“Có gì bình tĩnh nói đã, buông mấy thứ trong tay xuống trước…”.
Những lời này của y quen việc dễ làm. Trước kia ngày ngày lúc đi thu mua đồng nát bị người khác cản đường thường nói câu đó, không ngờ trước tình thế cấp bách y lại nhớ ra.
Hoa Thành đối diện với lửa giận hừng hực bắn tới không thèm để ý, thản nhiên đáp:
“Các ngươi làm gì? Chẳng lẽ muốn đòi lại công bằng cho Thái tử điện hạ nhà các ngươi?”.
Hai người Phong Tình nghe tới hai từ “các ngươi” lơ đãng đều đỏ mặt. Hoa Thành nhẹ nhàng tiếp tục: “Các ngươi cũng xứng sao?”.
Phong Tín bị hắn chặn họng không nói nên lời. Điện Nam Dương cùng điện Huyền Chân đều đang ở gần đây. Hai điện xây dựng đối lập, bầu không khí ngưng đọng, có thể nghe rõ giọng cãi vã của tiểu thần quan hai điện vọng lại từ xa.
Thần quan điện Huyền Chân: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đồ vật của điện các ngươi đừng có ném gần điện nhà chúng ta như thế!”.
Thần quan điện Nam Dương: “Các ngươi CMN khó hầu hạ thật, chẳng qua là đặt cạnh bậc thềm điện nhà chúng ta thôi, làm gì có chỗ nào vứt gần?”.
Thần quan điện Huyền Chân: “Còn nói không gần, đây cũng quá ngăn chặn tầm nhìn rồi! Mấy hôm nay sắc mặt tướng quân nhà chúng ta rất khó coi, nhất định là đống cống phẩm bừa bộn nhà các ngươi làm tổn thương tới mắt ngài ấy!”.
Thần quan điện Nam Dương: “Ngươi CMN…”.
Thế này so ra, Tạ Liên ngạc nhiên phát hiện hai vị tướng quân tranh cãi dường như còn có nội hàm hơn so với đám tiểu thần quan.
Chỉ thấy đề tài tranh cãi của hai vị thần quan càng ngày càng lệch, thậm chí còn tới phương diện “Trong yến hội lớn ngày hôm qua, tướng quân nhà các ngước trộm ngắm tướng quân nhà chúng ta ba mươi tám lần lận”; “Tướng quân là các ngươi CMN nhìn toàn ý xấu”, bầu không khí bốn người bên kia cũng càng ngày càng lúng túng. Cho tới khi Hoa Thành không nhịn được nữa bật cười, liếc xéo Phong Tín cùng Mộ Tình nói:

“Quản tốt việc của mình trước rồi nói”.

Tạ Liên khụ một tiếng an ủi: “Không sao không sao, sở thích thôi mà”.

Mộ Tình nhíu mi giống như nhận ra giọng điệu kiểu này có chút quen thuộc. Phong Tín thô lỗ lại chẳng nghe ra, trực tiếp quay đầu về phía hai tiểu thần quan đang ồn ào rống lên: “Tất cả im miệng cho ta!”.

Xung quanh lập tức yên tĩnh, bên tai Tạ Liên đột nhiên vang lên giọng nói của Sư Thanh Huyền: “Thái tử điện hạ, ta biết xảy ra chuyện gì rồi!”.
Tạ Liên vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi: “Là chuyện gì vậy?”.
Sư Thanh Huyền xấu hổi đáp: “Nói ra thì là ta liên lụy ngươi, hôm qua trong yến tiệc ở Thượng Thiên Đình có một món ăn có vấn đề. Hình như dùng nguyên liệu biến dị dưới hạ giới làm, làm ra hình dáng không hấp dẫn, mọi người không sao ăn nổi mới cho Hắc Thủy ăn cho nên ta cũng ăn, cũng vì quá khó ăn nên…”.
Tạ Liên: Vì quá khó ăn nên ta cũng bị ngươi nhét một cái.
Tạ Liên: “… Được rồi, ta hiểu rồi”.
Sư Thanh Huyền nghẹn một chút, càng xấu hổ hơn: “Cho nên cũng chỉ có hai ta trúng chiêu, xin lỗi nha Thái tử điện hạ”.
Y lập tức bổ sung: “Nhưng Vũ Sư tỷ tỷ có nói hai chúng ta chịu đựng qua chiều nay là có thể đổi về rồi!”.
Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm rồi an ủi lại y: “Đã điều tra ra nguyên nhân thì tốt rồi, may mắn không phải do người khác cố ý làm ra. Bây giờ nói chuyện không tiện, ngươi ở đó chờ, ta lập tức tới tìm ngươi”.
Nghe Sư Thanh Huyền mờ mịt đáp một câu được, y chuyển mắt tới cục diện rối loạn trước mặt. Đột nhiên nảy ra sáng kiến, hét lớn với hai người đang giương cung bạt kiếm: “Hai người các ngươi đứng im ở chỗ này cho ta, trong vòng một nén hương không ai được phép nhúc nhích! Quy tắc cũ!”.
Y hô xong câu này kéo tay Hoa Thành chạy, vừa chạy vừa quay đầu lớn tiếng bổ sung:
“Thiên quan tứ phúc! Bắt đầu!”.
Hai vị tướng quân đứng im tại chỗ nhìn y kéo Huyết Vũ Thám Hoa chạy mất dạng, sắc mặt xanh mét. Một lúc lâu sau, Phong Tín cắn răng nói: “… Phúc tinh cao chiếu”.
Mộ Tình cũng nghiến răng: “… Chiếu bản tuyên khoa”.
Phong Tín tiếp: “Khoa… Khoa…”.
Tới câu này hắn đã lộ ra nụ cười, quay đầu lại nhìn Mộ Tình cũng thấy gương mặt trước giờ lãnh đạm thờ ơ cũng nổi lên ý cười, hiển nhiên cũng có tâm tình giống hắn.
Mộ Tình cười nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Thì ra là Thái tử điện hạ”.
Phong Tín đập hắn một phát, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười ha hả, nói: “Còn cần ngươi nói!”.

(Ai chưa biết vụ này thì có thể đọc lại Chương 85 nhé)
Tạ Liên kéo Hoa Thành chạy thẳng tới khi thấy hai người kia đuổi không kịp mới dừng bước. Hoa Thành dường như cũng vui vẻ, cười nói:

“Sao phải sợ hai tên phế vật đó?”.
Tạ Liên còn đang thở gấp. Y đã thành thạo trốn chạy từ lâu, dáng vẻ phong độ ung dung ưu nhã hơn rất nhiều so với người bình thường. Chỉ là tố chất thân thể này của Sư Thanh Huyền không được lắm, tay y còn kéo Huyết Vũ Thám Hoa chẳng chậm chẳng nhanh, hiệu quả chạy trốn kém đi nhiều.
Y ngớ người nhìn chằm chằm Hoa Thành một lúc, đột nhiên áy náy đứng dậy. Phong Tín Mộ Tình hợp sức cũng không phải là đối thủ của hắn, mình cần gì phải nhiệt tình kéo Hoa Thành chạy thoát thân như điên vậy chứ.
Vẫn là như vậy, mặc dù biết rõ trong lòng năng lực của Tam lang mạnh mẽ đủ để lên trời xuống đất nhưng vẫn sợ đệ ấy bị thương
—- Dù là vết thương nhỏ cũng không được.
Hiển nhiên Hoa Thành hiểu rõ tâm tư của y, cười thản nhiên nói: “Vừa nãy ca ca kéo ta chạy như vậy, nhất định là biết ta lười ra tay với hai tên phế vật kia”.
“Rất sáng ý, không có gì khác biệt với bỏ trốn cả”, không đợi Tạ Liên đỏ mặt, hắn bổ sung thêm:

“Ta rất thích”.
Tạ Liên: …
Tạ liên: “Tam lang à…”.
Đêm đó, dưới sự kiên trì mãnh liệt của Tạ Liên, Hoa Thành cùng “Tạ Liên”, Hạ Huyền cùng “Sư Thanh Huyền” trở về tẩm điện.
Huyết Vũ Thám Hoa không vui, Huyết Vũ Thám Hoa có ý kiến, Huyết Vũ Thám Hoa vô cùng tủi thân.
Thái tử điện hạ liên tục nhận được ba cái thông linh từ Tam lang nhà y không biết làm sao đành ngọt ngào thở dài. Nhưng liên quan tới hiểu lầm của Phong Tín Mộ Tình hôm nay, nếu bây giờ y dùng diện mạo này trở về cung Tiên Lạc, nhỡ đâu gặp được thần quan nào không biết nội tình lại còn thích tám nhảm, sợ rằng sẽ gây ra hiểu lầm lớn hơn, chỉ đành vỗ về:

“Ta cũng rất nhớ đệ, nếu như không ép trở về bây giờ, có thể sáng mai lại bị lúng túng thêm lần nữa”.


Hắn đóng thông linh, đối mặt với Hạ Huyền im lìm đứng cạnh hòa nhã nói: “Ta đặt chăn đệm dưới đất nằm được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi”.
Hạ Huyền lắc đầu: “Không cần”.
Tạ Liên không tiện từ chối, y ngủ trên giường theo ý Sư Thanh Huyền. Quay đầu nhìn Hạ Huyền khoanh tay đứng phía xa, nửa người tựa vào trụ giường, dáng vẻ lười biếng nhàn hạ.
Cứ thế im lặng trông coi ở mép giường một đêm.
Tạ Liên lòng như gương sáng. Nhưng Sư Thanh Huyền đâu có giống y trải qua muôn vàn thử thách, sợ rằng ngủ lạ giường không quen. Trước kia y từng nghe Sư Thanh Huyền tự chế giễu bản thân tướng ngủ không tốt, mỗi lần ngủ vù vù cũng có thể lăn vào ngực Hạ Huyền. Bây giờ Hạ Huyền không bên cạnh ngủ cùng, chẳng lẽ lại lăn thẳng xuống đất?
Không phải không có thể đâu…
Tạ Liên lo lắng, vội vàng gửi thông linh cho Hoa Thành: Coi chừng Sư Thanh Huyền, cẩn thận đừng để y đập đầu xuống đất.
Hoa Thành im lặng một lúc lâu sau mới trả lời ngắn gọn: Huynh yên tâm đi.

Cùng lúc đó, cung Tiên Nhạc.

Sư Thanh Huyền rất lạc quan. Mặc dù y không muốn cùng vị Huyết Vũ Thám Hoa này ở chung phòng, nhưng mà cũng chỉ có một đêm thôi! Sáng mai dậy lại là anh hùng.
Người dưới mái hiên không cúi đầu không được. Hắn mỉm cười được sắp xếp trên giường lớn. Sau thời gian uống một tuần trà trằn trọc trở mình, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngồi dậy nói với Hoa Thành: “Ngươi mau ngủ đi, đừng có đứng ở đây nhìn ta chằm chằm được không? Nếu ngươi không vừa ý ta chiếm giường thì đổi lại, ngươi ngủ giường ta ngủ ở bàn được chưa?”.
Hoa Thành không chút thay đổi nói: “Không được”.
Sư Thanh Huyền cảm thấy hắn ngang như cua: “Sao không được?”.
Hoa Thành vẫn không xi nhê: “Ngươi có đảm bảo nửa đêm không lăn xuống giường không?”.
Sư Thanh Huyền: À, hình như không thể.
Sư Thanh Huyền: “Coi như ta chưa nói”.

Sáng sớm hôm sau.

Việc đầu tiên Sư Thanh Huyền tỉnh lại là vui vẻ lăn lộn trên cái giường lớn nhà mình, lăn xong bò dậy nói: “Lão Hạ, một đêm không thấy đúng là nhớ chết ta rồi!”.
Hạ Huyền không lên tiếng trả lời. Sư Thanh Huyền chậc một tiếng trong lòng, không đành lòng quấy rầy hắn ngủ, chỉ chắp tay sau lưng lặng lẽ tới trước mặt nhìn hắn. Nhìn một lúc không kìm được duỗi tay muốn gảy gảy hàng mi vừa dài vừa dày hơi rũ xuống của hắn, bất ngờ bị người kéo vào ngực. Ngay sau đó một cái hôn rơi xuống trán y. Tay mới vươn ra một nửa còn chưa thực hiện được ngại ngùng ôm lên gáy Hạ Huyền, một lát sau vì hôn sâu mà dần dần siết chặt cổ áo.
So ra thì Tạ Liên tỉnh chậm hơn một lát, vừa mở mắt ra đối diện với tầm mắt của Hoa Thành, mỉm cười nói: “Tam lang…”.
Hoa Thành không phụ sứ mạng nhẫn nhịn trông coi cả một đêm, nghe lời này xoay mình lên giường, hai tay chống bên đầu y phụng phịu: “Ca ca, ta cũng chờ huynh cả đêm”.

Tạ Liên nghe ra ý ám chỉ trong lời hắn, mặt không kiềm chế được đỏ lên:

“Này… Cùng lắm bù lại là được”.

Hoa Thành cười dịu dàng, lanh lợi nói:
“Được”.

[Hoàn]

Oneshot này ngắn thật, thực sự rất muốn tác giả viết dài hơn, khai thác nhiều tình huống trong cuộc sống hàng ngày của bốn người. Nhưng mà dù sao mới có một ngày mà hai vị Quỷ vương tuyệt cảnh mặt đen hơn đít nồi sắp bùng nổ rồi. Dài quá sợ hai vị phá tan hoang mất.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi, mong mọi người sẽ thích!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.