Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 18: Góc Nhìn Của Hạ Huyền – Nợ.
Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Góc nhìn của Hạ Huyền – Nợ.
Tác giả: Mqz小勺儿 (Đã có sự cho phép của tác giả)
=======
Lần thứ 57 ta mở miệng vay tiền Hoa Thành, hắn đang vui vẻ nghịch hạt châu san hô màu đỏ nơi đuôi tóc.
“Lần này vay bao nhiêu?”. Tâm tình hắn không tồi, nụ cười trên mặt cũng ấm áp chân thực.
Hắn rất ít khi cười như vậy. Hơn tám trăm năm qua, chỉ khi nhắc tới Tạ Liên thì trong con ngươi lanh lợi màu đen mới có ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
“Ngươi tìm được y rồi?”. Ta hỏi.
Hoa Thành cười cười gật đầu, còn có mấy phần xấu hổ.
Hắn đã là một con quỷ già khú đã chết tám trăm năm, gương mặt tái nhợt chợt ửng hồng như một tên nhóc đần mới biết yêu.
Ta hiểu hắn, đồng thời cũng chân thành mừng thay cho hắn.
Không có ai hờ hững với người mình yêu. Cho dù là thành chủ chợ Quỷ đeo thắt lưng bạc triệu cũng không chạy thoát một lần ngoái nhìn mà động tâm.
Ta muốn cười chân thành với y, nhưng cố gắng thật lâu vẫn thất bại.
Ta ẩn náu ở Thượng Thiên Đình mấy ngàn năm, có hơn năm mươi vỏ bọc.
Ta sẽ cười nhạt, cười to, cười gian, cười gượng, chỉ không cười chân thành.
Làm vậy với ta mà nói thật quá khó khăn. Đã quá lâu rồi đáy lòng chưa từng được vui vẻ.
Hắn còn nói: “Ta đưa tro cốt cho Thái tử điện hạ rồi”.
Ta rất ngạc nhiên, hắn hờ hững giống như đưa đi một bộ quần áo cũ.
Vì vậy ta nói với Hoa Thành, tâm có thể dễ dàng giao ra nhưng mạng thì không được. Tim vỡ tan, thời gian sẽ chữa lành nó; nhưng hồn phách yếu ớt một khi bị tiêu vong sẽ không bao giờ tìm được nữa.
Hắn nghe ta nói xong, không để ý phất tay một cái.
“Ngươi không hiểu”. Hắn nói, “Ngươi không yêu ai cho nên ngươi không hiểu ta”.
Chắc là vậy. Có lẽ ta thật sự không hiểu cảm giác si ngốc khi yêu, không hiểu kiểu người nào có thể khiến cho Hoa Thành cam nguyện chết một trăm lần vì y.
Dù sao, ta trở thành Tuyệt là bởi hận thù.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoa Thành đã cảm thấy hắn là bạn của ta.
Sau đó Hoa Thành nói hắn cũng nghĩ như vậy.
Cuộc sống làm Tuyệt vô cùng cô độc, một người ôm chấp niệm sống qua mấy ngàn năm. Việc cũ ghi lòng tạc dạ, phẫn nộ trong lòng không bằng nói cho bạn nghe.
Hắn vẫn luôn chờ đợi quý nhân cành vàng lá ngọc, còn ta chỉ muốn báo thù vì người thân yêu nhất.
Hoa Thành từng hỏi ta: “Chúng ta đều là Tuyệt, vì sao ngươi lại nghèo như vậy?”.
“Mạng không tốt”. Ta nói với hắn.
Mạng của ta bị Thủy Sư ở Thượng Thiên Đình đổi rồi.
Vì vậy mấy ngàn năm qua, đường ta đi gập ghềnh lận đận, năm tháng ta sống chưa từng không có khó khăn.
Hắn hỏi đùa ta: “Gánh mạng thế này, bao giờ ngươi mới trả hết nợ?”.
“Đòi hết nợ”. Ta nói với hắn. Chờ ta đòi hết nợ từ Thủy sư sẽ trả tiền lại cho hắn, không thiếu một xu. (Trứng: Ớ anh ơi không tính lãi à?? ).
Vì việc này, ta bắt đầu ghi nợ.
Ta có một quyển sổ, đã ghi chép mấy ngàn năm rồi.
Ta mượn của Hoa Thành rất nhiều tiền — hối lộ quan hệ ở Thượng Thiên Đình, bảo vệ vòng quanh đảo nhỏ Hắc Thủy, nuôi dưỡng ba con sủng vật khổng lồ, còn ăn nữa.
Vị giác của quỷ rất chậm chạm, với ta sơn hào hải vị hay món ăn thôn quê đều chẳng có gì khác biệt.
Nhưng ta vẫn không ngừng thưởng thức món ăn, tưởng tượng ra mùi vị đắng cay chua ngọt được người ta khen ngợi của những thứ đó.
Thậm chí đồ ăn Tạ Liên nấu ta cũng từng nếm rồi, mùi vị rất quái dị, còn khiến ta khơi dậy tâm ma.
Tâm ma của ta, là Sư Thanh Huyền.
Có người nói chuyện xui xẻo nhất chính là gặp được người khiến tim mình loạn nhịp nhưng sai địa điểm, sai cả thời gian.
Sư Thanh Huyền chính là người như vậy.
T gặp y ở Thượng Thiên Đình.
Đôi khi ta cảm thấy kỳ quái, vì sao phân thân Địa Sư suốt ngày đi lại trên Thượng Thiên Đình, mà lần đầu tiên gặp Sư Thanh Huyền lại là một tiểu tiên trông cửa ở Trung Thiên Đình.
Sau đó ta hiểu được, đây chính là mệnh của ta.
Hỏng bét như vậy, khiến ta gặp gỡ không hợp thời.
Mùng ba tháng ba năm Ất Hợi, mấy tán tiên lắc lư tưới rượu gay mũi lên đầy đầu ta.
“Thần cái quái gì? Không nhìn thấy chúng ta muốn vào cửa à? Còn không kính cẩn nghênh đón?”.
Ta cười cười xin lỗi. Mấy chuyện này ta làm đã mấy trăm năm, sớm thành thói quen rồi, quen việc dễ làm.
Nhưng Sư Thanh Huyền đi ngang qua lại không nghĩ như vậy.
Y không chỉ không quen, còn mở quạt phất lật kiệu của mấy tên tán tiên kia.
“Các ngươi là thứ gì? Chuyên môn bắt nạt người mới, chờ gặp quả báo đi!”.
Y vừa nói vừa kéo ta lên, dùng khăn tay sạch lau mặt giúp ta, giọng nói cởi mở nói chuyện cùng ta.
“Đừng sợ, những tên ngu xuẩn thích bắt nạt kẻ yếu, ta gặp một lần đánh một lần”.
Y rất sạch sẽ, cả người đều lộ ra sự ngây thơ hiếm có.
Đó là dùng mệnh cách tốt trăm năm của ta nuôi dưỡng ra.
Ta hận y không được.
Sau đó thời điểm ta dùng khuôn mặt Địa Sư xuất hiện trong tiệc Trung Thu, Sư Thanh Huyền vừa gặp như đã quen biết từ lâu.
“Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi?”.
Tất nhiên gặp rồi.
Đường của y thênh thang lộng lẫy, nơi của ta là cống ngầm dơ bẩn âm u; đường của y phong quang vô hạn, nơi của ta cỏ cây um tùm bên bãi tha ma.
Vì vậy ta thành bạn thân nhất của Sư Thanh Huyền.
Y bảo vệ ta, ta cùng y càn quấy.
Công bằng mà nói, Sư Thanh Huyền là một người phóng khoáng.
Y muốn cứu người, vén tay áo lên là được; y muốn giả gái còn ồn ào muốn ta cùng y.
Ta băn khoăn than thở nhưng rồi cũng làm theo.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ta thành thói quen thuận theo y. Những gì y mong muốn ta sẽ làm tất cả, không liên quan tới lợi ích cũng chẳng có lý do.
Ta bắt đầu trở nên do dự, lo lắng. Đây là điều kiêng kị của ta.
Hăc Thủy Trầm Chu là quỷ được nuôi bằng oán hận, nếu một ngày không còn hận nữa hắn sẽ biến mất khỏi cõi đời này.
Thế là, khi Hoa Thành đang vui mừng khôn xiết trong tình yêu dài đằng đẵng, cuộc sống của ta lại giống như một liều thuốc đắng ngắt, không lúc nào thoát khỏi giày vò.
Ta kéo Sư Thanh Huyền nhìn thấy quá khứ đau khổ, giả làm Bạch Thoại Chân Tiên dằn vặt y, tàn phá tượng thần nguyền rủa y, từng bước từng bước đẩy y về bẫy rập đã được bố trí sẵn.
Nhưng ta không kiềm chế được thông cảm y, an ủi y, muốn y cách xa bóng tối sâu không đáy này, muốn nhìn ánh sáng vì ta mà lóe lên trong mắt y.
Ta sắp điên rồi.
Ta không rơi vào điên cuồng, bởi vì Sư Thanh Huyền đã điên trước ta một bước.
Ngày thù lớn của ta được trả, ta vặn đầu Sư Vô Độ xuống trước mặt y.
Máu đổ đầy đất, dưới cơn thịnh nộ ta kéo rách cây quạt của Sư Thanh Huyền.
Y khóc rồi, từng giọt nước mắt rơi trên áo trắng bẩn thỉu.
Y nói: “Ta muốn chết”.
Y vừa khóc ta đã hoảng hốt, hận không thể nâng tất cả mọi thứ tới trước mặt y.
Chẳng trách Sư Vô Độ cam nguyện vì y mà làm việc ác tận cùng.
Ta từng nghĩ nếu như đổi mệnh cách tốt của kẻ khác có phải sẽ thoát khỏi những ác mộng không dứt kia chăng.
Nhưng ta biết mỗi phần may mắn lấy được sẽ đồng nghĩa với một lần tai họa giáng xuống đầu người ta, cho nên ta không thể làm như vậy.
Khi nhìn thấy Sư Thanh Huyền rơi lệ, ta cũng không kiềm chế được nghĩ rằng nếu như người xui xẻo là y, liệu ta có bí quá hóa liều làm ra chuyện nghịch thiên đổi mạng.
Câu trả lời không thể nghi ngờ. Đại khái ta cũng sẽ giống Sư Vô Độ, thà hi sinh một người tốt vô tội cũng phải bảo vệ sự hồn nhiên nơi y.
Người ta từng hận này không thể không nói có linh hồn phù hợp nhất với ta.
Sư Thanh Huyền rất may mắn, anh trai yêu thương y, vì y mà đấu lại với số mạng vô thường.
Y cũng rất thảm thương, bởi vì một con quỷ không thấy mặt trời cũng muốn dâng lên tình yêu lạnh băng còn rất vụng về của nó. Phần tình này chẳng có gì hay, tầm thường còn quái dị rêu rao lớn dần. Có lẽ có có vẻ bề ngoài quái dị mang theo gai nhọn cùng bộ vỏ vừa dày vừa cứng, nhưng chảy bên trong là dòng máu dịu dàng.
Nếu như hắn nguyện ý lột bỏ đi vết thương lở loét đi vào hồi ức ảm đạm, hắn sẽ phát hiện sự kiêu ngạo cùng thẹn thùng ẩn sâu trong quái vật này. Hắn không thích nói chuyện cùng người khác, mặt cũng đơ, không giỏi giao thiệp nhưng lại ẩn chứa dịu dàng vô lý.
Thù của ta đã báo, ta cũng nên diệt vong.
Gạch đi hai món nợ lớn nhất được ghi trong trang bìa đầu tiên của sổ ghi nợ:
Số mệnh phi thăng thành tiên và vận may liên tục không ngừng.
Ta không ngờ đã đòi được món nợ này rồi.
Ta đi tìm Hoa Thành, tính toán rõ ràng từng khoản một.
Biểu tình của hắn phức tạp: “Ngươi biết trước giờ ta chưa từng nghĩ để ngươi trả lại tiền”.
Ta nói: “Chỉ sợ cũng chẳng thể thanh toán sạch sẽ nữa”.
Cuối cùng, ta thay cho Sư Thanh Huyền một bộ quần áo sạch sẽ, tiễn y đi ở quán rượu lớn nhất hoàng thành.
“Sau này chỉ còn một mình ngươi, phải sống thật tốt”.
Giải quyết xong hết thảy băn khoăn, ta trở về đảo nhỏ, vừa sửa lại quạt Phong Sư vừa chờ đợi ngày chết của mình.
Nhưng nó không tới đúng thời hạn.
Đã mười mấy ngày trôi qua, ta vẫn còn sống.
Vì vậy ta lại đi tìm Hoa Thành.
Bộ dạng hắn như đã đoán được trong dự liệu.
Hắn hỏi ta: “Ngươi ngẫm lại xem chấp niệm của ngươi đến cùng là cái gì?”
Chấp niệm của ta là gì nhỉ?
Là áo trắng quét qua trên đài Khuynh Tửu, là tiêu tiền như nước trong Thông Linh Trận, là tiêu sái xuất trần ở ải Bán Nguyệt, là sống lưng đơn bạc nhưng đáng tin nơi chợ Quỷ.
Y là tâm ma, cũng là chấp niệm của ta.
Ta gặp lại Sư Thanh Huyền khi đang mang cái vỏ của Hoa Thành.
Y què một chân, biến thành một tên ăn mày.
Nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra y, bởi vì cặp mắt kia vẫn trong trẻo như xưa.
Y trông coi trận người bảy ngày bảy đêm, ta trông nom y bảy đêm bảy ngày.
Cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội trả quạt Phong Sư cho y, nhìn mắt y rưng rưng phất tay áo thành gió, tựa như được gặp lại Phong Sư đại nhân ghét ác như thù năm nào.
Y lớn rồi, cũng can đảm hơn rồi.
Người khác gọi y lão Phong, y vui vẻ đáp lại.
Ta vẫn luôn theo dõi y bằng vô số gương mặt khác nhau nhưng cùng một tấm lòng chân thành năm đó.
Khi chiến loạn lắng xuống, Hoa Thành xây dựng miếu thờ mới cho người thương.
Ta lặng lẽ đi qua, ở nơi không ai biết ung dung theo dõi sự vui sướng hỗn loạn này.
Gà tinh ồn ào cùng đồ tể heo tướng mạo kỳ lạ đang vui mừng ầm ĩ.
Ta ăn năm mươi tô mì biểu thị mình đã tới.
Bên ngoài phòng nhỏ trồng một cây hoa màu trắng ngọc, Sư Thanh Huyền đứng đó gọi ta.
Y nói: “Hạ huynh, ta nợ huynh…”.
“Không cần trả nữa”. Ta đáp
Ta từng căm hận, nhưng bây giờ chỉ còn lại cảm kích.
Nếu không có món nợ ngàn năm đó, làm sao có tơ lòng vương vấn đến ngày nay?
Vì vậy y cười.
Cách chùm hoa đung đưa, người ta yêu nhất cong môi khẽ cười.
Y què chân, mệt mỏi nhưng có ánh mắt trong sáng nhất trên đời, rõ ràng như xưa.
[Hoàn]