Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 13: [hoa Liên] Độc Thần (r)


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 13: [hoa Liên] Độc Thần (r)

Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Hoa Liên Đồng Nhân

Độc Thần

Tác giả: 明月 (Đã có sự cho phép của tác giả)

Bên ngoài, trời mưa càng ngày càng to, rào rào không ngớt. Hoa Thành cởi áo khoác ngoài che lên đầu Tạ Liên, nửa đẩy nửa che chở dẫn người vào trong miếu, xoay tay đóng cửa lại. Hắn lắc đầu, nước mưa lạnh như băng bắn ra bốn phía. Tạ Liên cười giơ tay che lại, sau đó xé ống tay áo của mình nhẹ nhàng lau đi giọt nước treo trên hàng mi của đối phương.

Vốn lần này Hoa Thành cũng không cần phải dầm mưa. Thế nhưng hôm nay bọn họ đã nói không ai được dùng pháp lực, du ngoạn thật vui ở nhân gian giống như bạn lữ bình thường một lần. Nếu ai dùng pháp lực trước thì nhất định sẽ phải nghe theo điều kiện đối phương đưa ra. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, bầu trời quang đãng đột nhiên giăng đầy mây đen, hạt mưa nhanh chóng rơi xuống.

Người đi trên đường bước nhanh hơn, che đầu chạy đi. Trời này tuy có thể chạy tới trú mưa dưới mái hiên nhà người ta nhưng tóm lại cũng không tự nhiên lắm. Thật may cách đó không xa có một miếu thờ, Hoa Thành nhướng mi cười một tiếng kéo tay Tạ Liên chạy về hướng đó.

Nước mưa trên mặt được lau hết, tay Hoa Thành lập tức không thành thật đè Tạ Liên lên cánh cửa, dùng cách tay rắn chắc vây hãm y.

Hắn cọ cọ trán Tạ Liên giống như dò xét lấy lòng. Hơi thở hai người gấp gáp, nhiệt độ trong miếu cũng tăng lên, cảm giác không còn lạnh như vừa nãy nữa.

Thân dưới vững vàng đặt trên người Tạ Liên khiến y không thể trốn tránh. Trong lòng biết rõ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì nhưng y không muốn làm luôn ở cửa. Tạ Liên kéo Hoa Thành tách ra một chút, đè ngọn lửa vừa dấy lên trong lòng nhỏ giọng nói:

“Đừng, đừng ở đây”.

Hoa Thành hôn lên gò má y, gật đầu. Vì vậy hai người vừa đẩy vừa kéo đi tới trước bàn thờ. Trong lòng Tạ Liên âm thầm xin lỗi, không biết sẽ lưu lại ám ảnh cho vị tiên quan nào đây, ngẩng đầu nhìn, thần sắc đột nhiên trở nên kỳ quái khiến người ta dở khóc dở cười.


Vừa nãy y cùng Hoa Thành đắm chìm trong tình nồng ý mật cũng không cẩn thận quan sát miếu thờ. Hai người đánh bậy đánh bạ lại chạy tới quán của mình làm loại chuyện này.

Một thần một quỷ, hai tượng thần một vàng kim một đỏ ngồi trên cao nhìn xuống bọn họ khiến Tạ Liên cảm thấy xấu hổ. Hai vị tôn thần này còn được điêu khắc vô cùng tinh xảo, diện mạo có chín phần giống với bản tôn.

Thấy Tạ Liên có ý định rút lui, Hoa Thành nhíu mày, nâng cằm bình luận: “Tượng này của ca ca điêu khắc rất khéo léo nhưng thực sự kém xa so với những thứ kia ở hang Vạn Thần”.

Tạ Liên cười cười, đang định nói Tam Lang đây là đang đổi cách tự khen mình, chưa lên tiếng đã bị đối phương xoay người đè lên bàn thờ.

“Cho dù những tượng thần ở hang Vạn Thần có giống đến mấy cũng còn kém xa so với bản tôn của ca ca”.

Dây cung trong đầu đứt đoạn.

Hoa Thành hôn lên cần cổ xinh đẹp của Tạ Liên, cắn lên dái tai trắng nõn, đầu lưỡi tinh tế liếm lên viền tai mềm mại. Hơi thở nóng bỏng của hoa thành phả vào mặt Tạ Liên trong không gian nhỏ hẹp, nóng tới nỗi gương mặt của Tạ Liên đỏ hồng.

Quần áo trắng tinh sột soạt rơi xuống đất. Một mảng lớn da thịt trơn nhẵn lộ ra chiếu thẳng vào mắt Hoa Thành. Hắn di chuyển tới môi Tạ Liên cẩn thận tỉ mỉ hôn liếm, quét qua từng hàm răng đều tăm tắp, lưỡi linh loạt tiến quân thần tốc xông thẳng vào tùy ý quấn lấy.

Chỉ đơn giản là hôn cũng có thể khiến hai người sa vào.

Ánh mắt Tạ Liên mê ly, trong tình dục còn mang theo vài phần tin tưởng tuyệt đối cùng không muốn xa rời. Tay đang ôm trên cổ Hoa Thành theo cái hôn này từ từ siết chặt.

Ở thế gian này, võ thần chưa từng cúi đầu trước người khác cũng sẽ hiện ra một mặt mình không muốn cho ai biết trước mặt Hoa Thành.


Đang lúc động tình, Tạ Liên tai thính hơn người bỗng biên bắt lấy cái tay đang tiếp tục làm loạn của Hoa Thành, chút thanh tỉnh trong đáy mắt mông lung nhanh chóng lan truyền: 

“Có người tới…”.

Hoa Thành cầm lấy tay Tạ Liên, chậm rãi ngậm đầu ngón tay vào trong miệng, từ từ nhả ra, đầu lưỡi đỏ tươi luồn lách qua lại giữa kẽ tay, dọc theo ngón tay liếm tới cổ tay. Khoái cảm tê dại lan tràn dọc theo từng nơi đầu lưỡi liếm qua kéo chút lý trí kia trở về, cũng kéo Tạ Liên rơi vào ôn nhu hương.

Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần, Tạ Liên vội vàng lắc đầu một cái, hô hấp dồn dập nói với Hoa Thành:

“Không được, không thể bị nhìn thấy…”.

Cửa két một tiếng mở ra, cô nương vừa tiến vào. Cả người ướt nhẹp, từng sợi tóc dính sát lên mặt nhìn qua vô cùng chật vật. Gió bên ngoài rất lạnh, cô nương đóng cửa lại, vắt khô quần áo của mình xong mới ngẩng đầu nhìn xem bên trong miếu thờ cúng người phương nào.

Tượng thần tiên nhân đồng nát cùng Quỷ vương áo đỏ đặt cùng một chỗ, ánh sáng vàng kim rực rỡ khiến nàng chói mắt.

“Xuỵt ~~~~”. Lúc này, Hoa Thành đang lặng lẽ cắn lỗ tai Tạ Liên trong một góc nhỏ sau lưng tượng thần, hắn vuốt ve hạt đậu trước ngực y thấp giọng nói:

“Ca ca ngàn vạn lần đừng lên tiếng, hiện chúng ta không thể ẩn thân, nhỡ bị phát hiện…”.

Không dùng pháp lực cũng không dùng phép thông linh, Tạ Liên bị Hoa Thành khiêu khích đến khó chịu cũng không dám phát ra âm thanh khiến người ta xấu hổ, đành ra sức chịu đựng, cố gắng che miệng mình. Quần áo của y đã tuột gần hết còn Hoa Thành vẫn chỉnh tề như cũ, thản nhiên dùng tay chơi đùa trên người y. Tạ Liên hung dữ trừng Hoa Thành một cái, nhỏ giọng tới mức thấp nhất:

“Biết còn không bớt phóng túng, mau đứng dậy…”.


“Không muốn”, Hoa Thành nắm lấy cái eo trơn nhẵn của Tạ Liên, vuốt ve đi xuống nắn bóp giữa hai chân y. Môi hắn nhẹ nhàng dán sát vào dục vọng đã ngẩng cao đầu của Tạ Liên, dịu dàng chớp mắt:

 “Ta muốn vụng trộm với ca ca”.

Nơi trí mạng bị khuôn miệng mềm mại bọc lấy, chuyện tình thú các thứ có thể nói đều do Hoa Thành tự học, biết làm sao để ép Tạ Liên tới cực hạn nhưng cũng không vượt quá giới hạn khiến cho Tạ Liên vui thích không thôi.

Khóe mắt Tạ Liên ướt át, hai chân gác trên hai vai Hoa Thành khiến vật giữa hai chân hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn. Y bị kích thích muốn kêu lớn nhưng lại sợ bị cô nương bên ngoài phát hiện, vì vậy giơ cánh tay phải của mình lên muốn cắn.

Tay bị tóm chặt, hơi thở của Hoa Thành ập vào, đôi môi mềm mại nuốt toàn bộ tiếng rên rỉ của Tạ Liên vào bụng. Cổ họng Tạ Liên chuyển động, nuốt xuống dịch sệt dính tanh nồng Hoa Thành đẩy qua. Y biết đó là thứ gì, xấu hổ tới mức muốn đào một cái lỗ chui xuống.

Hậu huyệt phía sau đã được khuếch trương đầy đủ nghênh đón vật cứng thiên phú dị bẩm của Hoa Thành, thân thể trắng như tuyết của Tạ Liên bị buộc mở ra nghênh hợp quý ngài Quỷ vương hung ác đưa đẩy.

Đồ cúng trên bàn thờ hình như hơi lộn xộn, cô nương cẩn thận đặt chúng về vị trí cũ. Tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến Tạ Liên giật mình sợ hãi, hậu huyệt đột nhiên co rút nhiệt tình vặn xoắn lấy tính khí của Hoa Thành quá mức khiến hắn kêu đau.

“Ca ca thật là nhiệt tình”. Vừa nhẹ giọng nói vừa ra sức đưa đẩy dồn dập, đỉnh thẳng vào dương tâm. Khoái cảm tùy ý vọt thẳng tới tứ chi khiến Tạ Liên nhanh chóng bỏ vũ khí đầu hàng, nắm chặt quần áo màu trắng lót phía dưới, đôi mắt thất thần nhìn đỉnh miếu thờ.

Rất nhanh y lại bị Hoa Thành lật người, quỳ rạp trên quần áo cố gắng nhấc cao eo. Một tay Hoa Thành ôm eo y, một tay cầm lấy dục vọng đã lại ngẩng cao đầu của Tạ Liên tỉ mỉ an ủi. Trước sau đều bị đùa giỡn kích thích khiến cả người Tạ Liên run rẩy, nếu không phải Hoa Thành đang ôm lấy, y hoàn toàn không thể chịu được.

“Tiên nhân đồng nát, Quỷ vương áo đỏ trên cao, hôn phối ba năm của tín nữ, vợ chồng hòa thuận…”. Giọng nói êm tai của cô nương vang lên, âm thanh ẩn núp sau tượng thần khiến người ta tim đập tai hồng. Hoa Thành đỡ lấy eo Tạ Liên không ngừng đâm rút, đánh tan lý trí của người thương.

Nước mắt Tạ Liên chảy xuống theo gương mặt tuấn tú, há miệng thở hổn hển không thể quay đầu lại nhìn hắn. Hoa Thành lại nghe rất rõ ràng lời cầu nguyện, hắn ghé sát lên tấm lưng trần bóng loáng của Tạ Liên, ở tư thế hai người đang giao hợp nói:

“Ca ca, huynh xem, tín đồ của huynh muốn đứa nhỏ…”.

Hắn hơi rút ra một chút lại hung hăng đâm vào, dường như muốn lấp đầy Tạ Liên. Hoa Thành bá đạo kéo lấy tay Tạ Liên nhẹ nhàng phủ lên nơi bụng hơi nhô ra. Hắn híp mắt từng chút từng chút dụ dỗ nói: “Vậy.. ca ca… cũng sinh cho đệ một đứa có được không?”.


Tạ Liên muốn rút tay về nhưng Hoa Thành cũng không cho y có cơ hội. Nhất định phải bắt nạt người ta triệt để mới thôi. Hắn tiếp tục rút ra cắm vào trong cơ thể Tạ Liên, kéo tay y xuống vuốt ve nơi hạ thân hai người.

“Dùng nơi này sinh cho Tam lang một điện hạ nhỏ được không?”.

Miệng huyệt đáng thương sưng đỏ, phun ra nuốt vào vật khổng lồ của Hoa Thành, cố gắng mút chặt quyến luyến không thôi.

Hoa Thành không có được câu trả lời từ Tạ Liên đã sắp ngất xỉu. Lúc chuẩn bị bắn ra, Tạ Liên vô cùng mệt mỏi mới gật đầu một cái.

Hoa Thành vô cùng kinh ngạc, cho tới tận khi hắn nghe được một tiếng trả lời cực nhỏ “Được” của Tạ Liên.

Hắn bắn toàn bộ không sót một giọt vào thân thể y, với lấy quần áo tán loạn bên cạnh bọc y kín kẽ, ẩn thân.

Xúc xắc trong ngực linh hoạt rơi trên đất, cửa đá từ từ mở ra, Hoa Thành nhẹ nhàng hôn Tạ Liên đang mơ màng muốn ngủ, cười nói: “Ca ca, đệ thua”.

Tuyệt cảnh Quỷ vương vận dụng pháp thuật trước, vắt sạch quý nhân cành vàng lá ngọc. Lúc này mới hài lòng ôm thân thể trải đầy dấu hôn chìm vào giấc ngủ.

Điện hạ cũng mềm lòng trước sự nũng nịu của Quỷ vương mà buông tha trừng phạt, đành sờ đầu hắn cảnh cáo lần sau không được như vậy nữa.

Hoa Thành nhanh nhẹn gật đầu đồng ý, thế nhưng có thực hiện hay không thì còn phải xem thái độ của điện hạ trước đã.

Còn cô nương xông vào miếu ngày đó, sau cầu nguyện không bao lâu thì có tin vui, nghe nói còn có thể là song sinh nam nữ nữa. Chắc là hôm đó tâm tình của vị Quỷ vương quần áo đỏ kia vô cùng vui vẻ, lúc này mới ban may mắn gấp đôi cho nàng.

Vị cô nương này cũng sẽ không biết, tòa miếu nàng trú mưa kia lại diễn ra vở kịch hương diễm khinh mạn thần linh.

[Hoàn]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.