Thiên Quan Song Hiệp

Chương 67: Bắc Thượng Thiên Tân


Đọc truyện Thiên Quan Song Hiệp – Chương 67: Bắc Thượng Thiên Tân


Triệu Quan và Lý Tứ Tiêu quay lại Hàng Châu, Lý Tứ Tiêu để gã đến Thiên Tân bái phỏng Niên Đại Vĩ.

Trước tiên gã bèn thảo một phong thư đưa đến Bính Vũ đàn ở Thiên Tân, nói rằng tân nhiệm đàn chủ Tân Vũ Đàn muốn đến thỉnh giáo Niên đàn chủ… vân vân… thực tế là muốn thử xem đường hướng của họ Niên như thế nào.
Thanh Bang phát tích từ vận tải đường sông, khi Minh Vĩnh Nhạc đế chú trọng vận tải thủy, nạo vét các tuyến đường sông khiến các cảng khẩu thông suốt, việc vận tải hàng hóa trong nước phát triển, Thanh Bang cũng vì thế mà hưng thịnh.

Sau mấy chục năm, thế lực Thanh Bang lớn dần, bao hết vận tải thủy trên sông Trường Giang, Hoàng Hà, trở thành bang hội đứng đầu về vận tải hàng.

Các đàn trong bang đều có thuyền vận tải ở các trấn quan trọng, Bính Vũ đàn đóng tại Thiên Tân là một hải cảng cỡ lớn, nhiều loại hàng hóa đều phải đi qua, tuy không có sản vật phong phú như Tô, Hàng nhưng cùng với Tuyền Châu, Quảng Châu được liệt vào hàng trọng trấn vận tải biển số một số hai trong nước.
Trước lúc lên đường, Triệu Quan lại thương thảo sách lược khuyên nhủ Niên Đại Vĩ với Lý Tứ Tiêu, Tứ gia bảo: “Họ Niên là nhi tử của đại lão đời trước Niên Hiệu Thuấn, Niên gia nắm giữ Thiên Tân đã nhiều năm, thế lực rất lớn, bang chủ cũng phải nhường họ ba phần.

Họ Niên này là một con buôn đến xương tủy, không có đạo nghĩa võ lâm gì cả, cứ đem lợi hại ra khuyên chắc sẽ thuyết phục được.”
Lý Họa My nói: “Lâm Bá Siêu nắm giữ Trịnh Châu ở Hà Nam, Niên Đại Vĩ không chế Bột Hải Loan, hai người hợp tác nhiều mặt, quan hệ mật thiết, chắc chắn họ Niên biết Lâm Bá Siêu có ý phản.

Nhưng muội nghe nói hai lão thường vì chuyện chia chác phí vận chuyển mà phát sinh xung đột, muốn khuyên lão không làm phản theo họ Lâm phải thi triển cả ân lẫn uy, cho lão thấy được thực lực của tổng đàn.”
Triệu Quan cười đáp: “Tại hạ biết rồi.

Trước dọa cho hắn không dám ho he rồi phân tích cho lão thấy lợi ích khi không làm phản.

Tốt nhất là tổng đàn cho lão chút lợi lộc, để lão an tâm.”
Lý Tứ Tiêu nói: “Bang chủ có nói hắn muốn nhiều lợi ích cũng không vấn đề gì.

Chỉ cần hắn không theo Lâm Bá Siêu tạo phản, bản bang bình ổn thì lo gì không có nguồn? Tài vật trong bang nguyên do các huynh đệ cùng hưởng, Niên gia thủ hạ đông đảo, tiền thu được nhiều tất nhiên cũng được giữ lại nhiều.”
Triệu Quan gật đầu khen phải, lại hỏi: “Hắn có điểm yếu nào để chúng ta nắm lấy không?”
Lý Tứ Tiêu mách: “Niên gia là một đại phú hộ có máu mặt ở Thiên Tân, quan hệ với quan trường đương nhiên phải tốt.

Loại người như hắn mà có điểm yếu nào cũng có gia thế che chở cho phần lớn rồi.”
Triệu Quan ngoẹo đầu nghĩ ngợi: “Tại hạ đến Thiên Tân sẽ ngầm thăm dò, tùy cơ ứng biến.”
Hôm sau, gã hóa trang Đinh Hương thành con trai, dẫn cô cùng Phương Bình và hơn mười huynh đệ lên đường đến Thiên Tân.


Không đầy một ngày cả đoàn đến Thiên Tân, gã tuân theo quy củ vãn bối đến ra mắt tiền bối trong bang, sai người đến Bính Vũ đàn đưa danh thiếp cầu kiến.

Năm sáu ngày sau, Niên Đại Vĩ mới đưa thiếp đến, mời gã một ngày sau đến đàn gặp mặt.

Mấy ngày này Triệu Quan ngày nào cũng dẫn Đinh Hương và huynh đệ Tân Vũ Đàn đến những chốn ăn chơi tại Thiên Tân, yến ẩm cờ bạc, vung tay quá trán, cố ý khoe khoang để mọi người phải ghé mắt, đàm luận.

Huynh đệ Tân Vũ Đàn thấy đàn chủ tiêu pha thoải mái, đều theo gã đi chơi bời, rượu chè.

Chỉ có Phương Bình tinh tế, đoán rằng đàn chủ vừa đến Thiên Tân đã tỏ rõ khí phái nghênh ngang, phú quý, chắc phải có dụng tâm khác.
Tối ngày hôm sau, Triệu Quan dẫn huynh đệ Tân Vũ Đàn đến Bính Vũ đàn, đó là một ngôi nhà cực lớn, đâu đâu cũng được trang trí cầu kỳ, hoa lệ cực độ thì nhủ thầm: “Bính Vũ đàn này quả thật lắm tiền, phòng ốc cao rộng, giống như đại phú gia.

Tân Vũ Đàn bọn mình rõ ràng mạt rệp hơn nhiều.”
Một hương chủ Bính Vũ đàn ra tiếp đãi, mời các huynh đệ vào ngoại sảnh uống rượu, đưa một mình Triệu Quan vào trong nội sảnh chờ.

Hồi lâu sau, gã tỏ ra nóng ruột thì có một huynh đệ mời gã vào thư phòng của đàn chủ.

Gã vào trong phòng thấy một trung niên béo phị ngồi sau một chiếc bàn đọc sách lớn, tay phải đang gảy bàn toán, tay trái cầm bút ghi chép.

Người này mặc lễ phục thêu bảo ngọc màu lam, ngón cái bên tay phải đeo nhẫn kim cương sáng chói, ngón tay đeo hai chiếc nhẫn màu bích lục bằng ngọc phỉ thúy, đều là hàng thượng phẩm, trước ngực đeo một chuỗi một trăm linh tám hạt phật châu bằng ngà voi, cũng là một trăm linh tám La hán, điêu khắc tinh tế, cực kỳ khó kiếm.
Gã bước lên hành lễ: “Niên đàn chủ, vãn bối Giang Hạ của Tân Vũ Đàn đến bái kiến.”
Niên Đại Vĩ gật đầu, gạt bàn toán sang bên, gấp sổ sách lại, vẫy tay: “Giang đàn chủ không cần đa lễ.

Đàn chủ tuổi trẻ tuấn tú, đúng là hậu sinh khả úy.

Mời ngồi.” Mấy câu này nhạt như nước ốc, hời hợt vô cùng, hoàn toàn không có thành ý.
Triệu Quan nhủ thầm: “Con heo mập này lời nói trung khí bất túc, hiển nhiên công phu chả ra gì.”
Vừa nhìn thấy Niên Đại Vĩ, dù chưa gặp nhau bao giờ gã cũng thấy rất quen mắt.

Gã từ nhỏ ở Tô Châu Tình Phong Quán từng gặp không ít phú thương, những kẻ nhiều đời phú quý thoáng nhìn chỉ thấy khí chất lặn sâu, đại đa số những kẻ mới phất đều thích khoe gia tài, mồm không thoát khỏi chữ tiền bao giờ, đặc biệt thích tác uy tác phúc, không vừa ý một tí là nổi đóa, mắng nhiếc hạ nhân như tát nước, là loại khách khó chịu nhất của các kỹ viện.


Gã hận nhất loại người này, Niên Đại Vĩ lộ rõ vẻ mới phất, nhìn mà phát ghét, nghĩ thầm: “Phải dọa con heo mập ngươi một phen mới biết thế nào là lợi hại.” Ngoài mồm thì vẫn nói mấy lời khách khí.
Niên Đại Vĩ tựa vào thái sư ỷ, một tay lần niệm châu trước ngực, một tay mân mê bàn đèn, hơi gật gật đầu, hầm hừ trong họng.

Rốt cuộc Triệu Quan nói: “Niên đàn chủ là lão tiền bối trong bang, kinh nghiệm thâm hậu, vãn bối tuổi trẻ vô tri, mới làm đàn chủ muốn nhờ tiền bối chỉ điểm đôi chút làm thế nào để chỉnh đốn bản đàn, tăng tiến thế lực.”
Niên Đại Vĩ khiêm tốn: “Thân già này thì có gì mà dạy dỗ Giang đàn chủ?”
Triệu Quan nghĩ: “Con heo mập này còn ra vẻ.

Ta bảo ngươi là loại heo hầm.” Mồm thì nói: “Trong bang, quý đàn thực lực hùng hậu, luôn được chín đàn còn lại kính ngưỡng.

Không biết Niên đàn chủ có yếu quyết gì không?”
Niên Đại Vĩ bật cười: “Cái gì tạo thành thực lực? Cậu nhóc, ta nói cho cậu biết, có tiền là có thực lực.

Lúc ta còn trẻ ráo riết học võ, cho rằng võ công hơn người mới áp chế được người khác.

Lúc trưởng thành mới hiểu cái gọi là có tiền sai khiến được cả quỷ ma, nghèo đói khiến kẻ sĩ nhụt chí không sai chút nào.

Có bạc trong tay, cái gì cũng đạt được.

Người khác có một lạng bạc sai phái được mười người đi làm việc, ta có một trăm lạng bạc, phái được trăm người, đương nhiên làm gì cũng hơn hẳn người khác.” Rồi nói thêm bảy tám tỉ dụ chứng minh kim tiền là sức mạnh, giọng điệu sặc mùi giáo huấn hậu sinh, giảng giải đến nửa thời thần còn chưa tận ý.
Triệu Quan nghe Niên Đại Vĩ nói đến độ cao hứng, mồm cứ vâng vâng dạ dạ, lòng thầm nghĩ: “Con heo mập này đúng là loại con buôn chợ búa.” Đợi hắn hơi ngừng lời liền chen vào: “Niên đàn chủ nói đúng lắm.

Vãn bối nghe nói trong Thanh Bang thì Giáp mạnh về võ, Ất đông người, Bính giàu có, không biết tài lực quý đàn có thật sự hơn hẳn hai đàn Ất, Giáp?”
Niên Đại Vĩ đáp: “Thủ hạ Tứ gia cũng có thể coi là giàu có, Lâm thất gia cũng không kém nhưng so ra thì, hắc hắc, e là bản đàn hơn một chút.”
Triệu Quan hỏi: “So với tổng đàn thì sao?”
Niên Đại Vĩ bật cười: “Giang tiểu huynh đệ hỏi câu này không phải đã bất kính với Triệu lão bang chủ sao?”
Triệu Quan cũng cười: “Vãn bối lỡ mồm rồi.

Vãn bối thường nghe Lâm đàn chủ khoe với người ta rằng Ất Vũ đàn của ông ấy còn đông người hơn tổng đàn, vì thế mới muốn biết xem Bính Vũ đàn có tự nhận tài lực hơn hẳn tổng đàn không.”

Niên Đại Vĩ hơi biến sắc, lắc đầu: “Bản đàn so với tổng đàn thế nào được?”
Triệu Quan nói: “Như vậy là hay nhất.

Nếu không, hậu quả khỏi cần phải nghĩ.”
Niên Đại Vĩ trừng mắt nhìn gã, nhíu mày: “Lời này của Giang tiểu huynh đệ, lão phu không hiểu.”
Triệu Quan nói: “Ý của vãn bối kỳ thật rất rõ ràng.

Niên đàn chủ chắc biết chuyện tố tụng? Bản triều hình pháp nghiêm khắc nhưng vẫn có kẻ dám khinh nhờn.

Một khi sa vào tố tụng tất tán tận gia tài, không thể cứu được, cuối cùng sẽ mất sạch thanh danh, gia phá nhân vong.

Lúc đó thì e là có nhiều tiền cũng không để làm gì.”
Niên Đại Vĩ nhướng mày, gằn giọng: “Ngươi đến đàn của ta, lại nói những lời vô lễ bất tường như thế với trưởng bối, là ai dạy mà lớn mật vậy?”
Triệu Quan đáp: “Vãn bối không dám.

Xin hỏi Niên đàn chủ, biển thủ công khoản là tội gì?”
Niên Đại Vĩ hiếng mắt trừng trừng nhìn gã, lạnh lùng thốt: “Giang tiểu huynh đệ cũng lớn mật nhỉ.

Hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi Bính Vũ đàn của ta.”
Triệu Quan đốp lại: “Niên đàn chủ đã muốn vãn bối nói rõ thì vãn bối đành nói toạc ra vậy.

Tháng trước, vãn bối ở huyện Trực Lệ có nghe được một chuyện liên quan đến Niên đàn chủ.

Vãn bối chỉ là người nghe hóng nên không biết thật giả thế nào, người ta bảo Niên đàn chủ thu lương thuế của mười huyện Trực Lệ, đã tự mình nuốt trọn.”
Niên Đại Vĩ cười ha hả: “Toàn là láo khoét, những lời đồn lung tung như thế, Giang tiểu huynh đệ sao lại tin?”
Triệu Quan đáp: “Vâng, vâng.

Nhưng sổ thu thuế không biết là trong tay ai nhỉ?”
Niên Đại Vĩ biến sắc, cười khan một tiếng: “Quyển sổ đó tự nhiên là nằm trong tay sư gia của lão phu.”
Triệu Quan lại bảo: “Vậy à? Vãn bối thiết tưởng quyển sổ đó không biết bao nhiêu tiền nhỉ? Từ đại nhân chắc chưa xem qua? Trong sổ có ghi lại những khoản lương thuế chưa trình lên tổng đàn, thành ra không có quan hệ với Thanh Bang.

Nếu bị phát hiện, gia tài của Niên đàn chủ chắc bị sung công.”
Chuỗi niệm châu trong tay Niên Đại Vĩ chuyển động nhanh hẳn, tay kia nắm chặt bàn đèn, chăm chú nhìn Triệu Quan.


Đột nhiên lão quay đầu gọi: “Người đâu!” Triệu Quan biết lão muốn gọi tay chân vào uy hiếp mình, không ngờ một bang chúng tiến vào thì Niên Đại Vĩ lại dặn: “Lấy ba ngàn lạng bạc lại đây.” Triệu Quan ngẩn người, không nén được bật cười ha hả.
Niên Đại Vĩ hừ lên rồi bảo: “Giang tiểu huynh đệ, chưa đủ ư?”
Triệu Quan đáp: “Ba ngàn lạng bạc so với gia tài của Niên đàn chủ thì nhằm nhò gì?”
Niên Đại Vĩ lại hỏi: “Một vạn lạng thì sao?”
Triệu Quan nói: “Số bạc các hạ nuốt không, vãn bối tính sơ sơ cũng hai mươi vạn lạng.”
Niên Đại Vĩ lạnh lùng nói: “Giang tiểu huynh đệ, con người ta làm gì cũng không nên quá đáng quá.”
Triệu Quan trả đòn: “Đúng thế, con người ta làm gì cũng không nên quá đáng.

Niên đàn chủ thu lương thuế không chừa cho người ta một đồng mà bớt lại một nửa, như thế có coi là quá khinh người không?”
Niên Đại Vĩ nghiến răng: “Đã vậy, hai mươi vạn thì hai mươi vạn.”
Triệu Quan thấy trong mắt lão lộ rõ sát cơ thì mỉm cười: “Niên đàn chủ, ông thấy vãn bối thật sự đến đây vì tiền sao?”
Niên Đại Vĩ đã nghe thủ hạ báo cáo, Triệu Quan vào thành thì tiêu tiền phóng khoáng, vung tay thoải mái, hiển nhiên xuất thân phú gia, có khi không vì hai mươi vạn lạng bạc thật, bèn nói: “Chính lão phu muốn thỉnh giáo cậu đây.”
Triệu Quan nói: “Các hạ bảo rằng có tiền sai khiến được cả quỷ ma nhưng gặp phải hảo hán thì tiền bạc có tác dụng gì.

Mạng người là quý, Niên đàn chủ chắc biết ngộ sát là tội gì?”
Niên Đại Vĩ đứng bật dậy, mặt đầy vẻ kinh hãi xen lẫn phẫn nộ, quát to: “Ngươi biết những gì?”
Triệu Quan đáp: “Vãn bối có biết gì đâu, chỉ biết tháng trước Tiểu Phượng của Kim Oanh viện đột nhiên thất tung, nghe nói trước lúc thất tung, có người nhìn thấy cô ta và lệnh trưởng công tử thân mật to nhỏ với nhau.”
Vẻ mặt Niên Đại Vĩ cực kỳ khó coi, chuyện này lão đã che đậy không còn chút dấu vết nào, tên oắt này mới đến Thiên Tân có mấy ngày sao lại biết được? Trong lòng lão đang tính chuyện hối lộ để bịt mõm Từ Biện Sử, lại nghe Triệu Quan nói: “Ba vị hỏa bả mới thượng nhiệm, vãn bối nghe nói Từ đại nhân chính trực nghiêm khắc, hết lòng thực thi nhiệm vụ, luôn muốn lập uy, làm việc không hề kiêng nể.

Loại người này không thể nói chuyện đạo lý được, đàn chủ đưa bạc đến cầu tình, y sẽ lập tức sai kẻ dưới bắt ngay, tống giam thẩm vấn đàn chủ tội danh hối lộ.”
Niên Đại Vĩ ngồi phịch xuống, thái độ biến đổi hẳn, van vỉ: “Giang huynh đệ, đều là huynh đệ trong nhà, lão phu gặp khó thì không ai tốt đẹp cả.”
Triệu Quan cười mỉm: “Niên đàn chủ nói đúng lắm.

Đã là huynh đệ trong nhà phải lấy đoàn kết làm trọng, đặt tương thân tương ái lên trên hết.

Nhưng tổng đàn mà bất ổn, trong bang đại loạn thì mọi người đều gặp khó hết.”
Niên Đại Vĩ hiểu ý, đáp: “Lâm Bá Siêu ngầm có lòng dạ khác, lão phu tuyệt không giúp đỡ.” Lại thầm nhủ trong lòng: “Tiểu tử này là thủ hạ của Lý Tứ gia, thay bang chủ đến thăm dò đường hướng của ta.

Tứ gia moi đâu ra nhân vật lợi hại cỡ này?”
Triệu Quan cười nói: “Niên đàn chủ thông minh lắm.

Có câu này của đàn chủ, vãn bối yên tâm rồi.” Rồi cáo từ lui ra.
— Xem tiếp hồi 68 —-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.