Thiên Quan Song Hiệp

Chương 61: Tân Vũ Nội Loạn


Đọc truyện Thiên Quan Song Hiệp – Chương 61: Tân Vũ Nội Loạn


Hôm đó Triệu Quan lại đến Lý gia trò chuyện với cha con họ Lý.

Cậu thấy vẻ mặt Lý Tứ Tiêu lo lắng, dường như có tâm sự, bèn hỏi han nguồn cơn.

Lý Tứ Tiêu lắc đầu: “Trong bản bang có chuyện, ngày mai lão phu phải xuất môn xử lý nên mới không yên tâm, đã để tiểu huynh đệ cười chê rồi.”
Triệu Quan nói: “Nếu quý bang có chuyện, vãn bối cũng không hỏi nhiều.

Nhưng nếu vãn bối có thể giúp gì, xin Tứ gia đừng khách khí, cứ phân phó tự nhiên.”
Lý Tứ Tiêu trầm tư một lúc mới nói: “Giang tiểu huynh đệ, nếu cậu bằng lòng ra tay tương trợ, lão phu sẽ cho cậu biết ngọn ngành.

Chuyện là thế này, tổng đàn bản bang chia thành mười đàn Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý.

Tháng trước, đàn chủ Tân Vũ Đàn ở Nam Xương là Miêu Lập Nhân bị bệnh mà qua đời, vì chuyện quyết định đàn chủ kế nhiệm mà trong bang nháo nhào cả lên.

Ất Vũ đàn chủ Lâm Bá Siêu mấy năm nay dã tâm không nhỏ, khuếch trương thế lực khắp nơi, tin tức Tân Vũ Đàn chủ mất vừa truyền ra, y đã lập tức phái người đến Nam Xương, ủng hộ thân tín của mình kế nhiệm chức vị đàn chủ.

Lão phu không muốn để y đắc thế, đã phái thủ hạ của Giáp Vũ Đàn đến phù trợ một vị hương chủ kế nhiệm lên làm đàn chủ.

Thế lực hai bên tương đương, tranh chấp không ngừng đến độ bạt kiếm giương cung, vượt quá mức cho phép, có thể dẫn đến nội chiến trong bang.

Ngày mai lão phu và Họa My, Lỗi nhi phải đến Nam Xương giải quyết công chuyện với Ất Vũ đàn chủ.

Nghe nói thủ hạ của y có mấy tay rất cứng, Giang tiểu huynh đệ nếu có thể đi cùng, giúp đỡ một tay thì lão phu cảm kích bất tận.”

Triệu Quan nghe nói Thanh Bang có phân tranh, tịnh không muốn nhúng tay, nhưng liếc mắt thấy Lý Họa My đang nhìn mình, tỏ ra quan tâm vô cùng thì bụng bảo dạ: “Tứ gia lo lắng vì chuyện này, ông ấy lại là hảo bằng hữu của mình, ta cứ đi theo, lúc nguy cấp thì ra tay bảo vệ.

Trên đường có cơ hội thân cận với Họa My cũng thú vị.” Bèn đáp: “Tại hạ là người ngoài bang, trận tranh đoạt chức vị đàn chủ này, tại hạ không tiện chọc tay vào.

Nhưng Tứ gia đã vì chuyện này mà ưu tư, tại hạ rất sẵn lòng cùng Tứ gia đến Nam Xương một chuyến, có thể đỡ đần Tứ gia chút nào sẽ tận lực đến cùng.”
Lý Tứ Tiêu vô cùng hoan hỉ: “Đã phiền tiểu huynh đệ rồi.”
Hôm sau, Triệu Quan dẫn theo gia đinh Sùng Phúc, cùng với người nhà họ Lý lên đường tiến về phía Tây.

Dọc đường, cậu cứ có cơ hội là tìm Lý Họa My cười nói huyên thuyên, nhưng cô thường theo sát bên phụ thân nên cậu đành phải tiết chế.

Lý Họa My thông minh, được việc, trong mấy ngày này, cậu thường thấy cô giúp cha chỉ huy bang chúng, quả có khí khái của bậc tu mi.

Đồ đệ của Lý Tứ Tiêu là Trương Lỗi, cũng là hương chủ của Giáp Vũ Đàn, dẫn theo hơn sáu chục thuộc hạ, võ công của y tuy không kém nhưng lại lỗ mãng, tính tình nóng này, cậu biết y không ưa mình nên cũng không chạm vào.
Cả đoàn cứ ngày đi đêm nghỉ, hôm đó dừng chân tại một phân đàn.

Trăng đêm thật đẹp, Triệu Quan đi vào trong sân, mong gặp được Lý Họa My để cười nói vài câu cho thỏa lòng.

Cậu thơ thẩn một lúc, cảm thấy hết sức vô vị, bất giác đến trước phòng của Lý Họa My, đang cân nhắc xem có nên vào không thì nghe thấy tiếng một người đàn ông vang lên trong phòng: “Muội và cha muội đều quá coi trọng tên tiểu tử đó rồi.

Tên họ Giang đó thì sao chứ, chẳng qua có gương mặt dễ coi và chút khôn vặt, có gì hay ho đâu?”
Triệu Quan nhủ thầm: “Tên nào đang mắng trộm sau lưng ta vậy?” Đến bên hông nhà, nhìn qua song cửa thấy một người đang đứng trong phòng, chính thị Trương Lỗi.
Lại nghe Lý Họa My bảo: “Sư huynh, chuyện trên giang hồ đấu trí chứ không đấu lực.

Huynh không thấy sao? Giang công tử đã dựa vào cơ trí đánh bại họ Hùng.


Cha đánh giá rất cao, một lòng muốn giới thiệu huynh ấy nhập bang, lần này mời huynh đi Nam Xương là muốn thử thách tài năng.”
Trương Lỗi giận dữ: “Sư phụ muốn giới thiệu hắn nhập bang, ta là người đầu tiên phản đối, không biết hắn học được ở đâu mấy thứ võ công ly kỳ cổ quái, hành vi lại gian trá.

Loại người đấy sao có thể gia nhập vào Thanh Bang chúng ta được?”
Lý Họa My trầm ngâm: “Cha nói võ công của huynh ấy chưa đến mức thượng thừa nhưng với độ tuổi đó mà luyện được vậy cũng đã hết sức kinh người rồi.

Cha tung hoành giang hồ mấy chục năm, cũng không nhìn ra được gia số võ công của huynh ấy, chỉ đoán rằng nhất định là môn hạ của một vị cao nhân.”
Trương Lỗi hừ lên: “Hắn hành động bí ẩn, mờ ám, không phải người quang minh lỗi lạc.

Người chúng ta phái đi điều tra gốc gác của hắn cũng chỉ biết ba năm trước hắn mua Giang gia trang, định cư tại Hàng Châu, ngoài ra không biết thêm gì nữa.

Lai lịch hắn bất minh, nếu sinh lòng phản trắc thì không phải rất khó đề phòng sao? Theo ta thấy, hắn đa phần là do cừu gia phái đến gia hại sư phụ, hắn mò đến Hàng Châu, tìm cơ hội thân cận với sư phụ, khẳng định có gian mưu trong lòng, thế nào cũng gây bất lợi cho Thanh Bang.”
Lý Họa My lắc đầu: “Huynh đoán mò rồi, có chứng cứ nào đâu? Cha rất tín nhiệm Giang công tử, coi là hảo bằng hữu, huynh đừng vì thiên kiến mà nghi thần nghi quỷ!”
Trương Lỗi trừng mắt nhìn cô, cười lạnh: “Muội lại bênh vực hắn rồi.

Mồm thì xoen xoét nói là sư phụ thế này thế nọ, kỳ thật là muội đem lòng tán tụng tên tiểu tử đó, muốn sư phụ dắt díu hắn, ta… ta phải cản muội lại…”
Lý Họa My nhướng mày: “Muội sao nào?”
Trương Lỗi nghiến răng: “Không ngờ muội lại buông thả như vậy.”
Lý Họa My biến sắc, giận dữ: “Huynh mù quáng nói lung tung gì vậy?”
Trương Lỗi bước tới một bước, quát lên: “Ta mù? Ta đúng là một tên mù sao? Từ lúc muội quen tên tiểu tử đó thì ngày nhớ đêm mong, có lúc nào quên được hắn đâu.


Nói chuyện với hắn mấy câu là vui như Tết.

Hừ, muội cho rằng cha muội luôn chiều theo muội, nhưng ông ấy đã có chủ trương khác rồi.

Ông ấy yêu thích trí thông minh của hắn nên muốn thu dụng, vì muốn biết ngọn ngành về hắn nên mới để muội thân cận với hắn, hi vọng muội giúp ông ấy nắm bắt được vài điều, để ông ấy yên tâm.”
Lý Họa My gắt giọng: “Huynh lại đoán lung tung rồi.

Cha sao lại có ý đồ đó được?”
Trương Lỗi cười lạnh: “Ta đoán lung tung ư? Muội tưởng là cha muội thật sự sẽ gả muội cho hắn? Nghe cho rõ này, sư phụ lão nhân gia đã hứa gả muội cho ta rồi.”
Lý Họa My ngẩn người, buột miệng: “Huynh nói láo!”
Trương Lỗi bước đến trước mặt cô, nhấn mạnh: “Cha ta đã bàn với sư phụ chuyện chung thân của chúng ta.

Sư phụ không nói với muội sao?”
Lý Họa My uất ức đến cực độ, cố lên gân: “Không có!”
Trương Lỗi thấy thần thái của cô thì không nén được lửa giận trong lòng, chộp lấy cổ tay cô, to tiếng: “Muội khóc à? Khóc nỗi gì?”
Lý Họa My hất tay ra, tức giận: “Hôn sự của muội, tự muội sẽ quyết định, cha nói gì đều không liên quan đến muội.

Huynh tránh đường ra.”
Trương Lỗi giận quá, rít lên: “Ngay cả lời phụ thân mà muội cũng không nghe, là thế nào? Chắc muội muốn dan díu với tên tiểu tử đó? Ta bảo muội buông thả, quả nhiên không sai! Kỹ viện của hắn lúc nào cũng có hơn chục cô nương, muội cũng là một.”
Lý Họa My gạt nước mắt, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Trương Lỗi, lạnh lùng nói: “Sư huynh, huynh ăn nói phải giữ chút tôn trọng.

Nếu cha mà biết huynh dùng lời lẽ hạ lưu này nói với muội thì còn gả muội cho huynh nữa không? Cha lúc nào cũng yêu thương muội, làm gì có chuyện để muội phải chịu tính khí này của huynh?”
Trương Lỗi nghe thế thì xẹp ngay nộ khí, thở hắt ra mấy hơi, lí nhí: “Sư muội, là ta không phải, ta lại giận quá mất khôn rồi, muội cũng biết mà.

Ta xin lỗi muội, muội đừng để tâm những lời vừa nãy.

Ta chỉ là không chịu được tên họ Giang, quyết không có ý làm muội buồn.”

Lý Họa My hừ lạnh: “Giang công tử thâm tàng bất lộ, là nhân trung long phượng, chỉ có kẻ mù như huynh mới không thấy mà thôi.

Huynh cứ chống mắt chờ xem.” Đoạn quay người mở cửa.

Trương Lỗi định nổi nóng nhưng lại không dám, hầm hừ một lúc rồi bước thật nhanh ra khỏi phòng Lý Họa My.
Triệu Quan chứng kiến sư huynh muội họ Lý cãi vã, vừa thấy thú vị vừa lấy làm kỳ quái: “Lẽ nào Lý đại tiểu thư thật sự có tình cảm với mình? Cớ gì những lần gặp mình lại lầm lầm, không cười không nói? Nàng không muốn gả cho tên sư ca cũng là đúng, họ Trương này lỗ mãng hồ đồ, không hiểu phong tình, ai mà yêu cho nổi? Hây, Lý đại tiểu thư đã coi trọng mình, nói mình là cái gì nhân trung long phượng, mình không nên để nàng thất vọng.” Cậu vốn đa tình, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, tuy thích Lý Họa My nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ cưới cô, chỉ thấy cô ưu ái mình mà mình phụ kỳ vọng của cô thì thật không phải.
Lại nói ngày hôm sau, Lý Tứ Tiêu nhận được tin báo, Lâm Bá Siêu đã phái nhi tử Lâm Tiểu Siêu ra mặt xử lý chuyện ở Tân Vũ Đàn, lại mang theo mấy trăm thủ hạ vào thành, ủng hộ thân tín họ Lâm là Chương Vạn Khánh tiếp nhiệm chức vị đàn chủ.

Lâm Tiểu Siêu vốn là đàn chủ Canh Vũ Đàn ở Nhạc Dương, thế lực tại Hồ Nam không nhỏ tí nào, chuyến này kéo rốc tới hiển nhiên quyết giành bằng được vị trí Tân Vũ Đàn chủ.

Ông chỉ mang theo hơn trăm người, khí thế đương nhiên sút hơn nhiều.
Đang lúc bàn tính, một người họ Tưởng lên tiếng: “Tổng cộng Tân Vũ Đàn có hơn năm trăm huynh đệ, dưới quyền Chương Vạn Khánh chỉ có gần một trăm, số huynh đệ còn lại đa phần ngả về phía Bành Uy hương chủ.

Nếu chúng ta có thể liên hiệp với huynh đệ Tân Vũ Đàn, thực lực tất sẽ tương đương với Lâm Tiểu Siêu.”
Lý Họa My bảo: “Tưởng đại ca nói rất hay.

Nhưng muội nghe nói số huynh đệ trực thuộc của Bành hương chủ chỉ có một trăm năm chục, lại e bây giờ nội bộ Tân Vũ Đàn phân loạn, không dễ tập trung lực lượng.”
Trương Lỗi lên tiếng: “Sư phụ, ở Hàng Châu chúng ta còn không ít huynh đệ, con quay về gọi thêm bốn năm trăm người nữa tới.”
Lý Tứ Tiêu lắc đầu: “Hiện tại mà gọi nhân mã thì thời gian không kịp nữa.

Chúng ta mà mang thật nhiều nhân mã đến thì chắc sẽ xảy ra một trường đại chiến, chỉ sợ càng căng thẳng hơn.

Con người Bành Uy này trọng nghĩa thủ tín, rất được lòng người, hơn họ Chương cả trăm lần, để y kế nhiệm đàn chủ là hợp tình hợp lý.

Lâm Tiểu Siêu muốn tranh đoạt địa bàn mới định đưa thân tín của mình lên, không tính gì đến nghĩa lý, chúng ta tuân theo chính nghĩa, khí thế mạnh mẽ, sợ gì bọn chúng đông người.” Mọi người đều gật đầu khen phải.
— Xem tiếp hồi 62 —-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.