Thiên Quan Song Hiệp

Chương 32: Hàng Châu Thừa Thiên


Đọc truyện Thiên Quan Song Hiệp – Chương 32: Hàng Châu Thừa Thiên


Ba người lẳng lặng hành trình, ngày đi đêm nghỉ, cước trình cực nhanh, so với dự định nhanh hơn mấy ngày.

Lăng Tỷ Dực thương nghị với Bạch Sơn Trà, ngõ hầu tránh cho Triệu Quan khỏi thấy cảnh mà thương tâm nên quyết định đi vòng sang phía nam theo hướng Nghi Hưng, không qua Tô Châu mà đi tắt đến Hàng Châu.

Bạch Thủy Tiên ẩn cư trên Nhạn Đãng Sơn tại đông nam tỉnh Chiết, cách phía nam Hàng Châu độ ba bốn ngày.

Ba người thấy thời gian thoải mái, e rằng đi nữa hai chân sẽ rụng mất bèn quyết định nghỉ lại Hàng Châu một hôm.
Đúng giữa trưa, Triệu Quan cùng Lăng Tỷ Dực, Bạch Sơn Trà đến được Hàng Châu, vào khách sạn trong thành nghỉ ngơi thì điếm chủ cho biết chỉ còn một phòng duy nhất.

Bạch Sơn Trà hỏi thêm rất nhiều khách sạn khác song đều chật khách.
Lăng Tỷ Dực lấy làm kỳ quái, nghe ngóng mới biết tối nay lão trang chủ Thịnh Băng của Viêm Thử sơn trang tổ chức đại thọ tám mươi, các nhân vật võ lâm xa gần đều đến phó yến, thế nên toàn thành mới chật ních người như vậy.

Lăng Tỷ Dực nói: “Hay là chúng ta tạm tìm lấy một ngôi tự miếu nào đó nghỉ chân, sớm mai lại lên đường.”
Bạch Sơn Trà ngần ngại: “E là đến tự miếu tá túc không được thoải mái lắm.”
Lăng Tỷ Dực nói: “Cạnh Hàng Châu Thừa Thiên tự có một ni am là Thanh Thủy Am, chúng ta đến Thừa Thiên tự xin nghỉ nhờ, Bạch cô nương có thể tá túc ở Thanh Thủy Am.”
Triệu Quan đột ngột lên tiếng: “Lăng đại ca, đệ không muốn đến Thừa Thiên tự đâu.”
Lăng Tỷ Dực hỏi: “Sao thế?”
Cậu chần chừ một lúc mới nói: “Trước đây Thừa Thiên tự có một hòa thượng gian tặc thường xuyên hà hiếp những người đến khấn nguyện, bị sư tỉ của đệ giết chết.”

Lăng Tỷ Dực cười: “Huynh từng nghe qua chuyện này, nguyên lai là các vị hạ thủ! Đương gia hiện tại của Thừa Thiên tự là Vô Viễn, tuy hơi cổ hủ nhưng là người chính phái.

Vô Viễn là sư huynh của đương gia trước kia Vô Niệm, ông ta thường thường vẫn khuyên nhủ Vô Niệm nên bị sư đệ chành chọe, hà hiếp, bỡn cợt đủ đường, rồi bị tống xuống làm công việc tạp dịch vất vả, thấp hèn.

Khi Vô Niệm bị giết, các hòa thượng khác đều vui sướng vô cùng, thi nhau chúc mừng, chỉ có Vô Viễn lo y bị đày xuống địa ngục, không ngớt tụng kinh sám hối cho y.

Mọi người thấy ông ta từ bi nên nhất trí tôn lên làm trụ trì.

Hiện giờ Thừa Thiên tự là nơi rất đỗi thanh tĩnh, chúng ta đến đó tá túc cũng ổn.” Triệu Quan nghe thế mới đồng ý.
Ba người đến Thừa Thiên tự trên Tiểu Phong sơn phía tây thành Hàng Châu xin ở trọ.

Lăng Tỷ Dực vừa thông báo tính danh, không lâu sau đã thấy một lão tăng cao gầy, mặt mũi nhăn nheo bước ra, mỉm cười nói với Lăng Tỷ Dực: “Lăng thí chủ, đã lâu không gặp, xin mời mau vào trong.”
Lăng Tỷ Dực cười: “Đại sư trông vẫn như xưa khiến vãn bối mừng rỡ vô ngần.

Lần này vãn bối vội vàng ghé qua Hàng Châu, đúng lúc Thịnh trang chủ mừng thọ, khách điếm trong thành đều chật khách không còn chốn nghỉ chân nên đành đến quấy nhiễu đại sư.”
Vô Viễn đáp: “Có quấy nhiễu gì đâu.

Hoan nghênh các vị.” Đoạn mời ba người vào phòng khách uống trà.


Lão hòa thượng không giỏi ăn nói, cứ ngắc ngứ, lắp ba lắp bắp một hồi mới nói được mấy câu rằng rất vui được gặp lại Lăng Tỷ Dực, đa tạ họ Lăng năm đó đã trượng nghĩa tương trợ…vân vân.
Triệu Quan nghe một hồi lâu mới hiểu được như thế.

Nguyên lai năm xưa có một quan chủ đạo quan gần đó hoành hành ngang ngược, thấy Vô Viễn nhu nhược mới tìm cách đoạt Thừa Thiên tự, liên kết với ba tên phú thương ở Hàng Châu, định chia năm sẻ bảy ngôi chùa.

Lúc đó Lăng Tỷ Dực chính đang ở Hàng Châu, đã ra mặt giúp Vô Viễn giữ được ngôi chùa, vì thế mà được lão hòa thượng ghi lòng cảm kích.
Lăng Tỷ Dực lại hỏi những chuyện đại sự xảy ra trong thành Hàng Châu thời gian gần đây.

Vô Viễn kể: “Thật ra cũng không có việc gì to tát.

Địa chủ họ Vương mấy năm nay đã kiềm chế đi nhiều, không dám tạo nghiệt nữa, thường đi thắp hương lễ phật nên cũng có thể coi là việc tốt.

Có kẻ buôn tiền họ Hồ cho vay với lợi tức cắt cổ, mười hộ nông gia bị y róc xương rút tủy, lại không có tiền nên dù hai năm nay được mùa vẫn phải bán con, đáng thương vô cùng.”
Lăng Tỷ Dực tức giận: “Thành Hàng Châu không thiếu người hiệp nghĩa, không ai ra mặt sao?”
Vô Viễn đáp: “Thịnh gia vẫn thường giúp đỡ kẻ khốn cùng, nhưng họ vẫn là nhà giàu có, cuộc sống xa hoa, không hiểu được nỗi khổ của nhà nông.

Những hiệp khách ghé qua bản địa gần đây lại không quản đến chuyện này.”

Lăng Tỷ Dực gật đầu: “Tại hạ hiểu rồi.

Còn việc gì khác nữa không?”
Vô Viễn đáp: “Thịnh lão thái gia hôm nay mừng thọ, người đến chúc thọ nhiều thế nhưng không chắc tất cả đều thực lòng!” Tiếp đó lại kể những chuyện vụn vặt trong thành, đưa ba người đến tận trai phòng nghỉ ngơi.
Vô Viễn lại sai một tiểu sa di đưa Bạch Sơn Trà đến Thanh Thủy ni am cách đó nửa dặm.

Triệu Quan và Lăng Tỷ Dực nghỉ tại phòng đơn trong Thừa Thiên tự.
Triệu Quan hỏi: “Vị lão hoà thượng này sao lại hiểu rõ tình hình trong thành thế nhỉ?”
Lăng Tỷ Dực mỉm cười: “Ở nơi khác đệ không thể tìm đâu ra một lão hoà thượng như Vô Viễn.

Ông ta trông có vẻ văn nhược vô dụng, kỳ thật lại là một hoà thượng trọng hiệp nghĩa.

Bách tính trăm dặm quanh đây mỗi khi gặp phải chuyện bất công đều đến chùa miếu cầu phật, khóc lóc.

Lão hoà thượng lắng nghe, việc nào giải quyết được thì tự thân giúp đỡ, cũng có ác nhân thế lực quá lớn, ông ta không địch lại thì ghi nhớ trong lòng.

Ông ta quen biết nhiều du hiệp, mỗi bận có ai đó đi qua lại thỉnh cầu họ ra tay trừ ác phù thiện.

Vì vậy mấy năm nay biết bao nhiêu ác bá trong thành bị trừng trị, dần dần sinh lòng nghi ngờ lão hoà thượng tố cáo mình, bèn hẹn nhau xông lên Thừa Thiên tự đánh cho ông ta một trận nhớ đời.”
Triệu Quan kêu a lên rồi hỏi: “Bộ xương già đó thì đánh đấm cái gì?”
Lăng Tỷ Dực giải thích: “Sao lại không? Mấy năm trước huynh gặp gỡ ông ta, hỏi ông ta có muốn học võ công không thì được trả lời: Người xuất gia lấy từ bi làm gốc, không nên học những thứ gây thương tích cho người khác.


Huynh thấy ông ta không đồng ý mới bảo rằng: Thế này vậy, tại hạ sẽ dạy đại sư một môn võ công chịu đòn, đại sư thấy thế nào? Ông ta đồng ý nên huynh dạy cho một bộ Đồng Cốt Cương Cân Công, giúp ông ta có bị đánh cũng chỉ thụ ngoại thương, không ảnh hưởng đến gân cốt.

Bọn ác bá đó xông lên núi gây sự, lão hoà thượng không chịu vâng lời nên bị côn bổng đánh tới tấp vào đầu, vào lưng, đánh thế nào ông ta cũng không chết.

Lần nào cũng vậy thành ra đám ác bá sợ hãi, coi lão hoà thượng là Bồ tát hạ phàm, không dám đến quấy nhiễu nữa.

Lão hoà thượng lại từ mồm miệng dân chúng mà nắm rõ mọi chuyện to nhỏ trong thành.

Giang hồ hiệp khách qua Hàng Châu đều biết rằng muốn nghe ngóng tình hình trong thành thì cách nhanh nhất là đến gặp Vô Viễn hoà thượng ở Thừa Thiên tự.”
Triệu Quan nghe kể thì vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Lão hoà thượng này quả thật không đơn giản.”
Lăng Tỷ Dực lại bảo: “Vô Viễn có thể làm đương gia như hôm nay, khôi phục thanh tĩnh cho Thừa Thiên tự còn phải nhờ công của sư tỉ đệ năm xưa đã ra tay giết chết Vô Niệm lão tặc.”
Triệu Quan nhớ lại ngày theo Thanh Trúc đến Hàng Châu giết Vô Niệm, lúc đó cậu còn chưa nhập Bách Hoa môn, ngây thơ vô cùng, cứ hỏi Thanh Trúc hết việc này đến việc khác.

Bấm đốt ngón tay tính toán đó đã là chuyện của năm sáu năm trước.

Giờ mình đã học thành độc thuật thì Thanh Trúc lại không biết ở nơi đâu, nhớ lại chuyện Trúc tỷ đối tốt với mình, bất giác sinh lòng thương cảm.
Lăng Tỷ Dực nói: “Đi nào! Chúng ta vào trong thành thủng thẳng rong chơi, Thuận tiện thì xem ông chủ tiền trang họ Hồ đầu cua tai nheo thế nào.”
Triệu Quan biết Lăng Tỷ Dực muốn dạy dỗ lão họ Hồ nên vỗ tay cười: “Hay lắm!”
Hai người cùng ra khỏi Thừa Thiên tự, đi vào trong thành Hàng Châu.
— Xem tiếp hồi 33 —-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.