Đọc truyện Thiên Quan Song Hiệp – Chương 22: Giang Thượng Ngộ Tập
Triệu Quan theo chân Thành Đạt bắt đầu hành trình lên phía bắc, cậu có hảo cảm với ông ta nhưng không chịu nhận làm cha.
Thành Đạt không lấy đó làm phật ý, dọc đường hai người cứ cười nói chuyện trò rất hợp nhau.
Hôm đó, hai người đến huyện Tĩnh Giang, Thành Đạt cùng Triệu Quan xuống bến đò đợi thuyền sang sông.
Triệu Quan thấy sông nước mênh mang, rất đỗi hào tráng bèn nói: “Thành đại thúc, thúc nhìn xem, dòng sông này hùng vĩ quá!”
Thành Đạt cười mỉm nhìn cậu, hỏi: “Triệu Quan, con lớn lên cạnh Thái Hồ, công phu dưới nước nhất định rất thông thạo.”
Triệu Quan đáp: “Đương nhiên rồi.” Ngoái lại, thấy nụ cười của Thành Đạt quá ư quỷ dị, cậu hỏi: “Thúc sao vậy?”
Thành Đạt cười đáp: “Không có gì.
Ta chỉ đang ngắm nhìn khuôn mặt con.
Con càng lớn càng giống mẹ.”
Triệu Quan hừ nhẹ, không trả lời.
Thành Đạt lại nói: “Sao thế, ta nói gì sai ư?”
Triệu Quan hậm hực: “Cháu lớn lên giống mẹ thì thế nào? Cháu từ nhỏ đã không cha, giống ông ta thế nào được?”
Thành Đạt cười: “Thế thì sao đâu? Con lớn lên có giống cha không thì liên quan gì đến chuyện cha con có ở cạnh con hay không? Ối người vừa chào đời đã mất cha mà họ vẫn giống cha đấy thôi.
Ta cũng vậy, từ lúc chào đời chưa từng gặp mặt cha mà ai cũng nói rằng ta giống hệt ông ấy.”
Triệu Quan bật cười: “Cha thúc là ai?”
Thành Đạt đáp: “Đương nhiên là gia gia của con.
Ông ấy tên Thành Ngạo Lý, là người đứng đầu Thanh Bang, Thiên hạ đệ nhất bang năm xưa.
Ông ấy cũng có thể được coi là một nam tử có danh tiếng trên giang hồ, hiệu xưng Ngọc Diện Anh Hùng, nghe đồn rằng số cô nương từng trải qua một đoạn tình duyên bèo nước với ông ấy lên đến hàng trăm.”
Triệu Quan ủa lên một tiếng, cười rằng: “Hay thật.”
Cậu lại hỏi: “Sao thúc lại chưa từng gặp mặt cha mình?”
Thành Đạt đáp: “Ta mới sinh ra, ông ấy đã bị người ta hại chết.”
Triệu Quan hỏi: “Ai hại chết ông ta?”
Thành Đạt dõi mắt xuống sông nước mênh mang, buồn buồn kể: “Người đó cũng chết rồi.
Ta đã thay cha báo cừu, bức y tự sát.”
Triệu Quan liếc xéo Thành Đạt, thấy ông ta thần thái nghiêm túc nên không dám hỏi tiếp.
Thành Đạt ngoái lại, cười nụ: “Có nên kể lại chuyện cũ không nhỉ? Ồ, Triệu Quan, con không thích ta nói là con lớn lên giống mẹ vì con không muốn mình cũng thanh tú hế này đúng không?”
Triệu Quan không ngờ ông ta lại hỏi vậy, sắc mặt đỏ lựng, vội lấp liếm: “Không phải, thúc cứ nói nhăng gì vậy?”
Thành Đạt trêu cậu: “Đẹp trai cũng không có gì là xấu, các cô nương lao hết vào lòng con, không phải quá tốt ư? Ta lúc trẻ cũng rất anh tuấn, nếu không người tiếp khách khó tính như mẹ con đời nào chịu cho ta vào khuê phòng?”
Triệu Quan liếc nhìn, thấy ông ta râu ria rậm rì, khuôn mặt rắn rỏi, anh tuấn đĩnh đạc, quả thật không đến nỗi tệ, bụng bảo dạ: “Ta mà giống ông ấy cũng hay đấy.” Song mồm lại nói: “Phì! Đúng là chuột được lên trời, tự xưng tự tán!”
Thành Đạt cười: “Ta là chuột thì con là nhi tử của chuột.” Đoạn cúi đầu, thì thầm: “Ta dạy con một cách.
Đợi khi con lớn lên thì để râu sẽ không bị người ta cười chê là công tử bột nữa”
Triệu Quan không biết nên cười hay giận nữa, trừng mắt nhìn ông ta, tự nhủ: “Sao ông ấy lại biết người khác kêu mình là công tử bột?”
Đúng lúc đó, thuyền sang sông rẽ sóng lướt tới, Thành Đạt không vội cho ngựa nhảy xuống mà giục: “Lên thuyền đi.”
Triệu Quan định hỏi: “Còn ngựa?” song thấy Thành Đạt nháy mắt với mình liền hiểu ý, không nói ra.
Hai người bước lên, trên thuyền có khoảng hơn mười người, đều là nông dân, tiều phu.
Thuyền ra đến giữa sông, Thành Đạt đột nhiên hỏi: “Triệu Quan, trời hôm nay nóng quá, chúng ta xuống nước tắm cho mát.”
Sau lưng vang lên tiếng kêu đau đớn, đơn đao của Thành Đạt đã xuất thủ, chém chết gã nông dân.
Triệu Quan kinh ngạc, kêu lên: “Sao thế?”
Gã nông dân ngã vật xuống sàn thuyền, trên tay còn cầm một lưỡi chủy thủ, hiển nhiên định đánh lén.
Hơn mười kẻ trên truyền, già trẻ đủ cả, đều lạnh lẽo nhìn hai người.
Thành Đạt dựng đao lên, cười lạnh: “Trường Tĩnh bang nảy nòi ra cái trò cướp sông này từ bao giờ thế nhỉ?”
Lão hán chèo thuyền gầm lên, tức thì hơn mười người, kẻ đao người côn, đồng loạt vung binh khí lên tấn công Thành Đạt.
Cây đao trong tay Thành Đạt lấp lóe, nhanh nhẹn chém ra ba đao, tương ứng với ba người xông tới đầu tiên bị chém ngã.
Đám người phía sau đều không phải loại yếu bóng vía, hè nhau lao vào tấn công.
Nhưng đơn đao của Thành Đạt cực nhanh, cơ hồ không nhìn thấy thân đao mà chỉ thấy mỗi đao ảnh, chiêu nào cũng cực kỳ lăng lệ, nhanh mà độc, đao xuất là máu đổ.
Triệu Quan chưa từng được chứng kiến đao pháp nào cao minh đến thế, không khỏi sinh lòng bội phục.
Cậu nhìn đến xuất thần, chợt thấy một người vung đao chém mình, kinh hoàng kêu lên rồi lập tức chạy vòng ra núp sau lưng Thành Đạt.
Thành Đạt khua đao chặn đứng, tung cước đá văng kẻ đó xuống sông.
Con thuyền gỗ rung lên bần bật, Triệu Quan túm lấy mạn thuyền mới không bị hất văng đi.
Lúc đó Thành Đạt chém bị thương mười người, đá văng xuống nước.
Hai kẻ còn lại thấy thần uy của ông ta, không dám tái chiến, một người quăng mình xuống nước toan đào tẩu.
Thành Đạt nhặt một thanh đao phi vèo vào giữa lưng kẻ đó, y kêu lên thê thảm chìm lỉm xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt sông.
Chỉ còn lại lão hán chèo thuyền, sợ đến tan gan vỡ mật, quỳ sụp xuống, van xin: “Anh hùng tha mạng!”
Thành Đạt hừ một tiếng rồi hỏi: “Tên tiểu tử Trương Tĩnh phái các ngươi hạ thủ phải không?”
Lão hán chèo thuyền dập đầu đáp: “Vâng, vâng, là chỉ lệnh của bang chủ.”
Thành Đạt hỏi: “Y ở bờ bên kia?”
Lão hán chèo thuyền không dám trả lời, gật gật đầu.
Thành Đạt ra lệnh: “Ngươi đưa chúng ta quay lại bờ nam.
Bảo Trương Tĩnh ta tên Thành Đạt, y lập tức đến gặp ta.
Ta chờ y ở Tuyên Lai khách sạn.”
Lão hán chèo thuyền rúng động toàn thân, giọng nói run lẩy bẩy: “Vâng, vâng! Nguyên lai là Thành thiếu gia.
Tiểu nhân đúng là có mắt không tròng, không nhận ra Thành thiếu gia.
Bọn tiểu nhân phụng mệnh đến tìm tiểu hài nhi này, tuyệt không có ý chạm vào ngài.
Mong thiếu gia đại nhân đại lượng, thứ tội cho lần này.”
Triệu Quan tự nhủ: “Thế ra bọn chúng nhắm vào ta.
Lãng tử này là cái gì Thành thiếu gia mà lão hán lại sợ đến thế nhỉ?”
Thành Đạt rít giọng: “Trường Tĩnh bang các ngươi quen thói cướp sông, mấy năm nay ngày càng khoa trương, không có ai quản sao?”
Lão hán chèo thuyền không ngớt vập đầu, hồi lâu mới dám đứng dậy, cầm lấy mái chèo đẩy thuyền sang bờ nam, mời hai người rời thuyền.
Thành Đạt cùng Triệu Quan nhảy lên ngựa, đi đến Tuyên Lai khách sạn cạnh bờ sông, đặt một gian thượng phòng.
Thành Đạt khép cửa phòng lại, thần thái ngưng trọng hỏi: “Triệu Quan, con nói tường tận cho ta biết xem vì sao mẹ con lại chết?”
Triệu Quan liền thuật lại kỹ càng việc mẫu thân truy đuổi gian tặc thất bại, gian tặc tự sát trong viện, còn mình đi tìm phu phụ họ Trần, lúc về thì toàn bộ quán đã bị giết sạch.
Thành Đạt nhíu mày: “Kẻ đối đầu đã suy tính tinh tế đến vậy, làm sao lại phái đám tiểu lâu la của Trường Tĩnh bang đến bắt con nhỉ? Ngay cả manh mối là tên gian tặc bọn chúng cũng xóa sạch, lẽ nào lại bày cho chúng ta một manh mối rõ mồn một thế này được! Thêm nữa, con bảo là trong quán có một thi thể thiếu niên khác mà những kẻ đối đầu đa phần đều coi đó là con, vì sao còn tiếp tục đuổi theo? Mấy tên Trường Tĩnh bang sao lại nhận ra con?”
Triệu Quan cúi đầu ngẫm ngợi, đầy một bụng nghi hoặc, thầm nhủ: “Thành đại thúc bề ngoài thô lỗ nhưng suy tính lại cẩn mật.”
Thành Đạt ngẫm nghĩ một lúc đoạn lên tiếng: “Nhất thời ta cũng không nghĩ ra.
Tên tiểu tử Trương Tĩnh này nhất định sẽ đến gặp ta, đợi y đến chúng ta sẽ hỏi ra ngô ra khoai.”
Triệu Quan hỏi: “Sao bọn họ lại sợ thúc như vậy?”
Thành Đạt mỉm cười: “Chúng không sợ ta mà sợ gia gia Thành Ngạo Lý của con.”
Triệu Quan gật gù.
Nhiều năm sau này cậu mới biết, Thành Ngạo Lý chết gần 50 năm rồi, làm gì có chuyện bọn người đó sợ ông ta được? Thực tế thì bọn chúng sợ Thành Đạt.
Năm xưa Thành Đạt đã hiệu triệu bang chúng Thanh Bang, xông thẳng vào tổng đàn bức bách bang chủ Vương Văn Hỉ tự sát, báo thù cho cha nên được bang chúng tôn lên làm bang chủ.
Thành Đạt chối từ không nhận, đem vị trí bang chủ nhường lại cho nhi tử của đại lão Triệu Hận Thủy, vốn là người có ân với mình.
Mọi người trong bang đều hết sức kính trọng Thành Đạt, coi ông ta là người kế thừa vị trí lão đại của Thanh Bang.
Vì thế tuy ông ta là người lang thang khắp chốn giang hồ, địa vị trong Thanh Bang vẫn cực kỳ tôn cao.
Giờ đã qua mấy chục năm nhưng danh tiếng nghĩa dũng cương mãnh của Thành Đạt vẫn in sâu trong lòng người.
Uy danh rời rợi như vậy, một bang hội nhỏ nhoi như Trường Tĩnh bang dám vuốt râu hùm sao?
Quả nhiên một lúc sau, bên ngoài cửa có tiếng người vang lên: “Thành thiếu gia, tiểu nhân Trương Tĩnh cầu kiến!”
Thành Đạt lên tiếng: “Vào đi.”
Một hắc y nhân đầu nhỏ mặt nhọn nhanh nhẹn bước vào, liên tục khom lưng vái chào, gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào Thành Đạt.
Thành Đạt cười mát: “Trương Tĩnh! Ngươi lớn mật thật, lại dám động chạm đến ta.”
Trương Tĩnh liến thoắng: “Không dám, không dám! Tiểu nhân thật sự không biết là Thành thiếu gia.
Nếu không có mật lớn bằng trời cũng không dám ra tay với thiếu gia.”
Thành Đạt nói: “Bỏ qua cho ngươi chuyện này! Mau nói thật với ta, là ai muốn người bắt hài tử này?”
Trương Tĩnh đáp: “Không dám giấu, tiểu nhân chỉ làm theo lệnh bề trên.
Tiểu nhân đã nhận được nghiêm lệnh về chuyện này, không dám lắm lời.”
Thành Đạt hỏi: “Bề trên? Thanh Bang sao?”
Trương Tĩnh nói: “Tiểu nhân không dám nói.”
Thành Đạt giận dữ: “Ngươi không nói, chả lẽ đợi ta phải tra tấn mới được sao? Mau nói, khỏi bị đau đớn thịt da.”
Trương Tĩnh hết sức khó xử, chần chừ hồi lâu mới mở miệng: “Là thế này, tiểu nhân xuất thủ chuyến này, thực tế không phải theo lệnh của Thanh Bang.”
Thành Đạt hỏi: “Ngươi không nghe lệnh của Thanh Bang còn nghe lệnh của ai?”
Trương Tĩnh không đáp.
Thành Đạt nghiêng đầu ngẫm nghĩ, buột miệng: “Long bang ư?”
Trương Tĩnh không đáp, mặc nhiên thừa nhận.
Thành Đạt trầm ngâm: “Sau khi Lăng phu nhân thoái ẩn đã truyền vị trí đứng đầu Hổ hiệp cho thân tín là Vân Long Anh.
Mấy năm gần đây, họ Vân này đã chỉnh đốn Long bang hưng vượng, đủ khả năng tranh chấp với Thanh Bang, thế lực lớn thế thảo nào các ngươi phải nghe lệnh của Long bang.”
Trương Tĩnh vuốt đuôi: “Lão nhân gia minh giám.”
Thành Đạt nhìn y chòng chọc: “Ngươi sợ Long bang, ta thì không.
Chuyện này do Vân bang chủ hạ lệnh?”
Trương Tĩnh trù trừ rất lâu, không thể tránh né được ánh mắt sắc bén của Thành Đạt, đành thở dài: “Thành thiếu gia, tiểu nhân sẽ kể lại với thiếu gia, mong thiếu gia thiên vạn lần đừng lộ ra là tiểu nhân nói.”
Thành Đạt gật đầu: “Ta biết.”
Trương Tĩnh liếc nhìn Triệu Quan rồi kể: “Chuyện này bắt đầu từ mấy năm trước.
Lúc đó sứ giả của Long bang đến bản bang truyền lệnh cho chúng tiểu nhân phải để mắt đến một đứa bé ở Tô Châu Tình Phong Quán.
Vì thế mấy năm nay chúng tiểu nhân vẫn lưu tâm đến vị tiểu thiếu gia này.
Sau này lại nghe rằng Tình Phong Quán xảy ra chuyện, tai mắt của bản bang thấy tiểu thiếu gia rời khỏi Tô Châu thành, tiểu nhân trình báo lên bề trên, Long bang sứ giả bảo phải tức khắc đi mời tiểu thiếu gia, hộ tống đến Long cung.”
Thành Đạt và Triệu Quan nghe vậy đều rất đỗi kinh nghi, đưa mắt nhìn nhau.
Thành Đạt hỏi: “Vân bang chủ sao lại trọng thị hài tử này như vậy?”
Trương Tĩnh ngớ người mất một lúc mới đáp: “Chuyện này thì tiểu nhân không được bề trên cho biết.
Kỳ thật huynh đệ bản bang rất hiếu kì, âm thầm tìm hiểu sự tình, hình như là thế này: Hơn mười năm trước, Vân bang chủ từng có phen chơi bời ở Tô Châu, đã mấy lần đến Tình Phong Quán, nghe nói cùng qua lại với một người họ Lưu.
Chúng tiểu nhân nghĩ đi nghĩ lại, Tình Phong Quán chỉ có mỗi quán chủ Lưu Thất Nương họ Lưu, quá nửa phần Vân bang chủ là khách nhân của Lưu Thất Nương.
Lại được biết vị tiểu thiếu gia đây là con một của Lưu Thất Nương, vậy…vậy nên chúng tiểu nhân mới suy đoán… như trên.”
Thành Đạt nghe xong, bật cười ha hả.
Trương Tĩnh không biết mình nói hớ gì, nhìn Thành Đạt nghi hoặc.
Triệu Quan cũng ngạc nhiên, bất giác đưa tay lên gãi đầu.
Thành Đạt liếc nhìn Triệu Quan, cười vang: “Ta nói đúng chưa?”
Triệu Quan biết ông ta ám chỉ việc mẫu thân đến đâu cũng nói mình là con của hai người, bất giác hơi lúng túng.
Cậu lớn lên tại kỹ viện, xưa nay chưa từng quan tâm xem cha đẻ là ai, ở cái nơi ‘sống làm vợ khắp người ta’ ấy, đã có con thì ai cũng có thể là cha của đứa trẻ.
Cậu nhớ lại tường tận, suốt mười ba năm qua, mẫu thân hở ra có mỗi một câu: “Con giống hệt cha con ở chỗ yêu rượu.” Cậu chỉ biết cha mình thích rượu còn những chuyện khác mù tịt.
Bây giờ không nén được, suýt nữa buột miệng: “Vân bang chủ có thích rượu không?” Nhưng câu hỏi đó kỳ cục quá nên không tiện nói ra, càng nghĩ càng phiền não, thầm nhủ: “Mẹ đặt tên mình là Triệu Quan, vậy mà xét về phương diện họ thì hiện tại mình có đến hai người cha, một họ Thành, một họ Vân, mẹ đúng là thích đùa quá mức.”
Thành Đạt nói: “Trương Tĩnh, ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối không nói ra chuyện này.
Thế này vậy, ngươi phái một ngươi dẫn đường, ta cùng vị tiểu thiếu gia này đến Long bang một chuyến, diện kiến Vân bang chủ ngõ hầu phân định rạch ròi sự tình.”
Trương Tĩnh mừng ra mặt đáp liền: “Không vấn đề gì! Tiểu nhân sẽ tự thân dẫn đường, đưa hai vị đến Long cung.”
Thành Đạt tán thành: “Càng tốt.
Chúng ta nghỉ một hôm, ngày mai sẽ lên đường.”
Trương Tĩnh rối rít: “Không sao, không sao.
Mọi thứ cứ để tiểu nhân an bài, sẽ tuyệt đối ổn thỏa, không để hai vị phải phí tâm lực.” Đoạn cáo từ lui ra.