Đọc truyện Thiên Quan Song Hiệp – Chương 189: Tu La Chi Vương
Lăng Hạo Thiên đang nghĩ xem nên chết cách nào khỏi thống khổ chợt nghe thấy tiếng cười trong vắt như tiếng chuông bạc, một người nhẹ gót đến trước mặt y cười bảo: “Lăng tam công tử võ công thiên hạ đệ nhất, sao lại đến mức này?” Giọng nói vô cùng dịu dàng, mê mẩn tâm thần.
Lăng Hạo Thiên ngẩng lên, một nữ tử toàn thân y phục đen đứng trước mặt, áo quần đều may bằng chất liệu tơ đen óng ánh, cơ hồ nhìn rõ cả thân hình mảnh mai.
Nàng ta đeo khăn sa đen che mặt, lộ ra đôi mắt quyến rũ, mái tóc đen dài kết thành búi vấn cao, chỉnh tề như nhục kết trên đầu Phật tổ.
Lăng Hạo Thiên ngồi dậy, khẽ hừ một tiếng: “Người sai Kim Ngô đặt bẫy chắc là các hạ.
Tại hạ hiện giờ là khốn thú trong bẫy, là mồi săn dâng đến tận nơi, các hạ định thế nào, cứ sảng khoái nói ra.”
Hắc y nữ nhân cười khanh khách: “Lăng tam công tử nhanh nhảu thật, quả nhiên bất phàm.” Thị từ từ cởi lớp khăn sa, lộ ra gương mặt cực kỳ xinh đẹp trạc ba chục tuổi, khoe miệng mỉm cười, mắt hạnh long lanh.
Đoạn bước tới vuốt ve má Lăng Hạo Thiên, mỉm cười: “Người ta có ý mời công tử đến đây, lấy đâu ra nửa phần ác ý? Sao công tử lại hung hung hăng hăng, chả ôn nhu tí nào, thật khiến người ta thất vọng.
”
Lăng Hạo Thiên gạt tay thị: “Các hạ đủ tuổi làm mẹ tại hạ, động tay động chân làm gì? Các hạ là ai mau nói ra, bằng không tại hạ đành gọi hai tiếng cô bà.”
Hắc y nữ nhân xác thật không còn trẻ nhưng toàn thân phát ra phong vận nữ nhân thành thục, không hề già nua chút nào.
Lăng Hạo Thiên lên tiếng chế giễu, thị vẫn thản nhiên mỉm cười: “Nếu không nói chắc công tử sẽ hỏi đến cùng.
Người ta là Tu La vương, công tử có biết không? Nam tử trong Tu la đạo đều xấu như ma quỷ, nữ tử lại xinh đẹp như tiên.”
Lăng Hạo Thiên không thèm nghĩ, đáp ngay: “Vậy ư? Xem ra các hạ không phải người trong tu la đạo, nhất định là dạ xoa chuyển thế.”
Tu La vương nhướng mày, khóe miệng vẫn cười cợt, chăm chú nhìn y, bình thản hỏi: “Lăng tam công tử cho rằng bản nhân không đẹp?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Không lẽ tại hạ cứ phải nói ra các hạ mới vừa ý? Các hạ tưởng dạ xoa đẹp đẽ được ư?”
Nụ cười trên mặt Tu La vương càng hiển hiện: “Lăng tam công tử nói năng thú vị lắm, tiếc rằng công tử bị người thiên hạ đổ oan, có nói nữa cùng không thể rửa sạch.”
Lăng Hạo Thiên đáp trả: “Có người đầu óc hồ đồ, thích oan uổng người tốt, sao tại hạ phải so đo làm gì? Tại hạ chỉ cần hỏi lòng không thẹn, sao phải để ý những chuyện đó?”
Tu La vương mỉm cười: “Công tử có để ý, đương nhiên có.
Nếu công tử không rửa sạch oan uổng, từ rày sẽ đứng trong võ lâm thế nào? Ăn nói thế nào với cha mẹ? Còn mặt mũi nào gặp nữ tử tâm ái, Trịnh Bảo An?”
Thị nhấn mạnh ba chữ Trịnh Bảo An, ngữ khí đượm vẻ hý lộng.
Lăng Hạo Thiên lạnh buốt trong lòng, lập tức cười lạnh: “Dạ xoa nói ra câu nào cũng như đánh rắm.”
Tu La vương mỉm cười: “Bản nhân nói câu nào cũng đúng, tất nhiên công tử hiểu rõ.
Lăng tam công tử, bản nhân thập phần bội phục dũng khí nhân phẩm của công tử, lần này thật lòng mong công tử giúp cho một tay.
Bình thường Tu La hội không làm việc gì hay ho, lần này công tử để bản nhân làm việc thiện một lần được chăng?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Ngươi có âm mưu quỷ kế gì thì mau nói ra, tại hạ không rỗi hơi nghe nói nhảm.”
Tu La vương bước mấy bước: “Bản nhân biết Thiếu Lâm Thanh Thánh không phải do công tử giết, hung thủ là Đại Hỷ pháp vương của Tát Ca phái.”
Lăng Hạo Thiên trừng mắt nhìn thị: “Sao các hạ biết?”
Tu La vương nói: “Bản nhân tận mắt nhìn thấy.
Lúc đó Tu La hội cũng có mặt trên Thiếu Thất sơn, thấy người Tát Ca phái lén lên núi, trong đó có một lạt ma sở trường giả trang, cố ý giả thành công tử, cùng Đại Hỷ hạ thủ Thanh Thánh, ý đồ giá họa, vì thế người của Thiếu Lâm mới đổ oan cho công tử.
.
Đại Hỷ chưởng lực hùng hậu, chỉ một chưởng là chấn đoạn tâm mạch Thanh Thánh, Thiếu Lâm phái càng tin tưởng, cho rằng chỉ công tử mới đạt mức chưởng lực như thế.”
Lăng Hạo Thiên cười ha hả: “Hóa ra là vậy.
Trên Tung Sơn, tại hạ khiến Đại Hỷ mất hết mặt mũi, lại đả thương không ít lạt ma thủ hạ của hắn, cừu hận rất sâu, vì thế chúng mới giá họa cho tại hạ.”
Tu La vương chăm chú nhìn y, từ tốn nói: “Lăng tam công tử, bản nhân muốn tặng công tử một món tình cảm.
Đại Hỷ pháp vương hiện rơi vào tay bản hội, chỉ cần công tử gật đầu, bản nhân sẽ lập tức dâng lên cho công tử tự tay giết hắn.
Bản nhân sẽ làm chứng với võ lâm rằng công tử vô tội, lại cho Thiếu Lâm biết công tử báo thù cho Thanh Thánh, tất họ sẽ kính nể ân đức.”
Lăng Hạo Thiên quay lại hỏi: “Tại hạ chỉ hỏi một câu thôi, vì cớ gì?”
Tu La vương khẽ lắc đầu, sắc mặt tỏ vẻ thương cảm: “Lăng tam công tử, bản nhân thấy bất bình thay cho công tử.
Xem tình trạng của công tử hiện giờ mới thấy hai chữ bi thảm, không chỉ thân thụ trọng thương, đến đâu cũng bị người ta đổ oan, công kích truy sát, còn đáng thương hơn cả mấy kẻ cầu bơ cầu bất.
Bằng vào võ công của công tử, muốn hùng bá một phương trong võ lâm nào khó gì.
Tiếc rằng thanh danh của phụ mẫu và hai ca ca công tử quá lớn, công tử không thể vượt lên được, cả đời chỉ biết sống trong cái bóng của họ.”
Thị và nói vừa đến ngồi cạnh Lăng Hạo Thiên, nắm tay y như đại tỉ tỉ quan tâm đệ đệ, thần sắc vô cùng thân thiết: “Hiện giờ công tử muốn nở mày nở mặt, đầu tiên là giết Đại Hỷ pháp vương, tẩy sạch oan uổng, báo cừu cho Thanh Thánh, lấy được lòng tin của chính phái.
Công tử có giao tình với người Cái Bang, Ngô lão bang chủ thậm chí đem cả Đả Cẩu bổng pháp vốn là bí pháp bất truyền dạy công tử, đủ thấy tín nhiệm trọng thị công tử đến thế nào.
Công tử lại có uy tín với toàn bang, chỉ cần trừ Lại Cô Cửu đi, những trưởng lão khác đều không phải đối thủ, mấy năm nữa công tử tất thuận lợi đăng lên ngôi vị bang chủ, nắm trong tay hơn vạn đệ tử, trở thành lãnh tụ được người người trong võ lâm kính ngưỡng.
Lúc đó, hai vị ca ca phải kính trọng công tử, phụ mẫu cũng nhìn bằng con mắt khác.
Công tử nghĩ mà xem, Trịnh Bảo An lý nào lại không quay về bên công tử?”
Lăng Hạo Thiên càng nghe càng kinh hãi, nữ nhân này mưu kế sâu xa, câu nào cũng vạch đúng điểm yếu hại của y, xem ra thị hiểu rất rõ y, phen này xuất thủ đối phó không phải chỉ là chuyện được chuẩn bị trong một sớm một chiều.
Trong lòng y muôn vàn ý niệm xoay chuyển, chợt cười ha hả cắt lời đối phương.
Tu La vương mỉm cười hỏi: “Lăng tam công tử là người hiểu chuyện, bản nhân nói một lần đã hiểu rõ?”
Lăng Hạo Thiên hất tay thị ra, lạnh lùng đáp: “Ta đương nhiên hiểu hết.
Ngươi tính toán tinh chuẩn, nhìn nhận sâu xa, biết trước mỗi bước ta đi đều tiến vào ma chưởng của ngươi, không thể rút chân ra.
Tiểu Tam Nhi này tuy ngốc cũng nhìn ra được lòng dạ ngươi.
Ta thà cả đời bị người ta oan uổng cũng không để ngươi dụ dỗ, chấp nhận ân tình của ngươi rồi rơi vào vòng an bài sẵn.”
Hết hồi 189