Thiên Quan Song Hiệp

Chương 165: Ẩn Thân Chi Nhân


Đọc truyện Thiên Quan Song Hiệp – Chương 165: Ẩn Thân Chi Nhân


Triệu Quan lật tay giữ tay công chúa, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, lặng lẽ cởi ngô công tác trên lưng xuống, thấy tiểu lão đầu rảo bước lên tự mở chăn ra xem.

Gã nhắm chuẩn thời cơ đối phương mở chăn, trường tác như một con linh xà lao vút xuống, quấn lên cổ tiểu lão đầu.
Tiểu lão đầu dồn hết chú ý lên chăn đệm, không ngờ trên đầu có địch, hô lên kinh hãi vung tay gạt trường tác.

Nhưng ngô công tác độc tính mạnh kinh người, tiểu lão đầu chỉ thấy cổ nóng như lửa rồi kêu lên thê thảm, sắc mặt đen ngòm, ô hô ai tai.

Triệu Quan lại rung cổ tay, hất tiểu lão đầu sang bên, lao vào nhóm cung tiễn thủ.

Thi thể lão đầu có kịch độc, chúng cung tiễn thủ bị va đập vào liền nhiễm độc, gục xuống liên tục, những người khác thấy địch nhân xuất thủ độc ác đều kinh hãi, nhao nhao quăng cung tên bỏ chạy tứ tán.

Triệu Quan quét một vòng, gã biết mình chiếm tiên cơ trong sát na, nhất định phải nắm lấy, bèn ngoặc tay thu hồi ngô công tác, nhảy xuống huơ đơn đao chém vào chủ mẫu.

Gã vốn cho rằng nhát đao này có thể giết chết hoặc chế trụ được nữ nhân đó, không ngờ chém trượt, thân hình chủ mẫu loáng lên, nhảy sang một cành cây trong đình viện, ống tay áo phất lên xạ ra ba mũi thập tự tiêu, uy thế ràn rạt buộc gã nhảy tránh, ba mũi tiêu cắm ngập xuống sàn trúc.
Gã lạnh buốt cõi lòng: “Hay lắm, nữ nhân này là ẩn giả”, đoạn nhảy vào đình viện hô: “Để ta kiến thức cao chiêu của Đông Doanh ẩn giả.”, tả thủ xạ ra tám mũi ngân tiêu vào ngọn cây, cành lá rung động, một chiếc vòng màu đen bay lên, nổ tung trên không, tỏa ra một làn khói đen.
Gã cười: “Lớn mật thật, dám giở trò hạ độc trước mặt bách độc chi vương hả?”, tay áo phất lên xua tan dải khói, người trên cây ồ lên một tiếng, ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, lại thêm một chiếc vòng bay ra nhưng gã không đợi nó nổ, từ trong tay áo bay ra một vật phun tơ trùm lên chiếc vòng, quay tít trên không rồi quay lại ngọn cây.

Ầm một tiếng, chiếc vòng nổ tung trên cây, hỏa quang tứ tán, ánh lửa rùng rùng.
Gã nheo mắt quan sát, bóng đen lóe lên, nữ tử lướt khỏi đám lửa từ trên cây lao xuống, mới chạm mặt đất đã chạy vòng quanh gã, lúc xuất hiện tại thạch đình, lúc xuất hiện tại bậc đá, có lúc xuất hiện tại bụi cây cảnh, có lúc lại xuất hiện tại đỉnh ngọn cây.

Gã thầm kinh hãi, thân ảnh nữ tử cơ hồ từ bốn phía ập lại, như mộng như ảo, gã chưa bao giờ thấy loại khinh công nào quỷ dị như thế, bên tai vang lên tiếng cười chói lói như muốn khiến gã tâm hoảng ý loạn, không nắm bắt được phương vị thật của đối phương, từ đó mới tung ra đòn tất sát.

Gã đang lo lắng, nữ tử lại lên tiếng: “Đây là phân thân thuật, ngươi chưa từng thấy qua? Ngươi coi đó là ảo giác chăng? Vậy xạ phi tiêu vào ta, xạ chết ta đi.”
Trong tay gã cầm hai mũi ngân châm, bất giác không dám xuất ra, thầm nhủ: “Mình mà nhận nhầm vị trí tất bị ả xuất thủ lấy mạng ngay.” Ý niệm xoay chuyển thần tốc trong lòng gã, biết mình càng chần chừ, tâm càng hoảng loạn, tình thế cũng bất lợi hơn nhưng phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy thân ảnh nữ tử gần như đều chân thật, thật ra bóng nào mới là chân chính?
Gã hít sâu một hơi, biết mình đành phải đánh cược một phen, nhìn về bóng người ở thạch đình mé đông bắc, ngón tay xiết lại toan phát châm.

Cùng lúc một con chim yến kêu lên khe khẽ, từ giọt gianh bay xuống lao vào ngọn cây, trong sát na điện quang hỏa thạch đó, gã và nữ ẩn giả đồng thời phân tâm, gã nhận ra thân hình thật liền tung ngân châm vào ao nước trong đình viện.
Nhất thời khắp nơi tĩnh lặng, bên ngoài cửa hoa tuyết bay bay, trời quả nhiên đổ tuyết.
Gã ngưng thần thủ thế, chuẩn bị nghênh tiếp địch nhân phản kích trước lúc chết.


Trên mặt ao nổi lên mấy sợi máu mảnh như tơ, nữ ẩn giả trong ao ẩn nhẫn bất động, cũng đang đợi gã lộ sơ hở mới xuất kích.

Công chúa nằm trong nhà, lòng thấy lạnh buốt, tim đập thình thình trước trận đấu sinh tử mong manh, không dám mảy may phát ra tiếng động.
Hồi lâu sau, Triệu Quan vẫn không động đậy, đầu vai phủ một lớp tuyết dày, máu dưới ao cũng ngừng chảy, mặt ao đọng một tầng băng mỏng.
Gã chợt thở hắt ra, đưa tay gạt hoa tuyết trên vai, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi không còn sống bao lâu, ra đi.” Tiếng nước vang động, một hắc y nhân đứng lên, miệng còn ngậm một ống sậy, tay trái đỡ lên vai, chính thị trung niên nữ nhân lúc trước.

Quá nửa lớp phấn trắng trên mặt bị nước rửa trôi, gương mặt loang lổ trông càng quỷ dị.
Triệu Quan không nhìn đến, tự quay vào trong nhà, ngẩng lên gọi: “Điện hạ không sao chứ? Xin nhảy xuống mau.”
Công chúa đáp: “Ta không sao.” Đoạn từ trên xà nhà nhảy xuống.
Triệu Quan đỡ nàng, lúc đặt tay lên vai nàng, cảm giác trầm trọng phi thường, lúc đó nàng mới biết: “Ả thụ thương rồi sao?” Quay sang nhìn thấy gương mặt thanh tú của gã trắng nhợt, đang miễn cưỡng mỉm cười với trung niên nữ nhân: “Dựa vào mấy trò vặt của ngươi mà dám giở ra với gia gia sao, gan mật không nhỏ đâu.”
Nữ nhân run rẩy ra khỏi ao nước, đứng trên bờ cơ hồ lúc nào cũng có thể ngã xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn Triệu Quan: “Các hạ là ai?”
Gã đáp: “Gia gia ngươi là đại khắc tinh của ẩn giả, Bách Hoa môn chủ Triệu Quan.”
Nữ nhân bật cười: “Bách Hoa môn? Triệu Quan? Chưa từng nghe qua.


Không ngờ Gia Hạ Nại Tử ta lại thất thủ trong tay một người Hán.”
Công chúa khẽ hô lên: “Gia Hạ Nại Tử? Hóa ra là ngươi, nữ lão đại của Đông Doanh hải đạo, thiên hạ đệ nhất nữ sát thủ! Kẻ Tuyên hậu dùng vàng mua chuộc hóa ra là ngươi và thủ hạ.”
Gia Hạ Nại Tử cười ha hả: “Không sai! Công chúa điện hạ, Hoàng thái hậu quý quốc xuất thủ phóng khoáng, sao ta lại từ bỏ món sinh ý kếch xù này? Hôm nay ta tuy thất bại, nhưng chí ít cũng hoàn thành nhiệm vụ, bắt được tiểu hoàng tử! Ta tuy không thể một mẻ quét sạch nhưng món tiền này cũng đến tay, ha ha ha ha.” Tiếng cười bất tuyệt chọc vào tai.
Triệu Quan vừa đấu với thị, dốc toàn lực mới hơi chiếm phần thắng, tuy thời gian đấu không dài nhưng là trận đánh hung hiểm nhất từ khi gã xuất đạo, tự biết mình nội lực tiêu hao quá nhiều, đỡ vào vai công chúa ngầm điều tức, dần lấy lại hơi thở.

Nghe Gia Hạ Nại Tử nhắc đến tiểu hoàng tử rồi cười vang, biết thị cố ý khiến mình phân tán tâm thần hòng thừa cơ thoát thân, bèn ngầm vận nội lực quát lớn: “Ngươi nhốt tiểu hoàng tử ở đâu, mau nói ra.”
Gia Hạ Nại Tử thấy tiếng quát của gã ẩn chứa nội lực liền tắt cười, hung hăng trừng mắt: “Ngươi đánh bại được ta chứ không thể bức ta nói ra hạ lạc của tiểu hoàng tử.”
— Xem tiếp hồi 166 —-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.