Thiên Phạt Biến Thiên Thuần Việt

Chương 32: Người Của Chấp Pháp Đường Tới


Đọc truyện Thiên Phạt Biến Thiên Thuần Việt – Chương 32: Người Của Chấp Pháp Đường Tới


Đám đồ đệ của Cửu Lý chân nhân đều kinh hồn tại chỗ:Chiến?!!Thật sự muốn chiến sao?!!Bởi vì đám đồ đệ của Cửu Lý chân nhân biết rằng không thể để mình bị đánh hội đồng được.
Bởi vì một khi đánh thua là nằm viện, còn đánh thắng thì mới được rời đi.Đám đồ đệ của Cửu Lý chân nhân đang nói về tình huống của Lý Văn Cường trước đó.
Nhưng ba huynh đệ Văn Cường căn bản không quan tâm đến nhiều như vậy.Lý Văn Cường một ngựa đi đầu mà vọt vào đám đồ đệ của Cửu Lý chân nhân.
Hắn liền khóa chặt vào một tên để đánh và tên bị Lý Văn Cường đánh chính là Trương Vân Long.Trương Vân Long nhìn thấy Lý Văn Cường lao tới thì liền bị dọa đến hồn vía lên mây.
Hắn một bên đem nhuyễn kiếm trên eo hướng xuống dưới và một bên lui lại.Trương Vân Long quýnh lên, cánh tay hắn khẽ run rẩy muốn rớt cả nhuyễn kiếm.
Đột nhiên dây treo kiếm quấn chặt vào tay hắn.
Dĩ nhiên là do hắn đang cảm thấy rất luống cuống.Trương Vân Long hiện tại như sắp điên rồi.
Hắn một bên luống cuống tay chân để gỡ lấy dây treo kiếm, một bên điên cuồng hống to và lùi lại:”Đừng tới đây! Huynh đệ đâu tới đây bảo hộ ta đi! Nhanh! Bảo hộ ta a!””Lý Văn Cường, nếu ngươi là một đầu hảo hán, thì ngươi phải đợi ta giải khai đai lưng a.
.
.””Á!!! Ngươi đừng có tới đây! Người đâu mau tới bảo hộ ta nhanh!”Trương Vân Long gầm rú lên rồi xoay người bỏ chạy.Hắn bảo người khác tới bảo hộ hắn, nhưng ai còn có tấm nhàn tâm kia để đi bảo hộ hắn cơ chứ?!!Trương Văn Cường cùng Lý Văn Cường mang theo gần ba mươi hậu sinh tuổi trẻ tới đây.
Bọn hắn đã cầm đao, cầm thương, cầm côn, cầm bổng lên rồi gia nhập vào cuộc hỗn chiến rồi.

Vậy còn ai dám phân tâm mà đi quản cái gã Trương Vân Long này được nữa chứ?Lý Văn Cường không hề cho Trương Vân Long cơ hội đào tẩu nào.
Hắn nhào tới đè xuống Trương Vân Long.
Vừa đè Trương Vân Long xuống đất thì hắn liền ra tay đánh túi bụi.Bành, bành, bành!!!Quyền quyền đến thịt, chiêu chiêu thấy máu!Trương Vân Long bị Lý Văn Cường đè xuống đất đánh đập mà lăn lộn đầy đất trông rất có công phu thuần thục.
Trương Vân Long đã bị Lý Văn Cường đánh đến mức xương cốt đứt gãy.Và lúc này trận hỗn chiến cũng đã bắt đầu.Đã thấy Trương Văn Cường cùng một thiếu niên dùng trường thương để dồn một tên Luyện Khí tầng ba dùng kiếm đến chỗ chết.
Tên Luyện Khí tầng ba này liền hét lớn một tiếng:”Lão tử liều mạng với các ngươiii!!!”Lời nói của hắn vừa dứt, thì một người vây xem phía sau hắn bỗng nhiên đạp cho hắn một cước.
Tên Luyện Khí tầng ba này liền lảo đảo một cái rồi quỳ sụp trên mặt đất.
Sau đó hắn phẫn nộ mà quay đầu lại gào thét lên:“Kẻ nào dám đạp taaa?!!”Sau lưng đang đứng phẫn nộ mấy chục người.
Và mỗi một người đều treo cái mặt lên thật cao dường như việc này không hề liên quan đến mình.Bởi vì bọn hắn đã sớm nhìn không vừa mắt với đám đồ đệ của Cửu Lý chân nhân.
Chán ghét bọn đồ đệ của Cửu Lý chân nhân từng cái diễu võ giương oai đi ngang tại Tử Vân Phái.
Cứ thích ỷ vào tên tuổi của Cửu Lý chân nhân mà đi bắt nạt người ở khắp nơi.
Khiến cho tất cả mọi người đều giận nhưng lại không dám nói gì.Mà bây giờ, đám đồ đệ của Cửu Lý chân nhân đã bị hạ gục.
Do đó bọn hắn không ngại gì nữa mà liền hạ độc thủ và ra chút tay chân.Đánh cho huyết nhục từng cái đồ đệ của Cửu Lý chân nhân văng tung tóe.”.
.
.”Mà chính lúc này, hơn mười đạo lưu quang bỗng xẹt qua từ trên trời.Bên trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn giống như sấm động:”Dừng tay!!!””Dừng tay!!!””Tay.
.
.””Tay.
.
.””Tay.
.
.”Onggg onggg ongggÂm thanh này cuồn cuộn như sấm sét.Một tiếng quát lớn làm sinh ra hồi âm khiến cho bụi mù trên mặt đất đều nhảy lên mấy lần.Một mảnh người mới của khu ký túc xá liền nghiên ngã như ngựa sắp đổ rồi lăn lộn kêu thảm khắp nơi trên đất.Trong nháy mắt này, tất cả đệ tử Luyện Khí kỳ, bao quát cả Lý Văn Cường đều bị một tiếng quát này chấn động đến nổi lỗ tai đã chảy ra máu tươi.Lý Văn Cường nằm im trên mặt đất và chỉ có thể nghe thấy âm thanh onggg onggg onggg đang vang vọng tại bên trong lỗ tai mình.
Nhưng hắn lại không hề có chút bối rối nào, mà bình tĩnh đưa ánh mắt nhìn bên trên bầu trời.

Hắn nhìn thấy bên trên bầu trời có mười mấy người đang không ngừng hạ xuống.
Trong lòng Lý Văn Cường lúc này liền suy nghĩ đối sách.Lý Văn Cường biết rằng những người này là Chấp Pháp đường của Tử Vân Phái.Vào thời điểm chưởng môn không có ở đây, thì quyền lợi của bọn hắn còn muốn lớn hơn so với chưởng môn.
Ngay cả đại trưởng lão cũng đều phải cho bọn hắn mặt mũi.Một lát sau, mười tên nam nữ già trẻ gánh lấy bảo kiếm đã đứng ở trước mặt đám người mới của khu ký túc xá.
Bọn hắn mang sắc mặt lạnh lùng mà nhìn xem đám người mới đang nằm đầy đất.
Một người trong đó hô lên:”Người nào.
.
.”Lời nói của hắn còn chưa dứt, thì lại có một đạo lưu quang tiến đến.
Nhưng đạo lưu quang này lại không bay tới mà là chạy tới.Người chưa tới nhưng âm thanh đã truyền đến:”Ai dám động đến đồ đệ của ta!!!””Ai dám…””Ai…”Âm thanh vừa đến thì người cũng liền đến.Chính là Cửu Huyền chân nhân cầm trong tay một thanh kiếm sắt, đôi mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí mà đứng ở bên cạnh Lý Văn Cường.
Hắn không nhìn thẳng vào đám người của Chấp Pháp đường, mà chỉ nhìn xem Lý Văn Cường đang chảy máu lỗ tai, quần áo tả tơi.
Cửu Huyền chân nhân đỏ hồng con mắt mà nói ra:”Đồ nhi, ngươi đã chịu khổ rồi! Ai đã đánh ngươi?!!”Cửu Huyền chân nhân một bên nói còn một bên vụng trộm nháy nháy mắt.Lý Văn Cường là kẻ khôn khéo như quỷ thì làm sao mà hắn lại không rõ ràng ý tứ này của Cửu Huyền chân nhân được cơ chứ.Lúc này Lý Văn Cường bỗng nhiên quỳ trên mặt đất rồi gào khóc rống lên:”Sư phụ!!! Đồ nhi vô dụng! Ta đang tu luyện êm đẹp trong phòng, thì kết quả là Đám đồ đệ của Cửu Lý chân nhân bỗng nhiên tìm tới cửa phong ta, rồi nói là bởi vì ngươi mượn một viên Hồi Nguyên Đan của sư phụ bọn hắn, do đó ngươi đã cướp đoạt ích lợi của bọn hắn a.
.
.”Cửu Huyền chân nhân liền bạo rống một tiếng:“Đánh rắm! Dù ta có chết thì ta cũng sẽ không thèm mở miệng hỏi mượn thằng ngốc bức Cửu Lý kia a! Viên Hồi Nguyên Đan kia của ngươi là do ta mượn từ Cửu U sư nương của ngươi đó! Nói! Có phải bọn hắn đã đe doạ viên Hồi Nguyên Đan của ngươi hay không?”Lý Văn Cường ủy khuất như con nhõng nhẽo ba ba mà nói ra:”Ta không biết! Nhưng ta cảm thấy bọn hắn có ý tứ đó.
.
.”Lý Văn Cường vừa nói vừa lau nước mắt rồi lại kêu khóc:”Sư phụ!!! Lúc ấy ta đã dựa vào lí lẽ để biện luận cùng với bọn hắn a.
.

.”Lúc này, Trương Vân Long bị Lý Văn Cường đánh đến xương cốt đứt gãy và đang nằm rạp trên mặt đất đều gấp đến nổi tròng mắt đều muốn trợn lồi ra.
Hắn liền bạo rống một tiếng:”Chấp pháp trưởng lão! Không có chuyện đó a! Chúng ta không hề có ý đe doạ viên Hồi Nguyên Đan của hắn a! Hiểu nhầm.
.
.
Đây là hiểu nhầm a!”Dừng một chút, Trương Vân Long lại điên cuồng nhìn chằm chằm vào Lý Văn Cường mà quát:”Ngươi chỗ nào đã từng dựa vào lí lẽ để biện luận với chúng ta rồi hảảả?!! Ngươi mẹ nó lúc nào đã dựa vào lí lẽ để biện luận cơ chứ?!! Chúng ta chỉ mới nói một hai câu mà ngươi đã xông ra đánh ta một bạt tai! Ngươi mẹ nó đã dựa vào lí lẽ để biện luận như thế hả?!!”.
.
.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.