Thiên nhai minh nguyệt đao

Chương 24: Hồi 17


Bạn đang đọc Thiên nhai minh nguyệt đao – Chương 24: Hồi 17

Hồi 17
Tuyệt Vọng
Tiếng bước chân dần dần tới gần, trong bóng tối chung quy đã hiện ra một người, tay cầm một đóa hoa.
Một đóa huỳnh hoa nho nhỏ.
Người đến không ngờ lại là hòa thượng điên.
Trên người lão vẫn còn mặc bộ tăng y nhuốm mực, từ từ cúi đầu đi tới, cắm đóa huỳnh hoa dưới hàng rào trúc.
– Người đã về tới, hoa cũng đã trở lại.
Ánh mắt của lão dâng đầy một nỗi bi thương sâu đậm:
– Chỉ tiếc huỳnh hoa còn như cũ, diện mục chỗ này lại đã tan tành.
Phó Hồng Tuyết cũng si dại nhìn đóa huỳnh hoa dưới hàng rào trúc:
– Lão biết ta đến từ đây, lão cũng biết hoa đến từ đây, cho nên lão mới đến đây.
Hòa thượng điên hỏi:
– Ngươi biết cái gì?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta cái gì cũng không biết.
Hòa thượng điên hỏi:
– Ngươi không biết người hái hoa là ai, cũng không biết ta là ai?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Lão là ai?
Hòa thượng điên đáp:
– Hòa thượng.
Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu.
Hòa thượng điên thở dài một hơi, đột nhiên ngồi đối diện Phó Hồng Tuyết, thốt:
– Ngươi nhìn lại cho kỹ, nhất định phải toàn tâm toàn ý mà nhìn.
Phó Hồng Tuyết do dự, chung quy cũng ngồi xuống.
Ánh sao mù mờ, chiếu trên tăng y trắng toát không nhiễm chút bụi trần, vết mực tán loạn trên y phục.
Hắn tĩnh tại dưới đất lặng nhìn, giống như nhìn một điểm hương hỏa vụt sáng vụt tắt trong ám thất.
Nếu quả người ta có thể nghĩ điểm hương hỏa đã không còn chớp tắt, hơn nữa lại sáng như ngọn đuốc, nghĩa là đã thành công.
Sau đó cho dù điểm hương hỏa có lắc lư trong sương khói cũng đều có thể thấy rất rõ ràng, rõ giống như mây trắng giữa núi cao, con muỗi trong sương khói, cũng có thể biến thành con hạc giữa cụm mây.
Hắn toàn tâm toàn ý nhìn kỹ, đột nhiên phát giác vết mực ngổn ngang đã không còn tán loạn, kỳ trung phảng phất cũng có một thứ nhịp điệu kỳ dị.
Sau đó hắn phát hiện vết mực ngổn ngang đó không ngờ là một bức đồ họa, kỳ trung phảng phất có núi cao, có nước chảy, có đao quang bay lượn không ngừng, còn có đám trẻ đang ngấn lệ.
– Lão vẽ cái gì vậy?
– Tâm lý của ngươi đang nghĩ cái gì, bức họa của ta là cái đó.
Họa cảnh vốn là do tâm sinh.
Đó không những là bức họa, hơn nữa còn là họa trung thần phẩm.
Ánh mắt Phó Hồng Tuyết đã phát sáng:
– Ta biết lão là ai, lão nhất định là Ngô Họa, môn hạ của Công tử Vũ.
Hòa thượng điên cười lớn:
– Rõ ràng có họa mà ngươi tại sao lại khơi khơi nói là không có họa? Nếu không có họa, làm sao lại có người?
– Người nào?
– Đương nhiên là người trong họa.
Trong họa có hài tử trên mặt ngấn lệ, tâm lý của hắn vốn đang nghĩ ngợi về bọn chúng:
– Người đi đâu?
Hòa thượng điên đáp:
– Rõ ràng là có người, ngươi lại còn khơi khơi muốn hỏi, người điên nguyên lai không phải là hòa thượng, mà là ngươi.
Lão cười lớn chỉ tay:
– Ngươi nhìn lại đi, người làm sao không có ở đó?
Lão chỉ về phía cái lều nhỏ.
Cửa lớn cửa sổ trong lều đều mở toang, không biết đã thắp đèn từ hồi nào.
Phó Hồng Tuyết nhìn theo ngón tay của lão, lập tức ngẩn người.
Trong lều quả nhiên có người, Đỗ Thập Thất và Trác Ngọc Trinh hai người ngồi uống trà tại đó.
Bình trà vốn đã nguội, hiện tại lại biến thành bốc khói nghi ngút.
Người Phó Hồng Tuyết lại đã lạnh như băng.
Có phải đó cũng giống như những nét mực trên tăng y, chỉ bất quá là bức đồ họa hư vô?
Không phải.
Trong lều đích xác là có hai người sống, đích xác là Đỗ Thập Thất và Trác Ngọc Trinh.
Sau khi nhìn qua những nét mực trên tăng y, hiện tại hắn thậm chí có thể nhìn rất rõ cả từng nếp nhăn trên mặt bọn họ, thậm chí có thể thấy từng cơ bắp động đậy, từng lỗ chân lông kín hở.
Bọn họ lại hoàn toàn không chú ý đến hắn.
Đại đa số người trong tình huống này, đều nhất định nhảy dựng dậy, phóng qua, hoặc hét lớn kêu tên.
Phó Hồng Tuyết không như đại đa số người.
Tuy hắn đã đứng lên, lại chỉ đứng lặng, cả động cũng không động.
Bởi vì hắn không những nhìn hai người bọn họ, hơn nữa còn nhìn sâu xa hơn, nhìn rất xa xăm.
Chỉ trong một chớp mắt, hắn đã hoàn toàn nhìn ra chân tướng cả sự kiện.
Hòa thượng điên hỏi:
– Người ngươi muốn tìm không phải ở trong đó sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Phải.
Hòa thượng điên hỏi:
– Vậy sao ngươi còn chưa đi qua?
Phó Hồng Tuyết từ từ quay đầu, ngưng thị nhìn lão, mắt hắn đầy những tia máu đỏ hồng vốn đã vì quá mệt mỏi bi thương, đột nhiên lại biến thành lãnh khốc trong suốt, nhìn lão chằm chằm sắc bén như lưỡi đao, một hồi lâu sau mới từ từ thốt:
– Ta chỉ hy vọng ngươi minh bạch một chuyện.
Hòa thượng điên thốt:
– Ngươi cứ nói.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Hiện tại ta chỉ cần bạt đao một cái, ngươi phải chết. Trên trời dưới đất, tuyệt không có ai có thể cứu ngươi.
Hòa thượng điên lại cười, nụ cười lại đã có vẻ miễn cưỡng:
– Ta đã để ngươi thấy người mà ngươi muốn tìm, ngươi lại muốn ta chết.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Chỉ nhìn thấy bọn họ còn chưa đủ.
Hòa thượng điên hỏi:
– Ngươi còn muốn làm gì?

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
– Ta muốn ngươi an an tĩnh tĩnh ngồi dưới trăng, ta muốn ngươi hiện tại gọi đám người ẩn mình đằng sau cửa và trong góc nhà bước ra, bọn chúng chỉ cần đụng đến một cọng tóc của Trác Ngọc Trinh và Đỗ Thập Thất, ta lập tức cắt đứt yết hầu của ngươi.
Hòa thượng điên không cười, đôi mắt luôn luôn như si si dại dại đó, đột nhiên đã biến thành lãnh khốc không thể tả, cũng qua một hồi rất lâu mới thốt:
– Ngươi không nhìn sai, sau cửa và trong góc nhà có người ẩn mình, nhưng tuyệt không thể bước ra.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi không tin ta có thể giết ngươi?
Hòa thượng điên đáp:
– Ta tin.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi không lo lắng?
Hòa thượng điên đáp:
– Ta cũng rất lo lắng, chỉ sợ bọn họ lại không để ý tới, chuyện giết người máu chả y, bọn họ còn lạ gì, ngươi cho dù có bằm ta nát như tương, ta bảo đảm bọn họ cũng không nhíu mày một cái.
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Hắn biết lời nói đó là lời nói thật, bởi vì hắn đã thấy cửa sổ lộ ra một khuôn mặt, cũng thấy những vết thẹo và nụ cười tàn độc trên khuôn mặt đó.
Người ẩn mình trong góc nhà chính là Công Tôn Đồ.
Hòa thượng điên điềm đạm thốt:
– Ngươi nên hiểu rỏ con người đó tàn ác ra sao, ngươi cho dù có bằm nát đứa con ruột của gã, gã chỉ sợ cũng tuyệt không nhíu mày.
Phó Hồng Tuyết không thể phủ nhận.
Hòa thượng điên nói:
– Hiện tại ta chỉ hy vọng ngươi minh bạch một chuyện.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ngươi nói đi.
Hòa thượng điên hỏi:
– Bọn chúng nếu bằm nát Trác Ngọc Trinh và Đỗ Thập Thất như tương, ngươi có lo lắng không?
Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt, tâm lại chùn xuống.
Công Tôn Đồ đột nhiên cười lớn:
– Hay, hỏi rất hay, ta cũng có thể bảo đảm, chỉ cần Phó Hồng Tuyết đụng tới một cọng tóc của ngươi, ta cũng lập tức cắt đứt yết hầu của hai người này.
Khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết đã vì đau khổ phẫn nộ mà méo mó.
Hòa thượng điên hỏi:
– Lời nói của gã ngươi tin hay không tin?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta tin, ta cũng rất lo lắng, ta muốn bọn họ sống mạnh khỏe, lại không biết bọn ngươi muốn gì?
Hòa thượng điên hỏi:
– Bọn ta muốn cái gì, ngươi có thể cho cái đó?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu:
– Chỉ cần bọn họ có thể sống, chỉ cần ta có thứ bọn ngươi cần.
Hòa thượng điên lại cười:
– Ta chỉ cần ngươi cởi hết quần áo của ngươi, cởi hết hoàn toàn.
Khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết đột nhiên đỏ ửng, gân xanh toàn thân đều vồng lên hiển lộ.
Hắn thà chết cũng không nguyện tiếp thụ thứ vũ nhục đó, nhưng hắn không thể cự tuyệt phản kháng khơi khơi.
Hòa thượng điên lặp lại:
– Ta hiện tại muốn ngươi thoát y, trần truồng.
Tay của Phó Hồng Tuyết đã giơ lên.
Nhưng bàn tay đó tịnh không phải để cởi nút áo, lại để rút đao của hắn ra!
Đao quang như ánh chớp.
Người của hắn phảng phất so với đao còn nhanh hơn.
Đao quang lóe lên, người của hắn đã xông vào căn lều, đao đâm xuyên bản cửa gỗ.
Sau cửa có tiếng la thảm, một người ngã gục, chính là “Nhược yếu sát nhân, bách vô cấm kỵ” Dương Vô Kỵ.
Lão đã chỉ còn có một cánh tay.
Lão hoàn toàn nghĩ không ra lại có một thanh đao đâm ngập bản cửa xuyên qua ngực lão.
Lão thất kinh nhìn Phó Hồng Tuyết, phảng phất muốn hỏi:
– Ngươi giết ta như vầy sao?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn lão một cái, cũng phảng phất như đá p:
– Nếu muốn giết người, bách vô cấm kỵ, điều đó ta vốn học từ ngươi.
Những câu nói đó đều không cần nói ra, bởi vì Dương Vô Kỵ cả một chữ cũng nói không được, hô hấp đã đình đốn.
Phó Hồng Tuyết chỉ nhìn lão một cái, lúc mắt đang nhìn lão, lưỡi đao đã chuyển về hướng Công Tôn Đồ.
Công Tôn Đồ đã phi thân qua cửa sổ lăn ra ngoài.
Gã không ngờ đã tránh khỏi một đao đó.
Bởi vì một đao đó của Phó Hồng Tuyết tịnh không phải để chém người, chỉ bất quá để bảo vệ Trác Ngọc Trinh. Đao quang lóe lên một cái đã chui vào vỏ.
Công Tôn Đồ đứng xa xa tại hàng rào trúc, mồ hôi lạnh lăn dài qua những vết thẹo trên mặt.
Trác Ngọc Trinh đặt chén xuống, nước mắt lập tức như trân châu chảy dài trên má.
Đỗ Thập Thất nhìn nàng, nhãn tình lại chứa đầy một thứ biểu tình kỳ quái.
Hòa thượng điên thở dài:
– Giỏi, người lợi hại, đao nhanh gọn.
Trên mặt Phó Hồng Tuyết tuy hoàn toàn không có biểu tình gì, kỳ thật tim không ngớt đập thình thịch.
Lần xuất chiêu hồi nãy, hắn tịnh không nắm chắc thành công tuyệt đối, chỉ bất quá con bài tẩy cơ hồ đã bị người ta nắm trong tay, hắn đã không thể không mạo hiểm xả láng.
Công Tôn Đồ đột nhiên cười lạnh:
– Lần này tuy ngươi đặt rất chuẩn, ván bài này ngươi còn chưa thắng.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ồ?
Công Tôn Đồ nói:
– Bởi vì lá bài lớn cuối cùng, còn nằm trong tay ta.
Gã còn có một lá bài lớn sao?
Công Tôn Đồ thốt:
– Kỳ thật ngươi cũng nên tự hiểu, nếu không có người dẫn đường, bọn ta làm sao có thể đến đây?
Tay của Phó Hồng Tuyết lại nắm chặt.
Người bán đứng hắn là ai?
Đột nhiên có một tiếng la thất thanh, Đỗ Thập Thất chợt xuất thủ, chộp lấy tay Trác Ngọc Trinh, ôm lấy người nàng, choáng đằng trước người y.
Phó Hồng Tuyết quay lại:
– Là ngươi?
Đỗ Thập Thất nhìn hắn, trong mắt dâng đầy một biểu tình rất kỳ quái, phảng phất muốn mở miệng, lại nhịn.

Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi vốn là một nam tử có huyết tính, sao lại đi làm chuyện như vậy?
Đỗ Thập Thất chung quy cũng nhịn không được:
– Ta…
Y chỉ mới nói một tiếng, cặp mắt đột nhiên lồi ra, máu tươi đồng thời ứa ri rỉ, thoát ra khỏi hai hốc mũi.
Trác Ngọc Trinh xoay tay đấm một quyền lên người y, y gục xuống, bên sườn găm một lưỡi đao, lưỡi đao dài một thước, đâm lút cán.
Mặt của y đã méo mó, khóe miệng không ngừng mấp máy, phảng phất còn muốn nói:
– Ta đã lầm, lầm…
– Một khi là người, không tránh khỏi sai lầm, vô luận là ai cũng đều không ngoại lệ.
Tay của Trác Ngọc Trinh vừa buông cán đao, lập tức thụt lùi ra sau, chợt quay người ôm chặt Phó Hồng Tuyết, la lên:
– Tôi đã giết người… tôi đã giết người.
Đối với nàng mà nói, giết người không ngờ còn đáng sợ hơn so với bị giết.
Nàng hiển nhiên là lần đầu tiên giết người.
Phó Hồng Tuyết cũng đã trải qua kinh nghiệm đó, lần thứ nhất hắn giết người, ói mửa không ngừng.
Hắn thông hiểu thứ cảm giác đó.
Muốn quên thứ cảm giác đó không phải là dễ dàng.
Nhưng có người còn phải tiếp tục giết người, chỉ còn cách giết người bởi vì có những người nhất định bức người giết người.
Sự chọn lọc có lúc biến thành giống như bệnh dịch, vô luận ai cũng đều tránh không khỏi, bởi vì nếu không giết người, sẽ bị giết.
– Người bị giết lập tức an nghĩ, người giết người lại bị thống khổ dày vò.
Đó không phải là một bi kịch trào phúng sao?
Mọi vật đều khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Thái bình tĩnh lặng.
Máu đã ngừng chảy, cừu địch đã chạy xa, mặt đất phủ một màu đen tối, không nghe thấy tiếng động nào.
Cả tiếng trẻ khóc cũng đều không nghe thấy.
Đám trẻ đâu?
Cả người Phó Hồng Tuyết đột nhiên lạnh như băng:
– Đám trẻ đã lọt vào tay bọn chúng?
Trác Ngọc Trinh dằn cơn bi thống, an ủi hắn:
– Đám trẻ không có chuyện gì đâu, cái bọn chúng muốn tịnh không phải là đám trẻ.
Phó Hồng Tuyết lập tức hỏi:
– Bọn chúng muốn cái gì?
Trác Ngọc Trinh do dự:
– Cái bọn chúng muốn là…
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Có phải là khổng tước linh?
Trác Ngọc Trinh chỉ còn nước thừa nhận:
– Bọn chúng nghĩ Thu Thủy Thanh đã đem chìa khóa khổng tước giao cho tôi, chỉ cần tôi chịu đem khổng tước linh giao cho bọn chúng, bọn chúng sẽ trả đám trẻ lại cho tôi.
Nước mắt nàng lăn dài:
– Nhưng tôi lại không có chìa khóa khổng tước, tôi thậm chỉ còn chưa thấy qua vật đó.
Tay của Phó Hồng Tuyết quá lạnh, lạnh đáng sợ.
Trác Ngọc Trinh nắm chặt tay hắn, ảm đạm lên tiếng:
– Chuyện này tôi vốn không muốn nói cho chàng biết, tôi biết trên thế gian đã tuyệt không còn ai có thể đem đám trẻ về cho tôi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Đó cũng là hài tử của ta.
Trác Ngọc Trinh nói:
– Nhưng chàng cũng không có khổng tước linh, cho dù chàng có thể giết bọn chúng, cũng không thể đem đám trẻ về.
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Hắn không thể không thừa nhận mình vô phương giải quyết chuyện này, trong tâm hắn giống như có một thanh đao đang dày xéo.
Trác Ngọc Trinh lại an ủi hắn:
– Bọn chúng tạm thời không thể thương hại đến đám trẻ, nhưng chàng…
Nàng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Phó Hồng Tuyết:
– Chàng đã quá mệt mỏi, hơn nữa lại còn thụ thương, chàng nhất định phải ngủ một giấc cho ngon, tạm thời quên hết mọi chuyện phiền não.
Phó Hồng Tuyết không mở miệng, không động đậy.
Hắn đã hoàn toàn tê dại, bởi vì hắn không có khổng tước linh, hắn cứu không được đám trẻ.
Chính tay hắn tiếp đón bọn trẻ đến nhân thế, hiện tại lại chỉ có thể lẳng lặng nhìn chúng chịu khổ, nhìn chúng chết.
Trác Ngọc Trinh đương nhiên nhìn thấu nỗi thống khổ của chàng, òa khóc kéo chàng nằm xuống giường, dựa đầu lên vai chàng, dịu dàng thốt:
– Hiện tại chàng nhất định phải nghỉ ngơi, mọi chuyện đều không được nghĩ đến, trước hết để cho tôi chăm sóc vết thương của chàng.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt chàng, sau đó điểm liên tục bảy yếu huyệt của chàng.
Không có ai có thể nghĩ ra biến hóa đó. Trên thế gian cho dù có người có thể tưởng ra, Phó Hồng Tuyết cũng tuyệt đối không tưởng được.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng. Nhưng sự kinh ngạc của hắn còn thua xa so với nỗi thống khổ cường liệt của hắn.
– Khi mình đang toàn tâm toàn ý lo lắng ột người, người đó lại bán đứng mình, thứ thống khổ đó có ai có thể tưởng tượng được!
Trác Ngọc Trinh lại mỉm cười, nụ cười vừa ôn nhu, vừa điềm mật.
– Xem chừng chàng có vẻ không thoải mái, là vì vết thương hay vì bệnh? Hay tim chàng đang đau?
Nàng cười rất vui vẻ:
– Không cần biết chàng đau chỗ nào, nhất định sẽ không còn đau nữa trong chốc lát. Bởi vì người chết không biết đau.
Nàng vừa cười vừa nói:
– Tôi vốn nghĩ khổng tước linh trong người chàng, nhưng hiện tại xem ra tôi đã sai lầm, cho nên tôi sẽ mau chóng giết chàng, đến lúc đó, bao phiền não thống khổ của chàng đều sẽ không còn nữa.
Môi của Phó Hồng Tuyết cắn chặt, không nói một lời.
Trác Ngọc Trinh thốt:
– Tôi biết chàng nhất định muốn hỏi tôi, tôi vì sao lại phải làm như vầy đối với chàng, nhưng tôi không thể khơi khơi nói cho chàng biết.
Nàng nhìn đao của hắn:
– Chàng đã từng nói thanh đao đó ai cũng không thể động đến, hiện tại tôi lại khơi khơi động đến nó.
Nàng thò tay định lấy đao của hắn:
– Không những động đến, hơn nữa còn dùng thanh đao đó để giết chàng.
Khoảng cách giữa tay của nàng và thanh đao chỉ có một tấc.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên thốt:
– Nàng tốt hơn hết là đừng động đến nó.

Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Tại sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Bởi vì ta còn chưa muốn giết nàng.
Trác Ngọc Trinh cười lớn, thốt:
– Tôi càng phải đụng nó, tôi muốn thấy chàng có thể dùng cách nào để giết tôi.
Nàng chung quy đã đụng đao của hắn!
Đao của hắn đột nhiên vụt đẩy lên, đập vào mu bàn tay nàng, vỏ đao đen sì nóng như sắt nung.
Trên mu bàn tay nàng lập tức in một dấu ấn đỏ lòm, đau đến nỗi cơ hồ bao nhiêu nước mắt đều chảy ra cùng ngay lập tức, nhưng nỗi kinh hoàng của nàng còn mạnh bạo hơn xa nỗi đau đớn.
Nàng rõ ràng đã điểm vào bảy trọng huyệt trên người hắn, nàng xuất thủ cực kỳ chuẩn xác.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Chỉ tiếc có một chuyện nàng lại vĩnh viễn cũng nghĩ không ra.
Trác Ngọc Trinh nhịn không được, hỏi:
– Chuyện gì?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Mỗi một huyệt đạo trên dưới toàn thân ta đều đã di khai một phân.
Trác Ngọc Trinh ngẩn người.
Trong kế hoạch của nàng tuyệt không có một điểm sơ suất, thủ pháp điểm huyệt của nàng cũng không sai lạc, sai lạc vốn là Phó Hồng Tuyết, nàng có nằm mộng cũng không nghĩ ra huyệt đạo của hắn cũng sai lạc! Một phân sai lạc đó, lại đủ để làm cho cả kế hoạch của nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nàng áo não hối hận, oán trời trách người, lại quên không nghĩ tới một chuyện, một phân sai lạc đó ở đâu mà ra.
Hai chục năm khổ luyện, đổ máu và mồ hôi bất tận, quyết tâm kiên nhẫn trác tuyệt, nghiến răng ngậm miệng nhẫn nại.
Một phân sai lạc đó, trên thế gian, là một thứ hoán đổi tịnh không bất hạnh chút nào.
Những chuyện đó nàng đều không nghĩ tới, nàng chỉ nghĩ sau lần thất bại này, nàng tuyệt không còn cơ hội thứ nhì.
Người của nàng đã hoàn toàn suy sụp.
Phó Hồng Tuyết lại đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn nàng, đột nhiên thốt:
– Ta biết nàng cũng thụ thương.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Chàng biết?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Vết thương của nàng dưới hông, ngay xương sườn thứ ba, vết đao dài bốn tấc, sau bảy phân.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Chàng làm sao biết được?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Bởi vì đó là đao của ta!
Thiên Long cổ tự, bên ngoài đại điện, mũi đao rướm máu.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Hôm đó bên ngoài đại điện hợp cùng Công Tôn Đồ đồng thời xuất thủ ám toán ta cũng chính là nàng.
Trác Ngọc Trinh không ngờ không cãi lại:
– Không sai, chính là tôi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Kiếm pháp của nàng rất giỏi.
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Cũng được.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Lúc ta đi đến Thiên Long cổ tự, nàng cũng lập tức rượt theo?
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Chàng đi không nhanh.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Bọn Công Tôn Đồ có thể tìm đến đây, đương nhiên không phải vì Đỗ Thập Thất thông báo.
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Đương nhiên không phải là y, là tôi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Cho nên nàng ra tay giết y diệt khẩu.
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Tôi đương nhiên không thể để y tiết lộ bí mật của tôi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Bọn chúng có thể bắt được Minh Nguyệt Tâm, đương nhiên cũng là do nàng.
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Nếu không phải là tôi, bọn chúng làm sao biết Minh Nguyệt Tâm trở lại địa thất của Khổng Tước sơn trang?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Những chuyện đó nàng đều thừa nhận?
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Tôi làm sao mà không thừa nhận được?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Tại sao nàng làm những chuyện đó?
Trác Ngọc Trinh đột nhiên rút từ trên người một đóa châu hoa, chính là cây trâm cài tóc lấy dưới địa thất của Khổng Tước sơn trang, lấy từ trong người “Ngón Trỏ” Triệu Bình.
Nàng nhìn đóa châu hoa đó, thốt:
– Chàng nhất định còn nhớ vật này đến từ đâu.
Phó Hồng Tuyết còn nhớ.
Trác Ngọc Trinh thốt:
– Hôm đó cái gì tôi cũng đều không muốn, chỉ muốn đóa châu hoa này, chàng nhất định đã nghĩ vì tôi cũng như những nữ nhân khác, thấy châu bảo là quên hết mọi thứ khác.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Nàng không phải vậy sao?
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Tôi muốn lấy đóa châu hoa đó, chỉ bởi vì sợ chàng nhìn ra tiêu ký khổng tước trên mặt nó.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Khổng tước?
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Đóa châu hoa đó là vật định tình của Thu Thủy Thanh tặng cho Trác Ngọc Trinh, ả đến chết vẫn còn giữ trên thân.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Trác Ngọc Trinh đã chết?
Trác Ngọc Trinh lạnh lùng thốt:
– Ả nếu không chết, đóa châu hoa đó làm sao lại lọt vào tay Triệu Bình?
Phó Hồng Tuyết đột nhiên trầm mặc, bởi vì hắn phải tự khống chế lấy mình.
Qua một hồi lâu, hắn mới thở dài nhè nhẹ, hỏi:
– Nếu nàng quả nhiên không phải là Trác Ngọc Trinh, thì nàng là ai?
Nàng lại mỉm cười, nụ cười vừa giảo hoạt, vừa tàn khốc:
– Chàng hỏi tôi là ai? Chàng quên tôi là vợ chàng sao?
Tay của Phó Hồng Tuyết lạnh như băng.
“Tôi cưới chàng, tuy chỉ bất quá là vì tôi muốn để cho chàng bao bọc, để cho chàng lèo lái, để cho chàng mệt tới chết, để cho chàng luôn luôn vì phải cứu tôi mà liều mạng với người, nhưng vô luận ai ai cũng không thể phủ nhận, chàng cuối cùng vẫn là người cưới tôi”.
“Tôi đã giết Minh Nguyệt Tâm, hại chết Yến Nam Phi, giết Đỗ Thập Thất, lại muốn hại chết chàng, nhưng tôi vẫn là vợ của chàng”.
Nụ cười của nàng càng tàn khốc:
– Tôi chỉ cần chàng nhớ một điểm đó, chàng nếu muốn giết tôi, hiện tại cứ động thủ.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên phóng chạy, không quay đầu phóng chạy vào bóng tối.

Hắn đã vô phương quay đầu.
Bóng tối, làm cho con người tối tăm tuyệt vọng.
Phó Hồng Tuyết chạy như điên. Không thể dừng lại, bởi vì hắn nếu dừng lại, phải ngã quỵ.
Hắn cái gì cũng không nghĩ tới, bởi vì hắn không thể nghĩ.
– Khổng Tước sơn trang bị hủy diệt, Thu Thủy Thanh không thán oán, chỉ cầu hắn làm một chuyện, chỉ cầu hắn bảo lưu giọt máu cuối cùng của Thu gia.
– Nhưng hiện tại Trác Ngọc Trinh cũng đã chết.
– “Nàng” biết trên đóa châu hoa có tiêu ký khổng tước, “nàng” nhất định cũng là một hung thủ.
– Hắn lại toàn tâm toàn ý lo lắng chiếu cố nàng, bảo vệ nàng, ngay cả cưới nàng làm vợ.
– Nếu không phải vì nàng, Minh Nguyệt Tâm làm sao chết được?
– Nếu không phải vì để bảo vệ nàng, Yến Nam Phi làm sao chết được?
– Chuyện hắn làm vì nàng hắn đều luôn luôn nghĩ là hoàn toàn chính xác, hiện tại hắn mới biết chuyện hắn làm có nhiều chỗ đáng sợ.
Nhưng hiện tại đã quá trễ, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, người đã chết, tuyệt không thể sống trở lại.
Hắn không bao giờ tin tưởng vào kỳ tích.
Vậy trừ việc chạy điên khùng vào bóng tối như một con chó hoang, hiện tại hắn còn có thể làm gì?
Làm sao có thể giết được “nàng”?
Những chuyện đó hắn không dám nghĩ tới, cũng không thể nghĩ tới, đầu óc hắn đã dần dần hỗn loạn, một thứ hỗn loạn cơ hồ đã tiếp cận cuồng điên.
Lúc hắn chạy cuồng dại đến mức kiệt lực, liền ngã quỵ, lúc ngã quỵ, hắn đã bắt đầu co giật cong người.
Ngọn roi vô hình đó lại bắt đầu quất vào người hắn không ngừng, hiện tại không những chư thần quần ma trên trời dưới đất đều muốn trừng phạt hắn, chính hắn cũng muốn trừng phạt chính mình.
Chuyện đó ít ra hắn còn có thể làm.
Trong căn nhà nhỏ, tĩnh lặng không có một tiếng động.
Bên ngoài cửa phảng phất có tiếng người nói, nhưng thanh âm lại nghe ở rất xa, mọi chuyện đều phảng phất rất mơ hồ, rất xa xăm, thậm chí cả người cũng phảng phất rất xa xăm, nhưng hắn rõ ràng đang nằm trong đây, một căn nhà nhỏ cũ kỹ dung tục.
Đây là nơi nào?
Căn nhà này của ai?
Hắn chỉ nhớ trước lúc gục xuống, phảng phất đã xông qua một cánh cửa hẹp.
Hắn phảng phất đã đến nơi này. Nhưng ký ức của hắn đã quá mơ hồ, rất xa xăm.
Thanh âm nói chuyện bên ngoài cửa lại đột nhiên vang lên, là một nam nhân và một nữ nhân đang nói chuyện.
“Đừng quên bọn ta là chỗ quen biết lâu ngày, ngươi sao lại có thể đóng cửa không cho ta vào?” Đó là tiếng của nam nhân.
“Tôi đã có nói qua, hôm nay không làm, kêu ông đợi ngày khác đến mới tốt”. Nữ nhân tuy đang cầu xin, khẩu khí lại rất kiên quyết.
“Hôm nay vì sao lại không làm?” “Bởi vì… bởi vì hôm nay tôi có kinh nguyệt”.
Nam nhân đột nhiên chưởi thề:
– Cho dù đang có kinh nguyệt, cũng phải cởi quần để lão tử nhìn coi.
Lúc dục vọng của nam nhân không thể phát tiết, tính khí thông thường rất nóng nảy.
– Ông không sợ xui xẻo sao?
– Lão tử đếch sợ, lão tử có tiền, cái gì cũng đều không sợ, đây là năm phân tiền, nàng mau cởi quần ra đi.
Năm phân tiền có thể giải quyết dục vọng sao?
Năm phân bạc có thể vũ nhục một nữ nhân sao?
Nơi đây là nơi nào? Thế giới này là loại thế giới nào?
Toàn thân Phó Hồng Tuyết lạnh như băng, chừng như đột nhiên ngâm trầm trong nước lạnh, chìm sâu dưới nước.
Hắn chung quy đã nhớ ra chỗ này. Hắn chung quy đã thấy vật trên đầu giường, cái bàn thờ đó, chung quy đã nhớ đến ả đàn bà sực mùi hoa lài đó.
Hắn làm sao lại vào đây? Có phải là vì câu nói “tôi nhất định đợi ông” của ả?
– Có phải là vì hắn cũng biến thành một dạng như ả, không có đường khác để đi?
– Có phải là vì dục vọng của hắn đã bị ức chế quá lâu, nơi đây lại có thể để cho hắn phát tiết?
Vấn để đó chỉ có mình hắn có thể giải đáp, nhưng đáp án lại tàng ẩn trong một nơi sâu xa kỳ bí trong tâm khảm của hắn, có lẽ vĩnh viễn đều không có ai có thể khai quật ra được.
Có lẽ cả hắn cũng không thể. Hắn không muốn nghĩ ngợi nữa, bởi vì lúc đó, đã có một đại hán say mèm bước vào.
“Ha, lão tử biết ngay ngươi giấu đàn ông trong nhà, quả nhiên bị lão tử bắt được”.
Hắn giơ bàn tay to lớn lực lưỡng, giống như muốn chộp quăng Phó Hồng Tuyết xuống giường, nhưng người hắn chộp được lại là nữ nhân sực mùi hoa lài.
Ả đã xông tới, chặn trước giường, lớn giọng:
– Không lẽ ông phải đánh hắn, hắn đang có bệnh.
Đại hán cười lớn:
– Ngươi không đi kiếm đàn ông nào khác, lại đi kiếm con quỷ bệnh sao?
Ả đàn bà sực mùi hoa lài nghiến răng:
– Nếu ông nhất định muốn, tôi có thể theo ông đi chỗ khác, cả năm phân tiền của ông tôi cũng không cần, lần này tôi miễn phí.
Đại hán nhìn ả, phảng phất cảm thấy rất kỳ quái:
– Ngươi lúc nào cũng đòi tiền trước rồi mới giao hàng, lần này sao lại miễn phí?
Nàng la lớn:
– Bởi vì tôi cao hứng.
Đại hán đột nhiên nổi giận:
– Lão tử đâu cần thấy ngươi cao hứng hay không? Ngươi cao hứng, lão tử không cao hứng.
Tay của gã vừa giơ ra, giống như chim ưng bắt gà con, nhấc bổng cả người ả lên.
Ả không phản kháng. Bởi vì ả không thể phản kháng, cũng muốn phản kháng, bị nam nhân đánh đập, lâu nay đã thành tập quán của ả.
Phó Hồng Tuyết chung quy đã đứng dậy:
– Thả ả ra.
Đại hán kinh ngạc nhìn hắn:
– Ngươi đang nói với ta?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Đại hán thốt:
– Lão tử không thả ả, tên bệnh quỷ ngươi có thể làm gì được?
Gã đột nhiên thấy tay Phó Hồng Tuyết đang cầm đao:
– Được, ngươi không ngờ cũng có đao, ngươi muốn vung đao giết ta?
– Giết người, lại giết người.
– Người vì sao cứ phải bức người giết người?
Phó Hồng Tuyết lẳng lặng ngồi xuống, có cảm giác dạ dày đang co thắt, cơ hồ nhịn không được muốn ói mửa.
Đại hán cười lớn, gã cao to lại tráng kiện, bắp thịt hai tay gồng lên, động nhẹ một cái, quăng cả người ả đàn bà sặc mùi hoa lài lên giường, sau đó gã nắm lấy cổ áo Phó Hồng Tuyết, cười lớn:
– Bằng vào tên bệnh quỷ ngươi cũng muốn làm vệ sĩ cho điếm sao? Lão tử muốn coi xương cốt của ngươi cứng tới cỡ nào.
Ả đàn bà sực mùi hoa lài co người trên giường, la lớn thất thanh.
Đại hán đã chuẩn bị lôi Phó Hồng Tuyết ra ngoài cửa.
“Bình” một tiếng, một người nặng nề bay ra ngoài cửa, lại không phải là Phó Hồng Tuyết, lại là gã đại hán bị xô văng ra ngoài.
Gã bò dậy, lại nhào tới, vung quyền đấm thẳng vào mặt Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết không động.
Đại hán đó lại dừng tay, cúi mình ôm lấy hông, mồ hôi chảy dầm dề, la lớn một tiếng chạy ra ngoài.
Phó Hồng Tuyết nhắm mắt lại.
Ánh mắt của ả đàn bà sặc mùi hoa lài lại trừng trừng mở tròn xoe, kinh hãi nhìn hắn, vừa kinh ngạc, vừa bội phục.
Phó Hồng Tuyết chầm chậm đứng dậy, lê lết đi ra ngoài, y phục cũng đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
– Nhẫn nại tịnh không phải là chuyện dễ dàng.
– Nhẫn nại là thống khổ, thứ thống khổ rất ít người có thể thấu hiểu.
Bên ngoài cửa dương quang lóa mắt, khuôn mặt hắn dưới ánh mặt trời xem chừng phảng phất đã biến thành trong suốt.
Dưới ánh mặt trời tươi tắn sáng sủa đó, một người như hắn, có thể làm chuyện gì?
Có thể bỏ đi đâu?
Hắn đột nhiên có cảm giác trong tâm tưởng có một nỗi khiếp đảm vô hình dung.
Cái hắn khiếp đảm không phải là người khác, mà là chính hắn.
Hắn cũng khiếp đảm ánh mặt trời, bởi vì hắn không dám đối diện ánh mặt trời sáng sủa tươi tắn đó.
Hắn không dám đối diện chính mình.
Hắn lại ngã gục


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.