Bạn đang đọc Thiên nhai minh nguyệt đao – Chương 22: Hồi 15
Hồi 15
Thiên Long Cổ Tự
Chính ngọ, dương quang đầy trời.
Lúc Phó Hồng Tuyết từ khách sạn bước ra, có cảm giác tinh thần hăng hái, đủ để đối phó với bất cứ khó khăn nguy hiểm nào.
Hắn đã ngủ vùi cả ngày trời, ngâm mình trong nước nóng nửa canh giờ, nỗi mệt mỏi bao ngày qua đã bị xóa sạch cùng bùn đất.
Những năm gần đây rất ít khi bạt đao, hắn phát giác dụng đao để giải quyết vấn đề tịnh không nhất định là phương pháp tối hảo.
Nhưng hiện tại ý nghĩ của hắn đã cải biến. Cho nên hắn tu chấn lại tác phong.
Bởi vì giết người không những là chuyện rất xa xỉ, lại còn cần có đủ tinh thần và thể chất.
Hiện tại hắn tuy còn chưa biết bọn người đó ở đâu, nhưng hắn tin rằng nhất định có thể tìm ra manh mối.
Trịnh Kiệt là một gã tiều phu, hai mươi mốt tuổi, độc thân, sống trong một cái nhà gỗ trong rừng, mỗi ngày chỉ hạ sơn một lần đi đốn cây đổi dầu muối, gạo nếp, và rượu thịt, đôi khi cũng vào thành vô những con hẻm tăm tối để kiếm đàn bà rẻ tiền một lần.
Gã đốn cây bán cho trà quán gần đại lộ, củi của gã vừa khô vừa rẻ, cho nên tên chưởng quỹ trà quán thường lưu gã lại uống chén trà rồi mới đi, đôi khi gã cũng bỏ tiền uống rượu.
Cho dù có uống nhiều, gã cũng rất ít khi mở miệng. Gã tịnh không phải là người nhiều chuyện.
Nhưng hai ngày nay gã lại rất thích kể chuyện, kể lặp đi lặp lại một chuyệt, ít nhất gã đã kể hai ba chục lần.
Mỗi lần gã bắt đầu kể, trước tiên phải nhấn mạnh “đây là chuyện hoàn toàn có thật, tôi không tận mắt chứng kiến, nếu không tôi cũng không tin”.
Câu chuyện phát sinh vào giữa trưa ba hôm trước, lúc ban đầu gã thấy đao quang lóe lên một cái từ trong rừng.
“Có nằm mộng cũng không nghĩ ra trên thế gian có loại đao như vậy, đao quang chỉ lóe lên một cái, một con ngựa đang phi nhanh như rồng bay cọp phóng, đột nhiên lại bị chém thành hai khúc”.
“Hoa mắt một cái lại chừng như thấy có một người trẻ tuổi áo đỏ, dụng thanh kiếm càng đỏ tươi hơn, đỏ như máu, vô luận là ai, chỉ cần đụng vào thanh kiếm đó của y lập tức ngã gục”.
“Y còn có một bằng hữu, một người mặt mày trắng nhợt, giống như là trong suốt”.
“Con người này càng đáng sợ…” Cũng một câu chuyện tuy đã kể hai ba chục lần, người kể vẫn huyên thuyên như chuyện mới tinh thú vị, người nghe cũng ngồi nghe mê say mờ mịt.
Nhưng lần này gã không ngờ lại ngậm miệng, bởi vì gã đột nhiên phát hiện người mặt mày trắng nhợt đó đang đứng trước mặt gã, đôi mắt như mũi đao nhìn gã chằm chằm.
“Đao đen sì, đao quang loang loáng, mưa máu như loạn tiễn…” Trịnh Kiệt có cảm giác dạ dày đang co thắt, cơ hồ nhịn không được phải ói mửa.
Gã muốn đi, hai chân lại từ từ mềm nhũn.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn gã, đột nhiên thốt:
– Kể đi.
Trịnh Kiệt miễn cưỡng nở một nụ cười:
– Kể… kể cái gì?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Hôm đó sau khi ta đi, ngươi thấy cái gì?
Trịnh Kiệt gạt mồ hôi, đáp:
– Tôi thấy rất nhiều chuyện, nhưng tôi đều không thấy rõ.
Gã tịnh không hoàn toàn nói láo, lúc đó gã hoảng sợ gần như hồn lìa khỏi xác.
Phó Hồng Tuyết cũng chỉ muốn biết có một chuyện:
– Người sử dụng thanh kiếm đỏ đó ra sao?
Trịnh Kiệt lần này trả lời rất mau:
– Y đã chết.
Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt, tim chùn xuống, toàn thân đều đã lạnh như băng, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi:
– Y làm sao mà chết? Ai giết y?
Trịnh Kiệt đáp:
– Y đáng lẽ vốn không chết, sau khi ông đánh xe đi, y đoạn hậu chặn đứng ba người kia, xem chừng cả ba đều không dám đụng vào kiếm của y, cho nên y cũng tìm cơ hội bỏ chạy, chạy cũng thật sự rất nhanh, giống như một cơn gió.
Miệng của gã kể tới đây, tâm lý như đang nghĩ về lúc đương thời, biểu tình trên mặt cũng trải qua vô số biến hóa bất đồng.
Nhưng hắn kể rất nhanh bởi vì chuyện này hắn đã kể thành thạo:
– Chỉ tiếc y vừa bay tới gần bìa rừng, đao quang chém ngựa hồi nãy lại đột nhiên bay ra, y tuy tránh khỏi một đao của người đó, nhưng đao thứ nhì lại đã chém tới, hơn nữa lại còn nhanh hơn cả đao thứ nhất.
Gã cũng bất tất phải kể tiếp, bởi vì kết cục ra sao ai ai cũng đều đã biết.
Trước mặt là Thiên Vương Trảm Quỷ Đao, đằng sau là Công Tôn Đồ cùng Tiêu Tứ Vô, vô luận là ai gặp tình huống đó cũng đều có cùng một kết cục.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc, biểu tình trên mặt tuy xem có vẻ trầm tĩnh, tâm lý lại chừng như bị thiên quân vạn mã xông pha dẫm đạp.
Minh nguyệt chìm mất, Yến Nam Phi cũng vĩnh viễn không trở lại.
Hắn trầm mặc rất lâu, lại hỏi:
– Người đó là người nào?
Trịnh Kiệt đáp:
– Ông ta nhìn giống như thiên thần, lại cũng không khác gì Ma Vương, đứng cao hơn mọi người cả một cái đầu, tai đeo kim hoàn, y phục làm bằng da thú, thanh đao trên tay ít nhất cũng dài bảy tám thước.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Sau đó thì sao?
Trịnh Kiệt đáp:
– Người có ngoại hiệu là đầu bếp, vốn muốn lóc thịt bằng hữu của ông bỏ vào chảo, nhưng có một người đánh cờ kiên quyết phản đối, sau đó…
Gã thở dài một tiếng, nói tiếp:
– Sau đó bọn họ khiêng thi thể của bằng hữu ông, giao cho hòa thượng Thiên Long cổ tự.
Phó Hồng Tuyết lập tức hỏi:
– Thiên Long cổ tự ở đâu?
Trịnh Kiệt đáp:
– Nghe nói ở bắc môn, nhưng tôi chưa có đi qua, rất ít người từng đi qua đó.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Bọn chúng giao thi thể cho hòa thượng nào?
Trịnh Kiệt đáp:
– Thiên Long cổ tự chỉ có một hòa thượng, là một hòa thượng điên, nghe nói lão ta…
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Lão ta ra sao?
Trịnh Kiệt tái mặt, chừng như muốn ói:
– Nghe nói lão ta không những điên khùng, mà còn thích ăn thịt, thịt người.
Ánh mặt trời như lửa đốt. Đạo lộ như lò lửa.
Phó Hồng Tuyết lẳng lặng bước trên lò lửa, không rớt một giọt mồ hôi, cũng không rơi một giọt lệ.
Hắn chỉ còn có máu có thể chảy.
“Lúc có thể ngồi xe, ta tuyệt không chịu đi bộ”.
Hắn và Yến Nam Phi tương phản, lúc có thể đi bộ, hắn tuyệt không ngồi xe.
Hắn chừng như cố ý hành hạ hai chân mình, bởi vì đôi chân đó đã mang đến cho hắn quá nhiều thống khổ bất tiện.
“Có lúc ta đang đi cũng có thể ngủ”.
Hiện tại hắn đương nhiên không ngủ, mắt hắn tràn đầy một thứ biểu tình rất kỳ quái, lại không phải vì bi ai phẫn nộ tạo thành, mà là vì nghi hoặc.
Rồi hắn đột nhiên quay đầu lại, hắn nhớ tới cái gì đằng sau hắn?
Có phải tâm lý hắn vẫn còn có chuyện nghĩ không ra, nhất định phải quay trở lại hỏi gã tiều phu trẻ tuổi đó?
Nhưng Trịnh Kiệt đã không còn trong trà quán.
“Gã vừa đi khỏi”. Chưởng quỹ trà quán nói:
“Hai ngày nay gã luôn kể câu chuyện đó, luôn luôn ngồi tới trời tối mới chịu đi, nhưng hôm nay lại đi rất sớm”.
Tên chưởng quỹ đối với người lạ mặt mày trắng nhợt này hiển nhiên cũng có vẻ kinh sợ, cho nên lời nói đặc biệt cẩn thận, cũng kể đặc biệt tường tận:
– Hơn nữa gã đi rất mau, chừng như có chuyện khẩn cấp phải làm.
– Gã đi hướng nào?
Tên chưởng quỹ chỉ về phía con hẻm đối diện, trên mặt lột nét dâm ô, cười cười thốt:
– Trong hẻm đó có tình nhân già của gã, chừng như tên là Tiểu Đào, gã nhất định đi kiếm ả.
Hẻm chật hẹp tối tăm, cống rãnh phát mùi hôi thúi, đâu đâu cũng có rác.
Phó Hồng Tuyết lại chừng như hoàn toàn không có cảm giác.
Nhãn tình của hắn phát sáng, gân xanh trên tay nắm cán đao vồng lên, phảng phất rất hưng phấn, rất kích động.
Hắn lại đã nghĩ tới cái gì?
Đằng sau một phiến cửa gỗ mục nát, đột nhiên thoáng qua một nữ nhân sực mùi thơm hoa lài.
Mùi thơm hoa lài, thêm mùi son phấn rẻ tiền, hòa cùng mùi cống rãnh xú uế, hỗn hợp thành một thứ dụ hoặc đê tiện tội ác.
Khuôn mặt thoa phấn dày đặc của ả cố ý tiếp cận Phó Hồng Tuyết, giơ tay vuốt ve Phó Hồng Tuyết, sờ mó hạ bộ Phó Hồng Tuyết.
– Bên trong có sẵn giường, vừa mềm lại vừa thoải mái, còn có bồn nước nóng, chỉ cần hai lượng bạc.
Ả nháy mắt dụ dỗ, trong mắt diễn xuất ánh dâm đãng:
– Tôi chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng công phu của tôi rất giỏi, so với Tiểu Đào còn giỏi hơn nữa.
Ả cười rất vui vẻ, bởi vì ả nghĩ vụ giao dịch này đã thành công.
Bởi vì một bộ phận trên người nam nhân này đã có biến hóa.
Khuôn mặt Phó Hồng Tuyết đột nhiên đỏ ửng, hắn không những muốn mửa, mà còn phẫn nộ.
Trước mặt hắn là một nữ nhân đê tiện như vậy, hắn không ngờ không thể khống chế dục vọng sinh lý của mình.
Đó có phải là vì hắn đã quá lâu không tiếp xúc với nữ nhân? Hay là vì hắn vốn đã rất hứng?
Vô luận là loại hưng phấn nào, đều rất dễ dàng dẫn đến bốc đồng xung động.
Càng kề cận thân đàn bà ngạt ngào mùi hoa lài, chỉ càng động nhanh hơn.
Tay của Phó Hồng Tuyết đột nhiên huy xuất, tát lên mặt ả liên tục, người ả lảo đảo, ngã đụng bản cửa gỗ, té ngửa mặt lên trời.
Thật là kỳ quái, trên mặt ả tịnh không có biểu tình kinh sợ phẫn nộ, lại hiển lộ một vẻ mệt mỏi, bi ai, và tuyệt vọng không nói được.
Thứ hối hận ô nhục đó đã thành tập quán của ả, sự phẫn nộ của ả đã tê dại, thay vào đó, chuyện làm cho ả bi ai chính là vụ giao dịch này đã không thành công.
Hôm nay ăn cơm ở đâu? Một dây hoa lài không thể làm no bụng được.
Phó Hồng Tuyết quay đầu, bất nhẫn nhìn thấy ả nữa, rút tất cả ngân lượng trên người ra, dùng hết sức quăng trước mặt ả.
– Nói cho ta biết, Tiểu Đào ở đâu?
– Ở căn nhà cuối cùng bên phải.
Hoa lài đã rớt, ả bò trên đất, lượm ngân lượng vung vãi trước mặt, căn bản không thèm nhìn Phó Hồng Tuyết một cái.
Phó Hồng Tuyết đã bắt đầu bước về phía trước, chỉ đi vài bước, đột nhiên còng mình ói mửa.
Con hẻm chỉ có cánh cửa đó là sáng sủa thu hút nhất, thậm chí cả màu sơn cũng còn chưa phai lạt.
Xem chừng công phu của Tiểu Đào không tệ, chuyện làm ăn cũng không tệ.
Trong nhà rất yên lặng, không có tiếng động.
Một nam nhân trẻ tuổi đầy sức lực, và một nữ nhân làm ăn không tệ, một khi đi chung vào phòng, sao lại có thể yên lặng như vậy?
Cửa tuy đóng chặt, lại tịnh không kiên cố, nữ nhân làm mấy chuyện này tịnh không cần khóa cửa kiên cố.
Cửa không cần khóa chặt, cũng như dây thắt lưng của bọn họ.
Đẩy cửa, bên trong là khách sảnh của bọn họ, cũng là phòng ngủ của bọn họ, vách tường xem chừng vừa mới quét vôi, treo đủ các thức các dạng đồ họa làm người ta không thể tưởng.
Một đóa hoa sơn trà khô héo nằm trên bàn trong hồ trà, gần hồ trà còn thừa lại nửa tô sườn heo.
Ăn hông bổ hông, dạng đàn bà này cũng tịnh không phải không chú ý bổ dưỡng thân thể của mình. Thân thể là vốn liếng của bọn họ, đặt biệt là hông.
Trừ một cái giường gỗ phủ khăn hồng thêu hoa ra, vật xa hoa nhất trong phòng là một cái bàn thờ đóng trên đầu giường, điêu khắc tinh trí, màn phủ cao quý, so với những đồ họa dâm loạn treo trên bốn bức tường tạo thành một sự đối lập cường liệt.
Ả vì sao lại phải đặt bàn thờ ở đầu giường?
Có phải ả muốn thần thánh nhìn tận mắt nỗi thống khổ và ti tiện của nhân loại?
Thấy ả tự bán thân mình, lại thấy ả chết?
Tiểu Đào đã chết, chết cùng Trịnh Kiệt trên giường, tấm khăn trải giường màu hồng thêu hoa đã nhuộm đầy máu.
Máu rỉ ra từ mạch máu chính đằng sau ót gã, một đao đã trí mạng.
Kẻ giết người không những có đao bén nhọn, hơn nữa còn có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Phó Hồng Tuyết cũng tịnh không kinh ngạc, chuyện này vốn nằm trong ý liệu của hắn sao?
Một người lúc bình thường không phải là người nhiều chuyện, sao lại ngồi ở trà quán cả ngày huyên thuyên kể chuyện? Cả đốn củi cũng không đi?
Gã uống rượu, ăn thịt, hơn nữa còn tìm mùi đàn bà, đương nhiên không phải là tiền giành giụm.
Hai ngày không làm ăn gì làm sao có tiền để tìm đến Tiểu Đào?
Hơn nữa câu chuyện đó gã kể quá thành thạo, quá tinh thông, thậm chí cả biểu tình trên mặt đều có thể hoàn toàn phối hợp, xem chừng đã luyện tập rất lâu.
Kết luận suy ra từ những đầu mối đó đã quá sáng tỏ.
– Gã cố ý ở lại trong trà quán không ngừng kể chuyện, vì để đợi Phó Hồng Tuyết đến tìm gã.
Bọn Công Tôn Đồ đã cho gã một số tiền, muốn gã nói láo, kể cho Phó Hồng Tuyết nghe.
Cho nên hiện tại bọn chúng giết gã để diệt khẩu.
Chỉ bất quá những suy luận đó cho dù hoàn toàn chính xác, vẫn còn có những vấn đề tồn tại.
Những gì trong chuyện gã kể, cái nào là thật? Cái nào là lời nói láo? Sao gã lại phải nói láo? Bọn chúng vì sao lại muốn gã nói láo? Có phải là vì chân hung cái chết của Yến Nam Phi phải giấu kín? Hay là vì muốn Phó Hồng Tuyết đến Thiên Long cổ tự?
Phó Hồng Tuyết không thể xác định. Nhưng hắn đã hạ quyết tâm, cho dù Thiên Long cổ tự là hầm bẫy giết người, hắn cũng không thể không đến.
Ngay lúc đó, nữ nhân lõa lồ trong vũng máu đột nhiên phi thân bay lên, rút một thanh đao dưới gối, đâm thẳng vào ngực hắn.
Trong cái tủ đằng sau cũng có một người nhảy ra, giương ngân thương như con độc xà đâm vào lưng hắn.
Đó tuyệt đối nằm ngoài ý liệu của bất cứ ai.
Trịnh Kiệt quả thật đã chết, không ai nghĩ ra nữ nhân nằm kề người gã còn sống.
Cũng không ai chú ý một nữ nhân đê tiện lõa thể nằm trong vũng máu.
Càng không ai có thể tưởng nữ nhân đó xuất thủ không những rất ngoan độc chuẩn xác, mà còn nhanh như chớp.
Phó Hồng Tuyết không động đậy, cũng không bạt đao ra, hắn căn bản vốn không có chiêu thức chống đỡ tránh né.
Ngay phút giây đó, bên ngoài cửa đột nhiên có đao quang lóe lên một cái, bay cắt ngang cổ bên phải của gã thích khách cầm ngân thương, bay qua đâm phập vào yết hầu của nữ nhân lõa thể.
Máu tươi từ cổ của nam nhân phún ra, thân hình nữ nhân đang bay vụt lên, lại ngã gục xuống.
Đao quang lóe lên, đoạt liền tính mạng hồn phách của hai người.
Máu tươi lắc rắc.
Phó Hồng Tuyết từ từ quay lại, nhìn thấy Tiêu Tứ Vô.
Trong tay của gã cũng có một mũi đao, lần này gã không dũa móng tay, chỉ lạnh lùng nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
– Một đao hai mạng, hảo đao.
Tiêu Tứ Vô hỏi:
– Có thật là giỏi không?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Giỏi.
Tiêu Tứ Vô quay mình đi hai bước, đột nhiên quay đầu nói:
– Ngươi đương nhiên thấy được ta tịnh không phải muốn cứu ngươi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ồ?
Tiêu Tứ Vô nói:
– Ta chỉ bất quá muốn ngươi nhìn đao của ta lần nữa.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Hiện tại ta đã thấy.
Tiêu Tứ Vô nói:
– Ngươi đã thấy ta xuất thủ ba lần, còn có hai lần nhắm ngươi mà phát đao, đố i với cách xuất thủ của ta, trên thế gian đã không còn người nào khác có thể rõ ràng hơn ngươi.
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Rất có thể.
Tiêu Tứ Vô nói:
– Diệp Khai là bằng hữu của ngươi, ngươi đương nhiên cũng thấy y xuất thủ.
Phó Hồng Tuyết thừa nhận.
Hắn đương nhiên đã thấy, hơn nữa không chỉ một lần.
Tiêu Tứ Vô nói:
– Hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi nếu không chịu nói cho ta biết, ta cũng không trách ngươi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ngươi cứ hỏi.
Tiêu Tứ Vô hỏi:
– Phi đao của ta có điểm nào không bì được Diệp Khai?
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm, qua một hồi lâu mới từ từ đáp:
– Ngươi xuất thủ ám toán ta hai lần, lần thứ nhất tuy tận toàn lực, trước khi xuất thủ lại đã lên giọng cảnh cáo, lần thứ hai tuy không nói gì, lúc xuất thủ lại chỉ dùng hai phần công lực.
Tiêu Tứ Vô cũng không phủ nhận.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Đó là vì trong tâm ngươi cũng đã tự biết không nên giết ta, ngươi căn bản không thể giết ta mà không có lý do, cho nên khi ngươi xuất thủ, đã thiếu đi chính ý kiên định cứng cỏi.
Hắn từ từ nói tiếp:
– Diệp Khai muốn giết người, là toàn là người không giết không được, cho nên y mạnh hơn so với ngươi.
Tiêu Tứ Vô hỏi:
– Chỉ có một điểm đó?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Một điểm đó đã quá đủ, đáng để nói ngươi vĩnh viễn không thể bì với y.
Tiêu Tứ Vô trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên chuyển mình, đi thẳng không quay đầu lại.
Phó Hồng Tuyết tịnh không quay đầu.
Đi ra tới ngoài đường, Tiêu Tứ Vô đột nhiên quay đầu nói lớn:
– Ngươi chờ xem, sẽ có một ngày ta sẽ mạnh hơn y, đợi đến ngày đó, ta nhất định phải giết ngươi.
Phó Hồng Tuyết điềm đạm thốt:
– Ta nhất định đợi ngươi.
Nếu muốn giết người, bách vô cấm kỵ.
Lần này Phó Hồng Tuyết có phải cũng nên giết Tiêu Tứ Vô không?
– Ngươi lần này không giết gã, lần tới chỉ sợ phải chết dưới đao của gã.
Lần này Phó Hồng Tuyết không xuất thủ, nhưng hắn tịnh không hối hận, bởi vì hắn đã gieo một hạt giống, gieo vào tâm lý của Tiêu Tứ Vô.
Hạt giống chính nghĩa.
Hắn biết thứ hạt giống đó sẽ có một ngày khai hoa kết quả.
Đi ra tới hẻm, ả đàn bà mười bảy tuổi đó đã choàng dây hoa lài trên tóc, đứng trước cửa len lén nhìn Phó Hồng Tuyết, có vẻ sợ sệt, lại có vẻ hiếu kỳ.
Trong mắt của ả, Phó Hồng Tuyết là một quái nhân.
Phó Hồng Tuyết tuy vốn không muốn gặp lại ả, lại khó có thể tránh nhìn thấy ả một lần.
Đợi đến lúc hắn ra tới đầu hẻm, ả đột nhiên la lớn:
“Ông đánh tôi, biểu thị là ông thích tôi, tôi biết sau này ông nhất định quay lại tìm tôi”. Thanh âm của ả càng lớn hơn:
“Tôi nhất định đợi ông”.
Thiên Long cổ tự vốn là một ngôi chùa lớn hương hỏa phồn thịnh, không ai biết vì sao đột nhiên lại biến thành vắng vẻ lạnh lẽo như vậy, nhưng về phương diện truyền thuyết thì có rất nhiều.
Truyền thuyết lưu truyền rộng rãi nhất là:
ngôi cổ tự bên ngoài nhìn trang nghiêm như vậy, kỳ thật lại là một cái động dâm ô, phụ nữ trẻ đẹp dâng hương bái Phật thường bị giam giữ trong cơ quan mật thất trong miếu, không chịu phục tòng thì bị đánh chết.
Cho nên mỗi lúc trời không trăng không sao, xung quanh có cô hồn oan quỷ xuất hiện.
Có thật là có cơ quan mật thất trong miếu hay không? Có nhiều ít phụ nữ lương thiện bị gian dâm vũ nhục không? Ai ai cũng không thể xác thực được, bởi vì ai ai cũng chưa từng tận mắt thấy qua.
Nhưng kể từ khi lời truyền miệng đó lan ra, người đến dâng hương nơi đó đã dần dần ít đi.
Một người nếu tin tưởng dùng một chút tiền cúng nhang đèn là có thể đã đổi được bình an phước lộc bốn mùa, đối với lời đồn giả giả thiệt thiệt, đương nhiên cũng không nghiên cứu kỹ càng.
Bên ngoài cổ tự là một cánh rừng dày đặc, cho dù là trời xuân, lá cũng rụng rất nhiều.
Vốn có một con đường nhỏ đi thẳng đến cửa miếu, nay bị lá rụng cỏ dại che phủ, cho dù là người qua lại nhiều lần, đi vào cánh rừng tối tăm đó, cũng rất khó nhận ra con lộ.
Phó Hồng Tuyết cả một lần cũng chưa đi qua.
Hiện tại từ chỗ hắn đứng mà nhìn tới, bốn bề là đại thụ cao to, cơ hồ hoàn toàn đều giống hệt nhau.
Hắn căn bản vốn nhận không ra đi về phương hướng nào cho đúng.
Chính lúc hắn đang do dự, có tiếng bước chân trên đám lá rụng, một tăng nhân mi thanh mục tú, thanh nhã như hạc, thong dong nhẹ nhàng đi tới, toàn thân phiêu dật dưới lớp tăng y trắng toát, không nhuốm chút bụi trần.
Ông ta đã có tuổi.
Phó Hồng Tuyết tuy tịnh không phải là một Phật đồ, đối với cao tăng và danh sĩ đều một mực tôn kính.
– Đại sư đi đâu vậy?
– Có chỗ đi ra, đương nhiên có chỗ đi về.
Tăng nhân chắp tay nhíu đôi mày rậm, căn bản không nhìn hắn một lần.
Phó Hồng Tuyết lại không chịu bỏ mất cơ hội hỏi đường, hiện tại đã không còn thời gian cho hắn đi sai đường.
– Đại sư có biết đường đi tới Thiên Long cổ tự không?
– Ngươi đi theo ta.
Bước chân của tăng nhân an tường chậm chạp, giống như con lộ đó cho dù là đường đi tới Tây Thiên, lão cũng tuyệt không đi nhanh hơn.
Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước bước theo phía sau.
Sắc trời càng tối tăm, bọn họ chung quy đã đến trước một tòa lục giác đình nho nhỏ, màu sơn trên lan can bên ngoài đình đã phai nhạt, trong đình đặt một cung đàn, một bàn cờ, một hồ rượu, một nghiên bút, còn có một lò lửa nhỏ làm bằng đất sé t đỏ.
Tại cánh rừng u tĩnh đó, phủ cầm hạ kỳ, ngâm thi chử tửu, cao tăng chính như danh thổ, luôn là nhã hứng cao quý.
Phó Hồng Tuyết tuy từ đó tới giờ không có thứ nhàn tình nhã trí như vậy, đối với người có thị hiếu cao thượng như vậy, cũng một mực tôn kính.
Cao tăng thanh nhã như hạc đã đi vào tiểu đình, cầm một quân cờ ngưng thị, trong mắt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, phảng phất đang đắn đo, không biết nên đi nước cờ nào.
Bởi vậy ông ta cầm con cờ đó, từ từ đưa vào miệng, “ọt” một tiếng, nuốt cả con cờ.
Sau đó đập vỡ cung đàn tan nát, nhét vào lò lửa, nhúm lửa, đổ rượu trong hồ rửa chân, lại đem mực trong nghiên đá đổ vào hồ đun trên lò, chộp bàn cờ đập xuống đất không ngừng, trên mặt lộ xuất nụ cười thỏa mãn, tựa như thứ thanh âm đó thú vị hơn lắng nghe tiếng đàn nhiều.
Phó Hồng Tuyết nhìn đến ngây người.
Cao tăng tu vi thâm hậu đó, không ngờ chính là hòa thượng điên?
Phó Hồng Tuyết lại ngẩn người.
Hòa thượng không những điên, mà còn thích ăn thịt, thịt người.
Tăng nhân nhìn hắn từ đầu xuống chân, chừng như đang đo lường trên thân hắn có bao nhiêu cân thịt có thể ăn được.
Phó Hồng Tuyết lại còn chưa thể tin tưởng.
– Ông có thật là hòa thượng điên?
“Điên là không điên, không điên là điên”. Tăng nhân cười hè hè:
“Có lẽ người điên không phải là ta, mà là ngươi”.
– Là ta?
– Ngươi nếu không điên, sao lại muốn đến chịu chết?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay, hỏi:
– Ông biết ta là ai? Biết ta phải đến đây?
Tăng nhân gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, đột nhiên ngẩng mặt nhìn trời, lẩm bẩm:
– Thiện tai thiện tai, cổ tự ngàn năm phải đổ sập, biển người đâu đâu cũng ngửi thấy mùi máu, sao ngươi kêu hòa thượng đến đây?
Lão đột nhiên cầm hồ rượu đựng đầy mực đang đun trên lò, há miệng đổ mực vào miệng, mực từ khóe miệng chảy ròng ròng nhuốm lên tăng y trắng toát không nhiễm chút bụi trần đó.
Lão đột nhiên quỳ xuống đất, khóc rền vang, chỉ về phía Tây hét lớn:
– Ngươi phải đi chết, đi nhanh lên, có lúc sống quả thật không tốt bằng chết.
Ngay lúc đó, phía Tây đột nhiên có tiếng chuông âm vang.
Chỉ có chuông đồng ngàn năm của cổ tự mới có thể phát ra tiếng chuông vang vọng thanh tao đó.
Trong cổ tự chỉ có một hòa thượng điên, còn người đánh chuông là ai?
Tăng nhân đang khóc rống đột nhiên đứng dậy, ánh mắt dâng đầy vẻ khủng bố kinh hãi.
“Đó là chuông tang”. Lão la lớn:
“Có tiếng chuông tang, nhất định có người phải chết”.
Lão quăng hồ rượu về phía Phó Hồng Tuyết:
– Ngươi nếu không chết, người khác phải chết, sao ngươi còn không mau đi chết?
Phó Hồng Tuyết nhìn lão, điềm đạm thốt:
– Ta đi