Bạn đang đọc Thiên nhai minh nguyệt đao – Chương 15: Hồi 10 chương 1
Hồi 10
Thay Đổi
Tiếng khóc đột nhiên ngưng bặt.
Trác Ngọc Trinh ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Phó Hồng Tuyết:
– Tôi không phải là Trác Ngọc Trinh? Tại sao ngài lại nói tôi không phải là Trác Ngọc Trinh?
Phó Hồng Tuyết không trả lời cô ta, nhưng lại hỏi tiếp một câu đáng ra không nên hỏi:
– Cô đã có mang được mấy tháng rồi?
Trác Ngọc Trinh do dự giây lát, cuối cùng đáp:
– Bảy tháng.
Phó Hồng Tuyết nói tiếp:
– Cô đã có mang được bảy tháng, nhưng cha cô cho đến tận hôm nay mới phát hiện ra chuyện tư tình của cô, ông ta là kẻ mù à?
Trác Ngọc Trinh đáp:
Ông ta không phải kẻ mù, cũng không phải người đã sinh ra tôi.
Trong giọng nói của nàng chất chứa đầy nỗi uất hận:
– Ông ta sớm đã biết chuyện này, tôi quen Thu Thuỷ Thanh vốn cũng chính là do ông ta sắp đặt, bởi vì Thu Thuỷ Thanh là một nhân vật lớn trong giang hồ, là trang chủ của Khổng Tước sơn trang, cũng là người mà Lưu tổng tiêu đầu khâm phục nhất.
Yến Nam Phi chen vào:
– Lưu tổng tiêu đầu? Lưu Chấn Quốc của Chấn Viễn tiêu cục? Cha cô là bảo tiêu của Chấn Viễn?
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Ông ta trước đây là thế.
Yến Nam Phi hỏi:
– Bây giờ thì sao?
Trác Ngọc Trinh đáp:
Ông ta đã uống quá nhiều rượu, bất kể là một tiêu cục như thế nào cũng đều không muốn dùng một tên say làm bảo tiêu.
Yến Nam Phi hỏi:
– Lưu Chấn Quốc đuổi việc ông ta?
Trác Ngọc Trinh gật gật đầu, nói:
– Lưu Chấn Quốc vốn không hề phản đối chuyện uống rượu của ông ta. Nhưng trong một lần bảo tiêu, ông ta uống rượu say, nhìn nhầm tiêu sư đi cùng thành người đến cướp tiêu, thành thử chặt đứt một cánh tay của người ấy. Việc đã đến mức như thế thì Lưu Chấn Quốc buộc phải đuổi ông ta đi thôi.
Yến Nam Phi hỏi:
– Ông ta muốn lợi dụng mối quan hệ của cô và Thu Thuỷ Thanh để quay lại Chấn Viễn tiêu cục?
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Ông muốn đến chết đi được, kể cả tôi có là con gái ruột của ông ta đi nữa thì ông ta cũng sẽ làm như thế mà thôi.
Yến Nam Phi nói:
Chỉ tiếc là Thu Thuỷ Thanh không đồng ý làm những trò đó. Lưu Chấn Quốc cũng không phải loại người vì tình riêng mà sai phạm.
Trác Ngọc Trinh nói:
– Vì thế tuy rằng Thu Thuỷ Thanh hàng tháng đều đưa cho ông ta một trăm lượng bạc để mua rượu, ông ta vẫn không vừa lòng.
Chỉ cần uống rượu vào là ông ta lại nghĩ cách để hành hạ tôi.
Yến Nam Phi hỏi:
– Cho đến sáng sớm hôm nay cô mới cảm thấy chịu hết nổi sao?
Trác Ngọc Trinh cố kìm nén nước mắt, đáp:
– Tôi là một cô gái, trên danh nghĩa lại là con của ông ta, bất kể là ông ta đối xử với tôi ra sao tôi cũng có thể chịu đựng được, nhưng đến sang nay thì… Yến Nam Phi hỏi:
– Sáng nay ông ta đã làm gì?
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Ông ta đòi lôi đứa con trong bụng của tôi ra, ông ta không muốn tôi sinh con của Thu Thuỷ Thanh, bởi vì…bởi vì ông ta đã biết được tin dữ của Khổng Tước sơn trang.
Yến Nam Phi giật mình nói:
– Nhưng chuyện này mới xảy đêm qua, ông ta vốn không thể biết được.
Trác Ngọc Trinh nói:
– Nhưng ông ta thực là đã biết rồi.
Yến Nam Phi sầm nét mặt, sắc mặt của Phó Hồng Tuyết càng trắng bệch.
– Chỉ có một loại người mới có thể biết tin tức nhanh như thế.
– Kể cả đêm qua hắn không đến Khổng Tước sơn trang giết người cũng nhất định là một tên canh gác.
Yến Nam Phi nói:
– Nếu như tôi thấy nhiều người vô tội chết thảm như thế, khi về đến nhà cũng chịu không nổi mà chỉ muốn say một trận.
Phó Hồng Tuyết đang im lặng, bỗng nhiên hỏi:
– Ngươi quen Lưu Chấn Quốc? Hắn là loại người như thế nào?
Yến Nam Phi đáp:
– Quy mô của Chấn Viễn rất lớn, để có thể trở thành tổng tiêu đầu của Chấn Viễn không phải dễ.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Hắn rất biết dùng người?
Yến Nam Phi đáp:
– Loại hắn dùng đều là cao thủ, cao thủ hạng nhất.
Tay Phó Hồng Tuyết siết chặt.
Trác Ngọc Trinh nói:
– Nghĩa phụ của tôi võ công không tồi, nếu không phải là rượu hại ông ta, nói không chừng ông ta cũng sẽ làm tổng tiêu đầu.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
– Làm tổng tiêu đầu thì khó, giết người thì dễ.
Yến Nam Phi hỏi:
– Ngươi cho rằng hắn là một trong những hung thủ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không phải là hung thủ cũng là kẻ tiếp tay!
Yến Nam Phi đáp:
– Như vậy bây giờ chúng ta nên đi tìm hắn.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Lúc lên xe ta đã bảo tên đánh xe, bây giờ chúng ta đang đi chính là con đường này.
Hắn nhìn Trác Ngọc Trinh nói:
– Vì thế ta rất hy vọng những điều cô nói toàn bộ là sự thật.
Trác Ngọc Trinh nhìn thẳng hắn, kẻ nói dối thì không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô ta tuyệt sẽ không có thái độ thản nhiên như thế.
Yến Nam Phi nhìn cô ta, rồi lại nhìn Phó Hồng Tuyết, giống như cũng có tâm sự muốn giãi bày.
Hắn vẫn chưa mở miệng, thì đã nghe tiếng một người nói rất to:
– Lúc này chúng ta tuyệt không thể quay trở lại Trác gia.
Minh Nguyệt Tâm đã tỉnh lại.
Nàng đã mất quá nhiều máu, tấm thân nhỏ bé đã trở nên quá yếu ớt, câu nói này cố nhiên nàng đã phải dùng hết tất cả hơi sức còn lại mới nói ra được.
Yến Nam Phi đỡ tay giúp nàng nằm thoải mái hơn một chút rồi mới hỏi:
Chúng ta tại sao không thể quay lại Trác gia?
Minh Nguyệt Tâm thều thào đáp:
– Bởi vì lúc này nơi đó đã là một cạm bẫy.
Nàng gấp gáp muốn nói hết ra những suy nghĩ trong lòng, khuôn mặt nhợt nhạt đã biến đỏ:
– Công Tôn Đồ tuyệt sẽ không tha cho chúng ta dễ dàng như thế, hắn đương nhiên nghĩ được là chúng ta muốn tìm Trác Đông Lai, bọn chúng người đông, hơn nữa toàn bộ đều là cao thủ, thiếp thì lại đang bị thương.
Yến Nam Phi không để nàng nói hết:
– Ý của nàng ta đã rõ. Phó Hồng Tuyết nhất định cũng đã rõ.
Minh Nguyệt Tâm nói:
Các người không hiểu đâu, thiếp không phải chỉ vì bản thân mình, thiếp cũng biết dù chỉ bằng sức của hai người cũng đủ đối phó với bọn chúng, nhưng còn Trác cô nương thì sao? Hai người phải đối phó với kiếm của Dương Vô Kị, phải đối phó với móc câu của Công Tôn Đồ, lại phải đối phó với phi đao của Tiêu Tứ Vô, đâu còn sức lực mà bảo vệ cô ấy?
Phó Hồng Tuyết không hề mở miệng, cũng không có phản ứng.
Minh Nguyệt Tâm nhìn hắn, nói:
– Lần này nhất định ngài phải nghe tôi, bây giờ hãy nên bảo tên phu xe dừng ngay xe lại.
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không cần.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
– Ngài…ngài không chịu nghe chứ?
Phó Hồng Tuyết trên khuôn mặt vẫn hoàn toàn chẳng có một chút cảm xúc gì, hờ hững đáp:
– Bởi vì con đường này không phải dẫn tới Trác gia.
Minh Nguyệt Tâm khựng lại, hỏi:
– Không phải, sao lại không phải?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Bởi vì ta vốn muốn hắn đánh xe ra khỏi thành, hắn sao dám đánh xe đi chỗ khác?
Minh Nguyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm, nói:
– Hoá ra cách nghĩ của ngài cũng giống tôi.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
– Ta trước giờ không lấy tính mạng của người khác ra mạo hiểm.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Nhưng ngài vừa mới… Phó Hồng Tuyết nói:
Ta vừa mới nói như vậy, chẳng qua chỉ là để thăm dò vị Trác cô nương này thôi.
Hắn vẫn chưa nói hết, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Tên đánh xe, cười bí hiểm nói:
– Nơi đây đã là bên ngoài thành rồi, Phó đại hiệp muốn đi tiếp đường nào ạ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn khuôn mặt cười gian xảo của hắn, bỗng nhiên hỏi:
– Thứ mà ngươi luyện có phải là công phu của Tiên Thiên Vô Cực phái không?
Nụ cười của tên đánh xe đột nhiên cứng đờ, nói:
– Tiểu nhân vốn chưa hề luyện công phu.
Phó Hồng Tuyết không nghe hắn nói, lại hỏi tiếp:
– Huynh đệ Triệu Vô Cực, Triệu Vô Lượng là cha hay chú của ngươi? Hay là thầy của ngươi?
Tên phu xe kinh hãi nhìn hắn, giống như là nhìn thấy quỷ.
Kĩ thuật đánh xe của hắn thành thạo, lại toàn ngồi ở phía trước để đánh xe, hắn không những không hề có bất cứ cử động nào đáng nghi ngờ mà còn rất nghe lời.
Hắn kì thực không sao hiểu nổi tên quái vật mặt trắng bệch này làm sao vừa chỉ nhìn một cái đã biết ngay lai lịch của hắn.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Màu da của ngươi sáng bóng, bắp thịt săn chắc, giống như dùng dầu nóng để ngâm, chỉ có những người từng luyện qua Tiên Thiên Vô Cực độc môn khí công mới được như vậy.
– Tên quái vật này mắt sắc thật!
Tên phu xe rốt cuộc thở ra, cười khổ nói:
– Tại hạ Triệu Bình, Triệu Vô Cực chính là gia phụ.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi có phải còn có một tên gọi khác là Ngón Trỏ?
Triệu Bình miễn cưỡng gật gật đầu, hắn đã hiểu rõ đứng trước mặt tên quái vật này vốn không có chỗ để mà nói dối.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Với gia thế và xuất thân của ngươi mà lại đi làm những chuyện không quang minh như thế, ta vốn nên thay Tiên Thiên Vô Cực mà thanh lọc gia môn.
Triệu Bình biến sắc nói:
– Nhưng tôi… Phó Hồng Tuyết không để hắn mở miệng, lạnh lùng nói:
Nếu ngươi không phải là con trai độc nhất của Triệu Vô Cực thì bây giờ đã chết dưới bánh xe rồi.
Hắn ngồi trong thùng xe, xe lắc người cũng không động.
– Trên một bàn tay, ngón linh hoạt nhất chính là ngón trỏ.
– Một người ngồi bất động trong thùng xe, sao có thể giết một người linh hoạt như ngón trỏ Triệu Bình.
Triệu Bình rốt cuộc cũng hiểu ra, đã chuẩn bị phi thân lên.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Hôm nay ta không giết ngươi, ta chỉ muốn ngươi để lại cánh tay giết người.
Triệu Bình đột nhiên cười lớn, nói:
– Thật ngại quá, nhưng cánh tay của ta còn hữu dụng, không thể cho ngươi được.
Trong lúc bất ngờ, đao quang loé lên một phát, máu túa ra tứ phía.
Triệu Bình đã phi thân lên, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một cánh tay đẫm máu rơi xuống.
Hắn vẫn không biết đấy chính là tay của mình.
Đao quá sắc, hắn vẫn chưa cảm thấy đau đớn.
Thậm chí vẫn đang cười.
Cười tận đến lúc cánh tay rơi chạm mặt đất, hắn mới phát hiện mình đã thiếu đi một cánh tay.
Tiếng cười lập tức biến thành tiếng gào thét, người của hắn cũng đang rơi xuống.
Đao quang đã không thấy nữa, đao đã nhập bao.
Phó Hồng Tuyết vẫn ngồi ở đó, không hề cử động.
Triệu Bình nhặt cánh tay đứt nhét vào vạt áo, vịn lấy thành xe vất vả đứng dậy, chằm chằm nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi vẫn còn chưa đi sao?
Triệu Bình nghiến răng, đáp:
– Ta không đi, ta muốn nhìn thấy đao của ngươi.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Đao không phải để người khác nhìn.
Triệu Bình nói:
– Ngươi đã chặt đứt cánh tay của ta, chí ít ngươi cũng nên cho ta xem đao của ngươi chứ.
Phó Hồng Tuyết chăm chú nhìn hắn, bỗng nói:
– Được, ngươi nhìn đi!
Đao quang vừa phát ra, từng từng đoạn tóc như những giọt mưa rơi lả tả.
Đó là tóc của Triệu Bình.
Cho đến khi hắn nhìn thấy nhưng đoạn tóc rơi xuống như những giọt mưa kia thì đao quang đã không còn thấy nữa.
Đao đã nhập bao.
Hắn vẫn chưa nhìn thấy thanh đao đó.
Nhưng khuôn mặt hắn đã vì sợ hãi mà nhăn lại, bỗng từng bước từng bước lùi về phía sau, khản tiếng gào thét:
– Ngươi không phải là người, ngươi là ác quỷ, thứ mà ngươi dùng cũng là quỷ đao… Thanh đao đen, con ngươi cũng đen.
Trác Ngọc Trinh cũng đang nhìn thanh đao này, đã nhìn một lúc rất lâu, trong ánh mắt cũng toát lên vẻ sợ hãi.
Thanh đao này dường như đã sinh ra từ tay của Phó Hồng Tuyết, đã thành một bộ phận trên cơ thể hắn.
Trác Ngọc Trinh thăm dò hỏi:
Ngài đã bao giờ đặt thanh đao này xuống chưa?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Chưa.
Trác Ngọc Trinh hỏi tiếp:
Ngài có thể cho tôi xem qua một chút không?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không thể.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Ngài đã từng cho ai xem qua chưa?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Chưa!
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Đây thực sự là một thanh quỷ đao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Quỷ không phải ở đao, mà ở trong tâm, chỉ cần là người mà trong tâm có quỷ, thì tuyệt không thoát khỏi thanh đao này.
Người không động, xe ngựa cũng đứng yên.
Yến Nam Phi thở hắt ra, nói:
– Xem ra bây giờ chúng ta chẳng còn nơi nào để mà đi nữa!
Phó Hồng Tuyết nói:
– Có.
Yến Nam Phi hỏi:
– Đi đâu?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Khổng Tước sơn trang.
Yến Nam Phi rất kinh ngạc:
– Lại tới Khổng Tước sơn trang ư? Lúc này ở đó còn có gì nữa đâu?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Vẫn còn một hầm chứa bí mật.
Yến Nam Phi lập tức hiểu ra:
– Ngươi muốn Minh Nguyệt Tâm trốn ở đó trị thương?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Chẳng ai có thể ngờ là cô ta đang ở đó, ở đó đã thành một mảnh đất chết.
Yến Nam Phi hỏi:
– Đây cũng coi là một mảnh đất chết lại hồi sinh?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Phải.
Yến Nam Phi hỏi:
– Chúng ta vẫn đi bằng chiếc xe này chứ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Xe ngựa thì không biết tiết lộ bí mật, càng không biết bán đứng người khác.
Yến Nam Phi nói:
Chỉ có người mới biết bán đứng người, vì thế mà ngươi đã đánh đuổi Triệu Bình đi.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Phải.
Yến Nam Phi hỏi:
– Bây giờ ai sẽ đánh xe?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ngươi.
Trên vách tường của địa thất tuy đã bị hổng một lỗ lớn nhưng những nơi khác vẫn nguyên vẹn kiên cố như xưa.
Yến Nam Phi nói:
Bây giờ chỗ này chỉ có một lối vào ra duy nhất, chính là lỗ hổng này.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Chỉ có thể ra, không thể vào.
Yến Nam Phi hỏi:
– Tại sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Vì Minh Nguyệt Tâm vẫn có Khổng Tước Linh.
Yến Nam Phi hỏi:
– Khổng Tước Linh của cô ấy vẫn còn hữu dụng sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Có.
Yến Nam Phi nói:
– Chỉ cần cô ấy giữ Khổng Tước Linh trú tại đây, thì không có ai vào được nơi này.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Tuyệt không có?
Yến Nam Phi nói:
Không cần biết là như thế nào, ta vẫn hy vọng là không có kẻ khác tới đây.
Trác Ngọc Trinh nhịn không nổi, hỏi:
– Các người không phải là muốn bỏ cô ấy ở lại đây một mình chứ hả?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không phải.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Ai ở lại chắm sóc cô ấy?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Cô.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Các người thì sao? Các người muốn đi à?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Phải.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Đi đâu?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Đi giết người!
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Đi giết những tên sát nhân đó hả?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Công Tôn Đồ chưa hề buông tha ta. Ta cũng như vậy. Không thể buông tha hắn!
Trác Ngọc Trinh nhìn nhìn thanh đao trong tay hắn:
Những tên sát nhân phải chăng trong tâm đều có quỷ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Phải.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Hắn có phải nhất định sẽ thoát không khỏi thanh đao này của ngài?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Nhất định.
Trác Ngọc Trinh bỗng quỳ sụp xuống, lệ cũng tuôn rơi:
– Cầu xin ngài, hãy lấy tim hắn mang về đây, tôi muốn dùng tim của hắn để tế cha của đứa con đang mang trong bụng tôi.
Phó Hồng Tuyết chăm chú nhìn nàng ta, bỗng nói:
– Ta có thể làm những việc này, nhưng cô thì không thể nói những lời như thế.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Tại sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Bởi vì trong lời nói có sát khí.
Trác Ngọc Trinh nói:
– Ngài sợ đứa trẻ trong bụng tôi bị nhiễm sát khí sao?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu, nói:
– Một đứa trẻ mang sát khí, sau này lớn lên khó tránh được sẽ giết người.
Trác Ngọc Trinh nghiến răng uất hận, nói:
– Tôi hy vọng nó giết người, giết người còn hơn là bị giết.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Cô đã quên mất một điều!
Trác Ngọc Trinh nói:
– Ngài nói xem.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Kẻ sát nhân, sớm muộn gì cũng không tránh khỏi bị giết.
Trong mật thất tối tăm và lạnh lẽo, đến bàn ghế cũng toàn bằng đá, vừa cứng cừa lạnh.
Nhưng Minh Nguyệt Tâm lại ngồi rất thoải mái, bởi vì Phó Hồng Tuyết lúc sắp sửa đi đã mang tất cả những tấm nệm trong xe ngựa vào đây.
Xe ngựa đẹp đẽ thì nệm ngồi vốn phải êm ái, Trác Ngọc Trinh cũng được đưa ột cái.
Phó Hồng Tuyết vừa đi khỏi, Trác Ngọc Trinh nhịn không nổi, nói:
Không ngờ ông ta lại có thể là một người chu đáo như vậy!
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Phó Hồng Tuyết là một quái nhân, Yến Nam Phi cũng quái đản, những họ đều là người, hơn nữa lại là đàn ông. Những người đàn ông chân chính.
Trác Ngọc Trinh nói:
– Bọn họ hình như đối với cô rất tốt.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Tôi đối với họ cũng rất tốt.