Thiên nhai minh nguyệt đao

Chương 11: Hồi 08 chương 1


Bạn đang đọc Thiên nhai minh nguyệt đao – Chương 11: Hồi 08 chương 1

Hồi 8
Khổng Tước Sơn Trang
Mặt con người bản thân nó chính là một cái mặt nạ, một cái mặt nạ mà có thể tùy theo hoàn cảnh và tâm tình mà thay đổi bất cứ lúc nào.
– Lại có ai có thể từ trên khuôn mặt của một người mà nhìn ra được những bí mật ẩn chứa trong lòng người đó?
– Lại có loại mặt nạ nào đấy có thể so với khuôn mặt thật của con người thì càng tinh xảo kì diệu hơn?
Người mà thân phận càng tôn quý, địa vị càng cao thì cái mặt nạ đeo trên mặt thường thường lại càng khiến người khác không thể nhìn thấu được.
Lúc Minh Nguyệt Tâm nhìn thấy Thu Thủy Thanh trong lòng liền tự hỏi:
– Thứ mà hắn đang mang trên mặt là loại mặt nạ gì?
Bất kể đó là loại mặt nạ gì đi chăng nữa nhưng chuyện chủ nhân của Khổng Tước sơn trang có thể đích thân ra nghênh tiếp bọn họ chuyện thường có thể khiến người ta thấy rất vui.
Khổng Tước Linh đã đẹp, Khổng Tước sơn trang lại càng đẹp, cái đẹp rực rỡ huy hoàng mang đầy dấu ấn lịch sử.
Mái ngói màu xanh ngọc dưới ánh nắng chiều phát ra ánh sáng có màu như màu lông chim Phỉ Thúy, bậc thềm đá dài trắng đẹp như màu bạch ngọc xuyên qua giữa bức tường vàng, nơi đây dường như toàn dùng kim châu bảo ngọc mà xây nên.
Trong vườn, dưới những cây anh đào có mấy chú chim Công đang dạo chơi, trong hồ vài cặp Uyên ¦ơng đang tung tăng bơi lội.
Thoáng thấy bóng mấy cô thiếu nữ mặc áo lụa màu khẽ rón rén bước đi trên thảm cỏ mềm mại, nhưng lại biến mất trong khu rừng sâu đầy hoa, trong cái sân vườn bảy màu sặc sỡ này.
Trong gió mang theo một mùi hương thanh khiết làm say lòng người, phía xa hình như có người đang thổi sáo, đất trời ngập tràn sự thanh bình.
Ba cửa lớn trong trang, ngoài trang đều đang mở, không nhìn thấy người gác cửa.
Thu Thủy Thanh đang đứng tại thềm bạch ngọc của tiền môn, lặng lẽ nhìn Phó Hồng Tuyết.
Hắn là một người rất kín đáo, làm việc nói chuyện cũng rất kín đáo, trong lòng hắn dù đang nghĩ gì, dù rất thích làm gì cũng tuyệt không lộ ra ngoài mặt.
Nhìn thấy Phó Hồng Tuyết hắn chỉ hời hợt cười cười nói:
– Ta không ngờ huynh đài sẽ tới, nhưng mà huynh tới thật đúng lúc!
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Sao lại đúng lúc?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Đêm này nơi này cũng có khách tới, đúng lúc không phải là khách thường.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Là ai?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết đã ngậm miệng, trên mặt hoàn toàn chẳng có cảm xúc gì, Minh Nguyệt Tâm lại cũng không hề thay đổi nét mặt.
Thu Thủy Thanh nhìn nàng, lại nhìn cả Yến Nam Phi được người khiêng vào:
– Bọn họ là bằng hữu của huynh?
Phó Hồng Tuyết không thừa nhận, cũng không phủ nhận – giữa bọn họ rốt cuộc là địch hay là bạn? Vốn dĩ đến bản thân hắn cũng không phân biệt được.
Thu Thủy Thanh cũng không hỏi nữa, chỉ nghiêng nghiêng người nói:
– Mời, mời vào!
Hai người khiêng Yến Nam Phi lên bậc thềm, Minh Nguyệt Tâm đang đi theo phía sau chợt dừng lại chăm chú nhìn Thu Thủy Thanh hỏi:
– Trang chủ cũng không hỏi xem tại sao chúng tôi lại tới đây ư?
Thu Thủy Thanh lắc lắc đầu.
– Các người đã là bằng hữu của Phó Hồng Tuyết thì ta không cần hỏi, mà đã không cần hỏi thì không cần phải mở miệng.
Hắn trước giờ không phải là kẻ lắm lời.
Nhưng Minh Nguyệt Tâm lại quyết không im lặng, nàng lại nói tiếp:
– Trang chủ tuy đã không hỏi, nhưng tôi vẫn phải nói.
Nàng đã nhất định muốn nói thì Thu Thủy Thanh lắng nghe.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Chúng tôi thứ nhất đến vì tránh tai họa, thứ hai là vì cầu cứu thần y, không biết trang chủ có thể trước tiên xem qua bệnh cho chàng được không?
Thu Thủy Thanh cuối cùng mở miệng, hỏi:
– Là bệnh gì?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Tâm bệnh.
Thu Thủy Thanh đột nhiên quay đầu lại chăm chú nhìn nàng nói:
– Tâm bệnh chỉ có tâm dược mới có thể cứu được!
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Tôi biết…
Hai chữ này nói vừa dứt lời, Yến Nam Phi đang nằm trên cáng đột nhiên phi ra.
Minh Nguyệt Tâm cũng đã xuất thủ.
Bọn họ một người đứng trước mặt Thu Thủy Thanh, một người ở phía sau lưng Thu Thủy Thanh.
Bọn họ một trước một sau, đồng thời xuất thủ, vừa ra tay đã phong tỏa hết mọi đường thoát của Thu Thủy Thanh!
Trên thế gian vốn không hề có chiêu thức võ công tuyệt đối hoàn mỹ vô khuyết, nhưng bọn họ tấn công lần này lại gần như đạt đến sự hoàn mỹ.

Không ai có thể tìm ra chỗ sơ hở của họ, cũng không ai có thể chống đỡ thoát ra, sự thực thì, căn bản chẳng ai có thể ngờ bọn họ sẽ đột ngột xuất thủ.
Hành động của họ không nghi ngờ gì đã được hoạch tính rất tỉ mỉ, và cú tấn công này không nghi ngờ gì cũng đã qua rất nhiều lần phối hợp tập luyện.
Vì thế chủ nhân Khổng Tước sơn trang danh chấn thiên hạ đến cơ hội hoàn thủ cũng không có, bị người ta khống chế ngay trước của lớn sơn trang của mình.
Ngay trong nháy mắt đó, bọn họ đã điểm huyệt đạo xung quanh khớp xương tứ chi Thu Thủy Thanh!
Thu Thủy Thanh không hề bị gục xuống bởi vì bọn họ đã đỡ lấy hắn.
Thân người của hắn tuy đã cứng đờ nhưng tinh thần lại vẫn rất vô cùng trấn tĩnh, trong tình trạng đó những người mà vẫn có thể giữ được sự trấn tĩnh, tìm khắp thiên hạ cũng tuyệt không quá mười người.
Minh Nguyệt Tâm nhất kích đắc thủ, lòng bàn tay cũng đã ướt, nàng khẽ thở ra rồi mới nói tiếp câu nói lúc nãy:
– Chính vì tôi biết tâm bệnh chỉ có tâm dược mới có thể chữa được vì thế chúng tôi mới đến tìm ngài.
Thu Thủy Thanh đến nhìn cũng không nhìn nàng lấy một lần, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết vẫn hoàn toàn vô cảm.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Huynh biết họ vì cái gì mà tới?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Thu Thủy Thanh nói:
– Nhưng huynh lại mang họ tới.
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Bởi vì ta cũng muốn xem xem bọn họ rốt cuộc tại sao lại muốn tới đây.
Hai người chỉ nói có ba câu, sân vườn vốn tràn ngập sự thanh bình bỗng chốc trở nên tràn đầy sát khí.
Sát khí là từ bốn mươi chín thanh đao, kiếm phát ra, đao quang kiếm ảnh phát động, nhưng người lại không động.
Trang chủ đang bị người ta uy hiếp, tất nhiên không ai dám khinh suất làm xằng bậy.
Thu Thủy Thanh bỗng nhiên thở hắt ra, nói:
– Yến Nam Phi ơi là Yến Nam Phi, ngươi sao lại làm ra những chuyện này chứ?
Yến Nam Phi rất bất ngờ, hỏi:
– Ông đã sớm biết tôi là ai?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Trong vòng tám mươi dặm quanh đây, đều là vùng cấm địa của Khổng Tước sơn trang, ngươi vừa mới vào vùng cấm ta đã biết ngay ngọn ngành lai lịch của ngươi.
Yến Nam Phi cũng thở ra, nói:
– Xem ra Khổng Tước sơn trang quả nhiên không phải là nơi cho phép người khác tự do lui tới.
Thu Thủy Thanh nói:
– Chính vì ta quá rõ lai lịch ngọn ngành của ngươi, vì thế mới bị ngươi qua mặt.
Yến Nam Phi hỏi:
– Bởi vì ngươi không ngờ?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Ta thực sự không ngờ.
Yến Nam Phi cười khổ, nói:
– Kì thực đến bản thân ta cũng không ngờ.
Minh Nguyệt Tâm tranh lời nói:
– Chàng làm thế là vì bất đắc dĩ, chàng thực sự bệnh đã quá nặng rồi.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Ta có thuốc cứu được hắn?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Ngài có, chỉ có ngài.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Vậy rốt cuộc là thuốc gì?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Là một bí mật.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Bí mật? Bí mật gì?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Bí mật của Khổng Tước Linh.
Thu Thủy Thanh ngậm miệng.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Đây không phải hoàn toàn là một yêu cầu, cũng là sự trao đổi.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Lấy cái gì đổi?

Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Cũng là một bí mật, cũng là bí mật của Khổng Tước Linh.
Màn đêm sâu lắng, đèn đã được đốt lên.
Khung cảnh trong căn phòng âm u mà yên tĩnh, Thu Thủy Thanh không nghi ngờ gì là một người có sở thích rất tao nhã.
Đáng tiếc những người khách của hắn chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức thú vui tao nhã của hắn, vừa bước vào Minh Nguyệt Tâm lập tức nói ngay vào đề tài chính:
– Kì thực tôi cũng biết, Khổng Tước Linh vào đời cụ cố của ngài Thu Phong Ngô đã bị thất lạc.
Đây chính là một bí mật, bí mật mà trong giang hồ không một ai biết.
Thu Thủy Thanh lần đầu tiên biến đổi dung mạo, hỏi:
– Cô làm sao mà biết được?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Bởi vì Phong Ngô tiền bối đã từng mang Khổng Tước Đồ đi tìm một người, yêu cầu người đó chế tạo một cái giống hệt Khổng Tước Linh.
Khổng Tước Đồ bản thân cũng là một bí mật, chính là cấu tạo và đồ ảnh của Khổng Tước Linh.
Không ai biết là Khổng Tước Đồ có trước, hay là Khổng Tước Linh có trước, nhưng mọi người vẫn cho rằng, có Khổng Tước Đồ rồi thì nhất định có thể chế tạo một cái giống hệt Khổng Tước Linh.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Nhưng suy nghĩ ấy đã lầm.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Cô sao lại biết suy nghĩ ấy là sai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Chế tạo một cơ quan ám khí, cũng là một loại học vấn rất phức tạp cao thâm.
Điều đó không những cần có một đôi tay khéo léo, nhanh nhạy và bình tĩnh mà còn một khối óc hiểu được nguyên lý của luyện kim và ám khí.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Người mà Thu Phong Ngô tiền bối tìm, đương nhiên là thiên hạ đệ nhất danh tượng thời đó.
Thu Thủy Thanh nói:
– Thiên hạ đệ nhất danh tượng thời đó, nghe nói chính là Từ phu nhân của Đường môn nước Thục.
ám khí độc dược của Đường môn độc bộ thiên hạ đã bốn trăm năm, trước giờ chỉ truyền dâu không truyền nữ.
Từ phu nhân chính là dâu trưởng của Đường môn thời đó, thuật thêu hoa và chế tác ám khí của bà được đương thế coi là song tuyệt.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Nhưng Từ phu nhân đã phí sáu năm tâm huyết, đến tóc vì hao tổn tâm lực mà bạc trắng, những vẫn không có cách nào chế tạo ra một ống Khổng Tước Linh giống y hệt.
Thu Thủy Thanh vẫn nhìn nàng, đợi nàng nói hết.
Nhưng Minh Nguyệt Tâm trước tiên lại rút ra một ống vàng phát sáng chói lòa rồi mới nói tiếp:
– Tuy nhiên trong sáu năm đó, bà đã chế tạo ra bốn đôi Khổng Tước Linh, bề ngoài và cấu tạo tuy giống hệt với những ghi chép trên Khổng Tước Đồ nhưng lại hoàn toàn thiếu mất uy lực thần kì vốn có của Khổng Tước Linh kia.
Thu Thủy Thanh nhìn nhìn cái ống vàng trong tay nàng, hỏi:
– Đây là một trong số đó?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Phải.
Thu Thủy Thanh nói:
– Những năm gần đây trong giang hồ xuất hiện một người gọi là – Chim Công…
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Khổng Tước Linh của hắn cũng là một trong số đó.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Là cô đưa cho hắn?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Tôi không tận tay giao cho hắn, chẳng qua chỉ là làm sao lúc để cho hắn tự mình có thể tìm được mà thôi.
Thu Thủy Thanh nói:
– Bởi vì cô cố ý để người trong giang hồ biết bí mật là Khổng Tước Linh đã bị thất lạc.
Minh Nguyệt Tâm thừa nhận Khổng Tước Linh đã xuất hiện trong tay kẻ khác, thì đương nhiên đã không còn ở Khổng Tước sơn trang.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Cô sao lại phải làm như thế?
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Bởi vì tôi từ đầu chí cuối vẫn đang hoài nghi một chuyện.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Chuyện gì?

Minh Nguyệt Tâm:
– Khổng Tước Linh vốn là huyết mạch của Khổng Tước sơn trang, trang chủ các đời của Khổng Tước sơn trang đều là những người rất tỉ mỉ mà lại thận trọng, vì thế…
Thu Thủy Thanh nói:
– Vì thế cô từ đầu chí cuối không tin là Khổng Tước Linh đã thật sự bị thất lạc.
Minh Nguyệt Tâm gật gật đầu, nói:
– Nghe đồn Khổng Tước Linh là thất lạc trong tay Thu Nhất Phong phụ thân của Thu Phong Ngô, Thu Nhất Phong tiền bối kinh tài tuyệt nghệ làm sao lại có thể làm ra những chuyện sơ suất vô ý như thế? Tiến bối cố ý nói như vậy có lẽ chẳng qua chỉ vì muốn thử thách khả năng ứng biến của người con trai mình mà thôi?
Suy đoán của nàng tuy là có lý, nhưng hoàn toàn không có cách nào chứng minh.
Minh Nguyệt Tâm lại nói:
– Vì thế tôi mới cố ý tiết lộ bí mật này, để những thù gia tử đệ của Khổng Tước sơn trang tìm đến.
Thu Thủy Thanh lạnh lùng nói:
– Và những người tới đây tầm thù lại chẳng có một ai có thể sống sót quay về.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Do đó tôi liền cho rằng suy đoán của tôi không hề lầm, Khổng Tước Linh nhất định vẫn còn trong tay ngài.
Thu Thủy Thanh lại ngậm miệng, cặp mắt sắc nhọn như chim ưng trước sau vẫn luôn chăm chú nhìn Minh Nguyệt Tâm.
Minh Nguyệt Tâm lại bổ sung nói:
– Thu Phong Ngô sau đó lại không hề đi tìm Từ phu nhân nữa, đương nhiên là bởi vì ông đã tìm ra Khổng Tước Linh.
Thu Thủy Thanh lại im lặng một lúc rất lâu, mới chầm chậm nói:
– Có lẽ cụ vốn đã không nên đi tìm bà ta.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Nhưng ông tín nhiệm bà ta, trước khi Từ phu nhân xuất giá, họ đã là bạn.
Thu Thủy Thanh cười nhạt, nói:
– Trên thế gian này những kẻ bán đứng bạn chắc chắn không ít.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Nhưng Từ phu nhân không hề bán đứng ông, bí mật này ngoài con cháu dòng chính của chi trưởng Đường môn ra vốn không có người nào khác biết.
Ánh mắt của Thu Thủy Thanh càng sắc, hỏi:
– Cô thì sao? Cô là người thế nào với Đường môn?
Minh Nguyệt Tâm cười cười, đáp:
– Khi tôi nói ra bí mật này thì vốn đã không định giấu ngài nữa.
Nàng chầm chậm nói tiếp:
– Tôi chính là trưởng nữ của chi trưởng của Đường môn, bản danh của tôi là Đường Lam.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Con gái của Đường môn sao lại lưu lạc trong chốn phong trần?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Thứ Đường môn dùng tuy là độc dược ám khí nhưng phép tắc so với Thất đại môn phái nghiêm ngặt hơn rất nhiều, con gái Đường gia, trước giờ không được phép hỏi tới chuyện trong giang hồ.
Giọng của nàng bình tĩnh mà kiên định:
– Nhưng chúng tôi lại quyết tâm phải làm được một chút chuyện.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Mục tiêu của các người là ai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Là bạo lực, tôn chỉ của chúng tôi chỉ có bốn chữ…
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Phản kháng bạo lực?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Không sai, Phản kháng bạo lực!
Nàng lại nói tiếp:
– Chúng tôi không dám chống lại môn quy vì thế cho nên chỉ có cách ẩn náu trong chốn phong trần, ba năm nay chúng tôi đã tổ chức thành một lực lượng chống bạo lực, chỉ tiếc lực lượng của chúng tôi vẫn chưa đủ.
Yến Nam Phi nói:
– Bởi vì trong thời gian đấy tổ chức của đối phương càng nghiêm mật, lực lượng càng lớn mạnh.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Thủ lĩnh của các đối phương là ai?
Yến Nam Phi đáp:
– Một kẻ đáng chết.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Hắn chính là tâm bệnh của ngươi?
Yến Nam Phi thừa nhận.
Thu Thủy Thanh hỏi:
– Ngươi muốn dùng Khổng Tước Linh của ta đi giết hắn.
Yến Nam Phi đáp:
– Dĩ bạo chế bạo, dĩ sát chỉ sát!
Thu Thủy Thanh nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Phó Hồng Tuyết, bỗng nhiên nói:
– Giải huyệt đạo ở chân cho ta, cùng ta đi!
Họ đi ngang qua bức bích họa rất đẹp và lớn, xuyên qua một khu rừng phong, một bụi trúc, vượt qua một cây cầu chín khúc, và ánh đèn bỗng nhiên nhạt đi.
Bóng đêm trong sân sướng, mang một vẻ u ám thê lương không sao diễn tả, đến ánh đèn dường như cũng rất nhợt nhạt.
Và tòa lầu các trước mặt tráng lệ như cung điện, nhưng bên trong đấy thì lại giống như là một thế giới khác.

Những ngôi nhà cao rộng ấy lại rất u ám và lạnh lẽo.
Trong phòng điểm hơn một trăm ngọn đèn trường minh, ánh đèn mờ mờ buồn tẻ trông hệt như ma trơi.
Trước mỗi ngọn đèn, đều có một linh vị.
Mỗi cái tên trên linh vị đều là những cái tên hiển hách một thời, một số người trong đó trước đây không lâu vẫn còn là những nhân vật bất khả xâm phạm trong giới giang hồ!
Nhìn thấy dãy linh vị này cảm xúc của Minh Nguyệt Tâm cũng trở nên rất nghiêm túc.
Nàng biết những người này đều chết bởi Khổng Tước Linh, nàng hy vọng nơi đây có thể có thêm một cái linh vị nữa, một cái tên nữa.
– Công tử Vũ!
Thu Thủy Thanh nói:
– Tổ tiên vì sợ tội ác của con cháu quá nặng, thế nên mới đặt những linh vị vủa bọn người đó ở đây, siêu độ cho vong hồn của bọn họ.
Sau đó hắn mới đưa mọi người đi vào tâm thất của Khổng Tước sơn trang, lối vào bắt đầu từ một hành lang.
Hành lang khúc khuỷu, hàng rào sắt nặng nề, cũng không biết là có bao nhiêu ngã rẽ.
Mọi người im lặng đi theo sau hắn, chỉ cảm thấy bản thân bỗng nhiên như là đang đi vào lăng mộ của một bậc đế vương thời cổ đại âm u, ẩm ướt và thần bí.
Cuối hành lang là một cái cửa sắt được làm bởi tấm sắt dày ba thước, nặng tới cả ngàn cân.
Trên cửa có mười ba cái khóa.
– Mười ba chiếc chìa khóa vốn do mười ba người khác nhau coi giữ, nhưng thời nay những bằng hữu đáng tín nhiệm càng ngày càng ít.
Vì thế bây giờ đã chỉ còn lại có sáu người, đều đã là những lão nhân tóc đã điểm bạc, trong đó có những họ hàng thân tín của Khổng Tước sơn trang, cũng có cả những danh tú võ lâm đã từng một thời nổi tiếng trong giang hồ.
Thân phận và lai lịch của những người đó không giống nhau, nhưng lòng trung thành và sự chân thành của họ lại có thể khiến Thu Thủy Thanh tuyệt đối tín nhiệm.
Võ công của bọn họ đương nhiên càng khiến người ta tin tưởng, Thu Thủy Thanh chỉ cần vỗ vỗ tay sáu người này lập tức đột ngột xuất hiện như hồn ma, người đến nhanh nhất có đôi mắt sắc như chim ưng, thân pháp cũng thoăn thoắt như chim ưng, khuôn mặt dạn dày sương gió vết dao kiếm dọc ngang, mường tượng như là – Bất tử thần ưng Công Tôn Đồ oai chấn đại mạc những năm về trước.
Chìa khóa là dùng dây xích sắt buộc vào người, chiếc chìa khóa cuối cùng nằm trên người của Thu Thủy Thanh.
Minh Nguyệt Tâm nhìn hắn mở cái khóa cuối cùng xong thì sáu người này đột nhiên biến mất, họ giống như là được tổ tiên của Thu gia từ âm phủ phái đến canh giữ hồn ma của nơi cấm địa này.
Sau cánh cửa sắt là một gian thạch thất rộng rãi, trên tường đã mọc đầy rêu xanh, sáu ngọn đèn trường minh lập lòe hắt sáng.
Đèn chiếu mờ ảo, chiếu lên đủ kiểu đủ loại binh khí ngoại môn kì quái trên những giá gỗ ở tứ phía, có những cái mà đến Yến Nam Phi cũng chưa từng thấy qua.
Cũng không biết là binh khí của Thu gia sử dụng hay là của kẻ thù của họ, giờ đây những binh khí này thì hãy còn, mà xương cốt của người sử dụng lại đã mục nát rồi.
Thu Thủy Thanh bước lại đẩy một tảng đá lớn sang bên, trong bức vách đá phía sau lại vẫn còn tàng chứa một két sắt, lẽ nào Khổng Tước Linh chính nằm trong két sắt này?
Mọi người đều nín thở, nhìn hắn mở két sắt, cung cung kính kính lấy ra một cái hộp gỗ bạch đàn được chạm trổ rất tinh xảo.
Ai cũng không ngờ bên trong cái hộp gỗ đó không hề là Khổng Tước Linh mà là một miếng mỏng căng ra, màu vàng sáp nến.
Minh Nguyệt Tâm không hề muốn che giấu sự thất vọng của nàng, nhíu mày hỏi:
– Đây là cái gì?
Biểu hiện của Thu Thủy Thanh càng cung kính nghiêm trọng, trầm giọng đáp:
– Đây là mặt của một người.
Minh Nguyệt Tâm thất thanh hỏi:
– Lẽ nào đây là miếng da được lột xuống từ mặt của một người?
Thu Thủy Thanh gật gật đầu, trong ánh mắt chứa đầy đau khổ, u uất đáp:
– Vì người này đã làm mất một vật vô cùng quan trọng, tự cảm thấy không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa nên trước khi tự vẫn đã để lại một di mệnh kêu người lột da trên mặt mình xuống để nhắc nhở hậu nhân.
Hắn không hề nói ra tên của người này, những ai nấy đều biết người hắn nói tới là ai.
Thu Nhất Phong đột nhiên qua đời, vốn là một nghi vấn trong giang hồ lúc đó, bây giờ bí mật này mới được Thu Thủy Thanh nói ra.
Minh Nguyệt Tâm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt từng cơn, thân người run bắn lên, qua một hồi lâu mới thở dài, nói:
– Chuyện này ngài vốn không nên nói ra.
Thu Thủy Thanh sầm nét mặt nói:
– Ta vốn cũng không muốn nói, nhưng ta nhất định phải nói để các người tin rằng Không Tước Linh từ lâu rồi đã không còn ở Khổng Tước sơn trang nữa.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Nhưng những người mà gần đây chết tại Khổng Tước sơn trang…
Thu Thủy Thanh ngắt ngang lời của nàng, lạnh lùng nói:
– Giết người có rất nhiều cách, không nhất định phải dùng Khổng Tước Linh.
Minh Nguyệt Tâm nhìn nhìn tấm da người trong cái hộp gỗ, nghĩ đến sự bi hùng và thảm khốc khi người này dùng cái chết để chuộc tội, chỉ hy vọng là mình đã không tới nơi này.
Trong lòng Yến Nam Phi rất bất chợt lại cũng đang hối hận như vậy, chính ngay lúc đó bỗng nghe một tiếng – uỳnh, tấm cửa sắt đã đóng lại!
Tiếp đến là – crắc, crắc, crắc mười ba tiếng vang nhỏ, mười ba ổ khóa ngoài cửa bỗng nhiên đều đã bị người ta khóa lại.
Sắc mặt Minh Nguyệt Tâm biến đổi, Yến Nam Phi thở dài nói:
– Chúng ta đã không nên đến, cũng không nên biết bí mật này, càng không nên mạo phạm đến sự anh linh của các vị tiền bối, chúng ta vốn là nên chết.
Thu Thủy Thanh yên lặng lắng nghe, trên mặt hoàn toàn vô cảm.
Yến Nam Phi nói:
– Nhưng cái mạng này của ta thuộc về Phó Hồng Tuyết!…
Phó Hồng Tuyết không hề đáng chết.
Thu Thủy Thanh lạnh lùng nói:
– Ta cũng không đáng chết.
Yến Nam Phi kinh ngạc nhìn hắn, Minh Nguyệt Tâm tranh lời hỏi:
– Đây không phải là ý của ngài?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Không phải.
Minh Nguyệt Tâm kinh ngạc:
– Là ai ở bên ngoài khóa tấm cửa sắt lại? Một nơi cơ mật như thế này, có ai có thể đi vào?
Thu Thủy Thanh đáp:
– Chí ít có sáu người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.