Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 72: Sói và dê


Đọc truyện Thiên Nguyệt Chi Mị – Chương 72: Sói và dê

“Đây là chuyện gì?” Thanh âm trong trẻo của Thiên Nguyệt Triệt khiến tình cảnh nhốn nháo yên tĩnh trở lại.

Trước cửa Chiêu Nghi Cung cũng không xảy ra chuyện gì khủng khiếp, chỉ là bọn thị vệ rút kiếm chĩa vào Đàn Thành, mà Đàn Thành rút kiếm gác trên cổ y sư.

Sở dĩ bọn thị vệ vẫn chưa hành động, là bởi vì Đàn Thành thường xuyên lui tới Kim Long điện, hơn nữa đều đi theo phía sau tiểu điện hạ, tất cả mọi người đều không dám thất lễ.

Nhưng y liệu sư thì khác, ở Mạn La đế quốc thậm chí là toàn bộ đại lục, y liệu sư đều là công việc vô cùng cao thượng, mà lúc này lại bị người khác gác kiếm trên cổ kéo đi, rất không lễ độ.

“Tham kiến tiểu điện hạ.” Bọn thị vệ thu hồi kiếm trong tay, hướng Thiên Nguyệt Triệt hành lễ.

“Miễn.” Tay nhỏ bé vung lên, đi tới trước mặt Đàn Thành, không dư thừa lời nói, chỉ có đơn giản hai chữ: “Lý do?”

“Hồi chủ tử, thuộc hạ phụng mệnh chủ tử đi y liệu viện mời y liệu sư tới Chiêu Nghi Cung, nhưng y liệu sư không ở đó, chỉ có vị y liệu sư này, cho nên thuộc hạ liền mời vị y liệu sư này tới đây, cho dù thuộc hạ đã dùng danh nghĩa của tiểu điện hạ mời mà hắn vẫn không đáp ứng, bởi vậy đành vô lễ với hắn.” Đàn Thành giải thích.

Nga?

Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi nhìn bọn thị vệ hướng hắn hành lễ sau đó nhìn y liệu sư đang run run không ngừng, từ bộ dáng của hắn cũng biết lời nói của Đàn Thành không giả.


“Đàn Thành, đưa hắn về y liệu viện, sau đó đi tới Ngự thư phòng, xin thánh chỉ của phụ hoàng đi mời hắn.” Sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt không chút nào biến hóa, nhưng chỉ có Đàn Thành biết, chủ tử làm như vậy mới lãnh khốc.

Chuyện này tới tai bệ hạ, sẽ thành chuyện lớn.

“Tiểu điện hạ tha mạng… Tiểu điện hạ tha mạng a… Vi thần thật không biết là tiểu điện hạ muốn tìm vi thần… Thỉnh tiểu điện hạ tha mạng a… .” Người này vừa mới vào y liệu viện, đối với chuyện của Thiên Nguyệt Triệt cũng đã được nghe không ít.

Hôm nay lúc Đàn Thành đến tìm hắn, hắn thực bất ngờ, nhưng tiểu điện hạ phải ở Kim Long điện mới đúng, Chiêu Nghi cung là cung điện tiêu điều, toàn bộ người trong hoàng cung đều không quan tâm, cho nên hắn liền cho rằng người cao quý như Thiên Nguyệt Triệt không thể nào xuất hiện tại đó.

Vì vậy hắn cảm thấy Đàn Thành đang nói dối, mới không chịu đi.

Chiêu Nghi cung nghèo nàn, chắc chắn không có tiền thưởng, chuyện trong hoàng cung hắn đều tìm hiểu hết.

Hừ.

Thiên Nguyệt Triệt khinh thường liếc nhìn y liệu sư kia, sau đó nói với thị vệ bên cạnh: “Các ngươi đi trước đi.”

“Vâng.” Bọn thị vệ cung kính lui xuống.

“Ngươi đứng lên, cứu sống người ở bên trong cho ta, bổn điện tạm tha cho mạng chó của ngươi.”

Lúc này Đàn đã ôm chăn, mang theo cung nữ ở Kim Long điện đến Chiêu Nghi cung.

“Đàn, ngươi đến phủ nội vụ, đem những đồ Chiêu Nghi Cung thiếu bổ sung cho đầy đủ, nếu ai dám phản đối, đánh cho bổn điện hạ, mọi việc bổn điện hạ gánh vác.”

“Vâng.” Mắt Đàn lóe sáng, mang theo tâm tình sung sướng rời đi.

Bên giường bệnh của ma ma, y liệu sư chảy mồ hôi, tay chân có chút phát run, rồi lại phải tập trung lực chú ý xem bệnh.

“Thế nào?” Thanh âm có chút lãnh, thái độ khinh thường. Đây mới thực sự là Thiên Nguyệt Triệt.


Rời đi ôm ấp của Thiên Nguyệt Thần, hắn là hoàng tử cao cao tại thượng.

“Bẩm… Bẩm tiểu điện hạ, bệnh của ma ma đã nguy kịch, lục phủ ngũ tạng đều bị tắc nghẽn , miễn cưỡng chỉ có thể dùng dược duy trì mấy ngày, tiểu điện hạ tha mạng a… Vi thần đã tận lực.” Vừa nói y liệu sư lại hướng phía Thiên Nguyệt Triệt quỳ xuống.

“Ngươi đi kê đơn, sau đó lập tức đưa dược tới đây, mấy ngày tiếp theo ngươi sống ở chỗ này, chiếu cố cuộc sống của ma ma cùng ngũ hoàng tử, nhớ kỹ hắn là ngũ hoàng tử của Mạn La đế quốc.” Câu nói cuối cùng nhấn mạnh thêm mấy phần, y liệu sư là người thông minh, hắn hiểu ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt.

Lúc này bảo vệ mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.

“Đàn Thành, cùng bổn điện tới phủ nội vụ xem náo nhiệt.” Không biết nha đầu kia sẽ gây ra chuyện gì.

“Vâng.” Bình thường Đàn Thành nói rất ít, tính cách trầm lặng, điểm này rất được lòng Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt đi vài bước, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc cẩn cẩn dực dực đi theo: “Cái kia… Cám ơn ngươi.” Mặc dù biết cuối cùng ma ma vẫn khó thoát khỏi cái chết, nhưng hôm nay, những chuyện Thiên Nguyệt Triệt làm đủ giúp cả đời hắn sống thoải mái.

Thiên Nguyệt Triệt dừng lại một chút nhưng không quay đầu lại, sau đó rời đi.

Bên ngoài Chiêu Nghi Cung cây cối đều già cỗi, đường đi tới phủ nội vụ, Thiên Nguyệt Triệt chưa quen thuộc, nhưng đối với một ám vệ như Đàn Thành, không có chỗ nào trong cung hắn không biết.

“Ngươi đang thắc mắc.” Đêm an tĩnh, trải qua việc ầm ĩ vừa rồi, nhất thời lại có thêm mấy phần sinh khí, đột nhiên thanh âm nhẹ nhàng của Thiên Nguyệt Triệt tràn ra.


“Thuộc hạ không dám.” Đàn Thành thành thực nói, ở trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, nếu phủ nhận thì có vẻ quá mức yếu ớt, hắn là nam nhân, huống chi Thiên Nguyệt Triệt đã từng đã nói, nếu như hắn không tìm được lý do sống, thì đem tính mệnh giao cho Thiên Nguyệt Triệt, bởi vậy đến nay hắn chỉ vì Thiên Nguyệt Triệt mà sống.

“Bổn điện hạ cho ngươi quyền lợi này.” Đối với người của mình, Thiên Nguyệt Triệt luôn luôn thoải mái.

Đàn Thành do dự một chút, không biết nên mở miệng thế nào: “Đúng là thuộc hạ thắc mắc, Thiên Nguyệt Thiên… Ngũ hoàng tử chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong hoàng cung, thậm chí ngay cả một thái giám bên cạnh nương nương cũng mạnh hơn hắn… .”

Nhưng không biết tại sao chủ tử phải hao hết tâm lực giúp hắn? Những lời này Đàn Thành không hỏi, nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết.

“Có một loại người là dê khoác da sói, cáo mượn oai hùm, ngoài ra còn một loại người là sói đội lốt cừu, chẳng qua là tấm da kia chưa được trút bỏ.” Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười giải thích, cho dù là chủ tử, cũng không nên xem thuộc hạ như nô tài.

“Ý của chủ tử là ngũ hoàng tử còn chưa trút bỏ da dê để thành sói?” Cái này có chút ý tứ, Đàn Thành bất giác cười nói, mong rằng ngũ hoàng tử không làm cho chủ tử thất vọng.

“Ha ha… .” Tiếng cười như chuông bạc của Thiên Nguyệt Triệt truyền ra, thanh âm có chút sảng lãng: “Đây là ngươi nói, bổn điện hạ chưa mở miệng.”

Hắn đang đợi, chờ Thiên Nguyệt Thiên Ngọc thực hiện câu nói kia: chỉ cần suy nghĩ, chắc chắn sẽ có, có việc chỉ ta mới có thể làm.

Việc giúp đỡ này đối với Thiên Nguyệt Triệt mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng hắn tò mò, tò mò một hoàng tử có hoàn cảnh như vậy có thể làm được đến mức nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.