Đọc truyện Thiên Nguyệt Chi Mị – Chương 101: Hôn lễ âm phủ
Thông qua cầu do Thiên Nguyệt Triệt dùng thủy linh tử tạo thành, Thụy Miện ôm Thụy Phi lên bờ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Chủ tử, sao vậy?” Nhóm người Đàn tiến lên, nhìn người được Thụy Miện ôm trong ngực, trên người còn bốc khói.
“Thụy Phi có chút vấn đề.” Thiên Nguyệt Triệt giải thích đơn giản, sau đó hướng Thụy Miện: “Bây giờ hắn thành cái dạng này, trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, hơn nữa đã gần đến nửa đêm, còn chưa tìm được Cách Lực Hộc.”
Thiên Nguyệt Triệt có chút bận tâm.
“Ta muốn rửa sạch vết thương trên người Tiểu Phi trước, mặc dù những vật nhỏ kia bị giết chết, nhưng nếu như những vết thương nàykhông xử lý tốt, vết thương sẽ lở loét.” Thụy Miện nhấc lên một góc y phục, tay Thụy Phi đã bị lửa đốt thành màu đen, phảng phất còn lưu lại vết máu.
Ác…
Đàn là người đầu tiên nhịn không được, ánh trăng rọi xuống làn dã bị đốt cháy, cổ có cảm giác muốn nôn.
“Cứ như vậy trăng tròn sẽ bị mây đen che phủ.” Thiên Nguyệt Triệt quyết đoán nhắc nhở.
Thụy Miện chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu: “Hắn là đệ đệ ta, mà những người kia là con dân Mạn La đế quốc, Thiên Nguyệt công tử cũng có thể không cần để ý tới sống chết của bọn họ, làm một ngoại nhân, không để ý đến thứ không cần thiết.”
Ý tứ của Thụy Miện, Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, biết lòng hắn như lửa đốt: “Nể tình giờ phút này tâm tình ngươi không tốt, bổn điện hạ không so đo với ngươi, nhưng không có lần thứ hai.”
Hắn làm gì, đúng sai, không tới phiên người khác tới bình phán, ai cũng không thể.
Từ thanh âm đột nhiên lạnh nhạt củaThiên Nguyệt Triệt, Thụy Miện nhận thấy mình luống cuống: “Xin lỗi.”
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu không có trả lời.
Không khí nhất thời có chút khó xử.
“Chủ tử, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?” Người mở miệng chính là Liệt La Đặc, không thể không thừa nhận nam nhân này rất thông minh, cũng rất biết xem sắc mặt.
Thiên Nguyệt Triệt liếc hắn một cái: “Các ngươi lưu lại nơi này xem Thụy Miện cần cái gì, một mình bổn điện hạ tới phủ đảo chủ.”
Cái gì?
“Thuộc hạ khó có thể vâng mệnh.” Đàn cùng Đàn Thành quỳ một chân xuống đất, cho dù chết bọn họ cũng không thể khiến chủ tử gặp nguy hiểm.
Nga?
Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng nhìn hai người quỳ trên mặt đất: “Nếu thích quỳ, liền quỳ, quỳ đến khi bổn điện hạ trở lại mới thôi.”
Xoay người, không hề lưu luyến, Thiên Nguyệt Triệt cất bước rời đi.
“Chủ tử.” Liệt La Đặc bước nhanh đến phía trước.
Thiên Nguyệt Triệt dừng bước, xoay người đối mặt với hắn: “Thế nào, ngươi cũng muốn quỳ?” Giọng nói nồng đậm cười nhạo, song trả lời của Liệt La Đặc là ngoài ý liệu của mọi người.
“Nơi đó đều là quỷ hồn, thuộc hạ đến nơi đó, không phải là có mắt không tròng đến lúc đó ngược lại thành vướng chân chủ tử, liên lụy chủ tử.” Liệt La Đặc mở miệng rất mạch lạc.
Một câu nói đơn giản, giúp Đàn Thành cùng Đàn lãnh hội rất nhiều, chủ tử không muốn bọn hắn đi theo là quan tâm bọn hắn sao?
Trong lòng có cảm giác ấm áp lan tràn, nguyên lai chủ tử dùng phương thức của mình để bảo vệ bọn họ.
“Lắm mồm.” Đương nhiên Thiên Nguyệt Triệt biết Liệt La Đặc đang nói cho Đàn cùng Đàn Thành nghe, trình độ thận trọng của người này ngoài sức tưởng tượng.
“Ha hả… .” Liệt La Đặc cười khẽ, từ trong ngực lấy ra một bọc đồ: “Đây là lúc chủ tử rời hoàng cung thuộc hạ có mang theo, thuộc hạ tự mình làm, biết chủ tử chán ghét mùi máu tươi, những thứ hoa quả khô này có thể tạm thời giúp chủ tử áp chế.”
Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, nhìn Liệt La Đặc hồi lâu mới nhận lấy hoa quả khô trong tay hắn nhét vào trong ngực: “Chờ sau khi rời khỏi đảo này, ngươi có chuyện gì, bổn điện hạ thay ngươi chịu trách nhiệm.”
“Ách?” Liệt La Đặc kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt có chút sửng sốt, sau đó phát ra nụ cười mê người: “Như vậy, thuộc hạ tạ ơn chủ tử.”
Một tiếng cám ơn này vĩnh kết thúc tình cảm chủ tớ giữa bọn họ, một câu kia của Thiên Nguyệt Triệt “Ngươi có chuyện gì, bổn điện hạ thay ngươi chịu trách nhiệm”, khiến Liệt La Đặc thực sự cam tâm thần phục .
Nhìn bóng dáng nho nhỏ dần dần biến mất trước mắt, tầm mắt của mọi người thật lâu không thể thu hồi, chỉ là một hài tử, nhưng hơn hẳn mấy người bọn họ.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, bờ vai yếu ớt như vậy, sao có thể gánh vác hết thảy? Nhìn bóng lưng tịch mịch kia, phảng phất như có ngàn vạn loại sức nặng đặt trong lòng bọn họ.
Là ai khiến cho hài tử mới chỉ năm tuổi cô đơn như vậy.
Thụy Miện đột nhiên hối hận, hắn không muốn để Thiên Nguyệt Triệt đi một mình đối mặt hết thảy mọi thứ, cho dù hắn biết Thiên Nguyệt Triệt đủ mạnh, nhưng hắn không muốn.
Trong lòng tựa hồ đang nhảy nhót mà không có lý do, một cỗ cảm xúc không rõ là cảm xúc gì sinh ra.
Cảm giác này mặc dù xa lạ, nhưng không ghét.
Để Thụy Phi trong ngực xuống, Thụy Miện hướng về phía Đàn Thành nói: “Phiền toái ngươi giúp ta chiếu cố Tiểu Phi, ta… Ta theo bồi Thiên Nguyệt công tử.”
Nói ra những lời khó nói, hắn luôn luôn sảng lãng, vào giờ khắc này lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Nếu không phải bị bóng đêm bao phủ, nếu không phải trên mặt còn chòm râu này, Thụy Miện có thể khẳng định mặt mình rất đỏ.
“Ân.” Đàn Thành gật đầu, cởi trường sam trên người xuống, che phủ thân thể Thụy Phi.
Thân ảnh Thiên Nguyệt Triệt vừa tới bụi cây gần phủ đảo chủ, dừng lại không bao lâu liền phát hiện phía sau có người đến.
Không đợi Thiên Nguyệt Triệt phân phó, Thánh Anh xông về phía người tới.
“Là ta.” Trong đêm tối, Thụy Miện cảm giác được phía trước có tập kích, vội vàng lên tiếng, một lát bóng dáng liền xuất hiện trước mặt hai người.
Ánh mắt đánh giá của Thiên Nguyệt Triệt dừng lại trên người Thụy Miện thật lâu, lâu đến mức khiến cho Thụy Miện luôn luôn nhìn quen sóng to gió lớn, cũng bắt đầu ngượng ngùng.
“Ta… Ta không an tâm về ngươi.” Thanh âm có chút nhẹ, nếu không phải tuổi của hai người cách nhau quá xa, sẽ khiến người khác cảm thấy giống như đang bày tỏ tình cảm.
“Thụy Phi đâu?” Thiên Nguyệt Triệt không quan tâm chuyện này, nhưng mục mâu sâu thẳm Thụy Miện, thật khiến hắn vô cùng kinh ngạc, kiếp trước nhìn quen ánh mắt ái mộ dừng trên người hắn, trong phút chốc hắn cảm thấy ánh mắt Thụy Miện cũng bao hàm ý tứ kia.
Suy nghĩ nhiều quá, Thiên Nguyệt Triệt tự nói với mình như vậy.
Ánh mắt thăm dò của Thiên Nguyệt Triệt làm cho Thụy Miện có chút thẹn thùng, vội vàng dời tầm mắt: “Tiểu Phi có thuộc hạ của Thiên Nguyệt công tử chiếu cố nên không có chuyện gì, nơi này, nơi này có chút không yên lòng, sắp đến mười hai giờ, cho nên tới đây trước.”
Nhưng thật ra căn bản hắn không cần giải thích nhiều như vậy, Thụy Miện có chút hối hận, tại sao ở trước mặt hài tử này mình lại giống như một tiểu tử vô dụng.
“Đừng để bổn điện hạ bỏ lại phía sau.” Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tầm mắt, đi vào bên trong phủ đảo chủ.
Thụy Miện cứng ngắc một chút, sau đó nhanh chóng đuổi theo, đem tim đập nhanh đặt ở trong lòng, Thụy Miện vẫn là Thụy Miện, nghi ngờ không giải thích được cũng chỉ trong chốc lát.
“Thiên Nguyệt công tử quá coi thường ta.” Hai bóng dáng song song, tự tin, kiêu ngạo của nam nhân lại trở về.
Trong đình viện phủ đảo chủ, đèn dầu sáng rỡ, cỗ kiệu màu đỏ dừng ở cửa, bốn nam nhân mặc hồng y mang cỗ kiệu, tình cảnh kia nói như thế nào cũng là kinh khủng.
“Bọn họ đi đón tân nương .” Bên cạnh truyền đến một đạo thanh âm thanh thúy, chỉ thấy hồng y nữ quỷ không biết đã đi theo phía sau bọn hắn. từ lúc nào
Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi nhìn nữ quỷ, không phải là sợ chỗ này sao? Sao cũng theo tới ?
Nữ quỷ tựa hồ hiểu ý tứ Thiên Nguyệt Triệt: “Cái kia… .” Nữ quỷ xoắn ngón tay, thẹn thùng nói: “Tiểu dd, người ta sợ ngươi gặp chuyện không may, ngươi xảy ra chuyện thì hài cốt của người ta sẽ không có, cho nên người ta tới bảo vệ ngươi.”
Khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được co quắp, thiếu chút nữa té xỉu.
Thánh Anh nghẹn miệng, cố gắng nhịn cười, có thể đem chủ tử ép tới tình trạng này, chỉ sợ cũng chỉ có nữ quỷ ngu ngốc kia.
“Nếu đi đón tân nương, chúng ta đợi ở đây.” Thiên Nguyệt Triệt nhẹ giọng nói.
“Ân.” Thụy Miện đồng ý.
Mang kiệu hoa ra khỏi phủ đảo chủ, đại môn đình viện cũng không mở rộng, khi mấy người mang kiệu hoa đã ra ngoài cửa, tiếng kèn, trống nhất thời vang lên.
Cảnh tưởng vui sướng cực kỳ giống hôn lễ ở dương gian, chỉ là thời gian không giống nhau.
Ước chừng qua nửa giờ, tiếng kèn, trống lại vang lên một lần nữa, tân nương đã đến sao?
Thiên Nguyệt Triệt có chút khẩn trương, không phải là sợ, mà là đang hưng phấn, hắn cảm giác máu trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào.
Cảm giác như vậy? Cảm giác như vậy hắn đã từng trải qua một lần, máu, đó là khát vọng đối với máu.
“Chủ tử?” Thánh Anh là người đầu tiên phát giác Thiên Nguyệt Triệt không ổn, tay đặt trên thân thể Thiên Nguyệt Triệt, mới phát giác chủ tử đổ mồ hôi lạnh.
“Sao vậy?” Thánh Anh nhắc nhở Thụy Miện, Thụy Miện tiến lên vừa vươn tay, lại bị Thánh Anh đẩy ra.
“Xin lỗi, chủ tử không thích người khác chạm vào hắn.” Thánh Anh mở miệng.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, ý bảo bọn họ an tâm, hắn lấy hoa quả khô Liệt La Đặc vừa cho hắn, cẩn cẩn dực dực mở ra, sau lấy ra một mảnh ngậm vào trong miệng.
Hoa quả khô rất chua, có mùi vị mai vàng, chua đến mức Thiên Nguyệt Triệt thiếu chút nữa chảy nước mắt, Liệt La Đặc, rốt cuộc ngươi là ai?