Đọc truyện Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc – Chương 12: Hắc Bạch xứng đôi の Cuộc sống nghỉ hè
【Khi còn trẻ, mỗi cô gái trong lòng đều có một hoàng tử, khiến cho chúng ta ngưỡng mộ, khiến cho chúng ta si mê, khiến cho chúng ta ngày nhớ đêm mong, khiến cho chúng ta có ngàn ngàn nút thắt. Đối với tôi mà nói, thời gian mặc dù trôi qua, mặc dù bãi bể nương dâu, mặc dù cảnh còn người mất, mặc dù trời long đất lở— —thiếu niên kia, trong lòng tôi giống như mặt trời không cách nào với tới. 】
※※※
Thời gian nhàn rỗi nhanh chóng trôi qua.
Thoáng cái, tôi về nhà đã hơn nửa tháng.
Tháng 8 ngày mùng 1, thị xã X.
“Cô gái, bánh trứng của cô đây.”
“Cám ơn!”
Đẩy ra nắp thủy tinh, một màn hơi nóng phả vào trước mặt. Tôi đem túi giấy bỏ vào trong giỏ xe, đội mũ che nắng, cưỡi xe chậm như rùa mà đi dạo về nhà.
Vào khu phố, từ xa đã trông thấy Trình Quân mở cửa xe ra. Động tác dưới chân tôi nhanh hơn một chút, xe bốn bánh và xe hai bánh cứ thế mà lướt qua nhau, càng lúc càng xa.
“Mẹ nó xui thật!” Tôi dùng cái mũi “Hừ” một tiếng, càng ra sức đạp về phía trước.
Cha tôi cùng mẹ Trình Quân đều là giáo viên ở Đại Nhâm Y, hai nhà lại ở cùng một khu phố, quan hệ từ trước đến nay luôn thân thiết. Sau khi từ lần trước tôi cùng Trình Quân ở trong điện thoại cãi nhau, hai người đến nay cũng chưa nói với nhau một câu. Thỉnh thoảng ở đường nhỏ gặp nhau, cũng giống như người dưng nước lã, ai cũng không chịu chủ động liếc mắt hỏi thăm một cái.
Trước kia cùng anh cãi nhau, mặc kệ ai đúng ai sai, luôn là anh giơ cờ trắng về phía tôi đầu hàng. Hiện tại có nàng dâu, ngay cả giá trị con người cũng được nâng lên.
Không nói sẽ không nói, tôi ước gì anh ta cùng Triệu Thông Dĩnh luôn hững hờ đối với tôi!
Đem xe đạp vào gara, tôi mang theo túi chứa bánh trứng, kéo dép đi lên cầu thang “Lạch cạch lạch cạch”. Sau khi vào nhà, thay áo ngủ, ngồi ở trên ghế sô pha ăn bánh trứng xem ti vi.
Kỳ nghỉ hè đến, đài truyền hình Hồ Nam lần thứ N phát lại bộ phim [Hoàn Châu Cách Cách], tôi vừa xem vừa cười ha ha.
Mộ Nghịch Hắc cuối cùng nói tôi thuộc loại động vật đơn bào, một truyện cười nghe mười lần, cả mười lần đều cười. Lúc đấy tôi nghe xong lời này của anh, âm thầm nghiến răng một lúc lâu, ở trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông tám trăm đời nhà anh. Bây giờ nhớ đến, cảm thấy đơn bào cũng không tồi, ít nhất tôi có thể dễ dàng làm cho chính mình vui vẻ!
Đem hai cái bánh trứng ăn vào bụng, tôi đã thấy ngán vô cùng. Đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước, khi trở về, vừa vặn nghe thấy Tử Vi đối Lệnh Phi nói: “Ta nghĩ lúc trước kia khi Hoàng A Mã nói với nương ta, nói qua hai câu nói. Người nói, thân là một người nam nhân, cũng có rất nhiều việc không thể tránh được,‘Có thể động lòng khó si mê, có thể nể mặt khó nương tình’. Lúc đấy ta không hiểu, hiện tại có chút đã hiểu! Có lẽ nam nhân, chính là như vậy đi……”
Bỗng dưng, cảm thấy chút lay động.
Đi đến phòng ngủ, nhìn bức tranh màu nước lồng trong kính kia có tên là『Rung động』, tôi cúi đầu uống một ngụm chén nước đá, cảm giác man mát từ thực quản thẳng tắp chạy vào trong lòng.
Khóe miệng khẽ mở, tôi rất tình thơ ý hoạ mà nghĩ:
Trên đời này, có mấy người có thể dùng cả đời trút hết hoàn toàn đến cùng cho tình yêu một lần không? Chết, có lẽ mới là phương pháp khiến cho tình yêu mãi mãi lưu truyền chăng?
Đem cái cốc để lên bàn học, tôi kéo ngăn tủ ở dưới tủ sách ra, bắt đầu nhẹ nhàng lật những tác phẩm phác họa trước đây của mình. Từ bao nhiêu bức vẽ thạch cao vật thực đến thạch cao vẽ tĩnh vật rồi lại đến vẽ người thực, lật ra trên dưới một trăm bản phác họa cũng chính là cuộc sống hội họa mười năm của tôi.
Lật đến cuối cùng, phía dưới có một xấp tranh dùng giấy báo cẩn thận bao lại.
Sau khi mở ra, bên trong là một ít bản nháp của William.
Bởi vì khi đó thầy giáo giao bài tập sau khi vẽ xong phải nộp lên, tôi thu gom lại đều là những tác phẩm kí họa của anh khi nhàm chán.
Tượng thạch cao tan vỡ, một đống tĩnh vật lung tung, cây ngô đồng trong gió, Bé gái cúi đầu buồn ngủ……Còn lại một chút bút tích, vẽ hoàn một số bức tranh. Nét vẽ của người ấy như rồng, hay thay đổi, hoặc mềm mại nhẹ nhàng như bông liễu trong gió, hoặc mạnh mẽ lạnh lẽo như cây khô giữ núi, hoặc rào rào như mưa giữa vườn hoa bách hợp, hoặc thanh tú như hoa mai giữ đông…… Mặc dù qua mười năm, lại nhìn những bức tranh khi người ấy tiện tay vẽ, tôi vẫn như cũ không khỏi tự khen ngợi.
Khi còn trẻ, mỗi cô gái trong lòng đều có một hoàng tử, khiến cho chúng ta ngưỡng mộ, khiến cho chúng ta si mê, khiến cho chúng ta ngày nhớ đêm mong, khiến cho chúng ta có ngàn ngàn nút thắt. Đối với tôi mà nói, thời gian mặc dù trôi qua, mặc dù bãi bể nương dâu[1], mặc dù cảnh còn người mất, mặc dù trời long đất lở— —thiếu niên kia, trong lòng tôi giống như mặt trời không cách nào với tới.
Mấy năm nay, tôi vẫn nói với chính mình: Hạ Tiểu Bạch, hoa hướng dương luôn hướng về phía bầu trời, chính là mình luôn luôn phải hướng về phía trước.
Nhưng là— —
William, anh còn nhớ rõ Hạ Tiểu Bạch năm đó trong vườn hoa hướng dương không?
Nếu…… Chúng ta còn có cơ hội gặp nhau, là ai trước đã quên ai?
“Tôi đang học lo lắng không yên, không so đo tính toán nhiều lắm mà lại có thể dũng cảm nhắm mắt đưa chân, phong phú sống qua mỗi ngày, vui sướng mà trải qua từng ngày……”
Tôi đứng dậy cầm lấy di động, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, cười ấn nút trò truyện: “A lô?”
“Đang làm gì?”
“Ở nhà nuôi mỡ a!”
Anh ở bên kia cười một chút, hỏi: “Ăn cơm trưa không?”
“Không. Cha mẹ không ở nhà, không có người nấu cơm, giữa trưa em liền ăn hai cái bánh trứng.” Tôi điềm đạm đáng yêu nói.
“Em như vậy mà nuôi mỡ?”
“Em đem cơm trưa cùng cơm chiều gom lại đồng thời ăn không được à?”
Anh mỉm cười: “Đứa nhỏ này, mới về nhà nửa tháng mà ngay cả cưỡng từ đoạt lý cũng học xong, ai nuông chiều em vậy hả?”
“Ngoại trừ lão gia ngài, tất cả mọi người đều nuông chiều em!” Tôi chụp mũ anh một câu, thè lưỡi, hỏi: “Anh đang ở đâu? Sao lại ồn ào như vậy?”
“Ở sân bay.”
“Ở sân bay? Anh muốn đi đâu?”
“Đi Hải Nam, bên kia có một vụ có chút chi tiết cần phải giải quyết, nói chung phải đi một chuyến.”
“A.” Tôi lên tiếng, cúi đầu đem bức tranh xếp lại cất đi rồi đứng dậy, “Anh trước đây như thế nào cũng chưa từng nói với em phải đi Hải Nam?”
Anh lặng im vài giây, cười yếu ớt, thanh âm say nồng: “Như thế nào? Chú ý đến hành tung của anh sao? Về sau, anh không phải đi đâu trước tiên đều phải xin chỉ thị của bà xã?”
“Ai quan tâm anh? Ai là bà xã của anh? Bớt bảnh chọe đi!” Tôi nói thầm một câu, khóe miệng tràn đầy ý cười.
Tiếng cười của anh bên kia càng tăng lên, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra chỗ khóe mắt anh cong xuống hơi nhăn lại khi cười……
Ở cùng một chỗ với Mộ Nghịch Hắc, tôi vĩnh viễn cũng không cần lo lắng suy nghĩ đến chủ đề.
Anh vui vẻ nghe những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống của tôi và anh, cũng không để ý cùng tôi chia sẻ những việc anh chứng kiến nghe thấy. Tôi về nhà hơn nửa tháng, giống như vậy điện thoại dường như mỗi ngày đều có. Hai người anh một câu em một câu nói xong, từ một ngày ba bữa cơm đên quốc gia đại sự, đều để trong lời nói của chúng tôi.
Nói chuyện nhiều, hai bên liền biết rõ hơn. Mặc dù không có cố ý để nhớ, đối với anh, từ chiều cao, cân nặng, nhóm máu, chòm sao, ngày tháng năm sinh đến tính tình, tính cách, chế độ nghỉ ngơi, thức ăn yêu thích, tôi nói ngủ dậy cũng là thuộc như lòng bàn tay.
Tôi vốn không quan tâm đến chòm sao, vì anh, cũng thật sự bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
Trong sách nói chòm sao anh là sự kết hợp của lý trí và sự thông minh, thận trọng chín chắn, lịch sự, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, có nhiều sức hấp dẫn. Người con trai trong chòm sao này phần lớn có tình yêu đặc biệt cho riêng mình, ao ước cùng chờ mong tồn tại một tình yêu cho riêng mình. Nếu anh ta yêu bạn, anh ta sẽ gần như dùng cả phần đời này để yêu. Nhưng anh ta yêu sẽ không đậm giống như rượu, mà là giống như nước, một chút một thấm dần đến mỗi ngóc ngách của bạn. Nếu bạn cảm thấy anh ta đối với bạn có ba phần yêu mến, trên thực tế sẽ có năm phần; Nếu bạn có thể cảm thấy được năm phần, trên thực tế sẽ có bảy phân. Anh ta không phải không thẳng thắn, chính là muốn làm nhạt bày tỏ tình cảm, lấy phương pháp độc đáo này của họ làm cho tình yêu này giống như khe nhỏ sông dài……
Nhìn đến những lời này, tôi hoảng hốt nghĩ: Tình yêu của Mộ Nghịch Hắc đối với tôi có mấy phần đây?
※※※
Khi ăn cơm buổi tối, tôi đang chăm chú hết sức uống sữa đậu lành, mẹ già đột nhiên hỏi một câu: “Tiểu Bạch, con cùng Trình Quân có phải giận nhau không?”
Từ từ đem sữa đậu lành nuốt xuống bụng, tôi đáp: “Con cùng anh ta có gì xích mích cãi nhau sao?”
“Vậy bây giờ con như thế nào cũng không đi đến cửa nhà họ? Vừa rồi gặp chú Trình của con, ông ấy bảo con nếu không có việc gì thì sang đó chơi!”
“Trình Quân qua lại với bạn gái, con gái mẹ hiện tại phải tránh bị nghi ngờ nha? Bằng không, bạn gái người ta sẽ phải uống dấm chua.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cha già mẹ già đồng thời giương mắt về phía tôi, trăm miệng một lời hỏi: “Con nói cái gì?”
Tôi gắp một miếng tào phớ lên bỏ vào trong miệng, có chút buồn cười nhìn hai người: “Trình Quân qua lại với bạn gái nha? Cha mẹ đây là bị làm sao vậy? Trình Quân cũng không phải con của cha mẹ, cha mẹ đâu cần phải kinh ngạc như vậy?”
Mẹ già vẫn còn trong tình trạng hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh được, cha già đã hoàn hồn, nhíu mày lại hỏi tôi: “Tiểu Bạch, con cùng Trình Quân…… các con không phải đang yêu nhau?”
“Khụ khụ— —” Tôi sặc một chút, vẻ mặt oan khuất nhìn ông: “Đồng chí Hạ Hải Xuyên, cha cũng không thể để cho con gái của cha thuần khiết không tỳ vết chụp cái nón này chứ, về sau con còn muốn lập gia đình mà!”
Mẹ già chăm chú quan sát tôi một lúc, có chút đăm chiêu hỏi: “Tiểu Bạch, con nói thật cùng mẹ, có đúng tiểu tử Trình Quân kia thực có lỗi với con hay không?”
Tôi không có cách nào: “Mẹ, con cùng Trình Quân trong lúc đó thật không có gì! Con cùng anh ta tay cũng chưa từng cầm qua! Cũng không phải bội tình bạc nghĩa, không có làm gì sao có lỗi?”
Hai người nhìn nhau sửng sốt, xa cách lâm vào suy nghĩ.
Tôi cúi đầu “Ực ực” uống sữa đậu lành, trong lòng đang suy nghĩ có nên hay không theo chân hai người nói chuyện của tôi cùng Mộ Nghịch Hắc, mẹ đột nhiên mở miệng: “Tiểu Bạch, Trình Quân là đứa con trai nhỏ, tùy ý không có gì nói là bạn bè. Con là con gái, cũng không thể tùy tiện cùng con trai nói chuyện yêu đương, lại chịu thiệt thòi! Biết không?”
Được! Cái này tôi có thể tỉnh táo mà cân nhắc!
“Mẹ, tuổi này của con có thể đi cục dân chính đăng ký kết hôn, làm sao còn không thể nói đến yêu đương? Con đã năm thứ tư, không phải đám học sinh trung học trong lớp của mẹ!” Nghĩ nghĩ, tôi còn nói: “Bây giờ học sinh trung học cũng kết bạn thành đôi! Mẹ nhẫn tâm nhìn con gái mẹ một người cô đơn lẻ loi mà một đường hướng Bắc sao?”
Nghe tôi nói như vậy, đồng chí Hạ hải Xuyên từ trước đến nay hòa nhã dễ gần hạ khuôn mặt xuống, buông đôi đũa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, nói thật với cha, con ở trường học có phải có người yêu rồi phải không?”
“Không! Con liền như vậy mà nói thôi!”
Mẹ già ở bên tiếp lời: “Tiểu Bạch, không phải mẹ với cha con không cho con có người yêu. Chủ yếu là chúng ta chỉ có một đứa con gái là con, hy vọng về sau có thể ở bên cạnh chúng ta, gả cho một gia đình hiểu rõ. Nếu như con có bạn trai ở nơi khác, mẹ với cha con sẽ kiên quyết không đồng ý!” Một câu cuối cùng, bà nói âm vang boong boong, nói năng mạnh mẽ.
Tôi đành chịu mà thở dài một hơi: “Mẹ, giao thông bây giờ thuận tiện như vậy, trong phạm vi bốn biển đều là nhà mình, còn chia cái gì là vùng khác vùng này? Tư tưởng cha mẹ không cần chật hẹp như vậy được không?”
“Hẹp? Cha với mẹ con tầm mắt còn cần một đứa nha đầu miệng còn hôi sữa mở rộng sao?” Giáo sư Hạ Hải Xuyên lông mày cong lên, cái mũi cao thẳng bắt đầu dạy dỗ tôi: “Tiểu Bạch, con còn không có bước trên xã hội, không hiểu lòng người hiểm ác! Nhìn thấy tầm nhìn này của con, bên ngoài người ta đều phải dốc sức ra làm thuê kiếm tiền……BLA BLA BLA……”
Mẹ già ở bên thêm vào: “Đúng vậy, con gái ngoan! Mẹ với cha con không phải sớm đã nói với con? Con bây giờ ở trường học ngoan ngoãn học tập, sau đó ra nước ngoài bồi dưỡng hai năm, trở về cha trực tiếp đưa con vào Đại Nhâm Y dạy. Con gái, cả đời vẫn là bằng bằng thuận thuận mà sống tốt! Đừng vội học người ta yêu đến chết đi sống lại, phải sống gấp gáp……”
Tôi cúi đầu im lặng uống sữa đậu lành trong bát, không biết vì sao, lúc này không biết tại sao nước đậu xanh ngon ngọt lại có chút vị chát.
Mộ Nghịch Hắc, cuối cùng cũng phải không người chồng của tôi, cha mẹ tôi chọn chàng rể hiền.
Rõ ràng biết vậy, cái này ngay từ đầu tôi đã biết a!
Nhưng là, vì cái gì trong lúc này lòng lại như vậy, như vậy, như vậy buồn phiền?
※※※
Lại qua mấy ngày.
Buổi chiều ba giờ rưỡi.
Người phục vụ đẩy cửa KTV[2] mời tôi vào thì, Trình Quân đang ngồi đối diện cửa phòng nhìn lại đây. Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi đều sửng sốt một chút.
“Tiểu Bạch, bên này!”
Tôi nghênh ngang đi qua, tóc ngắn trên đỉnh ánh vàng rực rỡ, Tiếu Dao Dao một thân tạo dáng BlingBling[3] đang ngồi trước máy hát giơ microphone vẫy tay với tôi.
Tiếu Dao Dao là sư tỷ rất thân ở phòng học vẽ, lớn hơn so với tôi ba tuổi, hiện tại làm tổng biên tập của một tạp chí rất có tiếng ở trong nước, hồ đồ được đó là phong sinh thủy khởi[4].
Tôi nhìn quanh ghế lô một vòng, tất cả một phòng đều là sư ca sư tỷ yêu nghiệt hoành hành năm đó. Sau khi cùng vài người quen biết chào hỏi, tôi đi đến bên người chị.
Vừa ngồi xuống bên này, chị liền lập tức chất vấn hỏi tôi: “Chị nói Hạ Tiểu Bạch, nha đầu em sao lại thế này hả? Gọi di động cho em không phải không nhận thì cũng là đang gọi điện thoại, em gần đây như thế nào gọi điện thoại nhiều như vậy?”
Tôi hi hi ha ha cười: “Muội muội em nghiệp vụ bận rộn là chuyện tốt mà? Chị trước đây luôn lải nhải nói máy cầm tay của em tám đời không vang một tiếng, sửa sang thành đồ trang sức sao? Bây giờ vẫn dùng cái này nha?”
“Lắm lời!” Chị dùng microphone gõ gõ cái đầu của tôi, cúi đầu nhìn về phía máy hát, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng vừa để ở trên chỗ màn hình, vừa hỏi tôi: “Nghĩ muốn hát bài gì?”
” Cổ họng em gần đây không tốt, chị cũng đừng để em thất lễ chứ.”
“Em vẫn còn ít thất lễ sao?” Dao Dao trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, sau khi tiếp tục hát mấy bài hát, lôi kéo tôi đến một bên ngồi xuống, hỏi: “Bạn gái Trình Quân, hoa hành tây[5] trong miệng em kia, là nói Triệu Thông Dĩnh hả?”
“Vâng.” Tôi gật đầu, “Chị gặp rồi?”
“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm, vừa rồi cô ta có việc, nói đi một lúc, có lẽ còn muốn quay lại.”
“A.” Tôi khẽ liếc mắt đến Trình Quân đang chăm chú nhìn màn hình lớn, hạ giọng hỏi: “Chị cảm thấy đóa hành băm này như thế nào?”
“Em nói bên trong hay là bên ngoài?”
“Bên trong+ bên ngoài.”
“Khách quan mà nói— —bề ngoài nha, phong cách khuôn mặt cũng không tồi. Bên trong, một lát này quả thật đúng là cũng không nhìn ra manh mối. Chị sẽ theo dõi xem xét lại!”
“Thực ra! Chị đây khách quan hoàn toàn lệch khỏi thực tế!” Tôi khẽ xem thường một cái, xì một hơi: “Cô ta nha, bên ngoài một đóa hoa, bên trong toàn là hành, sang tu sửa cả trong lẫn ngoài đều là hoa hành tây! Có cái gì phải quan sát?”
“Này! Miệng lưỡi nha đầu em cũng thật cay độc!” Dao Dao bị tôi chọc cười, nâng tay xoa xoa tóc của tôi, trầm tư nói: “Em đừng nói, chị quen biết Trình Quân mười mấy năm, thật không nghĩ tên tiểu tử này vậy mà cũng thích loại hình dáng này nha.”
“Thế nào là loại hình dáng này?”
“Loại hình dáng quyến rũ gợi cảm chứ sao? Em nhìn dáng người hình chữ S xinh đẹp của người ta kìa, lại nhìn lại thân hình nhỏ hình chữ H ngang bằng thẳng dựng của em. Hạ cố nhìn dáng người, hai đứa thì căn bản không phải trên một đoạn!”
“Cái gì đây! Bề ngoài dáng người em cũng coi như là có lồi lõm có được không?” Tôi phản bác.
Dao Dao đem ánh mắt từ phần ngực của tôi chuyển đến phần eo, quan sát một lúc, gật đầu: “Đúng, bề ngoài em có lồi lõm, chẳng qua lõm ở bộ ngực, lồi ở phần eo, bộ dạng khiêm tốn này cũng phải tùy tâm sở dục!”
Tôi thở gấp: “Dao dao tỷ, tỷ như thế nào như vậy a? Khửu cánh tay không theo tỷ ra bên ngoài lừa gạt chứ? Triệu hành băm rốt cuộc cho tỷ cái mê dược gì, khiến tỷ hạ thấp giá trị của em tâng bốc cô ta?”
Chị nâng tay xoắn xoắn nọn tóc quăn, vòng tay trên cổ tay liên tiếp rung rung “đinh đinh”, nhìn tôi cười: “Xem bộ dạng ngốc ngếch của em kìa, tỷ tỷ đâu đùa em đâu! Triệu Thông Dĩnh kia chính là tiên nữ chuyển thế, nhưng so ra kém Tiểu Bạch muội muội tươi đẹp nha!”
Tôi chu miệng: “Cái này còn giống tiếng người!”
Chị mỉm cười như vậy, đôi mắt quyến rũ như tơ khẽ liếc mắt về phía Trình Quân một cái, hỏi tôi: “Như thế nào, trúc mã yêu đương, đối tượng không phải thanh mai, ghen tị?”
“Đâu chỉ ghen tị? Em quả thực ghen ghét dữ dội, ngũ tạng đều thiêu đốt!” Lòng đầy căm phẫn nói xong lời này, tôi tựa vào trên sô pha, ủ rũ nói: “Sớm biết rằng trúc mã thích gợi cảm, thanh mai năm đó sẽ không đi một đường duy nhất!”
Dao Dao biết lời này của tôi nửa thật nửa giả, im lặng, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, em lần trước trong điện thoại không phải nói có bạn trai sao? Khi nào thì mang đến cho chị xét duyệt?”
“Mộ đại nhân nhà em người rất trai tráng! Nhân vật lớn! Chính em còn không biết có mời được anh ấy không.” Nghĩ nghĩ, tôi lấy điện thoại cầm tay ra quơ quơ trước mặt chị, nói: “Em ở đây có ảnh chụp của anh ấy, trước tiên lấy cho chị xem đã!”
“Ồ! Nhìn em phấn khích thế này, không cần nhìn cũng biết Mộ đại thần nhà em xác định lớn lên bằng năm sáu người!”
Tôi cằm giương lên, bộ dạng đắc ý: “Đúng vậy, Tiểu Bạch em đúng là thành viên hiệp hội từng trải, người bình thường làm sao lọt vào mắt thần của em?”
“Được! Em tạm thời cho anh ta thiếp vàng, chị phải nhìn hẵng nói!”
Mở hộp chứa ra, chuyển đến tấm ảnh anh chụp gần, tôi lấy điện thoại di động đưa cho Dao Dao.
Chàng trai trên màn hình phong thái thanh tú, hình dáng tuấn tú sáng sủa, mặc đơn phông cổ tròn màu đen đơn giản, khẽ nghiêng tựa vào ghế ngồi nhìn ống kính— —mày hơi nhếch, bờ môi khẽ giương lên, ánh mắt sắc bén mà không nghiêm, dáng vẻ lười nhác mà không rời rạc, cả người từ trong ra ngoài tản ra một loại khí chất ung dung nho nhã, ánh mắt thẳng tắp cuốn hút người.
Dao Dao nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, ngẩng đầu vẻ mặt khó hiểu hỏi tôi: “Đây là ở miệng em phúc hắc+buồn bực rối loạn+ lời nói ác độc = rất đồi trụy rất bạo lực ra vẻ trang nghiêm, hào nhoáng bên ngoài and mặt người dạ thú Mộ Nghịch Hắc Mộ đại nhân?”
“Đúng nha! Thế nào? Bộ dạng người còn rất khuôn mẫu có giống chó con sao?” Tôi vẻ mặt kiêu ngạo, dùng miệng khoe khoang nói: “Thật ra anh ấy nha, làm bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mặt người dạ thú, thì vẻ bên ngoài này cũng có thể dọa người!”
Dao Dao nhìn chằm chằm di động, lại nhìn nhìn, nhíu mày lại nói: “Chị cảm thấy khuôn mặt anh ta thực quen! Ánh mắt này bộ dạng này khí chất này không sai giống một vị danh nhân……”
Tôi giật mình một cái, vội hỏi: “Giống vị danh nhân nào?”
Chị lấy tay xoa xoa thái dương, híp mắt suy nghĩ một lúc, cầm di động hỏi Lục An Thần bên cạnh: “An Thần, nhìn ảnh người này là ai?”
Lục An Thần đang chuyên tâm ca hát cổ họng rống lên “Anh đau đớn lòng của em, nhưng anh không chịu thức tỉnh” sau đó, hơi nhếch khuôn mặt sang liếc nhìn màn hình di động một cái, khóe miệng giương lên, đối với microphone liền hỏi: “Ồ, anh bạn nhỏ ngọc thụ lâm phong đẹp trai toàn trường có một không hai này là ai?”
Dao Dao có bộ dạng tự hào, cằm cũng thế, đáp: “Bạn trai Tiểu Bạch nhà chúng ta, đẹp không!”
“Đẹp! Một chữ đẹp tuyệt vời?”
Bọn họ vậy một hỏi một trả lời, đem toàn bộ ánh mắt mọi người trên ghế lô thu hút về đây. Cũng không biết ai đem âm vang chuyển sang im lặng, một đám người vây lại đây muốn nhìn ảnh chụp Mộ Nghịch Hắc.
Một người qua tuổi 25, sư tỷ đến nay ngay cả mối tình đầu cũng không có nhìn ảnh chụp, kỳ quái hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em hồng loan tinh động[6] sao? Chọn ở đâu được một ông anh tuấn dật đẹp đẽ như vậy?”
Tôi cười ha ha, một bộ dạng giương cằm đắc ý: “Sư tỷ, đây cơ bản (chính là) vấn đề nhân phẩm trong truyền thuyết nha!”
“Tiểu nhân đắc chí!”
Một cái vỏ non rơi đến trên người tôi, tôi lại cười ném trở lại, mọi người vui vẻ náo nhiệt.
Một bên, Trình Quân nghiêng khuôn mặt thản nhiên liếc mắt mà quét qua khuôn mặt có chút đắc ý của tôi sau đó, cúi đầu uống một ngụm bia. Sau khi ngẩng đầu, hai mắt anh ta nhìn chằm chằm màn hình lời hát im lặng dừng trên tường, vẻ mặt có chút đông lại u buồn.
Chú thích
[1]: Bãi bể nương dâu: kiểu như biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
[2] KTV:: Karaoke TV
[3] BlingBling: đại biểu cho đồ trang sức tạo hình rực rỡ, chói mắt, khoa trương
[4]Phong Sinh Thủy Khởi: tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc
[5] hoa hành tây: hán việt là “đại thông hoa” -với tên của Triệu Thông Dĩnh
[6] Hồng loan tinh động: là một số ít nho sĩ thời xưa căn cứ vào hiện tượng thiên văn ấn mệnh để suy tính đến, nếu có người nói hồng loan tinh động, ý nói ngươi phải kết hôn. Ngày nay là tỏ ý việc vui sắp tới của con gái.