Đọc truyện Thiến Nam U Hồn – Chương 41: Có chí ắt sẽ thành công
Editor: Vivi
Cả người Ninh Thải Nhi vùi trong chiếc chăn mềm mại, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy thiếu nữ mặc quần áo xanh, đầu chải kiểu tóc song hoàn, quay lưng về phía mình, đang thêu khăn.
Thiếu nữ nghe thấy tiếng động sột soạt, vui mừng đứng dậy, xoay người về phía nàng: “Tiểu thư, người đã tỉnh.”
Ninh Thải Nhi mừng rỡ như điên, lôi kéo tay nàng: “Tiểu Đồng, là ngươi……”
Việc Tiểu Đồng tan thành mây khói, vẫn là nút thắt trong tim Ninh Thải Nhi, không ngờ bản thân còn có thể nhìn thấy nàng.
Tiểu Đồng nắm chặt tay Ninh Thải Nhi tay, cười dịu dàng: “Lần này có thể sống lại là nhờ có tiểu thư, công tử không đành lòng nhìn tiểu thư đau lòng lqd vì chuyện của nô tì, sai người đi tìm kiếm hồn phách của nô tì ở nơi núi non hoang vu, công tử lại dùng pháp thuật hồi phục lại cơ thể của nô tì, bây giờ, nô tì không còn sợ ánh sáng mặt trời như trước, có thể hầu hạ tiểu thư lqd cả ngày rồi.”
“Vậy thì tốt.” Từ tận đáy lòng, Ninh Thải Nhi vô cùng vui mừng, nhìn xung quanh hỏi, “Bây giờ, công tử nhà ngươi đang ở đâu?”
Tiểu Đồng nói: “Công tử ra ngoài rồi, tiểu thư tìm công tử có chuyện gì không?”
Ninh Thải Nhi nhớ tới những hành động Thiên Quyết công tử đã làm với nàng ngày hôm qua, khuôn mặt ửng hồng, vội vàng đứng dậy: “Không có việc gì, ta phải về. Cả đêm không về nhà, ca ca ta sẽ tức giận.”
Tiểu Đồng đi theo sau, nói khéo léo: “Nô tỳ chưa từng thấy công tử đối xử tốt với ai, giống như đối xử với tiểu thư. Từ xưa tơi nay, công tử vẫn chán lqd ghét phàm trần, nhưng vì tiểu thư mua tòa nhà, sống qua ngày giống như người phàm, chỉ mong ngóng tiểu thư có thể hồi tâm chuyển ý.”
Hàng mi của Ninh Thải Nhi rũ xuống: “Nhưng hắn không nói ra miệng, giống như trước kia, muốn độc chiếm giam cầm ta…ta sợ hắn chạy còn không kịp, sao có thể nhận ra hắn đang nghĩ điều gì.”
Tiểu Đồng thở dài: “Người trong cuộc u mê, người đứng xem lại sáng suốt, nô tỳ nhìn ra, người duy nhất khiến công tử vui vẻ chính là tiểu thư. Chỉ là tính cách công tử nhà ta lạnh nhạt, chứ lời nói tận đáy lòng của ngài ấy cũng chẳng dám nói ra đâu.”
Trái tim Ninh Thải Nhi khẽ động, nói nhẹ nhàng: “Thật sao……”
Tiểu Đồng cười nói: “Trong lòng tiểu thư có gì muốn nói, cũng có thể mở lòng nói ra với công tử, như vậy chuyện gì cũng có thể hiểu nhau hơn.”
Ninh Thải Nhi đáp lời: “Ta biết rồi, Tiểu Đồng, cám ơn ngươi.”
Lời Tiểu Đồng nói, hoàn toàn chỉ rõ cho Ninh Thải Nhi, nàng cũng hiểu ra, chuyện giữa bản thân và Thiên Quyết công tử, không thể dùng việc trốn tránh để giải quyết vấn đề.
Ninh Thải Nhi siết chặt tay áo, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Đồng, có thể thay ta gửi lời nhắn cho công tử nhà ngươi được không, hai ngày nữa tết lqd hướng hoa, mỗi năm chỉ tổ chức một lần, ta hẹn hắn ở lương đình thành Bắc Lương, có chút việc muốn nói với hắn.”
Tiểu Đồng vui mừng: “Vâng, tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời tới công tử.”
“Vậy ta đi về trước, đợi lúc rảnh,chúng ta lại nói chuyện.” Sau khi Ninh Thải Nhi cáo từ, vội vã rời đi.
Gió mát lướt qua tầng lầu các, hai nam tử một trắng một đen nhìn theo bóng lưng xa dần của nàng.
“Một nữ nhân, dùng thời gian lâu như vậy cũng không giải quyết được, quả nhiên phải gọi người kinh nghiệm phong phú như ta tới dạy ngươi.” Người mặc áo đen cong môi cười, lấy vài quyển sách từ trong ngực, bày trên bàn lqd cẩn thận như đnag nâng niu báu vật, ” “18 cách cưới vợ”, 《 phương phánh nhanh tay bẻ hoa 》《 Khiến cả thành mỹ nhân đều yêu ta 》……”
Thiên Quyết công tử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, khẽ cười: “Kinh nghiệm của ngươi tuy nhiều, nhưng có thành công qua được lần nào không, ngươi còn nhớ rõ Niếp Tiểu Thiến, ngươi bị Ninh Thái Thần và Yến Xích Hà hợp lực phá nhà ngươi tanh bành không.”
Khuôn mặt Huyền Thanh biến thành màu gan heo, nói ấp úng: “Còn không phải do ngươi tạo nghiệt, không nhìn nổi khi thấy hai người họ tốt đẹp, kiên quyết gả nàng cho ta.”
Bàn tay Thiên Quyết công tử nắm chặt, trầm giọng nói: “Ta chứa chấp cô hồn của nàng ra, tất nhiên có ân với nàng ta, sao có thể tha thứ cho sự phản bội của nàng ta.”
Huyền Thanh lắc lắc đầu: “Cái người này, sao ngươi lại như vậy, không trách được nữ nhân kia không muốn ở cùng với ngươi.”
Thiên Quyết công tử nói: “Nàng đã sớm là người của ta rồi.”
Huyền Thanh hừ một tiếng, cô độc oán hận: “Cũng chỉ chiếm đoạt được thân thể của nàng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người khác.”
“Lòng của nàng, hồn phách của nàng đều thuộc về ta.” Thiên Quyết công tử tựa cằm lên cổ tay, đôi mắt dõi theo bóng lưng thản nhiên của nàng, tiếng cười trong vắt, dường như có chí ắt sẽ thành công, “Vĩnh viễn, là của ta.”
Quả nhiên, Ninh Thải Nhi vừa về nhà, vừa thấy mặt đã bị mắng chửi. Ninh Thái Thần vô cùng tức giận, tay cầm cành mận gai, dùng gia pháp với muội muội, may mắn được Ninh mẫu ngăn lại.
Người một nhà không ngừng quát tháo cãi vã, không cho phép Ninh Thải Nhi giải thích. Đúng lúc này, tiếng đập cửa “rầm rầm rầm” vang lên.
Ninh Thái Thần vừa mở cửa, liền thấy mấy gã sai vặt đứng ở bên ngoài, cung kính thở dài: “Ninh công tử, tiểu nhân tới nhận hàng.”
Ninh Thải Thần ngạc nhiên: “Tới nhận hàng gì?”
Gã sai vặt nói: “Hôm qua chủ tử nhà ta đã giao hẹn với Ninh cô nương, mua tất cả lá trà núi Ba Lăng.”
Ninh Thái Thần nghe vậy, nhìn về phía Ninh Thải Nhi, trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú xanh mét.
Gã sai vặt lập tức đẩy xe vào kho hàng, khiêng tất cả các bình đựng lá trà mang lên xe, lại đưa một túi tiền lớn cho Ninh Thái Thần, sau đó nhanh chóng rời đi.
Một tay Ninh Thái Thần cầm túi tiền, quát Ninh Thải Nhi: “Ngươi theo ta tới đây.”
Ninh Thải Nhi nhìn thấy sắc mặt ca ca không tốt, thấp thỏm đi theo hắn vào trong sân.
Ninh Thái Thần trầm giọng hỏi: “Có phải ngươi bị người ta chiếm tiện nghi không hả, mới bán được đống lá trà này?”
Trái tim Ninh Thải Nhi nổ tanh tách.
Không ngờ Ninh Thái Thần đoán đúng bảy tám phần, nhưng quan hệ giữa nàng và Thiên Quyết công tử đâu có kinh khủng như vậy, làm như là nàng làm một giao dịch bán mình.
Ninh Thải Nhi nức nở: “Không có, muội với hắn không giống như huynh nghĩ đâu.”
Trữ Thải Thần lại hỏi: “Vậy như thế nào?”
Ninh Thải Nhi rũ mí mắt, do dự mãi mới trả lời: “Hắn biết muội từ lúc mội vào kinh đi thi, sau đó vì muội mà tới trấn Nhụ Dương.”
“Hắn chính là người mà muội nói, kẻ đã lấy đi sự trong sạch của muội?” Ninh Thái Thần ngạc nhiên hỏi, sau khi tức giận, lại có chút mừng rỡ.
Quả nhiên, nam nhân đã đuổi theo muội muội tới đây, hắn đã nhìn ra muội muội cũng có tình ý với nam nhân kia. Là người từng trải, trong vấn đề tình cảm, hắn cũng không cách nào tránh cứ muội muội.
Ninh Thái Thần nói: “Hắn giấu mục đích gì, nếu như có tình ý với muội, sao không thoải mái mời bà mai tới đây.”
Ninh Thải Nhi không phản bác lại được.
Thiên Quyết công tử từng nói qua không thích mối mai nơi phàm trần, bảo hắn mời bà mai chẳng khác gì đẩy bản thân mình vào đầm rồng hang hổ.
Ninh Thái Thần thấy khuôn mặt muội muội lộ vẻ khó xử, không nhịn được nói thêm vài câu: “Mấy ngày nữa gọi hắn tới đây gặp ta, ta tự nói với hắn nói, nếu hắn dám……”
“Không, muội sẽ nói cho hắn.” Ninh Thải Nhi cắt đứt lời ca ca, “Không cần ca ca quan tâm, muội muội cũng không nhỏ nữa rồi, sẽ xử lý chuyện của mình thật tốt.”
Ninh Thái Thần thở dài: “Cho dù sau này muội lập gia đình, người làm ca ca như ta vẫn muốn quan tâm tới chuyện của muội, tuyệt không để cho ai có thể bắt nạt muội.”
Ninh Thải Nhi vô cùng cảm động, gật nhẹ đầu.
Tình cảm phàm trận dễ dàng bị phai nhạt bởi thời gian nhưng tình thân thì muôn đời cũng không thay đổi.
Đối với Thiên Quyết công tử, nàng là gì, Ninh Thải Nhi muốn biết rõ.
Tết hướng hoa ở Nhụ Dương, tên khác là tết Hoa thần, truyền thuyết kể lqd rằng ngày hôm đó sinh thần của Bách Hoa tiên. Thiếu nữ nơi khuê phòng sẽ ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp, tới miếu Hoa thần thắp hương tế bái, kết bạn, cùng nhau ra ngoại thành đạp thanh.
Trước kia Ninh Thải Nhi chỉ ăn mặc qua loa cho xong, lần này, nàng lại dậy thật sớm, lật tung quần áo trong rương một lần, cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo khiến nàng vừa lòng.
Trữ Thải Thần thấy muội muội chải tóc kiểu Lưu Tô, cả người mặc váy lụa màu vàng nhạt, thướt tha sáng chói đi ra ngoài.
Hắn hơi sững sờ, nhìn kỹ làn da trắng nõn nà của muội muội, tô điểm son phấn nhẹ nhàng, môi nhấp son đỏ, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, ẩn chứa sự linh hoạt mà nhẹ nhàng.
Lần đầu thấy muội muội vô cùng để ý lựa chọn quần áo, Ninh Thái Thần hiểu ra điều gì, cười nói: “Muội muốn đi gặp hắn, đúng không?”
Gò má Ninh Thải Nhi ửng đỏ, không lên tiếng.
Ninh Thái Thần vỗ nhẹ vai nàng, không để cho nàng có thời gian nói: “Lần này không cho phép muội về muộn, nếu không, ta sẽ không khách khí với hăn đâu.”
Ninh Thải Nhi le lưỡi, xoay người, suýt nữa đâm đầu vào Hề Phong đang đi tới đi tới.
Ninh Thải Nhi biết hắn trừ yêu giúp một nhà giàu nào đó ở huyện Nhụ Dương, gần đây chắc là rất bận, nàng nhiệt tình chào hỏi hắn.
“Phong đạo trưởng, đã lâu không gặp.” Ninh Thải Nhi cười khanh khách, hơi nghiên người chào hắn, “Bộ quần áo này có đẹp không?”
Hề Phong nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền đẹp như hoa của Ninh Thải Nhi, đôi mắt hơi mất hồn, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Ninh Thải Nhi thấy hắn ngơ ngẩn một lúc lâu cũng không lên tiếng, bỗng nhiên cảm thấy mình hỏi như vậy rất bất ngờ, sau khi xin lỗi hắn, vội vàng nâng váy chạy ra ngoài.
Hề Phong thắc mắc vì sao nàng lại ăn mặc tỉ mỉ, cẩn thận như vậy, có phải vì ai đó hay không, trong lòng dường như bị thứ gì đó xoắn lại.
Ninh Thải Nhi đứng ở trong lương đình Bắc thành như ước hẹn, nhìn dòng người qua lại không dứt, trông mong ngóng chờ.
Một lúc lâu, vẫn không thấy bóng dáng người nọ.
Á, trách nàng nhất thời hồ đồ, quên không hẹn thời gian cụ thể, làm sao Thiên Quyết công tử biết được khi nào nàng tới. Nhưng cũng có khả năng là Tiểu Đồng quên nói với hắn.
Càng nghĩ càng sôt ruột, đầu vai bỗng nhiên bị vỗ nhẹ, Ninh Thải Nhi cười hì hì xoay người: “Ngươi đã đến rồi…… Lưu đại ca?”
Mừng rỡ bỗng nhiên bay sạch không còn sót lại chút gì.
Lưu Minh ngượng ngùng gãi đầu, nói lắp bắp: “Thải Nhi, hôm nay muội…… Thật là xinh đẹp.”
Ninh Thải Nhi nói khách sáo: “Cám ơn.”
Lưu Minh ngượng ngùng hỏi: “Thải Nhi, hôm nay muội đi một mình sao? Ta…… Ta có thể đi đạp thanh cùng muội được không.”
Ninh Thải Nhi há hốc mồm, vừa định từ chối, bỗng nhiên, thắt lưng bị ôm lấy bởi một cánh tay mạnh mẽ thon dài, kéo nàng vào trong một lồng ngực rộng rãi kiên cố.
“E rằng không được đâu, nàng đã có người đi cùng rồi.” Giọng nói lạnh nhạt xa cách vang lên bên tai, Ninh Thải Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một lqd khuôn mặt thon gọn đang ngắm nhìn nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt lưu luyến, mê hoặc lòng người.