Đọc truyện Thiện nam tín nữ – Chương 69
Ngày đó, công ty điện ảnh trên danh nghĩa Cận Chính Lôi, nhiều hộp đêm và phòng tắm Phân Lan bị niêm phong, phố Ninh Ba cũng có rất nhiều cảnh sát ra vào.
Chiêm Tiểu Mỹ khóc lớn: “Các người gạt con, cha con không có chết.”
Mỹ Nhược phân phó người hầu, ôm bé khóc thành tiếng, bế bé lên xe, cùng cô Bảy quay về Bạc Phù Lâm.
Cô Bảy trải đời phong phú, tuy rằng lo sợ không yên, nhưng giống như ngày xưa, nấu nồi nước canh. Mà Tiểu Mỹ một mực trốn trong phòng, không chịu xuống lầu.
Mỹ Nhược ngây ngốc lắng nghe tiếng khóc từ lầu hai truyền tới, cho tới khi Lộ Vi nghe tin chạy tới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng thì thào lặp lại: “Hắn đã chết, cuối cùng hắn cũng đã chết rồi.”
Lộ Vi ôm chặt nàng.
“Lộ Vi, năm đó, bạn và Diêu Linh Khang giúp tôi chạy trốn. Tôi bỏ mặc cô Bảy và Tiểu Mỹ, tha hương mười năm. Một khoảnh khắc đó, tôi mong hắn chết trước mặt tôi.”
Lộ Vi gật đầu, vuốt tóc nàng.
“Rốt cuộc cũng toại nguyện. Rốt cuộc.”
Đinh Lộ Vi về nhà, bất an hỏi chồng: “A Như nói được toại nguyện, rõ ràng đang cười, tại sao em lại cảm thấy cô ấy khổ sở?”
Diêu Linh Khang do dự nói: “Có lẽ, dây dưa quá lâu, đã không còn hận.”
Lộ Vi mở to mắt: “A Như không có khả năng yêu người kia.”
“Lúc trước chúng ta cãi nhau, em sẽ khiến anh lăn lóc, cũng chưa chắc biết rõ tình yêu.”
“… Em không yêu anh, em chỉ đồng tình thôi.”
“Phụ nữ,” Diêu Linh Khang lắc đầu thở dài. “Miệng trái lòng.”
Không tới mấy ngày, Mỹ Nhược được mời vào sở cảnh sát Cửu Long. Nàng tưởng rằng là tới nhận thi thể, nào biết ảnh sát mời nàng hợp tác, khuyên bảo nàng cung cấp mẫu máu Tiểu Mỹ.
“Vì sao?”
“Vào ngày xảy ra sự việc, người nhà Lưu Bảo Hoa báo hắn đã mất tích 24 giờ.” Người thành lập chuyên án điều tra Cận Chính Lôi trầm ngâm nói. “So sánh với hồ sơ nha khoa của gia đình Lưu Bảo Hoa, một trong ba xác chết có một người tương xứng.”
Mỹ Nhược không dấu nghi hoặc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổ trưởng nói: “Cận Chính Lôi từng mua rất nhiều súng ống đạn dược, cùng người khác cấu kết phạm pháp, cảnh sát hoài nghi bọn họ mưu đồ cướp ngân hàng hoặc là bắt cóc. Tin tức này là yêu sách của Lưu Bảo Hoa báo với cảnh sát. Vì vậy, Lưu Bảo Hoa chết, có thể là kết quả trả thù. Chúng tôi có đầy đủ lý do hoài nghi, núi Mạo, Tân Giới là một cái bẫy, được an bài từ trước.”
___”Anh ở lại nhà cô ta không hơn năm phút, sau đó trốn tới Tân Giới.”
Mỹ Nhược cố gắng bình tĩnh: “Các người hoài nghi anh ta không chết?”
“Cảnh sát thương vong vô số, chúng tôi cần xác nhận.”
“Các người có thể tìm nha sĩ của hắn.”
Tổ trưởng phiền muộn.
Một vị cảnh sát cao cấp bên cạnh trả lời: “Cận Chính Lôi không tới bệnh viện chính quy làm răng, chúng tôi tìm tới góc phố sầm uất tìm phòng khám bệnh lấy chứng cứ, bác sĩ kia vì tiền nhiều, sau mỗi lần khám bệnh đều hủy đi ghi chép.”
Mỹ Nhược nhớ kỹ hơn mười năm trước, phố Anh Đào có một vị bác sĩ, đã từng lừa gạt nàng, khám răng rất đau, làm cô Bảy tức giận vô cùng.
Nàng xúc động cười to.
Tổ trưởng ho khan một tiếng, tiếp tục khuyên bảo: “Hiện tại kỹ thuật xét nghiệm DNA đã có thể sử dụng trong vụ án hình sự, kế hoạch của chúng tôi là lấy mẫu của thi thể và máu của Chiêm Tiểu Mỹ đưa tới Mĩ làm xét nghiệm. Chiêm tiểu thư, hy vọng cô có thể hỗ trợ.”
___”A Như, nếu muốn tôi chết, nhớ phải xác định nhịp tim và hơi thở của tôi.”
Mỹ Nhược nhắm mắt, chậm rãi mở miệng: “Tôi từng nói qua, tôi đã nói toàn bộ những gì tôi biết cho các người.”
“Chẳng lẽ cô không muốn xác nhận sống chết của hắn?”
Người như hắn, tuyệt sẽ không cam lòng bị giam mười bốn năm, như vậy, hắn lại cam tâm chết dưới súng ống?
Mỹ Nhược đáp: “Tôi sẽ khuyên bảo em gái.”
Chiêm Tiểu Mỹ cự tuyệt: “Bọn họ hại chết cha em, tại sao em phải giúp họ?”
Mỹ Nhược trầm mặc.
Chiêm Tiểu Mỹ khóc lớn: “Chị và bọn họ giống nhau, cha em chết rồi, chị không có khóc, một giọt nước mắt cũng không có!”
“Tiểu Mỹ!” Mỹ Nhược nghẹn ngào. “… Chị không tin hắn đã chết. Chị còn một tia hy vọng, một tia.”
Tiểu Mỹ mở to mắt nhìn nàng.
Ngày hôm sau bé ngừng khóc, nhu thuận đi lấy máu. Nữ cảnh sát trấn an bé, bé không quan tâm, chỉ nắm chặt ống tay áo Mỹ Nhược, Mỹ Nhược ôm bé.
Tổ trưởng nói cảm ơn, Mỹ Nhược lắc đầu. “Hy vọng có tin tức sớm cho tôi biết.”
Nhân viên khoa xét nghiệm tới báo cáo, nghe thấy hai người kia thì thầm, toàn thân nàng rét run, lạnh tận xương tủy.
Nàng hỏi: “Em là nhóm máu AB?”
Tiểu Mỹ gật đầu, “Lúc ở trường học kiểm tra, em là nhóm AB, Mai Linh là nhóm máu B, Bảo Nhi là nhóm máu B. Chị nhóm máu gì?”
“Nhóm máu A.” Mỹ Nhược cười lớn. “Tiểu Mỹ, em ra ngoài được không? Chị có mấy câu cùng mấy chú này nói.”
Tiểu Mỹ lúng túng gật đầu.
Mỹ Nhược nhìn mấy người phụ nữ đưa em gái mình ra ngoài, sau đó nói: “Các người không cần làm xét nghiệm nữa, Cận Chính Lôi nhóm máu O.”
Ánh mắt tổ trưởng ngờ vực.
Nhân viên khoa xét nghiệm giải thích: “Cha mẹ nhóm máu O không có khả năng sinh con nhóm máu AB.”
“Tức là nói, Chiêm Tiểu Mỹ không phải là…” Có người kinh ngạc.
Mỹ Nhược cười khô khốc. “Không phải.”
Trở lại Bạc Phù Lâm, nàng ngồi một mình trong phòng, gọi điện: “Cậu, cha Tiểu Mỹ là ai?”
Chiêm Tiếu Đường nổi giận: “Làm sao tao biết? Dù sao không phải là tao!”
“Cậu nhất định rõ, người mẹ thân cận nhất là cậu!”
“A Như, công ty điện ảnh liên tục bị thanh tra, xung quanh đều là phòng viên. Cậu bận tới đầu bốc khói, không có rảnh cùng con nói chuyện xưa.”
“Là tay họ Lý kia sao? Mẹ từng có ý gả cho hắn, cùng hắn tới Singapore.”
“… Cậu thật sự không rõ, mẹ con không có nói qua. Hoặc là, chính mẹ con cũng không rõ.” Chiêm Tiếu Đường thở dài. “Lúc ấy loạn như vậy, mẹ con lại điên điên khùng khùng.”
Mỹ Nhược che mặt, nước mắt chảy ra.
“Những ngày này, tôi gặp ác mộng.” Nàng nói với Chương tiến sĩ. “Trong mộng mẹ tôi cười to.”
“Giống như ở hành lang bệnh viện, tiếng cười trào phúng, đắc ý, điên cuồng.”
Nước mắt lại tràn ra khóe mặt, Chương tiến sĩ đưa nàng khăn tay.
“Ngày đó, bà ấy cười, hỏi tôi A Như, con thích em trai hay em gái. Bọn họ đã có con, con của hắn. Tôi gian nan mới tìm được lý trí, nói Con đều thích.”
“Người không rõ ràng mà nói với tôi như thế, có ý vị gì.”
Chương tiến sĩ bình tĩnh nói: “Tôi biết. Cô quen hắn trước, cứu hắn. Cô coi hắn ngang hàng, thậm chí là vật phẩm sở hữu của cô. Người nuôi dưỡng và người được nuôi dưỡng, thường sinh ra cảm giác bảo hộ và chiếm hữu. Ngày đó bắt đầu, quan hệ các người chuyển biến, cô cảm thấy bị hắn phản bội.”
Nước mắt Mỹ Nhược rơi như mưa. “Hắn hại mẹ, tổn thương tôi. Mẹ hận hắn, cũng hận tôi. Vì vậy, mẹ lừa hắn, cũng lừa tôi, tổn thương tôi, làm tôi căm hận hắn gấp bội.”
“Tôi khuyên hắn lấy mẹ, chi Tiểu Mỹ một người cha. Có trời mới biết tôi bao nhiêu khổ sở…” Nàng khóc không thành tiến. “Đó là một thế giới như thế nào?”
“Cô nghĩ ai là người vô tội nhất?” Chương tiến sĩ cầm tay nàng.
“Tôi không biết.” Nàng cười đau đớn.
“Như vậy chỉ khiến cô tan vỡ. Chiêm tiểu thư, tất cả đã qua.”
Nàng lắc đầu, không qua được, nó đã khắc sâu trong lòng nàng.
Bên ngoài chùa Huyền Tự, hắn vì nàng đốt một đoạn hương; ở trước cửa nhà hắn, hắn nghênh đón họng súng trong tay nàng; ngoài cửa phòng sinh, hắn hút rất nhiều thuốc; nhà ở lưng núi, hắn lẳng lặng chờ nàng từ sau cửa bước ra. Đôi môi kia muốn nói xin lỗi, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, đau đớn, đang ở trong mộng nhìn nàng, cùng với mẹ đang điên cuồng cười.
“… Hắn.” Chương tiến sĩ giãy giụa. “Cận Chính Lôi tiên sinh, là bệnh nhân thứ hai của tôi.”
Mỹ Nhược mở to đôi mắt nhòe nước, nhìn nàng ta.
Chương Huệ Sơn chậm rãi nói: “Hắn, hắn cũng thống khổ. Làm cho người ta vui mừng chính là, hắn ý thức được thống khổ bởi hành vi của hắn. Hắn thức tỉnh, vô cùng hối hận. Hắn nói, hắn thiếu nợ cô rất nhiều, kiếp sau hắn trả lại toàn bộ.”
Mỹ Nhược ngây ngốc, hồi lâu mới tìm được tiếng nói của mình. “Hắn nói như vậy?”
Chương Huệ Sơn gật đầu.
“Hắn thiếu nợ tôi rất nhiều, kiếp sau trả toàn bộ?” Nàng vô lực. “Tôi không tin hắn chết… Tôi không tin.”
Mỹ Nhược vuốt ve hai chiếc nhẫn kim cương trên tay, một cái là nhẫn đính hôn cùng Đinh Duy, một cái là quà của Cận Chính Lôi.
Năm đó sinh nhật nàng, bọn họ tới khách sạn Bán Đảo ăn cơm Tây. Một người thô lỗ như hắn, cái gì cũng không biết, mời người tới kéo violon, mang nàng đi du thuyền, hóng gió biển. Năm nay sinh nhật, không phải hắn có ý định mang nàng đi Tân Giới sao?
Hắn nói. “Chỉ sợ không có…”, nói là “Chỉ sợ không có cơ hội.”?
Vì vậy đem quà sinh nhật tặng trước cho nàng.
Khi hắn còn sống, lòng nàng đầy hận thù và không cam lòng, hắn ở phía sau, muốn đem tất cả những điều tốt đẹp cho nàng.
Nước mắt lã chã.
Vành mắt Cô Bảy đỏ hoe. “Cô nhỏ, con cùng Tiểu Mỹ đi đi. Tôi già như vậy, không thể đọc được tiếng anh, cục di dân sẽ không cho tôi đi cùng hai người.”
“Cô Bảy…”
“Con nghe tôi nói, cô Bảy chăm sóc các con từ bé tới giờ, cảm thấy mãn nguyện rồi, nên cùng bác chồng tới viện dưỡng lão thôi.”
“Cô Bảy, người cam lòng bỏ chúng con?” Mỹ Nhược xoay nhẫn, trầm ngâm nói. “Bán đi một chiếc, cũng đủ di dân rồi.”
Phương Gia Hạo ở sân bay đón họ, ôm Mỹ Nhược một cái. “Milan, em mà không trở lại, kỳ nghỉ đông năm nay anh sẽ đi tìm em.” Lại nhìn Tiểu Mỹ, huýt sáo hỏi. “Ai đây?”
“Em gái tôi. Tiểu Mỹ.”
Tiểu Mỹ mở to mắt. “Hắn không biết nói tiếng Trung? Em chưa từng gặp qua hắn, chị, đây là bạn trai chị?”
Ngày thứ hai Chiêm Tuấn Thần mới tới, trông thấy Mỹ Nhược liền cười. “Tôi đã cho rằng em không có ý quay về.”
“Tôi cho rằng chúng ta là người nhà.”
Giống như lần đầu gặp mặt, hắn vẫn chìm đắm trong ánh mắt nàng, một lần nữa kìm chế, vươn tay ôm lấy nàng.
Hắn nói nhỏ bên tai nàng: “Hoan nghênh về nhà.”
“Đa tạ.”
Hai mắt chạm nhau, lòng Mỹ Nhược hiểu rõ, hắn biết vì sao nàng đa tạ. Không chỉ bởi sự trợ giúp của hắn, còn lúc trước hắn rời đi, hắn đã lý trí đồng ý cự tuyệt.
Hắn giật nhẹ khóe miệng. “Chúng ta là người nhà.”
Mỹ Nhược bảo em gái. “Tiểu Mỹ, tới đây gọi cậu.”
Bọn họ ở nhà trọ Khẳng Tân Đốn, Tiểu Mỹ và con trai chú Tứ Cửu học cùng một trường.
Hoàn cảnh mới đối với Tiểu Mỹ rất tốt, nhưng bé lại không cho là thế. “Bọn họ cười nhạo phát âm của em.”
“Bọn họ ghen ghét em thành tích học tập tốt.”
Chiêm Tiểu Mỹ tuy ở trong nước thành tích bình thường, nhưng ở đây có thể cầm bằng A, bé mừng thầm. “Chị, chị nói rất đúng.”
Nói đúng ra, bé vẫn sẽ phàn nàn với cô Bảy. “Con nhớ nhà, nhớ phố Ninh Ba, nhớ Mai Linh và Bảo Nhi. Cô Bảy, cô có nhớ nhà không?”
Không có việc gì làm ở Tứ Phúc Cửu Hỉ, cô Bảy ngồi uống trà chiều nói: “Có con, có cô nhỏ, cô Bảy thấy đủ rồi. Phố người Hoa có không ít người di dân từ cảng tới, bọn họ rất tốt.”
“Cô Bảy, người cũng không hiểu con. Con rất thương tâm.”
“Tiểu Mỹ, cô Bảy biết.” Cô Bảy ôm chặt bé. “Con nhớ cha con.”
Nước mắt Tiểu Mỹ chảy ra, cô Bảy thở dài.
“Chị không nhớ cha sao?”
Cô Bảy lại thán. Sao lại không nhớ? Nàng một mực đeo chiếc nhẫn kia, thường xuyên nhìn cả đêm.
Mùa xuân, Luân Đôn bị mưa bụi bao phủ, Mỹ Nhược nhận được điện thoại của Đinh Duy.
“A Như, em sống tốt chứ?”
“Tốt, anh thì sao?”
“Cũng tốt.”
Cả hai yên lặng. Mỹ Nhược mở miệng nói: “Xin lỗi.”
Đinh Duy cũng nói: “Xin lỗi.”
Hai người cùng nhau cười.
“Duy, anh nói trước đi.”
“… Lộ Vi nói cho anh biết, em quay về cạnh hắn sống rất tốt. Anh rất ghen ghét, cũng có một tia giải thoát. A Như, em nói đúng, anh là kẻ yếu, ở trước mặt là gia đình và tình yêu, anh nhát gan, tình nguyện tin bị phản bội, cũng không dám tranh thủ.”
“Em muốn xin lỗi, Đinh phu nhân tới cản trở, kỳ thật em có thể tranh thủ, nhưng em không có. Em cũng cảm giác được giải thoát, chỉ là bị thù hận che giấu.”
“Anh rất hổ thẹn.”
“Em xin lỗi.”
Hai người lại cùng cười.
Đinh Duy hỏi: “Lộ Vi nói em về Luân Đôn, em có kế hoạch gì?”
“Chăm sóc em gái và cô Bảy, nuôi Mang Phi, tìm một bảo tàng làm việc, mua một chiếc xe Second hand, nghỉ đông đi du lịch.”
___”Cùng em nuôi Mang Phi, làm người phát ngôn của em, cho tới khi em phiền chán thì thôi.”
Đinh Duy nghẹn ngào: “Như vậy rất tốt.”
Mỹ Nhược xoay nhẫn, nói: “Duy, bảo trọng.”
“Em cũng thế, bảo trọng.”
Mỹ Nhược đi phỏng vấn về, trong nhà có hai người mặc âu phục đang cùng cô Bảy và Tiểu Mỹ trừng mắt to mắt nhỏ.
Cô Bảy nói: “Có người tới, nói huyên thuyên cái gì đấy.”
Tiểu Mỹ bổ sung: “Chị, bọn họ muốn gặp chị, nói từ Thụy Sĩ tới.”
Mỹ Nhược mời bọn họ ngồi, bảo cô Bảy dâng trà, lúc này mới hỏi có chuyện gì.
Một vị từ ngân hàng Thụy Sĩ đại diện, xưng là luật sư.
“Chiêm tiểu thư, tôi là luật sư được người ta ủy thác, quản lý ngân quỹ trên danh nghĩa vì cô.”
Mỹ Nhược kinh ngạc: “Tôi chưa bao giờ ủy thác bất cứ cái gì cho luật sư, không có quỹ ngân sách nào.”
Luật sư nói: “Bốn năm trước chúng tôi nhận được lời ủy thác của một tiên sinh họ Cận, làm một quỹ ngân sách vì cô, hàng năm đầu tư tiền lời đều đi vào ngân hàng Thụy Sĩ, mỗi năm Cận tiên sinh sẽ phái người qua kiểm tra tài khoản một lần. Nhưng mà, năm nay, Cận tiên sinh chưa từng liên lạc, gần đây chúng tôi biết Cận tiên sinh đã chết, đành phải tìm tới đây.”
Mỹ Nhược trấn tĩnh, hỏi: “Ngân hàng Thụy Sĩ nào?”
Một vị khác đáp: “Ngân hàng liên hợp Thụy Sĩ.”
Nàng cười thảm: “Tôi có thể biết, tài sản trên danh nghĩa là bao nhiêu không?”
Luật sư lau mồ hôi. “Đây là mục đích chuyến đi của chúng tôi.” Họ mở văn kiện.
“Chiêm tiểu thư, đây là giá trị gia tăng của tổng tài sản.” Họ truyền đạt bằng một chồng văn bản tài liệu.
“Đây là tổng tài sản bề ngoài.” Lại một chồng khác.
___”A Như, tôi sẽ báo đáp em, tôi làm nhiều tiền, mua cho em quần áo mới, đưa em đi học, cho em làm tiểu thư. Một ngày kia tôi không may mắn, chết giữa đường giữa chợ, tôi sẽ dành hết tiền cho em.”
Hai mắt nàng đẫm lệ, trả đối phương. “Xin lỗi, tôi nhìn không được.”
Luật sư nhận lại, giải thích từng cái.
___”Tôi thiếu nợ cô ấy rất nhiều, kiếp sau hoàn trả toàn bộ.”
___”Yên tâm, sẽ có người trả lương cho mẹ em, nuôi em thật tốt.”
___”Em một mực bỏ qua sự thật, em rõ ràng, anh thích em.”
___”Anh thật sự không hiểu, làm sao em mới vui vẻ, vì sao mới tốt cho em.”
___”Anh giống như làm cái gì cũng sai, chỉ biết làm em khóc.”
___”Tôi thất bại. Tôi buông tay.”
___”A Như, rốt cuộc em lại là của anh.”
___”Chỉ có một người làm anh khổ sở, em biết đó là ai.”
___”A Như, anh thử qua em, tới đây tìm em, nằm cùng một giường, ngủ qua không dưới một lần, tay em cũng không run.”
___”Anh cá không nổi, anh nhận thua.”
Nàng đau buồn vô cùng.
“Cô Bảy, chị và cha có chuyện gì thế? Vì sao chị khóc thương tâm như thế?”
Cô Bảy thở dài.
“Cha đã mất, vẫn không thể nói cho con biết à?”
Cô Bảy nói: “Đợi con lớn chút nữa.”
“Chiếc nhẫn của chị là cha tặng sao?”
Cô Bảy gật đầu.
“Vì sao cha không chôn cạnh mẹ?”
Cô Bảy không phản bác.
“Vì sao cha mang hết tài sản cho chị?”
“Cho con cũng giống như thế.”
“Con muốn cha, không cần tiền.”
Cô Bảy ôm Tiểu Mỹ, cùng bé khóc. “Oan nghiệt, oan nghiệt.”
“Cô Bảy, nói con biết, con muốn biết chuyện gì xảy ra.”
Cô Bảy gạt lệ. “Năm đó, cô nhỏ còn rất nhỏ, mới mười mấy tuổi, giống như Tiểu Mỹ vậy, rất thông minh hiểu chuyện…”
Chiêm Tiểu Mỹ không kêu la về phố Ninh Ba nữa, cố gắng kết giao bạn bè, Halloween năn nỉ Mỹ Nhược giúp nàng làm đèn bí đỏ, cùng con út chú Tứ Cửu đi qua nhà hàng xóm xin kẹo, thi cử toàn cầm bằng A.
Mỹ Nhược hỏi bé: “Em muốn thưởng gì? Lễ Giáng Sinh đi du lịch được không?”
Tiểu Mỹ thất vọng. “Chỉ du lịch thôi ạ?”
“Có nghĩa muốn chị đưa tới nới chị từng học không?”
Tiểu Mỹ hưng phấn: “Ở Oxford sao?”
Mỹ Nhược gật đầu.”
“A Mo cũng đi sao?”
“A Mo phải hỏi qua mẹ.”
“Em đi gọi điện.” Bé ủy khuất tố khổ trong điện thoại. “A Mo, tôi cho rằng chị sẽ đưa tôi tới Sao Diêm Vương.”
Mỹ Nhược cười trộm. Nàng tới giường em gái, tìm giỏ xách, cột nơ bươm bướm nhỏ lên cổ con cún rồi đặt nó gối lên bụng Mang Phi, một mèo một chó nằm ngáy o o.
Ngoài cửa tuyết rơi, cô Bảy hô: “Tới giờ ăn cơm rồi, Tiểu Mỹ đi rửa tay đi.”
Mỹ Nhược kéo bức màn, lập tức kinh hãi. Ngón tay nàng run rẩy kịch liệt, mở cửa sổ ra. Dưới lầu một người đang ngồi trên bậc thang, ngồi trên tuyết lạnh lẽo.
Người nọ đội chiếc mũ cũ rích, không cách nào nhìn rõ gương mắt. Nhưng chỉ bằng giác quan thứ sáu, Mỹ Nhược biết đó là ai.
Nàng chạy vội xuống lầu, lúc mở cửa lại nhát gan. Nếu như năm đó giống như khi nàng mở thùng xe, lựa chọn khác, như vậy, có thể có những sự tình kéo dài hơn mười năm không?
A Như, A Nhưu.
Có giọng nói quen thuộc gọi nàng, giống như ở ngoài cửa, lại như tận đáy lòng.
Nàng yên lặng mở cửa.
Người ngoài cửa nghe thấy âm thanh, đứng dậy, nghênh đón nàng.
Nước mắt nàng lăn xuống, không kìm nổi.
Cận Chính Lôi cởi mũ, râu ria xồm xoàm, gương mặt đầy gian nan vất vả.
“Anh đi hơn 600km.” Hắn chỉ bên đường một chiếc xe second-hand xưa cũ. “Buổi sáng mới tới, giờ rất mệt.”
Mỹ Nhược liều mạng cắn môi, không cho mình khóc lớn.
Hắn cười khổ. “Anh chỉ cầu ba bữa cơm, một nơi dừng chân.”
Nàng mơ hồ nhớ tới từng nghe qua lời nới như vậy, muốn bật cười, nước mắt càng chảy ra. Mỹ Nhược khàn giọng hỏi: “Anh nhập cư trái phép tới đây sao?”
Ánh mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, lập tức nhếch môi. “Là nhập cư trái phép tới đấy, anh tới tìm A Như.”
HOÀN CHÍNH VĂN