Bạn đang đọc Thiện nam tín nữ – Chương 15:
Bị vác lên vai, Mĩ Nhược dùng toàn bộ sức lực hét lên.
Lúc bị ném xuống, hai gò má nàng đã đỏ bừng.
Dây lưng bị nới lỏng, vì vậy, không đợi Mĩ Nhược đứng vững, quần lập tức trượt xuống mu bàn chân.
Cận Chính Lôi vuốt ve cặp đùi trắng nõn của nàng, sau đó đi đóng cửa.
Mĩ Nhược kéo quần áo lên, cố gắng che cơ thể lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nơi này của hắn dường như có vô số cửa, tiếng khóa lách tách vang lên không ngừng, mỗi tiếng như một lời thông báo rằng, thời thiếu nữ vô ưu vô lo của nàng sắp kết thúc ở cái tuổi mười bốn.
Rất đáng tiếc, vì bản thân còn chưa trải qua nhiều vui vẻ khi còn là thiếu nữ.
Tiếng giày da truyền đến, Mĩ Nhược không dám ngẩng đầu, ánh mắt của hắn nhất định lúc này dừng lại trên đùi nàng.
“Còn chưa cởi xong?” Ngữ khí của hắn có chút không kiễn nhẫn.
Dường như nếu nàng chậm chạp hơn một chút nữa, hắn sẽ nhào lên, tự tay đem quần áo của nàng lột sạch. Mĩ Nhược ừ một tiếng, bắt đầu luống cuống cởi từng cúc áo.
Cởi được hai cúc, nước mắt của nàng chảy thành hai chuỗi, rơi trên sàn nhà, thành một vệt nước đọng màu đen.
“Tôi mới 14 tuổi.” Nàng nén nước mắt, nhìn xuống sàn nhà nói, “Anh không thể tàn nhẫn như vậy.”
“Em hỏi cô Bảy mà xem, có phụ nữ 14 tuổi có thể sinh đẻ được rồi.”
“Thời đại đã khác rồi, ngày hôm nay đã có rất nhiều phụ nữ thành công, có địa vị trong xã hội, tuy rằng sức lực nhỏ bé, nhưng không hề phụ thuộc người khác.”
Hắn cười ra tiếng, sau đó nằm vật xuống giường.
“A Như, em đang giảng đạo cho tôi sao?”
“Tôi…” Nàng mếu máo, nước mắt rơi xuống. “Tôi mới 14 tuổi, thân thể còn chưa phát triển hết, anh nói chờ tôi lớn lên. Chờ ngực tôi được 38C, được không?”
Ánh mắt của hắn ngừng lại, đem nàng kéo lên giường. “Ngực Đàm Tiếu quá lớn, xệ. Tôi thích như A Như em, đầy đặn.” Nói rồi liền mở rộng vạt áo trước ngực nàng, cầm chặt một bên ngực nhỏ.
Bầu ngực mềm mại được bọc trong lớp áo lót vải bông màu trắng, lại bị bàn tay thô to của đàn ông giữ lấy, trắng – đen đối lập làm cho nó lộ rõ vẻ đáng thương.
Hắn luồn vào trong, dùng ngón tay khẽ gẩy đỉnh nhọn, cơ thể Mĩ Nhược không tự chủ run rẩy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đối xử với tôi như vậy, anh không có đạo nghĩa giang hồ! Cửu Long Thành cũng không có người đáng sợ như anh.”
Mắng xong nàng bị hắn kéo xuống, nằm trên lồng ngực hắn.
Hắn lật người, đè lên chân tay nàng.
“Biết không, nếu tôi tìm thấy em muộn một chút, sẽ có chuyện gì xảy ra?” Hắn chậm rãi đặt câu hỏi. “Một cánh tay từ trong một ô cửa vươn ra, đều có thể đem em kéo vào, trọn đời không thấy ánh mặt trời. Sẽ có người lột sạch quần áo em, như thế này…”
Hắn xé áo nàng, Mĩ Nhược sợ hãi kêu một tiếng, chặn lại, hai tay lại bị hắn nắm chặt, đặt lên đỉnh đầu. Sắc mặt Cận Chính Lôi trầm xuống, nhìn vào mắt nàng, đem áo lót đẩy lên cổ, bầu ngực trắng nõn lộ ra trong không khí.
Nàng bất lực mà thở gấp.
“Sau đó sẽ như thế này…” Hắn ngậm một quả anh đào trên bầu ngực.
Nàng khóc thút thít: “Không muốn! Cô Bảy… Cô Bảy cứu con…”
“Kêu cô Bảy cũng vô dụng, quỷ cũng không cứu được em.”
Hắn luồn tay vào bên trong quần lót nàng.
Mĩ Nhược trong nháy mắt căng thẳng, cong eo lên, đánh lên mặt hắn, cầu xin: “Tôi không dám nữa, tôi biết sai rồi, tôi sẽ không bao giờ vào đó nữa, cũng không tìm chú Tay Độ, không chạy nữa. Về sau tôi sẽ ngoan ngoãn, van xin anh, đừng sờ, đừng sờ chỗ đó.”
Nàng khóc lớn.
Cận Chính Lôi ném áo rách của nàng sang một bên, đồng thời, trên đùi nàng bị một thứ gì đó cứng rắn chạm vào, nàng càng giãy giụa nó càng cứng, giờ phút này, chỉ chờ bộc phát giữa hai chân nàng.
Nàng giống như cảm nhận được cái gì, hít sâu một hơi, kéo căng thân thể tránh đi, tiếng khóc càng thêm thê lương.
“Nếu tôi gặp em ở đó một lần nữa, tôi sẽ cắt bỏ chân em.”
Nàng nức nở, gật đầu: “Tôi nghe lời mà, tôi cam đoan với anh! Anh thả tôi ra.”
Thả nàng? Không thả nàng?
Cận Chính Lôi do dự.
Tiếng khóc của nàng khiến cho hắn mềm lòng.
“Tôi sẽ nghe lời, về sau nghe lời anh nói. Tôi sẽ không lừa anh, tôi sẽ đi Belilious học hành thật tốt, sau đó anh muốn thế nào liền như thế đó.” Nàng khẩn cầu. “Chỉ cần anh chờ tôi lớn một chút nữa thôi.”
Nha đầu ranh ma, tôi tin em cuối cùng sẽ vì em mà tức chết.
Cận Chính Lôi nắm tay nàng, đặt lên bụng dưới của hắn, “A Như, tôi mà buông tha em, hắn làm sao bây giờ?”
Bị hắn túm chặt tay, nàng hoảng sợ. Hắn gia tăng sức lực, không cho nàng thoát. “A Như, em định an ủi hắn như thế nào?”
Nàng hít một hơi, “Tôi không biết!”
“Các chị gái ở Tiên gia không dạy em hầu hạ đàn ông như thế nào sao?”
Đánh chết nàng cũng không thừa nhân. Nàng liều mạng lắc đầu: “Không có.”
“Thật không? A Như, đừng nói dối ta.”
Nàng mếu máo, ủy khuất nói: “Dùng tay.”
“Còn gì nữa?”
Hắn đè lên nàng, hơi thở nóng bỏng, em trai của hắn giờ phút này trong tay nàng, giống như thân thể hắn liên tục nhúc nhích, làm cho hắn rất khó chịu.
“A Như.” Hắn không kiễn nhẫn nữa rồi.
“Dùng… dùng miệng.”
Hắn lộ ra bộ mặt hài lòng, buông tay nàng ra, ánh mắt chuyển đến môi nàng. “A Như ngoan.”
“Tôi không muốn. Rất bẩn.”
Nghe nàng cự tuyệt, hắn nhướn mắt, một tay lại dò xét bên hông nàng.
“Tôi sẽ dùng miệng! Đồng ý với anh.” Nàng nói điều kiện. “Anh đi tắm trước đi.”
Thấy mặt hắn lạnh đi, nàng vội nói, “Cái kia của anh, nếu dính nước tiểu, tôi sẽ bị ám ảnh tâm lí, sau đó…”
Hắn cười to, “Tốt, tôi đi tắm, không để cho A Như ám ảnh.” Hắn bóp má nàng, “Ngoan, nghe lời, đợi ta.”
Hắn cởi áo, lộ ra cánh tay xăm hình Thanh Long, rồi biến mất ở cánh cửa phòng tắm.
Mĩ Nhược ngồi trên giường, cài lại cúc áo, từ trong kia truyền đến tiếng nước rào rào, nàng chạy tới chỗ cánh cửa, mở ra, bên ngoài là một phòng lớn, nàng tiếp tục đi, mở khóa ra.
Sau đó, nàng há hốc mồm.
Lúc nàng đi lên, xung quanh là ngọn đèn lờ mờ, hoàn toàn không thấy rõ căn phòng này như thế nào.
Đây là một phòng khách lớn, ước chừng bằng phòng học, hình bát giác, mỗi bức tường đều có hoa văn. Trần nhà rất cao, vì vậy cửa phòng cũng rất lớn, nàng đứng ở giữa phòng nhìn xung quanh, nổi hết da gà.
Nơi ở của tên này cũng biến thái giống như hắn vậy.
“Đây là quán bán thuốc viện cũ, khó khăn lắm mới mua được. Thỏ khôn đào ba hang, tôi có một cái này là đủ rồi.”
Thời chiến tranh có rất nhiều quán thuốc viện cùng khách điếm, người phương Đông học theo người phương Tây, lắp rất nhiều thiết bị xa xỉ. Có những quán lén khai trương buôn bán, có những quán buôn bán ngầm.
Mĩ Nhược từng nghe tay chân Hoa Lão Hổ nói, hôm nay mới có dịp thưởng thức. Nàng gượng cười, “Vô cùng… rất nghệ thuật.”
“A Như…”
Giọng của hắn như mệnh lệnh, Mĩ Nhược xoay người, Cận Chính Lôi khỏa thân, khoanh tay đứng cạnh cửa, trong ánh sáng mờ mờ, hắn rất cao, cường tráng, bắp tay cuồn cuộn, dường như chỉ cần đứng đó, cũng mang cho nàng áp lực vô cùng.
Mĩ Nhược không dám nhìn xuống.
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, từng bước một lại gần.
Hắn ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng.
Nhưng ngay lập tức hắn không hài lòng, “A Như, vươn lưỡi ra.”
Mĩ Nhược ngoan ngoãn nghe lời.
Cận Chính Lôi hôn nàng lẫn nữa, môi lưỡi dây dưa, ôm nàng hướng căn phòng sâu nhất.
“Không muốn ở trên cái giường kia.” Nàng khẩn cầu.
Hắn dừng chân, nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, không khỏi cười rộ lên, “Nơi này mười ngày nửa tháng mới vệ sinh một lần. Ga giường rất bẩn, em chịu khó một chút.”
Nàng tựa lừa bản thân có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng vẫn còn sợ hãi, không biết nên làm cái gì.
“Lại đây.” Cận Chính Lôi nằm trên một đống chăn gối. Ánh đèn nê ông bên đường xuyên quả cửa sổ rọi lên người hắn, soi rõ hình xăm Thanh long, đầu rồng trườn trên vai hắn, râu tóc dựng đứng, vô cùng dữ tợn.
Mĩ Nhược nhắm mắt lại. Tự động viên bản thân mình: Hai phút thôi, hai phút sẽ qua, chị Châu sẽ không lừa mày.
Đưa mắt nhìn xuống, tròng lòng liền run sợ cực kỳ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, thứ kia ngẩng cap đầu, chính là thứ mà chị Châu nói, loại hung khí trong truyền thuyết.
Mĩ Nhược che miệng lùi một bước, thứ này nàng không nuốt nổi.
“A Như!”
“Chúng ta, đổi phương thức, được không?” Nàng nhỏ giọng.
Cận Chính Lôi đã chuẩn bị sẵn sàng, ngăn nàng chạy trốn, túm chặt tay nàng, hỏi: “Phía trên? Hay phía dưới? A Như, em thích loại nào?”
Nước mắt nàng muốn chảy ra. “Phía trên đi.”
“Em sợ?” Hắn đùa cợt. Lại nắm chặt tay nàng đặt lên em trai hắn, chậm dãi lên xuống. “Nhìn xem, chính là như vậy. Dùng miệng em thử xem.”
Em trai hắn có hình cây nấm, trên thân có gân, giống như Thanh Long trên vai hắn, xấu xí dữ tợn. Mĩ Nhược thử, dùng môi mình, lần đầu tiên, cùng hắn thân mật.
Bờ môi trượt xuống một chút, cảm thấy thứ trong miệng, lại lớn hơn vài phần.
Nàng nhắm mắt, hít một hơi, miệng mở lớn, trực tiếp ngậm lấy.
Khẽ nuốt nước bọt, dạ dày nàng cuộn lên một cơn khó chịu, nước mắt rốt cuộc tràn mi. Đây là bi kịch của nàng, tay nàng nắm gốc, hắn khó chịu phát ra tiếng rên hưởng thụ.
“Ngoan, không nên gấp, từ từ thôi.” Hắn vươn tay, nâng đầu nàng. “Nơi này, dùng đầu lưỡi.”
“Ừ, đúng rồi.”
“A Như, tôi thích em như vậy.”
“Ngoan, một lần nữa, cẩn thận hàm răng.”
“Tốt, cô bé hư, em học rất giỏi.”
Thời gian từ từ chôi, Mĩ Nhược rốt cuộc không còn nghe thấy hắn đang nói gì. Chỉ cần không chế nổi lực đạo, hung khí kia liền tiến thẳng đến yết hầu, làm cho nàng buồn nôn, nước mắt rơi như mưa.
Nước miếng chảy ra, trộn lẫn mùi đàn ông, theo khóe môi chảy xuống. Nàng mơ hồ cảm thấy bị lừa gạt, chị Châu nói chỉ một hai phút, còn nàng rõ ràng đã gần mười phút rồi.
Trong miệng ngày càng chua, hung khí ngày càng nóng, hắn càng lúc càng mất kiên nhẫn, trực tiếp ngồi dậy, ôm lấy đầu nàng, ở trong miệng nàng tùy ý ra vào.
Mĩ Nhược phản kháng, Cận Chính Lôi không chịu buông tha, một tay bóp ngực nàng, một tay đặt lên đầu nàng, ép nàng lên xuống, cuối cùng, hắn gầm nhẹ một tiếng, đem tất cả chất lỏng phun lên mặt nàng.
Nàng mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn, cho đến khi một giọt trắng đục theo lông mi chảy xuống, nàng muốn cười vì được giải thoát, nhưng rồi lại bật khóc nghẹn ngào.
“Khóc cái gì? Sớm muộn gì em cũng phải như vậy.”
Nàng thút thít: “Buồn nôn, anh thật là buồn nôn.”