Đọc truyện Thiên Mộc Sắc Kiếm – Chương 16: Phong ba
Trên đường trở về Lão Long Khẩu, Trang Dực và Tiền Nhuệ không hề gặp một chướng ngại gì. Điều này khiến cho cả hai không khỏi vô cùng ngạc nhiên.
Trước tiên, họ đến nha môn hoàn tất những việc còn lại. Sau đó, Trang Dực và Tiền Nhuệ vội vàng đến nhà của Đông Nhơn Hoà và Đậu Hoàng Pha xem thương thế bọn họ ra sao. May mà thương thế bọn họ đang có chiều hướng tốt, chỉ cần tịnh dưỡng thêm nửa tháng là họ có thể hoàn toàn bình phục.
Còn về phần Cẩu Thọ Tường, vì chỉ có một thân một mình nên Trang Dực cũng bớt đi một phần phiền phức. Nhưng Trang Dực vẫn lo hoàn tất hậu sự cho người thuộc hạ không may này.
Nhà Trang Dực nằm ở khu phồn hoa nhất của Lão Long Khẩu. Thế nhưng nó không nằm ở ngoài đường cái lớn, mà tọa lạc ở cuối một con hẻm yên tĩnh. Nó cũng không phải là một toà nhà cao cửa rộng, mà chỉ là một gian nhà mái ngói bình thường mà thôi.
Bình thường Trang Dực ít khi nào có ở nhà, mà đa phần là ở tại Tổng Đề Đốc Ty.
Nơi đây chỉ có một mình phụ thân chàng, là Trang Nguyên mà thôi. Ngoài ra còn có thêm một lão bộc trông coi việc nấu nướng và một tên a hoàn phụ trách việc giặt giũ cùng những việc linh tinh trong nhà.
Khi Tiền Nhuệ gõ cửa thì bên trong liền có tiếng đáp lại. Người lên tiếng kia không ai khác hơn là lão bộc Phan Thăng.
Vừa nhìn thấy Trang Dực trở về, lão ta vội nhe răng ra mỉm cười, rồi lải nhải kể:
– Ai da. Cuối cùng thì thiếu gia cũng trở về. Trong khoảng thời gian người không có nhà, tật cũ của lão gia lại tái phát. Trước đây mấy ngày, lão gia đón Tiểu Toàn Tử ở Hương Khởi Lâu về đây. Ả này ỏng ẹo thật đáng ghét. Ả tưởng rằng ả là bà chủ trong căn nhà này, ngay cả lão và Nguỵ tẩu, ả cũng dám nạt nộ. Thiếu gia xem như vậy có còn ra thể thống gì nữa không?
Trang Dực liền dừng bước, nhỏ giọng nói:
– Người phụ nữ kia đã đi khỏi chưa?
Phan Thăng cũng nhỏ giọng nói:
– Vừa mới đi đêm qua. Nghe đâu có người từ bên Tịnh Danh Phủ trở về báo là hai ngày nữa thiếu gia có thể sẽ trở về. Nghe được tin này, lão gia lập tức đuổi ả kia đi ngay.
Trang Dực mỉm cười nói:
– Lão hãy nhỏ tiếng một chút, đừng để phụ thân ta nghe thấy những từ này. Lão cũng biết đấy, con người bất luận là già trẻ, đều có sở thích riêng của mình. Quan trọng là đừng làm ra những chuyện sai trái là được.
Tiền Nhuệ đứng bên nghe vậy cũng mỉm cười nói:
– Lão Phan, điều cần thiết là lão lo hầu hạ lão gia cho tốt là đủ rồi. Còn những việc không liên quan đến mình thì tốt nhất là đừng để ý đến. Như vậy lão khỏi bị phiền phức.
Vừa đi vừa nói chuyện nên chẳng mấy chốc, cả ba đã đến trước tiền môn tiểu sảnh.
Trang Nguyên đang chấp hai tay đứng trước cửa, mặt mày lão hồng hào, toàn thân mặc cẩm bào. Quả nhiên khí phách đường đường, không hổ là xuất thân từ dòng dõi quanh gia.
Trang Dực bước lên trước một bước, quỳ xuống đất nói:
– Hài nhi đến thỉnh an phụ thân.
Trang Nguyên cười lớn, đưa hai tay ra đỡ lấy Trang Dực, nói:
– Hãy đứng lên đi hài nhi của ta.
Tiền Nhuệ cũng làm giống như Trang Dực:
– Tiền Nhuệ xin khấu đầu bái kiến lão nhân gia.
Trang Nguyên vội xua tay, cười nói:
– Miễn lễ, miễn lễ. Ta đã nói với các ngươi nhiều lần là ta không bao giờ thích ai hành lễ như vậy. Vừa mất nhiều thời gian mà lại vừa chẳng có lợi ích gì. Thôi, cả hai mau vào trong nhà. Phan Thăng, hãy mau đi châm trà cho thiếu gia và Tiền Bộ Đầu.
Sau đó, tất cả cùng bước vào trong tiểu sảnh. Đợi mọi người an vị xong, Trang Nguyên mới vuốt cằm nhìn Trang Dực, nói:
– Chắc Phan Thăng ở trước mặt con đã nói nhiều điều về ta lắm phải không?
Trang Dực cười theo nói:
– Cũng không có nói gì nhiều lắm. Lão chỉ thuật lại cho hài nhi nghe những việc gần đây mà thôi. Cuộc sống gần đây của phụ thân… Trang Nguyên hứ một tiếng:
– Bọn người hầu lại đi quản lý lại chủ nhân. Thử hỏi trên đời này có chuyện như thế không? Tất cả chỉ tại con quá thương yêu lão, lúc nào cũng không quên lão đã phục vụ trong nhà ra mấy năm dài. Vì thế khiến cho lão càng ngày càng quá đáng. Ngay cả bằng hữu của ta đến nhà ngồi chơi mà lão cũng dám cả gan lên mặt. con nói thử xem, như vậy có khiến cho ta nóng giận hay không?
Trang Dực vội nói:
– Phụ thân bớt nóng giận, để hài nhi sẽ trách mắng lão. Sự tình không quan trọng nên phụ thân cần gì phải nổi nóng với bọn người hầu.
Đưa tay lên vuốt ngực, Trang Nguyên quay sang phía Tiền Nhuệ:
– Tiền Bộ Đầu, ngươi thử nói một câu công bằng xem. Ta nói như thế có lý hay là không?
Tiền Nhuệ cố nhịn cười, thấp giọng đáp:
– Lão gia làm thế nào sai được chứ. Có lẽ, đương nhiên là có lý… Lúc ấy, Trang Nguyên mới hài lòng, quay sang hỏi chuyện khác:
– Chuyện bên Tịnh Danh Phủ đã làm xong hết chưa?
Trang Dực vội đáp:
– Tất cả đều đã hoàn tất, thưa phụ thân.
Trang Nguyên gật đầu, hỏi tiếp:
– Mọi việc vẫn thuận lợi chứ?
Trang Dực xoa xoa tay đáp:
– Vẫn thuận lợi.
Lúc ấy, Phan Thăng đã mang trà ra đặt xuống bàn, sau đó lặng lẽ rút lui.
Nhìn theo cái bóng khuất dần của Phan Thăng, Trang Nguyên mỉm cười đắc ý.
Hiển nhiên ý của Trang Nguyên rất rõ ràng, lão muốn nói rằng Phan Thăng làm sao là đối thủ của lão được.
Trang Dực bưng chung trà lên uống một hớp, thong thả hỏi:
– Mấy ngày qua phụ thân sống vẫn đủ chứ?
Dường như bắt được cơ hội, Trang Nguyên liền đáp:
– Đủ ư? Làm sao đủ cơ chứ? Bốn trăm lượng lần trước con đưa cho ta đã dùng hết từ lâu. Nếu như không có người mang đến một ngàn lượng thì chắc mấy ngày qua ta đã chết đói mất rồi.
Trang Dực hết sức ngạc nhiên, nói:
– Cái gì mà lần trước chứ phụ thân? Không phải trước lúc đi Tịnh Danh Phủ, hài nhi đã trao cho người sao? Từ hôm ấy đến nay chưa được bao nhiêu ngày. Vậy mà người đã tiêu sạch hết rồi sao?
Trang Nguyên có ý giận dỗi nói:
– Bộ con tưởng bốn trăm lượng bạc là quả núi hay sao mà dùng không hết. Chẳng qua là ta thua bạc không còn một đồng nên mới mượn thêm năm trăm lượng. Không ngờ chưa đầy mấy canh giờ lại thua sạch hết. Người ta có ý tốt định cho ta mượn nữa nhưng vì đến con nên ta mới không mượn tiếp.
Trang Dực nghe vậy thì im lặng không nói gì cả, chỉ cúi đầu ngồi uống trà.
Nhưng Tiền Nhuệ thì không nhịn được, liền lên tiếng:
– Lão gia đi đến đâu đáng bạc?
Trang Nguyên vọt miệng nói:
– Chính là sòng bạc của lão họ Tân.
Tiền Nhuệ liền hỏi tiếp:
– Có phải lão ta chính là Tân Đồng Xuân không?
Trang Nguyên đưa tay lên sờ cằm, tỏ vẻ không hài lòng đáp:
– Không sai.
Trang Dực tỏ vẻ hơi lưỡng lự, hỏi:
– Ai đã mang một ngàn lượng đến cho phụ thân vậy?
Trang Nguyên úp mở đáp:
– Hình như người ấy họ Hoàng… Trang Dực liền hỏi dồn:
– Họ Hoàng gì mới được chứ?
Im lặng một hồi, Trang Nguyên cất tiếng đáp:
– Gọi là Hoàng gì kia? À, đúng rồi, là Hoàng Minh.
Trang Dực lập lại:
– Hoàng Minh ư? Có phải chính là Hoàng Minh giữ chức Phó Bộ Đầu của Đại An huyện không?
Trang Nguyên gượng cười nói:
– Người này thật là giỏi giang, đồng thời cũng rất tốt với phụ thân. Trong lúc con vắng nhà, hắn thường hay đến đây trông nom phụ thân. Có lúc còn mang thứ này thứ kia đến, chẳng khác gì con ruột ta… Trang Dực liền ngắt ngang lời phụ thân:
– Hoàng Minh chỉ là một Phó Bộ Đầu rất nhỏ, một tháng bổng lộc được là bao?
Tại sao hắn ta lại vô cớ mang bạc đến cho phụ thân? Gần đây trong huyện còn thiếu chức Bộ Đầu. Có phải là hắn ta muốn lấp vào chỗ trống đó phải không?
Miệng vẫn tươi cười nhưng Trang Nguyên có phần hơi gượng:
– Con người thường hay bò lên chỗ cao hơn, còn nước thì chảy xuống chỗ thấp.
Hoàng Minh có ý muốn tiến thân, điều đó cũng chẳng có gì là không tốt. Hắn ta vô cùng vất vả mới có thể gặp mặt ta. Đồng thời cũng đã khẩn cầu phụ thân giúp cho chuyện này. Vì nhận thấy con người hắn cũng không tệ nên phụ thân đã hứa với hắn rồi.
Tự nhiên Trang Dực cảm thấy một luồng máu nóng trong người dâng lên nhưng chàng cố gắng đè nén nó xuống.
Tiền Nhuệ biết được tình hình không ổn, liền lập tức lên tiếng xoa dịu:
– Lão tổng, về việc này chúng ta có thể bàn bạc lại sau. Con người của Hoàng Minh cũng không xấu, hơn nữa lão gia cũng đã hứa với hắn.
Trang Nguyên biết hài nhi không hài lòng nên cũng lên tiếng giải thích:
– Hài nhi. Hoàng Minh là thuộc hạ của con, lại cũng là người làm quan, theo lẽ con phải che chở cho họ. Như vậy mới có thể được sự sủng ái của cấp dưới. Phụ thân cũng chính vì nghĩ cho con nên mới định thu phục lòng người giúp con để sau này ở bên ngoài, con làm việc thuận lợi hơn… Sắc mặt Trang Dực không một chút biểu hiện:
– Phụ thân nói không sai nhưng mà không thể dùng những cách như vầy được.
Phụ thân nhận bạc của Hoàng Minh thì chẳng khác nào hài nhi nhận hối lộ của hắn.
Hoàng Minh đã dùng tiền để mua chuộc chức vị. Việc làm bất chánh như vậy làm sao có thể chấp nhận được. Theo như hài nhi thấy thì không chừng chức vị Phó Bộ Đầu của hắn cũng là dùng tiền mua về.
Ngẩn người ra một hồi, Trang Nguyên tức giận vỗ mạnh tay xuống bàn, hét:
– Loạn… loạn… quả là quá loạn. Con cái dám cả gan chống lại phụ mẫu như vậy được sao? Trang Dực, bây giờ ngươi đã đủ lông đủ cánh, hơn nữa lại làm quan to nên đâu còn nghĩ đến ai. Ngươi đừng quên rằng ai đã nuôi ngươi khôn lớn, để bây giờ ngươi trở thành Tổng Đề Đốc của Thập Châu Bát Phủ. Con làm Tổng Đề Đốc, cha chẳng qua chỉ là một thảo dân, đâu có giá trị gì chứ. Người đời là thế đấy. Khi gặp chuyện mới hiểu được lòng người, cho dù ngay cả tình thâm cốt nhục cũng không màng tới. Như vậy có sống cũng đâu còn ý nghĩa gì chứ?
Trang Dực đứng dậy, hai tay buông xuôi, đầu hơi cúi xuống, lắng nghe những lời “giáo huấn”.
Cho dù đã nhiều lần bị giáo huấn như vậy nhưng lần nào Trang Dực cũng ngoan ngoãn đứng lắng nghe. Nếu không thì sẽ còn những cảnh náo nhiệt tiếp theo.
Đương nhiên Tiền Nhuệ cũng phải đứng lên theo. Hắn vừa tươi cười vừa lên tiếng khuyên giải Trang Nguyên:
– Xin lão gia bớt nóng giận. Lão tổng tuyệt đối không bao giờ dám có ý bất kính với người. Chẳng qua chỉ vì triều đình có vương pháp, quan gia có quy luật nên lão tổng không thể nào làm trái được. Lão tổng sợ lão gia không rõ sự việc, cứ hứa đại với người ta thì sẽ khiến cho người khó xử. Đồng thời còn ảnh hưởng đến bước đường tiến thân của lão tổng… Trang Nguyên hứ mạnh một tiếng, đưa chung trà lên uống một hớp lớn. Sau đó lão mới từ từ bớt giận:
– Thế ta đã hứa với Hoàng Minh thì phải làm sao đây?
Nhìn trộm Trang Dực một cái, Tiền Nhuệ không dám tự ý quyết định nên chỉ nói:
– Việc này còn phải nghiên cứu lại và không cần gì phải gấp, lão gia. Công văn bổ nhiệm Bộ Đầu của Đại An huyện vẫn còn chưa đến ty cơ mà.
Trang Nguyên đưa tay chỉ thẳng vào mặt Trang Dực, lớn tiếng nói:
– Ngươi hãy giải quyết hợp lý chuyện này cho ta. Danh dự của phụ thân ngươi hiện giờ đang nằm trong tay ngươi đấy.
Trang Dực cúi người nói:
– Hài nhi sẽ giải quyết chuyện này cho thoả đáng.
Tiền Nhuệ nhanh miệng nói tiếp:
– Lão tổng, ở nha môn còn có việc cần làm. Bây giờ chúng ta cũng nên cáo từ là vừa.
Không đợi cho Trang Dực có thái độ gì, Trang Nguyên đang ngồi trên ghế đã vội xua tay nói:
– Thôi đi mau đi, để sau này đừng có nói là ta làm lỡ việc công của các ngươi.
Thế rồi Trang Dực và Tiền Nhuệ hành lễ thoái lui.
Vừa ra khỏi cửa, cả hai liền thở phào một tiếng nhẹ nhỏm, sắc mặt trở lại tươi cười.
oOo Trang Dực và Tiền Nhuệ đang ngồi uống rượu trong một tửu lầu nhỏ. Nơi đây vừa sạch sẽ lại vừa yên tịnh.
Trên bàn hai người có bày ba dĩa thức ăn và hai bình rượu trắng. Rượu và thức ăn đã vơi đi một phần.
Màn đêm vừa mới buông xuống nên trong tửu lâu chẳng có ai ngoài hai người họ.
Tiền Nhuệ ngửa cổ uống cạn chung rượu, sau đó đưa tay áo lên chùi miệng, nói:
– Tính khí lão gia thật là nóng nảy, không khác gì lửa đỏ. Lão tổng ở bên ngoài oai phong lẫm liệt biết dường nào. Thế mà khi trở về nhà gặp lão gia thì hết cách.
Trang Dực lắc đầu, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nói:
– Phụ thân ta mang đến cho ta không biết bao nhiêu là phiền phức. Chỉ cần một lần không thuận theo ý người thì tình hình đều xấu như ngày hôm nay. Tại sao người không nghĩ đến khó khăn của ta chứ? Trên đời này đâu có những chuyện đơn giản đến như vậy.
Tiền Nhuệ nói:
– Bây giờ lão tổng tính sao với Hoàng Minh?
Trang Dực uống cạn chung rượu, sau đó đặt cái chung xuống bàn, chau mày nói:
– Trước tiên, ngày mai ngươi đem một ngàn lượng bạc đến trả lại cho Hoàng Minh.
Thuận tiện đến báo cho Tri Huyện Và Tri Phủ biết. Khi nào hai bên đó đồng ý thì ta mới có thể phê chuẩn. Còn nếu như một trong hai bên không đồng ý thì ta đây cũng không thể nào chấp thuận. Khi nào gặp Hoàng Minh thì ngươi nhớ nói rõ cho hắn biết.
Tiền Nhuệ cười nói:
– Hoàng Minh đã có mưu đồ như vậy thì tất nhiên hắn đã hiểu là cần phải làm những gì. Theo như thuộc hạ thấy thì không chừng Tri Huyện và Tri Phủ cũng đã bị hắn ta hối lộ. Điều duy nhất hắn ta không chắc chắn chính là ở chỗ lão tổng. Bởi thế nên hắn mới dùng đủ mọi cách để đưa bạc cho lão gia. Hắn tuyệt đối biết rõ Tri Huyện và Tri Phủ không có gì khó khăn, mà sự quyết định chính là ở lão tổng.
Trang Dực bỗng nghĩ đến một chuyện, nghiêm giọng nói:
– Tân Đồng Xuân càng lúc càng không biết điều, không ngờ ngay cả phụ thân ta mà cũng dám lôi kéo. Ai mà biết được bên trong có những trò ma quỷ gì chứ. Chuyện này ngày mai ngươi phải đi xử lý cho ta.
Tiền Nhuệ gật đầu:
– Thuộc hạ sẽ đi đòi lại hết số tiền mà lão gia đã thua.
Trang Dực nói:
– Không cần phải làm vậy. Chỉ kêu lão sau này đừng để cho phụ thân ta vào đánh bạc là được rồi.
Tiền Nhuệ còn đang định nói nhưng ngay lúc ấy bà chủ quán đã từ bên trong bước ra.
Đó là một người phụ nữ trung niên hơi mập, mặt tròn, mày cong, ăn mặc sạch sẽ.
Trên tay bà là một tô canh còn đang nghi ngút khói. Bà ta tiến đến đặt tô canh xuống bàn Trang Dực, mặt mày tươi cười nói:
– Tổng Đề Đốc, Tiền Bộ Đầu, tô canh này vừa mới nấu xong, vừa thơm lại vừa ngon, mời hai vị nếm thử. Nếu hai vị còn cần kêu gì thêm thì cứ việc sai bảo.
Tiền Nhuệ cười hì hì nói:
– Mạnh tẩu càng ngày càng tài ba. Lúc trước trong quán còn có một tên tiểu nhị giúp việc nhưng bây giờ tất cả mọi việc đều do đại tẩu làm hết. Bộ đại tẩu không sợ mệt hay sao?
Bà chủ quá phủi hai tay nói:
– Chuyện làm ăn mà, hễ có thêm một người thì phải mất đi một số tiền. Một mình ta có thể lo liệu được hết những chuyện này. Tiền Bộ Đầu, gần đây không thấy ngài và Tổng Đề Đốc. Chắc là hai vị lại vừa đi công vụ xa mới trở về.
Trang Dực liền tiếp lời:
– Không sai, bọn ta từ vửa Tịnh Danh Phủ trở về sáng nay. Sau khi bàn giao xong công vụ thì lập tức đến đây ngay.
Bà chủ quán gật đầu tạ ơn rối rít, sau đó nói thêm vài câu rồi trở vào bên trong.
Tiền Nhuệ múc cho Trang Dực một chén canh, tiếp theo múc cho mình một chén.
Xong xuôi hắn đưa chén canh lên uống, đồng thời còn lớn tiếng khen:
– Thật là ngon tuyệt. Lão tổng hãy nếm thử xem, vừa cay lại vừa chua, thật là hấp dẫn. Món canh của Mạnh tẩu quả là độc nhất vô nhị.
Trang Dực nghe Tiền Nhuệ khen như thế thì cũng múc một muỗng lên uống thử.
Vừa mới uống được một muỗng thì “ầm” một tiếng, cánh cửa quán lập tức mở toang.
Hai người mặc quan phục cấp tốc tiến vào. Trong quán vừa hẹp lại vừa ít khách nên chỉ cần nhìn vào là có thể thấy ngay Trang Dực và Tiền Nhuệ.
Hai tên công sai bước đến gần Trang Dực, đồng loạt quỳ một chân xuống đất hành lễ. Trong đó có một tên hơi cao, lên tiếng nói:
– Bẩm Tổng Đề Đốc, đã xảy ra án mạng. Trước đây nửa canh giờ, có hai đám thực khách ẩu đả nhau tại Phong Mãn Lâu trên đường Trường Xuân Đại. Kết quả là có một tên chết, một tên bị trọng thương. Khi người của chúng tôi đến, chỉ bắt được hai tên, còn một tên đã tẩu thoát. Do đó Điền Bộ Đầu sai thuộc hạ đến đây thỉnh thị ý kiến của ngài.
Trang Dực liền buông đũa xuống, chậm rãi nói:
– Người của các ngươi có bị tổn thương không?
Vẫn là gã có thân hình hơi cao lên tiếng:
– Bẩm Tổng Đề Đốc, bị thương năm người nhưng không mấy nghiêm trọng, chỉ là những vết thương ngoài da.
Trang Dực lại hỏi:
– Phạm nhân hiện đang ở đâu?
Gã công sai đáp:
– Tất cả đều đã giải về huyện nha.
Trang Dực nhìn Tiền Nhuệ nói:
– Ngươi hãy tính tiền đi.
Thở dài một tiếng, Tiền Nhuệ đứng lên lắc đầu nói:
– Mới ngồi xuống chưa nóng chỗ ngồi mà lại phải đứng lên. Ai da. Quả là vất vả… oOo Đại lao ở huyện nha được xây dựng bên dưới mặt đất. Đi dọc theo mười mấy bậc thang đã xuống đến bên dưới. Gian phòng đầu tiên chính là hình đường. Cách gian chính phòng bằng một cánh cửa sắt kiên cố là một thông đạo rộng chừng hai thước.
Hai bên thông đạo đều có những song chắn và đó cũng chính là nơi giam giữ phạm nhân. Trên vách hai bên thông đạo là những ngọn đuốc, lúc nào cũng cháy sáng, soi tỏ khắp lối thông đạo.
Nơi đây không hề xa lạ đối với Trang Dực. Gần như mỗi tháng, chàng đều phải đến nơi này trên tám chín lần.
Người trông coi nơi này là Điền Đạt, cũng là thuộc hạ của Trang Dực.
Hiện giờ Điền Đạt đang dẫn Trang Dực đến khu nhà lao. Tám tên của thuộc hạ của Điền Đạt đã đứng chỉnh tề hai bên để nghinh đón Trang Dực. Trên bốn phía vách tường hình đường có treo đủ loại hình cụ trông thật đáng sợ.
Bên trong hình đường có đặt một cái bàn bát tiên đã cũ. Trên bàn có một cây nến đang cháy và một tập văn kiện. Đương nhiên đây là chỗ dành riêng cho Trang Dực ngồi.
Điền Đạt có dáng người mập lùn, mũi thấp, mắt ti hí. Ngoài cặp mắt sáng quắc lanh lợi ra, dường như Điền Đạt không có vẻ gì là giống người của nha môn cả.
Lúc ấy Điền Đạt cúi người thi lễ rồi mỉm cười nói:
– Xin mời lão tổng ngồi.
Trang Dực liền ngồi xuống ghế, mở tập văn kiện ra xem. Sau đó, chàng thấp giọng nói:
– Tên bị giết có phải chính là Kim Tiền Báo Hồ Xung mà hắn ta có mở giáo trường ở Nam Môn Khẩu phải không?
Điền Đạt cười hì hì đáp:
– Chính là hắn. Ngoài việc mở giáo trường, hắn còn có hai tửu điếm và một tiệm cầm đồ. Thường ngày hắn ta rất hống hách, hay cậy thế tác yêu tác quái, dùng tiền cưỡng ép gái nhà lành làm kỹ nữ, mua rẻ bán mắc… Nói chung tên này toàn làm những chuyện xấu. Thuộc hạ đã từng có bắt hắn mấy lần nhưng cuối cùng không hiểu tại sao… Trang Dực nói:
– Ngươi nói vậy là sao?
Điền Đạt thấp giọng đáp:
– Nghe đâu Hồ Xung quen biết rất thân với Hồng tam gia nên chuyện gì hắn cũng có thể giải quyết được. Nếu như họ Hồ kia không chết thì sớm muộn gì chúng ta cũng gặp phiền hà.
Trang Dực nhìn Điền Đạt một cái, nói:
– Tại sao những chuyện này trước đây ngươi không nói cho ta biết? Hồng tam gia kia ta có quen biết, có thể cùng nhau thương lượng được. Nếu như ngươi để nơi này xảy ra chuyện thì mọi trách nhiệm ngươi phải tự mình gánh lấy. Nể mặt người khác cũng phải có giới hạn, bằng không sẽ tự hại chính mình.
Điền Đạt có vẻ hơi sợ hãi:
– Da, Tổng Đề Đốc. Chẳng qua thuộc hạ không dám vì những chuyện nhỏ này mà làm phiền đến ngài. Bởi vì bình nhật Tổng Đề Đốc đã rất bận rộn… Trang Dực chậm rãi nói:
– Vậy chứ hung thủ là ai?
Điền Đạt vội nói:
– Trước mắt chỉ biết hắn ta họ Thù, còn tên gì và lai lịch thế nào thì vẫn còn chưa rõ, bởi vì tên họ Thù kia đang bị trọng thương. Hơn nữa, trước khi xảy ra chuyện, hắn ta lại uống rượu, mãi đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh. Thuộc hạ đã hạ lệnh xối cho hắn mấy thùng nước, thế nhưng hắn vẫn còn hôn mê.
Trang Dực nói:
– Vậy niên kỷ của tên họ Thù kia khoảng bao nhiêu?
Điền Đạt thở dài đáp:
– Hắn ta khoảng chừng ba mươi tuổi.
Trang Dực đưa tay chỉ vào phía trong hỏi:
– Còn hai tên kia thuộc về bên nào?
Điền Đạt nói:
– Đều là thủ hạ của Hồ Xung. Nghe đâu bọn hắn là những giáo đầu trong giáo trường của Hồ Xung. Hai tên này có thân hình vạm vỡ, lại khỏe mạnh như hùm. Mấy huynh đệ phải vất vả lắm mới có thể chế phục được bọn chúng.
Trang Dực lại hỏi:
– Còn tên chạy thoát, thân phận thế nào?
Điền Đạt đáp:
– Hắn ta là đồng đảng với hung thủ, võ công rất cao cường. Một mình hắn ta có thể giao đấu với hai tên giáo đầu của Hồ Xung. Khi bọn thuộc hạ đến bắt người, hắn ta còn có ý muốn giải cứu cho hung thủ. Nhưng vì người của thuộc hạ tương đối đông nên mới có thể ngăn cản được hành động của hắn.
Trầm ngâm một hồi, Trang Dực mới lên tiếng:
– Tên này nhất định là người giang hồ. Điền Đạt, năm huynh đệ của chúng ta bị thương do bên nào?
Điền Đạt gượng cười nói:
– Cả hai bên đều động thủ, không bên nào chịu nhịn bên nào.
Trang Dực nói:
– Đã điều tra ra nguyên nhân xung đột giữa bọn họ chưa?
Điền Đạt đáp:
– Toàn bộ đều do rượu gây ra. Khi hai bên đến Mãn Phong Lâu, trong người đã có rượu. Bọn Hồ Xung đông người nên lớn tiếng la hét ồn ào. Sau đó có một cô nương đi ngang qua. Tên họ Hồ có ỷ có rượu trong người đã giở trò sàm sở. Tên họ Thù lúc ấy cũng có mặt ở đấy, vì không quen mắt nên hắn đã bước ra can thiệp. Hai bên chưa nói được mấy câu thì động thủ và chẳng bao lâu đã có án mạng xảy ra.
Đến bây giờ Trang Dực đã hiểu đại khái tình hình lúc đó. Im lặng suy nghĩ một hồi, Trang Dực mới lên tiếng:
– Đám người bên phía họ Hồ có phải đã từng quen biết với gã họ Thù kia không?
Điền Đạt giọng quả quyết đáp:
– Trước đó hai bên không hề quen biết nhau. Nếu như quen biết nhau thì bọn chúng đâu thể nào đánh nhau.
Trang Dực “ồ” lên một tiếng, rồi nhìn vào xấp văn kiện nói:
– Hai tên thủ hạ của Hồ Xung, một tên là Từ Khoán, tên kia là Trịnh Niệm Long, đúng không?
Điền Đạt hỏi:
– Thuộc hạ đã phái người đi điều tra, quả đúng như vậy.
Trang Dực nói:
– Trong chuyện này tên họ Thù có lý chứ?
Điền Đạt phân bua:
– Giết người tức là trọng phạm. Bất luận có lý hay không cũng phải bắt giam lại.
Tuy tên họ Thù kia đang trọng thương cũng không ngoại lệ. Nếu lỡ để hắn trốn thoát thì trách nhiệm này ai gánh cho nổi.
Trang Dực cười cười nói:
– Vậy thì hiện giờ hắn ta đang ở đây?
Điền Đạt đáp:
– Đúng vậy.
Gấp xấp văn kiện lại, Trang Dực nói:
– Sự việc đã rõ ràng, vụ án này tuy lớn nhưng ngược lại nội vụ tương đối đơn giản.
Chỉ cần đợi lấy khẩu cung của tên họ Thù là sau đó có thể thăng đường định tội hắn.
Theo ta nghĩ thì hai tên Từ Khoán và Trịnh Nhiệm Long cũng không cần phải tra hỏi, bởi vì chúng đã đánh trọng thương người và chống cự lại người của nha môn. như vậy tội danh đã rõ ràng. Vậy ngươi có ý kiến gì nữa không?
Điền Đạt tỏ vẻ ngập ngừng nói:
– Mọi chuyện thuộc hạ sẽ y theo lời căn dặn của Tổng Đề Đốc mà thi hành.
Nhưng thuộc hạ vẫn còn lo một việc. Nếu như Hồng tam gia kia ra mặt xin cho hai tên thuộc hạ của Hồ Xung thì khi ấy phải nhờ đến Tổng Đề Đốc lộ diện hộ.
Trang Dực mỉm cười:
– Chuyện ấy cứ việc để ta lo.
Trang Dực vừa định đứng lên nhưng dường như chợt nghĩ ra điều gì, liền hỏi:
– À, đúng rồi, có mời đại phu đến chữa trị cho tên họ Thù kia chưa?
Điền Đạt gượng cười đáp:
– Hắn phạm tội giết người, đã không đánh cho một trận thì coi như là đã may mắn lắm rồi. Có lý đâu lại mời đại phu trị thương cho hắn chứ?
Trang Dực không để ý đến chuyện này, nói:
– Tội phạm cũng là người, huống hồ gì hắn ta vẫn còn chưa bị định tội. Ngươi mau mời đại phu đến chữa thương cho hắn ngay lập tức, không được chậm trễ.
Điền Đạt vội đáp:
– Thuộc hạ tiễn Tổng Đề Đốc ra khỏi đây rồi sẽ lập tức cho người đi mời đại phu ngay.
Trang Dực xua tay nói:
– Không cần thiết phải tiễn ta đâu.
Nói đoạn, Trang Dực đứng lên, đẩy cửa bước ra ngoài.
oOo Toà tịnh xá hai tầng này nằm ở phía sau, cách Tổng Đề Đốc Ty không bao xa.
Chỉ cần từ Tổng Đề Đốc Ty đi chừng trăm bước là đến nơi.
Nơi đây vừa rộng rãi lại vừa sạch sẽ. Trên lầu gồm có một phòng ngủ và một phòng khách. Còn bên bưới là khách đường, phòng ăn và thư phòng. Ngoài ra còn có một phòng ngủ, dành riêng cho người nô bộc tên A Trung, có nhiệm vụ hầu hạ cho Trang Dực.
Trang Dực đang ngồi ngoài thư phòng tính toán, bỗng nhiên nghe có tiếng gõ cửa.
Chàng lơ đễnh đáp lại một tiếng. Người bước vào không phải là A Trung mà là Tiền Nhuệ.
Vừa nhìn thấy sắc mặt của Tiền Nhuệ, Trang Dực biết nhất định đã xảy ra chuyện. Chàng liền chỉ chiếc ghế trước mặt, nói:
– Không cần vội, ngồi xuống trước rồi hãy nói.
Tiền Nhuệ đưa tay lên vuốt mặt một cái, rồi kéo ghế ngồi xuống, nói:
– Lão tổng, chúng ta lại gặp nhiều phiền phức rồi.