Đọc truyện Thiên Mệnh Khả Biến – Chương 80: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh
Thầy Kiên về nhà, thầy cất tiếng chào mẹ. Mẹ thầy đã già yếu, nhưng vẫn còn có thể nấu cơm và lo một số việc. Bố thầy đã mất sớm, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau trong căn nhà nhỏ. Lương giáo viên của thầy, tạm đủ để sống.
– Kiên, mẹ cũng già rồi, mày phải lấy vợ để mẹ còn có cháu bế chứ!
– Mẹ đừng giục, con cũng phải kiếm ai vừa ý con mẹ nữa chứ?
– Mày đừng có điêu, có mà mày chưa kiếm ra đứa nào vừa ý mày thì có. Vừa lười, vừa bẩn, vừa vô duyên! Mày thích cô giáo Vân, mẹ biết thừa, mày liệu hồn mà tỏ tình cho sớm, không được, mẹ đi ngỏ lời giúp mày!
– Mẹ này! Mẹ toàn nói gì đâu! Cơm sắp cạn rồi kìa!
Thầy vào phòng, bày bút và màu ra bàn. Thầy lấy giấy ra, và bắt đầu loay hoay vẽ.
“Không biết, có thể kiếm cho mẹ một cô con dâu thật xinh không nhỉ?”. Thầy nghĩ vậy, và lại lúi húi. – Cậu à? Hôm qua tôi gửi cậu tổng cộng là 150 hào, trong đó có 30 hào là thằng Thiên Anh nhà tôi kiếm ra đấy, cậu nhớ trả lãi tôi đúng hạn nhé?
– Chị Phương, chị cứ yên tâm, tiền tôi đã gửi vào hệ thống, tên chị cũng xuất hiện trong danh sách cổ đông rồi, đây, sẵn điện thoại tôi cho chị xem.
– Ôi hay thế à? Tôi thấy trong danh sách này, hình như còn có cả nhiều quan chức thành phố…
– Đó, chị thấy chưa, giờ chị cũng là cổ đông của Hắc Long, ngang hàng với cả ông Tỉnh trưởng rồi nhé! Chị yên tâm! Một tháng nữa tôi sẽ trả lãi đầy đủ.
– Cậu nhớ nhé.
– Vâng! Chị yên tâm! – Thiên Anh! Con về rồi à? Mấy ngày nay, con vẫn ăn uống đầy đủ chứ?
– Con chào mẹ, con về rồi ạ. Mấy ngày vừa rồi vắng nhà, con rất xin lỗi mẹ. Hình như mẹ lại gầy đi, có phải vì con không ạ…
– Ngốc ạ, không phải đâu. Lão vẫn đang say xỉn, con vào nhà nhẹ nhàng thôi không lại đánh thức lão, hai bố con cứ cãi nhau nhiều mẹ cũng không vui đâu.
Thiên Anh nhìn mẹ, so với cái ngày hắn mới vào Sơ trung, chỉ mấy năm qua, mẹ hắn đã già đi thật nhiều.
– Mẹ chỉ tiếc, mẹ không có thật nhiều tiền, để thuê cho con một cái nhà riêng, như thế con sẽ được yên tĩnh mà học tập. Mẹ, mẹ xin lỗi…
– Đừng mà mẹ. Mẹ cố gắng chịu đựng, khi nào con tốt nghiệp Cao trung, vào được Đại học, rồi mẹ con mình sẽ rời khỏi chỗ chật chội này, rời xa lão khốn nạn kia.
Bà Phương không dám nhìn con. Nếu nó biết, số tiền nó gửi mình, mình đã đưa cho người ta để làm ăn, nó sẽ nghĩ sao? Bà cắn răng, tự nhủ, mình làm vậy, cũng là vì tương lai của nó. Số tiền lợi nhuận, cũng là để cho nó hết, bà cũng đâu còn cần tiền làm gì.
– Mẹ à, mấy ngày tới, con vẫn phải ở lại nhà bạn, đồ án của bọn con cũng sắp hoàn thành rồi, giờ con về nhà lấy chút đồ mẹ nhé.
– A! – Bà Phương chột dạ. – Tiền con gửi mẹ, con có cần ngay không?
– Con không, sao mẹ lại hỏi thế?
– À, à không, không có gì, không có gì, không có gì, mẹ tưởng con cần tiền tiêu.
Thái độ của bà, khiến hắn hơi nghi ngờ. Óc phân tích của Trần Thiên Anh, không kém một chút nào, nhưng đây lại là mẹ hắn. Hắn có thể nghi ngờ bất cứ ai, nhưng không bao giờ dám nghi ngờ mẹ mình. Hắn gạt đi suy nghĩ ấy.
– Con vẫn còn ít tiền mà mẹ. Với lại, bạn con tốt lắm, bạn ấy cho con ở nhờ, còn đi chợ mua đồ ăn cho cả 2 nữa.
– Vậy à? Bạn con tốt thật đấy. Để hôm nào, con mời bạn về để mẹ mời bạn ấy bữa cơm nhé. Mẹ sẽ mua thêm ít thịt về đãi bạn. Mà mẹ hỏi thật, bạn gái hay bạn trai thế?
Bà vui vẻ nháy mắt với con trai.
– Mẹ nghĩ gì thế? Là con trai!
Nói xong hắn chạy vào nhà.
– À, mấy hôm trước Linh có đến tìm con mà không thấy đó. – Bà gọi với theo.
– Vậy hả mẹ?
Bà nhìn theo hắn. Lòng vừa vui, lại vừa buồn.
Tất cả, là vì tương lai của nó. Bà tự nhủ. Trần Thịnh vẫn chưa hết bàng hoàng. Đỗ Vinh đã chết. Ám Hành Sứ Giả. Ngay đêm hôm qua.
Cái tin này, như sét đánh ngang tai, không chỉ với Trần Thịnh, mà còn toàn bộ những kẻ lăn lộn ở Hải Thành này. Dù là Thịnh Doanh, Hắc Long, đám chợ đen, đám côn đồ, đám “gián”, đám cống ngầm, hay kể cả chính Thanh Hải, cũng chấn động không nhỏ.
Đỗ Vinh, dù sao cũng là người của Thanh Hải, lại bị xử bởi chính Ám Hành Sứ Giả. Dù rằng, việc hắn phản bội Vương tộc đã bị phanh phui, nhưng Thanh Hải vẫn chưa tiêu hoá nổi chuyện này.
Cả buổi sáng nay, Trần Thịnh phải đi họp bàn với rất nhiều người, vừa là để cập nhật tin tức, vừa là để quán triệt tư tưởng. Phạm Viết Phương không cho bất kì chỉ thị nào. Hay ít nhất là hắn không nghe được bất kì chỉ thị nào. Không biết phía Hắc Long thế nào, bọn đó cũng ngậm miệng không nói gì.
Phan Thành đang nghi ngờ hắn, hắn biết. Nhưng liệu bố vợ của hắn, Phạm Viết Phương, có nghi ngờ hắn không?
Trước khi gặp Phạm Tố Uyên, hắn chỉ là một tay sinh viên quèn. Cưới được Phạm Tố Uyên, có được một cơ ngơi, một sự nghiệp, và một cô con gái đáng yêu hơn thiên thần, đáng lẽ đã là đủ.
Vì sao, hắn lại dấn quá sâu vào vòng xoáy này.
Hắn rất hối hận, hắn muốn rút. Nhưng, lực hút của Tam Đại Gia tộc, lại dễ dàng để cho phàm nhân như hắn rút khỏi sao? Một con cá nhỏ, có thể bơi ngược khỏi thác nước đang ầm ầm chảy xuống sao?
Hắn đang đi trên dây, không chỉ là một cái dây, mà là 2 cái dây, thậm chí là 3 cái dây. Ám Hành Sứ Giả xuất hiện, chính là sợi dây thứ 3. 2 sợi dây đã rất khó khăn rồi, thêm 1 sợi, hắn sợ rồi sẽ bị 3 sợi dây này kéo cho rách toạc người.
Hoặc là lộn cổ ngã nhào.
Từ giờ, hắn phải thật khôn khéo, cực kì khôn khéo.
Xe vừa về đến nhà, hắn bỗng thấy bóng dáng của Trần Thiên Anh.
Hắn chặc lưỡi. Hắn rất không ưa thằng cháu họ này.
Nó là con trai của Trần Thái, anh trai hắn. Trần Thái luôn rủa xả hắn là kẻ ăn may, mèo mù vớ cá rán. Hắn lại luôn cảm thấy đắc ý, vì mình đã có thành tựu vượt xa ông anh vốn rất ưu tú này.
Lòng đố kị, chẳng biết từ bao giờ, đã khiến 2 anh em luôn dựa vào nhau để sống, trở nên như vậy. Mà lòng đố kị ấy, lại ẩn ẩn có bóng dáng của Phạm Viết Phương.
Nếu không phải Phạm Viết Phương đồng ý hôn ước giữa hắn và Phạm Tố Uyên…
– Thiên Anh, cháu đến chơi đấy à? – Hắn tươi cười một cách giả tạo, chào đón Thiên Anh.
– Cháu chào chú. – Thiên Anh, cũng vô cùng giả tạo, cúi chào hắn.
– Cháu đến chơi với Linh đấy à? Lâu lắm rồi mới thấy mặt, dạo này cũng cao lớn, đẹp trai lắm, nghe nói ở trường cháu học cũng rất khá? Y hệt bố cháu ngày xưa…
Câu nói này, rõ ràng là tiếu lý tàng đao. Hắn muốn nhìn thằng cháu ruột này phải lồng lộn lên, phải lộ ra sự non nớt của nó.
Nhưng không. Thiên Anh chỉ mỉm cười, đáp lại.
– Cháu không dám. Em Linh học khá hơn cháu rất nhiều.
– Đúng vậy, cô chú giáo dục em nó rất tốt, những thể loại đầu đường xó chợ là cô chú không bao giờ cho nó chơi cùng. Mà, hình như hôm nay em nó đi vắng hay sao ấy nhỉ?
Câu trước, là cứa miệng vết thương, câu sau, thì là xát muối vào đó. Trần Thịnh, đang không vui. Hắn cần có cái thớt để hắn chém. Trần Thiên Anh, trong mắt hắn, chính là cái thớt đó. Hắn nghĩ, thằng oắt con này, còn có thể làm gì hắn? Đè ra đánh hắn? Có mà bị vệ sĩ của hắn đập cho nát người.
Nhưng Thiên Anh, vẫn cười.
– Cháu cũng vừa hỏi cô Uyên, em Linh đi chợ từ sáng rồi ạ.
– Hà hà, vậy thì tiếc quá. Lần sau lại tới chơi với cô chú. – Cô chú thì vẫn có nhà, nhưng đuổi thằng cháu về, rồi lại bảo lần sau tới chơi với cô chú. Ẩn ý trong câu nói, quá lộ liễu.
“Mày cút về cho tao được rồi. Loại mày, nhà tao không tiếp!”.
– Vâng, vậy cháu chào chú…
– A! Anh Thiên Anh.
Đúng lúc này, Linh vừa đi chợ về. Cô bé xuống xe, mặc theo một bộ đồ tối màu vừa mới mua.
– Anh Thiên Anh, lâu lắm rồi không thấy mặt anh! Em còn không biết là anh có bị sao không?
– Anh bận làm bài tập mà. À anh nghe thấy rồi, dạo gần đây, cô em hơi bị nổi tiếng đó nhé!
Linh phùng má. Những tin đồn về bản thân mình, hình như cũng có chút liên hệ với ông anh họ. Cô giận dỗi, nhưng rất nhanh lại vui vẻ.
Hai anh em ríu rít nói chuyện với nhau, ngay ngoài đường.
Trần Thịnh khó chịu.
– Thiên Anh à, em Linh còn có việc, cháu lần sau lại đến chơi.
– À đúng rồi, hôm nay em đi chợ để vào bếp nấu cơm cho ba mẹ đấy. Anh cũng vào ăn cùng nhé?
– Anh có vào được không?
– Tất nhiên rồi! Ngại gì chứ?
Hắn cười cười, liếc nhìn gương mặt tím tái của Trần Thịnh. Dám cá, hắn bước một bước qua cổng, Trần Thịnh sẽ rút súng máy ra bắn hắn.
– Ha ha, hôm nay anh bận rồi, để dịp khác vậy nhé.
– Vâng anh!
Cánh cổng màu trắng của căn biệt thự đã đóng lại. Rầm một tiếng.
Thiên Anh ra về, hắn thật sự còn có việc. Nhưng những lời nói của Trần Thịnh ngày hôm nay, hắn không quên, hắn cũng sẽ không bao giờ quên. Hai bàn tay hắn vẫn còn đang nắm chặt, móng tay bấu vào thịt chảy cả máu.
“Sẽ có một ngày, ta mạnh hơn hắn, ta thành đạt hơn hắn, ta có thể giẫm hắn dưới chân, giẫm cả Trần Thịnh, giẫm cả Trần Thái, giẫm cả Phan Thành. Sẽ có một ngày, ta rời khỏi thành phố này, cùng với mẹ, cùng với Linh. Rồi chúng ta sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc. Ta thề!”
Làm người, thứ đáng sợ đầu tiên là sống không có mục đích, đáng sợ thứ hai là mục đích ấy lệch lạc, sai lầm.