Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 670: Không Còn Gì Để Mất


Đọc truyện Thiên Mệnh Khả Biến – Chương 670: Không Còn Gì Để Mất


-Đã từng tới Sa Li Khan bao giờ chưa?
Minh nghe thấy câu hỏi, quay lại nhìn Vũ Hải Hùng.

Rồi hắn lại quay đầu nhìn thành phố tráng lệ xung quanh mình, lắc đầu.
-Chưa từng có điều kiện đi xa tới vậy.

Còn anh thì sao? – Hắn trả lời.
-Ngày nhỏ, cũng từng được bố cho đi tham quan 1 lần.

Cũng chỉ còn lờ mờ vài ký ức mà thôi.

Thằng Vinh thì sao?
Hắn quay lại nhìn Vinh Mũi Chó đang hổn hển chạy theo.
-Chưa đến bao giờ.

Nhưng phía trước kia 300m rẽ phải, có cái nhà nghỉ, giá rẻ nhất khu này, phòng ở cũng tàm tạm.

Thằng lễ tân tên Đạt.

Em báo nó trước rồi, tới check in sẽ được chiết khấu 10% nữa.

Đi nào.
Vinh Mũi Chó miệng nói chưa từng tới Sa Li Khan bao giờ, nhưng chỗ ngủ nghỉ thì đã sắp xếp xong xuôi, tinh thông đường sá không khác gì người bản địa.

2 tên kia lại lần nữa không khỏi trầm trồ vì tài năng đặc biệt của thằng này.

Ngày trước, Vân lập ra Hồng Vân Hội rồi bỏ đó, cũng không mấy mặn mà, nhưng lại được Minh và Hùng tiếp quản.

Đám Chân nhỏ có mạng lưới dày đặc thành phố, chuyên thu thập thông tin và tạo quan hệ.

Băng Hải Long lại có đàn em đông đảo, chuyên ra mặt thực hiện chuyện tay chân.

Trong sáng ngoài tối kết hợp ăn ý tới bất ngờ, lại thêm sự quân sư của Vinh Mũi Chó, chẳng mấy chốc Hồng Vân Hội đã trở thành thế lực mạnh mẽ nhất Hải Thành.

Không chỉ dừng lại ở các hoạt động bảo kê hay buôn bán như các băng đảng truyền thống, Hội lập ra với tiêu chí giúp người, khẩu hiệu là “Không gì là không thể”.

Cho tới nay Hội đã giải quyết hàng trăm ngàn đơn thư và yêu cầu, được người dân thành phố vô cùng trọng vọng.

Cộng với chiến tích đánh bại Bạch Thế Thắng, Hồng Vân Hội gần như không ai dám đụng tới.
Minh, Hùng và Vinh cũng được tôn xưng là Tam Đại, hay gọi hoa mĩ hơn là Rồng Ba Đầu, được kính sợ như những ông trùm đất cảng.

Ban đầu họ gắn kết với nhau không phải bởi 1 người xa lạ như Nguyễn Hồng Vân, mà bởi người đứng sau cô nàng, Vương Thành Văn.

Dần dần, mối hợp tác này ngày càng cho ra quả ngọt, Vũ Hải Hùng cũng không còn nhỏ nhen hẹp hòi như xưa, chẳng mấy chốc đã kết tình anh em với Minh.
Lần này Minh được gọi tới Sa Li Khan, chính Vũ Hải Hùng là người tài trợ tiền tàu xe, đồng thời kiên quyết đi cùng.

Hắn còn ép Vinh Mũi Chó đi theo bằng được.

Thậm chí Vũ Hải Hùng còn rất muốn “vũ khí bí mật” của Hồng Vân Hội, Phùng Huyết Cường đi cùng.

Dù thằng bị thịt này không đánh được ai, chỉ riêng thân hình to kềnh của nó đã đủ sức thị uy, giúp cả đám bớt đi rất nhiều phiền toái.
Phùng Huyết Cường không thể đi cùng, nên rốt cuộc chỉ có 3 người tới Sa Li Khan.
Hệ thống cống ngầm bên dưới Sa Li Khan sâu hơn và phức tạp hơn dưới Hải Thành rất nhiều.

Kể cả khi đã được gửi bản đồ, Minh vẫn mất nhiều thời gian để tới điểm hẹn.
-Mật khẩu?
Đứng trước cổng vòm to lớn dẫn vào 1 sảnh tối là 1 gã thanh niên gầy gò xăm trổ.

Đôi mắt hắn mở lớn, lồi hẳn ra ngoài, lom lom nhìn những kẻ phía trước.

Hắn hất cằm hỏi 3 người.
-Cha mẹ cho ta thân thể.

Đôi bàn tay cho ta cơm ăn.

Thầy Phương cho ta mơ ước.

– Minh bình tĩnh đáp, mắt đối mắt với tên kia.
-Đó là khẩu dụ cấp thấp.


Nói cái cao cấp hơn, hoặc là quay về.

– Tên kia vẫn lom lom nhìn Minh, mặt không lộ chút xúc cảm.
-Không còn gì để mất.

– Minh nói.
Tên kia đứng thẳng người dậy, lách nhẹ sang 1 bên, ý bảo 3 người được phép đi vào.
Nơi đây là 1 căn phòng rất rộng nằm sâu dưới lòng đất.

Không khí khô ráo giữ cho những hoa văn trạm trổ trên tường và trần vẫn được bảo tồn vô cùng rõ nét.

Trần nhà cao vút lên trên, cách phần nền phải tới 20m, chạm khắc hình 1 người phụ nữ đang giang vòng tay ôm lấy 1 quả cầu, khóe mắt chảy ra 2 hàng lệ.
Từ hình chạm khắc ấy nhìn xuống, đặt trên nền đất là 1 chiếc bệ cao nằm giữa căn phòng.

1 thanh niên tầm 25 tuổi khoác 1 tấm áo choàng dài che phủ cơ thể, đang ngồi vắt vẻo trên đó.
-Anh Nhật Nam.
Minh bước tới, cúi đầu chào người đang ngồi này.

Anh ta liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt sáng quắc như diều hâu.
-Minh à.

Từ lần trước chúng ta gặp nhau, chú em trông trưởng thành hơn rất nhiều.

2 người kia là bằng hữu của em à? – Người tên Nhật Nam này nhìn Minh, khóe miệng khẽ nở 1 nụ cười, đồng thời liếc mắt nhìn về phía Vũ Hải Hùng và Vinh Mũi Chó phía sau.
-Xin lỗi vì đã không mời mà tới nhé – Vũ Hải Hùng bước về phía trước – Tò mò 1 chút về thiên đường trần thế Sa Li Khan nên tiện đường tới tham quan mà thôi.
-Thiên đường trần thế ư? – Nhật Nam nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi – Vậy thì nơi đây không phải chỗ cậu muốn tới.

Ở đây chỉ có địa ngục mà thôi.
-Địa ngục? – Hải Hùng nhìn hắn, cười khẩy – Cũng chưa phải chưa từng thấy qua.
-Tên của cậu, cậu trai?
-Vũ Hải Hùng.

-Vũ Nhật Nam.

Nơi đây chào mừng bất kì vị bằng hữu nào.

Cậu hoàn toàn có thể ở đây tham dự cuộc họp của “chúng tôi”, nếu cậu muốn.
-Ta có nghe nói cuộc họp này vô cùng quan trọng mà nhỉ? Có thể tùy tiện cho vài người xa lạ tham dự hay sao? Anh có sợ tôi sẽ bán đứng các anh sao?
Vũ Nhật Nam bật dậy, đứng lên bệ cao, nhìn xuống Vũ Hải Hùng.
-Cậu có thể bán đứng tôi, nếu cậu muốn.

Nhưng cậu có thể bán đứng tất cả “chúng tôi” không? Cậu có thể bán đứng toàn bộ cái thung lũng này không? Cậu có thể bán đứng toàn bộ Đế quốc này không? “Chúng tôi” tồn tại ở khắp mọi nơi, len lỏi trong từng ngóc ngách.

“Chúng tôi” tồn tại ở bất kì đâu, ở những nơi xa hoa nhất, cũng như ở những xó bẩn thỉu nhất.
-Rốt cuộc thì “các anh” là thứ gì?
-Là bất kì thứ gì có thể, để sinh tồn.

Chúng tôi tin tưởng vào từng lời dạy của thầy Phương, vì trong đêm đen tối nhất, chúng tôi không tìm kiếm ánh sáng hi vọng.

Chúng tôi không trông chờ vào sự giải thoát.

Chúng tôi tự chiến đấu với đêm đen bằng tất cả những gì có thể, để sinh tồn.

Hãy nhìn vào Những bàn chân nhỏ của Minh, hãy nhìn vào Những con hổ vùng Sa Li Khan, hãy nhìn vào tất cả những sinh linh đang quằn quại mỗi ngày để tồn tại, cậu sẽ nhận ra “chúng tôi” là ai.

Chúng tôi chẳng là ai cả, nhưng chúng tôi vẫn sẽ tồn tại, vì chúng tôi không còn gì để mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.