Đọc truyện Thiên Mệnh Khả Biến – Chương 646: Cố gắng giữ mạng
– 3 đứa này ư?
Đường Thái Nguyên theo lời Nguyễn Bạch mà quan sát lại 1 lượt 3 thiếu niên trong phòng. Dẫu biết chân nhân bất lộ tướng, và đã được Nguyễn Bạch giới thiệu thì chắc chắn không thể là hạng xoàng, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy 3 đứa nhỏ này vẫn còn độ tuổi học sinh.
Tiên Phái có nhận cả những đệ tử ở lứa tuổi này, thậm chí nhỏ hơn cũng có, nhưng khác với các học viện chia các bậc học rất rõ ràng, Tiên Phái lại có thể coi là 1 loại trường liên thông tới tận cấp Đại học. Các bậc học không được tính theo tuổi tác hay thời gian học, mà theo cảnh giới của từng môn đồ.
Dựa theo cách tu luyện đặc trưng mà Tiên Đạo Bắc Hà chia con đường tu luyện làm 9 cảnh giới. 9 cảnh giới này dựa theo trình tự 9 Huyệt vị mà Tu giả phải dồn Linh khí để tu luyện.
9 huyệt vị sắp xếp dọc theo thân người, từ dưới lên trên, lần lượt là:
Quan Nguyên, Khí Hải, Thần Khuyết, Cự Khuyết, Đản Trung, Nhân Nghênh, Nhân Trung, Thần Đình, Bách Hội.
Tương ứng, sẽ là 9 cảnh giới:
Khởi Nguyên, Hóa Hải, Hỗn Thể, Tụ Đan, Thiên Nhân, Đại Giới, Nhất Thể, Vô Ngã.
Quy chiếu sang các học vị học hàm Đại Nam thì có thể chênh lệch chỗ này không khớp chỗ kia, khó mà quỷ đổi cho toàn vẹn. Nhưng Thiên Nhân cảnh là bắt buộc phải vượt qua Thiên Kiếp, chẳng nghi ngờ gì chính là bậc Tiến sĩ, hay còn gọi là Cường giả. Mà sau Thiên Nhân, là Đại Giới, có thể sánh ngang với các Siêu Cường giả, thậm chí còn mạnh hơn như vậy, cỡ 5, 6 bằng Tiến sĩ gì đó trở lên. Cảnh giới Nhất Thể thì lại càng khủng bố, vì đó chính là cảnh giới của các bậc Chí Tôn như Bắc Hoàng. Và trên tất cả, Vô Ngã, là thứ cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mà Kim Tinh Hội, đều sẽ giới hạn thí sinh ở Tụ Đan Cảnh. Tuy chưa phải đạt tới cảnh giới Cường giả gì, thì Tụ Đan Cảnh cũng đã là đỉnh phong của 1 cá thể trước khi bước vào Thiên Kiếp, là cảnh giới mà cả công phu tu luyện kèm lượng tri thức tích lũy phải thực sự khổng lồ, không phải thứ mà đám học sinh phổ thông có thể nghĩ tới.
Trong Tụ Đan Cảnh, lại còn thượng vàng hạ cám, mà những thiên tài tuyệt thế trong cảnh giới ấy đôi lúc còn nghịch thiên hơn cả Thiên Nhân Cảnh sơ cấp cũng không phải chuyện hiếm.
3 đứa nhỏ này, đứa lớn nhất cũng mới 17 18 tuổi. Nếu ở độ tuổi này mà dám vỗ ngực tự tin đánh bại được những con quái vật kia, thì không chỉ là thiên tài bình thường, mà còn phải là yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt.
Chính vì xác suất để tìm được những kẻ như vậy quá mức nhỏ bé, nên Đường Thái Nguyên chỉ có thể nghĩ rằng Nguyễn Bạch đang trêu đùa mình. Hoặc giả sử nếu hắn không phải quá rảnh rỗi tới đây nói nhăng nói cuội, thì cũng là muốn dùng mánh khóe gian lận nào đó mà thôi.
– Đường lão ca hoài nghi cái gì chứ? Chẳng phải 20 năm trước lão ca cũng từng chứng kiến 1 đám yêu nghiệt chấm dứt cả 1 cuộc chiến đó sao?
– 3 đứa nó đạt tới đẳng cấp như vậy ư?
– Nào có chỉ là như vậy? Khủng khiếp hơn nhiều chứ? Chỉ cần bất kì ai trong chúng nó có chút dã tâm thôi, bản đồ thế giới 10 năm, không, 5 năm nữa, sẽ phải vẽ lại đó!
– Tính ngươi ta còn lạ gì? Chỉ được cái phét là giỏi. – Đường Thái Nguyên bĩu môi – 5 năm hay 10 năm nữa ta không cần biết. Kim Tinh Hội còn có 2 tháng là tiến hành. Trình độ của bọn nó hiện tại ra sao?
Nguyễn Bạch nhe răng nở 1 nụ cười nhăn nhở, các ngón tay xếp lại thành kí hiệu OK, rồi đưa lên 1 bên mắt, vô cùng hớn hở nói:
– 1 giây đồng hồ, miểu sát Tụ Đan Cảnh!
Sự bàng hoàng hiện lên trên gương mặt Đường Thái Nguyên 1 cách đột ngột, và cũng biến đi rất nhanh chỉ trong thoáng chốc. Nhưng chỉ thoáng chốc khó kiềm chế ấy cũng đã đủ nói lên lão bị kích động, kinh ngạc, hưng phấn và sợ hãi tới mức nào. Quá nhiều cảm xúc được tên khách không mời này mang tới. Có chút hoài nghi, có chút chưa thể chấp nhận, nhưng càng nhiều hơn nữa là cái cảm giác rạo rực không cách nào ngăn chặn này.
– Ta cần đích thân kiểm nghiệm.
Nói rồi, lão quay người về phía sau, bước tới mở cánh cửa phía sau căn phòng. Cánh cửa dẫn tới 1 khoảnh sân nhỏ.
Đường Thái Nguyên rút trong tay áo ra 1 lá bùa vàng dán lên khoảng không trung giữa cánh cửa. 1 lớp màn vô hình bất chợt bị xé toạc, lộ ra 1 khoảng trống cho lão bước qua.
– Ta đã mở kết giới rồi, bước qua đây đi.
Vì lão nói bằng tiếng Bắc Hà, nên Văn không để ý, Vân càng chẳng chút động đậy, còn Thanh Phong thì ngơ ngác quay lại, giật mình không biết có phải người ta đang nói chuyện với mình không.
– Khụ, – Nguyễn Bạch hắng giọng nói 1 câu bằng tiếng Đại Nam – 3 đứa, thầy Đường bảo 3 đứa qua đó làm bài thi khảo sát. Làm cho nhanh gọn là được nhận vào môn phái, khỏi phải thi cử gì nữa.
Đường Thái Nguyên chưa từng hứa hẹn gì về chuyện nhận vào môn phái, nhưng lão cũng không phản đối lời của Nguyễn Bạch. Bản thân lão còn đang vô cùng tò mò với thực lực của 3 thiếu niên mà Nguyễn Bạch vừa quảng cáo.
– Điều kiện thế nào ấy nhỉ, thầy Đường? – Nguyễn Bạch ngoái đầu hỏi lớn 1 câu như đánh tiếng.
– Cả 3 đứa cùng lên cũng được, lần lượt cũng được. Dùng bất kể mọi thủ đoạn mà có thể khiến ta lùi lại 3 bước chân là được. – Đường Thái Nguyên đã bước vào khuôn viên bên ngoài, quay lại nói, lần này là bằng thứ tiếng Đại Nam không quá tệ nhưng cũng quá sõi.
– Nghe cũng được đó – Nguyễn Bạch vừa lùa 3 đứa nhỏ đi tới, vừa cười – Cố gắng giữ mạng nhé.
– Ha ha ha! Đường mỗ chỉ đứng yên, không hề ra tay, không cần lo sợ. – Đường Thái Nguyên cũng tỏ phong thái trưởng bối hiền từ dễ mến.
– Lão ca, tui nói ông á.-Tôi lên trước nhé? – Vân nói với Văn – Nhanh nhanh còn về nữa. Tôi đang bận nghiên cứu cái lông vũ kia.
– Nếu cậu vội tới vậy, hay là lên cùng lúc đi, tiết kiệm thời gian? – Văn đáp lời.
– Có hơi ác quá không? – Vân nhíu mày quan ngại – Nhìn ổng cũng già thế kia rồi. Thanh thiên bạch nhật lỡ tay gây án mạng thì khó chạy lắm. Anh Phong, tuyệt đối không được “lỡ tay” giết ổng nghe chưa?
Nguyễn Thanh Phong nghe nhắc tới tên mình, nghiêm túc gật đầu.
– Không được – Vân đưa tay xoa cắm, cau mày trăn trở – Anh Phong khó mà kiểm soát được sát thương lắm. Có khi nào cần viết giấy cam kết không chịu trách nhiệm và phí tổn nếu xảy ra thương vong không nhỉ?
– Tôi nghĩ là cần thiết đấy. Trong văn phòng vừa rồi khá nhiều giấy trắng, để tôi vào đó mượn 1 tờ. – Nói rồi, Văn thật sự dợm bước như muốn chạy vào phòng.
– Không biết trời cao đất dày!!!!
Đường Thái Nguyên nãy giờ nhịn Nguyễn Bạch thì cũng thôi, tới giờ lại bị 3 đứa này khinh thường như vậy, sự kiên nhẫn cũng đã tới giới hạn. Vốn đứng chắn trước 3 đứa nhóc và cánh cửa bước vào văn phòng, từ cơ thể lão cuồn cuộn tỏa ra xung quanh vô vàn luồng Khí hùng mạnh, đan kết với nhau thành 1 vùng không gian vô hình tràn ngập những quy tắc. Lực cản từ vùng không gian ấy bao phủ lấy 3 đứa nhóc như 1 nhà giam vô hình.
Văn vừa dợm bước về phía trước, ngay lập tức thấy đau đớn như đang lao với tốc độ cao thì đập mặt vào 1 bước tường thép dày. Khắp người hắn ê ẩm đau đớn như bị 1 con hung thú húc phải.
– Định Chế thuật? – Vân cất tiếng hỏi.
– Cô bé cũng có chút hiểu biết – Đường Thái Nguyên nhếch mép cười, ra vẻ tán thưởng.
– Vừa search ra. – Vân rất thật thà đáp lời. Lúc bước vào văn phòng của con người này, cô có vẻ hờ hững không quan tâm, nhưng thật ra đã lấy điện thoại tra cứu và đọc sơ qua những thông tin về người đàn ông này.
Đường Thái Nguyên, đương nhiệm Đệ Nhị Vị trong Thập Vị Thánh Nhân của Trúc Sơn Phái. Đại Giới cảnh trung kì. 1 thành viên của Hội đồng Trưởng lão Trúc Sơn Phái, đồng thời là Đường Chủ của Định Chế Đường. Là 1 siêu cao thủ về Tiên thuật hệ Định Chế.
Vân ngay lập tức muốn dùng điện thoại để tạo ra phép thuật, nhưng ngón tay cô không thể nào nhúc nhích dù chỉ 1 phân.
– Văn! Hệ Định Chế cũng dựa trên tổ hợp các quy tắc. Cậu phá được chứ?
– Khó!
Văn chỉ đáp lại 1 câu ngắn gọn. Bản thân hắn cũng bị giam cứng bởi những quy tắc trong vùng không gian này, nhưng đồng thời cũng không ngừng tính toán tìm ra điểm mấu chốt để đột phá. Rất nhanh sau đó hắn kinh ngạc khi nhìn thấy những Định Chế xung quanh mình liên tục thay đổi.
“Sao có thể như vậy?”, Văn tự hỏi. Cả đời hắn chưa từng nhìn thấy 1 loại Trận Pháp nào lại có thể tự do thay đổi cấu trúc và cách vận hành 1 cách chóng mặt như vậy, kể cả có là Thiên Lôi Đại Trận của Liễu Thanh Chân đi nữa. Những sợi tơ Khí lực dệt nên ngục tù quy tắc này lại dường như không phải do Đường Thái Nguyên điều khiển, mà cứ như những sinh vật sống vậy.
– Khửa khửa – Đường Thái Nguyên tấm tắc cười khoái trá – Cho mấy nhóc ngoại đạo biết thế nào là Tiên Thuật. Tụi bây có là thiên tài đến bực nào thì trước mặt người lớn cũng phải biết khiêm tốn, nghe chưa?
Những sợi dây phép tắc sít lại chặt hơn, và đẩy 3 đứa về phía sau, tiến sát về bức tường bao quanh sân.
– Dính vào tường là khỏi vẫy vùng gì nữa luôn nhé? – Đường Thái Nguyên vô cùng hả hê nói. – Tiểu Bạch à, 3 đứa này đáng tiếc là không có kinh khủng như cậu quảng bá, nhưng thành khẩn van xin thì Đường mỗ cũng có thể nể tình mà nhận tụi nó làm tạp vụ, được chứ hả?
– Chậc chậc! – Nguyễn Bạch tặc lưỡi – Tên già này vẫn thích bắt nạt hậu bối y như ngày xưa.